Chương 28: Thầy Điền cùng tôi ăn cơm trưa đi
Trong nhóm lớp không có giáo viên, một câu nói của Hướng Hưng Mẫn làm cho một đám bạn học từ trước đến nay luôn im hơi lặng tiếng đột nhiên bùng nổ, dồn dập login hỏi đó là thật hay giả.
Hướng Hưng Mẫn: "Là thật, chính miệng anh họ nói với tôi anh ấy và thầy Điền đang yêu nhau."
Các cô gái nhỏ líu ríu nói chuyện.
"Hóa ra thầy Điền cũng biết yêu đương nha!"
"Hướng Hưng Mẫn, anh họ cậu là ai? Là Apha hả? Đẹp trai không?"
"Thầy Điền mà vừa ý thì hẳn là một người vô cùng đẹp trai có phải không? Dù sao giá trị nhan sắc của thầy Điền cũng rất cao, thật là không thể tưởng tượng nổi."
Có người nói: "Tôi thất tình rồi! Trời ơi, tan nát cõi lòng!"
Lớp trưởng vẫn còn lý trí, nói: "Mọi người không nên quá kích động, đây là chuyện riêng của giáo viên, thầy Điền cũng không muốn tiết lộ, mọi người cứ xem như không biết gì đi."
Hướng Hưng Mẫn cũng phụ họa: "Đúng, mọi người tuyệt đối đừng đi lan truyền bậy bạ! Bảo vệ thầy giáo mỹ nhân của chúng ta!"
"Bảo đảm không nói lung tung! Hưng Mẫn mau nói cho tôi biết anh họ của cậu là người như thế nào đi! A a a a bây giờ bọn họ đang yêu đương cuồng nhiệt kỳ lắm hả?"
Mãi đến tận mười hai giờ đêm, cả nhóm mới chịu yên.
Từ đầu đến cuối Trương Tiểu Văn không tham gia vào cuộc thảo luận, nhưng mà không nhịn được mở âm thanh lên nghe, cũng không nghe ra chỗ nào là sự thật.
Về người "anh họ" kia, Hướng Hưng Mẫn không có gan nói về thế lực oai phong của người kia.
Lúc Thầy Điền hung dữ giống như một con mèo, nhưng chưa bao giờ mắng bọn họ, nhưng anh họ kia của cô, thật sự là một con sói dữ.
...
"Con sói dữ" Kim Tại Hưởng ngây người ở trong nhà Điền Chính Quốc gần bốn tiếng mới rời đi, Điền Chính Quốc không xuất hiện tình trạng bất thường, Alpha cũng thỏa mãn mà ở cùng với Omega mà mình đã đánh dấu.
Trước khi đi, hắn lấy cháo từ trong túi giữ nhiệt ra, nhìn thấy bên cạnh có thuốc tránh thai.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng tối sầm lại.
Hắn đi không bao lâu thì Điền Chính Quốc cũng tỉnh lại, ăn một chút cháo nóng, mới có sức login trả lời tin nhắn. Trần Kim gọi điện thoại hỏi anh sao không trả lời tin nhắn, đã xảy ra chuyện gì, nói rằng Kim Tại Hưởng đã gọi điện thoại cho mình. Điền Chính Quốc chỉ nói là không có chuyện gì.
Kim Tại Hưởng đã giúp anh xin nghỉ ở trường học ba ngày, lý do là bị ốm.
Sau đó tắm rửa sạch sẽ, tắm xong, cả người không còn cảm giác dính dấp nữa, rất sảng khoái.
Chỉ có điều tin tức tố linh sam của Alpha tựa như tản mát từ trong ra ngoài, dù có tẩy rửa như thế nào cũng không mất đi. Nhớ tới lúc đó, nếu như Kim Tại Hưởng không bị anh ngăn lại, đoán chừng bây giờ anh đã bị đánh dấu hoàn toàn.
Nhưng dường như nó đã có tác động rất lớn đến khái niệm ban đầu về Omega của anh. Ví dụ như, dáng người của Kim Tại Hưởng thật sự rất đặc biệt, nhớ lại điều gì đó làm Điền Chính Quốc cảm thấy hơi nóng.
Điền Chính Quốc ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày, còn lại một ngày, khi trở lại nhà họ Điền vẫn chỉ có một mình anh.
Nhà giàu có thường có nhiều chuyện rắc rối, anh tưởng rằng mình dọn ra ngoài, từ bỏ gia sản bạc triệu thì sẽ không bị người này người kia nhòm ngó. Nhưng thoạt nhìn, điều này là không thể.
