Chương 29: Alpha của tôi
Một nhà hàng phong cách Trung Quốc trông rất sạch sẽ.
Điền Chính Quốc sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói nên đi theo Kim Tại Hưởng vào trong. Không gian bên trong rất yên tĩnh, điều hòa cũng được mở ở mức thấp.
Kim Tại Hưởng ít nói, tâm trạng của Điền Chính Quốc cũng không tốt, ban đầu hai người ăn cơm trong im lặng, không ai muốn nói chuyện.
Một lúc sau, Kim Tại Hưởng hỏi: "Buổi chiều thầy Điền định đi đâu?"
Điền Chính Quốc gắp một miếng dứa, vẻ mặt vui vẻ hơn rất nhiều: "Buổi chiều rảnh rỗi nên về nhà nghỉ ngơi, buổi tối đến trường một chuyến. Ngày mai sẽ đi làm."
Tầm mắt Kim Tại Hưởng nhìn xuống: "Em thích ăn chua sao? Dứa rất chua."
Điền Chính Quốc nghiêng đầu: "Có sao? Tôi cảm thấy rất ngọt."
Nhà hàng phục vụ hai cốc nước ô mai miễn phí, Kim Tại Hưởng sờ sờ, nhíu mày nói: "Xin lỗi, có thể đổi hai cốc nước bình thường không?"
Điền Chính Quốc nhướng mày nói: "Dạ dày Kim tổng không tốt nên không thể uống nước lạnh sao?"
Kim Tại Hưởng: "Em cũng vậy."
Có lẽ là bởi vì hôm qua Điền Chính Quốc nôn dữ quá, nên để lại bóng ma trong lòng Kim Tại Hưởng, tạm thời không muốn anh uống lạnh kích thích dạ dày.
Lúc này Điền Chính Quốc mới nhớ ra: "Chiều nay tôi phải đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Kim Tại Hưởng: "Em ở nhà họ Điền..."
Điền Chính Quốc nói: "Lý Thiến tính kế, cho tôi dùng một loại hương liệu kích dục. Đề phòng để lại di chứng."
Con ngươi của Kim Tại Hưởng dần trở nên lạnh lẽo, từ trước đến nay hắn kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng lúc này cũng lộ ra một chút tức giận. Bây giờ hắn đã hiểu kỳ phát tình của Điền Chính Quốc là bị cưỡng ép mà đến, mà còn là do Lý Thiến của nhà họ Điền làm, loại hương liệu anh ngửi vào không biết có hại cơ thể hay không.
Kim Tại Hưởng nói: "Được rồi, tôi đưa em đi."
Chạy đến bệnh viện, lấy tờ khai, bác sĩ xem qua một lúc lâu, chỉ nói rằng không có vấn đề gì, cơ thể rất khỏe mạnh. Điền Chính Quốc cảm thấy yên tâm, nhưng trước khi rời đi, bác sĩ dặn anh hai tuần sau đến kiểm tra lại.
Điền Chính Quốc chỉ cho là để loại bỏ tận gốc những mối nguy hiểm tiềm ẩn, kiểm tra thêm một lần nữa cũng không có vấn đề gì. Điền Chính Quốc không quan tâm lắm.
Bác sĩ quay đầu nhìn về phía Kim Tại Hưởng, cố ý nhấn mạnh: "Tốt nhất là dẫn theo người nhà."
Điền Chính Quốc vội vàng túm góc áo Kim Tại Hưởng rồi bước ra ngoài.
Kim Tại Hưởng thân cao chân dài, không nhanh không chậm đi theo anh, sau khi bước ra khỏi bệnh viện, hắn nói: "Lời khuyên của bác sĩ rất có lý, dù sao thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất."
Điền Chính Quốc gập tờ giấy nhét vào trong túi: "Bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao, loại thuốc kích dục đó chỉ có tác dụng trong một lúc, lâu rồi sẽ mất tác dụng. Xem ra gần đây anh rất nhàn nhã?"
Kim Tại Hưởng sóng sai cùng anh đi tới gara: "Tôi về nước một thời gian cũng có việc bận, bây giờ ổn định rồi, ở công ty cũng không có việc gì đáng bận tâm."