Bởi vì Điền Lương Bình cảm thấy hổ thẹn đối với Thường Mân, mà Lý Thiến vẫn luôn có nề nếp lại ở sau lưng bán đứng ông. Điền Chính Quốc ngây thơ cho rằng người phụ nữ này chỉ tham lam gia sản của nhà họ Điền, bây giờ nghĩ lại đối phương ngấm ngầm vừa kiêng kị vừa ghi hận với anh, thủ đoạn đúng là quá ngoan độc.
Thật trùng hợp, hôm nay Điền Lương Bình lại ở nhà.
Mặc dù chuyện trước đó vẫn chưa giải quyết xong, nhưng Điền Lương Bình dựa vào mối liên hệ nhiều năm của ông giành được hai dự án tốt, hy vọng có thể kiếm lời, giúp giảm bớt khủng hoảng hiện tại.
Sắc mặt của ông hiếm thấy có lúc vui vẻ, hỏi: "Sao con lại trở về? Hôm nay không phải là thứ sáu sao?"
Lý Thiến ở bên cạnh sắc mặt đột ngột trở nên tái nhợt, còn kém hơn so với Điền Lương Bình đang vất vả làm việc, vẻ mặt hoảng hốt, hai tay run rẩy đặt ở sườn, thậm chí còn lắp bắp nói: "Lương...Lương Bình, tôi cảm thấy không thoải mái nên lên lầu nghỉ ngơi trước."
Điền Chính Quốc ngăn lại: "Dì Lý, đừng vội rời đi, tôi muốn dì giúp tôi một việc."
Cả người Lý Thiến run lên.
Điền Chính Quốc nói: "Tôi nghe nói nhà họ Dư có đứa con trai bảo bối tuấn tú lịch sự tên là Dư Minh Viễn, tôi muốn gặp anh ta, dì Lý, dì quen biết với anh ta như vậy, tôi muốn nhờ dì hẹn gặp anh ta, chỉ cần nói rằng tôi ở đây chờ anh ta đến."
Điền Lương Bình có hơi ngạc nhiên: "Tiểu Thiến, bà cũng biết Dư Minh Viễn?"
Điền Chính Quốc đã hiểu, sự việc này quả thật là do Lý Thiến lên kế hoạch, Điền Lương Bình không biết.
Lý Thiến nói: "Tôi, tôi không biết!"
Trong mắt bà ta rõ ràng là có sự hoảng loạn. Ngày đó, sau khi Điền Chính Quốc đột nhiên biến mất, Dư Minh Viễn quay lại tìm bà ta và rất tức giận, gã cảm thấy bà ta nói mà không giữ lời, thậm chí gã còn muốn đánh bà ta. Từ lúc Lý Thiến đặt chân vào nhà giàu, bà ta chưa bao giờ gặp phải tên côn đồ nào như thế, làm cho bà ta tức giận suýt chút nữa ngất đi.
Người đàn ông cứu Điền Chính Quốc tưởng chừng như từ trên trời rơi xuống, camera ở cửa lại bị Dư Minh Viễn yêu cầu tắt đi, nên không ai biết người kia là ai!
Điền Chính Quốc quay đầu, nhìn thấy quản gia: "Bác Trương, ngày hôm qua tôi đến đây, sao không thấy bác?"
Bác Trương nói: "Phu nhân nói muốn ăn đồ ở Hoa Sơn nên tôi ra ngoài mua, trên đường thì xe bị hỏng, sáng hôm qua tôi mới vội vàng quay về."
Sắc mặt của Điền Lương Bình tối sầm, nhíu mày: "Có chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ ràng."
Điền Chính Quốc nhìn xung quanh, không thấy mấy người phụ nữ hôm đó, đoán chừng là do Lý Thiến sắp xếp. Anh sửa lời nói: "Hôm trước con về nhà, thì nhìn thấy Dư Minh Viễn và dì Lý... đang làm chuyện bất chính trong phòng".
Điền Lương Bình hoảng loạn nói: "Con nói bậy bạ cái gì đó!"
Lý Thiến nghe vậy lại càng hốt hoảng: "Vô lý! Điều đó sao có thể xảy ra!"
Điền Lương Bình nhìn thấy điệu bộ khác thường của vợ mình, ông càng thêm nghi hoặc: "Bác Trương, mở camera giám sát."
Lý Thiến hiểu ngay là Điền Chính Quốc đang muốn hắc nước bẩn lên mình, hung dữ nói với Điền Chính Quốc: "Anh thật độc ác, nếu anh còn ép ta, ta sẽ nói ra toàn bộ sự thật! Ta vô tội, nhưng anh thì không!"