Bóng cây đổ xuống loang lổ những điểm sáng, xung quanh không có ai, bầu không khí yên lặng.
Kim Tại Hưởng nói một cách tự nhiên: "Em ở đây đợi một lát, tôi đi lấy xe."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đứng sang một bên, lúc này mới chợt nhận ra, bây giờ mình giống như biến thành một nửa người yêu của Kim Tại Hưởng. Rõ ràng là cách đây vài tháng, cả hai vẫn còn là tình địch. Kết quả là, đạt được một mối quan hệ giao dịch không thể diễn tả.
Giống như mấy ngày trước anh làm sáng tỏ mọi chuyện với Điền Hoa Hạo, Điền Khiết cũng rất cố gắng tôn trọng anh, anh đã nghĩ mình có thể cải thiện quan hệ với nhà họ Điền.
Nhưng bây giờ, chỉ cần Lý Thiến ở đó, anh sẽ không bao giờ muốn quay trở lại.
Anh không nên ôm bất kỳ ảo tưởng ngây thơ nào nữa.
Đường trở về không xa, nhưng nửa đường thì gặp tắc đường, điều này làm trì hoãn rất nhiều thời gian. Đến cửa nhà, Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Kim Tại Hưởng đưa anh đến dưới nhà: "Đừng lo lắng, nếu Dư Minh Viễn tới, em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ không để cho gã làm tổn thương em."
Điền Chính Quốc đang chuẩn bị xuống xe thì quay lại nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng vẫn đẹp trai và bá đạo như mọi khi, ngay cả đôi mắt cũng sáng ngời.
Điền Chính Quốc không khỏi mỉm cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. Anh đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào tay đang đặt trên vô-lăng của Kim Tại Hưởng, nói: "Được rồi, Alpha của tôi, anh đừng quá căng thẳng. Tôi tự lo cho mình được."
Anh ra khỏi xe, quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Alpha tự nhiên có ý thức muốn bảo vệ Omega mà mình đã đánh dấu, trên đường trở về cảm xúc của anh hơi sa sút, nên Kim Tại Hưởng mới cảm thấy anh sợ Dư Minh Viễn sẽ tìm đến. Điền Chính Quốc nghĩ vậy bèn tìm cách an ủi Alpha của mình một chút.
Nhưng mà, anh đang chờ Dư Minh Viễn đến, tốt nhất là đến một mình, anh sẽ đánh cho gã kêu cha gọi mẹ.
Kim Tại Hưởng nhìn theo bóng lưng anh, cho đến khi người đó rẽ vào hành lang và biến mất, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó hắn cúi đầu ngửi mu bàn tay mình, nơi đó vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi tin tức tố.
...
WordPress: lachoalau0207.wordpress.com
Wattpad: wattpad.com/user/lachoalau0207
Tối qua Điền Chính Quốc đã nhận được lời xin lỗi từ Lý Thiến và Điền Lương Bình, nhưng anh không quan tâm.
Nếu như thật sự muốn xin lỗi, sẽ không làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghỉ ngơi hai ngày, Điền Chính Quốc phun rất nhiều phun sương che lấp tin tức tố lên người, quay lại trường học.
Mặc dù anh không giao tiếp quá nhiều với mọi người, sống nội tâm, còn phong cách làm việc thì rất nhạt nhẽo, nhưng biết làm sao được khi khuôn mặt của anh quá thu hút, một lúc sau, trong văn phòng có không ít giáo viên nhiệt tình đến hỏi thăm anh.
Ngoại trừ một số ít người ôm tâm tư màu hồng, thì đa số ánh mắt đều tràn đầy sự yêu quý, như đang nhìn con cái nhà mình, ôm một đống đồ bổ ân cần hỏi han: "Thầy Điền, ba ngày không gặp mà đã gầy đi không ít rồi, tôi mang cho cậu một ít đồ bổ, mau nhận lấy, nhận lấy."
Trương Tiều Văn vừa tới, chỉ thấy Điền Chính Quốc dở khóc dở cười bị mọi người sờ soạng một phen.
Điền Chính Quốc vẫn còn rất trẻ, cộng với khí chất trầm ổn, nếu như mặc đồng phục đứng trong đám học sinh, gần như không thể nhận ra được.