Điền Chính Quốc nghe vậy, nheo mắt lại nói: "Vậy dì cứ nói đi."
Lý Thiến nuốt nước bọt: "Người làm chuyện bất chính với Dư Minh Viễn...là anh!"
Điền Chính Quốc nhướng mày: "Lời này của dì thật kỳ lạ, tôi với gã làm chuyện bất chính, hẳn là nên đến nhà họ Dư làm loạn, tôi ở đây làm gì. Để tôi đoán xem, khi tôi trúng kế, Dư Minh Viễn hẳn là ở chỗ của dì, thật sự là một cái bẫy tốt. Dư Minh Viễn đã cho dì bao nhiêu?"
Ánh mắt anh tối lại, nụ cười cũng biến mất, trông vô cùng lạnh lùng.
Lý Thiến không nói nên lời, môi run run, lúc này, bác Trương chạy tới, nói: "Ông chủ, hôm đó không có camera ghi lại."
Điền Lương Bình đột ngột đứng dậy, Lý Thiến sợ tới mức ngã xuống ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt.
Điền Lương Bình bỗng nhận ra người vợ luôn ngoan hiền trước mặt ông không ngờ lại có lòng dạ độc ác như vậy.
Trong mắt Điền Lương Bình tràn ngập tức giận: "Đều là do bà làm?"
Hai mắt Lý Thiến đầy sợ hãi, môi run rẩy, nếu chuyện đó thành công, Omega như Điền Chính Quốc không phải sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bọn họ sao? Nhưng Điền Chính Quốc lại quá cứng rắn, phải đến làm lớn chuyện trước mặt Điền Lương Bình.
"Vậy thì để tôi nói tiếp", Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Tôi bị người ta dùng di vật của mẹ lừa gạt về nhà, sau đó bị một loại hương liệu kích dục ép đến kỳ phát tình. Tất cả là vì Dư Minh Viễn đã mua chuộc Lý Thiến, định ngay ở chỗ này cưỡng bức tôi."
Lý Thiến lấy lại tinh thần: "Anh đừng nói bậy! Không phải bây giờ anh vẫn bình thường sao? Anh có bằng chứng gì nói ta làm việc đó chứ?"
Điền Lương Bình tiến lên cho bà ta một cái tát, khóe miệng chảy máu, toàn thân Lý Thiến đau đớn đến run lên.
Điền Lương Bình tức giận nói: "Chuẩn mực của bà ở đâu rồi? Bà làm mẹ mà như vậy sao? Sao có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?! Thời gian tới, bà yên phận ở đây đi, không được đi đâu hết! Cẩn thận suy nghĩ mình làm sai cái gì, không được phép ra ngoài."
Ông hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói với Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, con muốn cái gì, ta đều sẽ đồng ý con."
Mặc dù trong lòng ông có hơi nghi ngờ, nhưng ông tin rằng Điền Chính Quốc không nói dối mình, việc này không tổn hại đến lợi ích của mình, nên ông cũng không quá quan tâm. Trừng phạt Lý Thiến là chủ ý của ông, Điền Lương Bình chính là người bạc tình tàn nhẫn.
Trong lòng Điền Chính Quốc nguội lạnh: "Tôi muốn toàn bộ di vật của mẹ."
Ánh mắt của Điền Lương Bình đột nhiên thay đổi. Ban đầu, ông để lại những di vật của Thường Mân là vì có vài thứ còn có giá trị và có thể đổi thành tiền. Sau đó, ông cảm thấy rằng giữ nó trong tay có thể thỏa mãn tâm địa hư vinh của ông, rằng mình đã từng có một người phụ nữ xinh đẹp và chói mắt như vậy.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, tầm mắt ngang với ông, lời nói vô cùng nặng nề: "Trước đây mẹ tôi lập di chúc, muốn đem những thứ này đi quyên góp, nhưng ba lại không làm theo, ngược lại chiếm làm của riêng. Lần này, tôi muốn đến lấy đi tất cả."
Cảm xúc của anh dao động vì cơn tức giận của mình, chắc chắn là do tin tức tố Alpha tác động, nó tỏa từ trong ra ngoài, thậm chí mang đến cho Điền Lương Bình sự áp bức và cảm giác áp đảo, đây là một Alpha vô cùng mạnh.
Điền Lương Bình tức giận: "Con bị đánh dấu rồi? Là ai?"
Lý Thiến suy sụp tinh thần ngã xuống đất, lớn tiếng nói: "Lương Bình! Dư Minh Viễn hoàn toàn không chạm vào nó! Ngược lại còn bị nó