Trương Tiểu Văn đang ngẩn người, chợt chạm phải ánh mắt sáng người của Điền Chính Quốc nhìn sang. Cậu ấy vội vàng chạy đến, đặt chồng bài tập lên bàn.
Thời tiết ấm lên, trong văn phòng cũng rất ấm áp, Điền Chính Quốc cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo tay dài hơi mỏng. Trương Tiểu Văn cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy hầu kết đang chuyển động của Điền Chính Quốc, xuống chút nữa là xương quai xanh như ẩn như hiện, thậm chí ở chỗ khuất hình như có một vết đỏ?
Bởi vì đứng gần, cậu ấy còn cảm nhận được mùi tin tức tố Alpha xa lạ truyền đến từ trên người Điền Chính Quốc, là một Alpha rất mạnh.
"Trương Tiểu Văn?", Điền Chính Quốc đưa tay quơ quơ trước mặt cậu ấy: "Tôi nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không?"
Trương Tiểu Văn đột ngột lùi về phía sau nửa bước, gật đầu lia lịa, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng.
Điền Chính Quốc bàn giao công việc, trong giờ toán buổi chiều, cảm thấy đám học sinh có gì đó lạ lạ.
Ví dụ như, Hướng Hưng Mẫn không dám nhìn thẳng vào anh, còn lớp trưởng lúc thì cười ngây ngô, lúc thì mặt mày ủ rủ, hay như Trương Tiểu Văn nhìn anh thì bỗng nhiên đỏ mặt xấu hổ.
Điền Chính Quốc hơi nghi ngờ, hết tiết học, anh nói: "Hết giờ sẽ sắp xếp lại bài tập, Trương Tiểu Văn theo tôi đến văn phòng."
Anh vừa đi, lớp học bắt đầu xôn xao.
Điền Chính Quốc nghi ngờ hỏi: "Hôm nay mọi người có chuyện gì vậy, mọi người lo lắng cho tôi sao?"
Trương Tiểu Văn vội vàng lắc đầu: "Không có!", nói xong cậu ấy cảm thấy không đúng, lại nói: "Đúng ạ, mọi người lo lắng cho thầy, nhưng không phải vì lý do này."
Điền Chính Quốc nhìn cậu ấy: "Vậy lý do là gì?"
Chuyện này cậu ấy thật sự khó mà đáp lại, Trương Tiểu Văn lúng túng gãi đầu, một lúc sau mới ấp úng nói: "Em nói, nhưng thầy đừng tức giận. Cũng đừng nói với bọn họ là em nói!"
Điền Chính Quốc: "...Em nói đi."
Trương Tiểu Văn nói: "Hướng Hưng Mẫn nói, thầy và anh họ cậu ấy đang yêu nhau...mọi người tám chuyện với nhau. Nhưng mà thầy yên tâm, lớp trưởng đã nhắc nhở, mọi người sẽ không truyền ra ngoài đâu!"
Điền Chính Quốc sửng sốt: "...Tôi yêu đương? Tôi không yêu..."
Trương Tiểu Văn hơi hồi hộp. Là giả? Tin đồn?
Điền Chính Quốc dường như có chút ngượng ngùng quay đầu lại, chỉ nói: "Bỏ đi, em về đi, coi như không có chuyện gì."
Hôm qua anh với Kim Tại Hưởng vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương giả vờ này, không có khả năng nhanh như vậy đã bị Hướng Hưng Mẫn biết được, cho dù Kim Tại Hưởng đã sớm có kế hoạch, thì tại sao lại nói cho học sinh của anh?
Điền Chính Quốc có lý do nghi ngờ Kim Tại Hưởng cố ý ngáng chân anh, hoặc là tình huống lúc đó bất đắc dĩ, tóm lại không có chuyện thành thật đến mức lỡ miệng nói ra?
Điền Chính Quốc cũng không muốn đoán nhiều, nên trực tiếp gửi tin nhắn cho Kim Tại Hưởng: Anh đã nói mối quan hệ của chúng ta cho Hướng Hưng Mẫn?
Kim Tại Hưởng trả lời rất nhanh: Chỉ là lỡ miệng. Nhưng sớm muộn gì nó cũng biết.
Ba của Hướng Hưng Mẫn là cậu của Kim Tại Hưởng, sớm hay muộn, ông cụ Kim cũng sẽ biết mối quan hệ của bọn họ. Nghĩ đến điều này, Điền Chính Quốc cảm thấy mình bị thiệt thòi lớn.
Nghĩ rằng mình phải chiếm được chút lợi ích gì đó mới được, Điền Chính Quốc nói: Vậy, bạn trai này, chờ tôi tan làm thì đến đón tôi đi.
Điền Chính Quốc còn chưa kịp hối hận thu hồi tin nhắn, thì Kim tổng đã nhắn lại: OK.
Tất cả các cổ đông đang mở hội nghị đều len lén nhìn vị tổng tài đang công khai chơi điện thoại, khóe miệng còn mang theo nụ cười kỳ lạ.
Tôn Giai Vi đứng bên cạnh, đương nhiên nhìn thấy rõ ràng ánh mắt và động tác của Kim Tại Hưởng và các cổ đông, cô cảm thấy trạng thái của Kim tổng không ổn lắm. Cảm giác như đang yêu đương ấy.
Sáng nay quả thật là có điều gì đó đã xảy ra. Có một Omega nữ vừa xinh đẹp vừa lộng lẫy tìm đến, nói là do ông cụ Kim bảo cô ta qua, đi thẳng đến phòng làm việc của Kim Tại Hưởng.
Cô gái kia vênh váo hung hăng, giống như một tiểu thư kiêu ngạo bướng bỉnh, sau đó đi như thế nào thì cô không biết.
Nếu Kim tổng lựa chọn người này làm vợ...thầy Điền vừa được giáo dục rất tốt vừa vô cùng mộc mạc kia phải làm sao bây giờ?
Sự thật lại hoàn toàn trái ngược với suy đoán của Tôn Giai Vi.
Quả thật là có một Omega nữ đến công ty tìm Kim Tại Hưởng, cũng là do ông cụ Kim gọi đến, khuôn mặt xinh đẹp, xuất thân từ gia đình giàu có, tính cách ngay thẳng, có dũng khí, vừa đến đã nói là muốn làm quen.
Bị Kim Tại Hưởng thẳng thừng từ chối.
Người kia là Trang Vân, chị gái Trang Hải. Nhưng trong mắt Kim Tại Hưởng, bất kể thân phận và xuất thân như thế nào, hắn cũng không quan tâm lắm.
Vừa kết thúc cuộc họp, ông cụ Kim đã gọi điện qua, tức giận quát: "Ta vất vả ngàn chọn vạn tuyển giới thiệu cho con một cô gái không tệ, sao con một câu không thích không có ý nghĩa đã lập tức đuổi người ta đi rồi?"
Vốn tâm trạng của Kim Tại Hưởng cũng không tệ lắm, ngay lập tức trầm giọng nói: "Ngài cũng chưa từng gặp, sao biết được đối phương không tồi?"
Ông cụ Kim nóng nảy nói: "Đó không phải là muốn anh đi tiếp xúc với người ta sao? Tại Hưởng, anh về nước rồi nên không nghe lời ta nói nữa phải không? Cùng Omega kết thành vợ chồng, có tình cảm hay không cũng không sao cả, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính, có thể nối dõi cho nhà họ Kim là được."
Ông sợ nhất chính là nhà họ Kim bị tuyệt hậu, nếu nhà họ Kim có người khác nối dõi, cũng sẽ không đến lượt Kim Tại Hưởng khi còn bé đã bị bắt cóc.
Kim Tại Hưởng nhíu mày nói: "Ý của ngài là, chỉ cần Omega là được?"
Ông cụ Kim tức giận nói: "Nếu bây giờ con biến ra cho ta một Omega đang hẹn hò, ta sẽ không thúc giục con kết hôn nữa."
Kim Tại Hưởng bình tĩnh nói: "Con đã có bạn trai, xuất thân từ một gia đình cũng có tiếng, rất tốt. Ngài hẳn là nên vui mừng, em ấy là một Omega rất tốt."
~Hết chương 29~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro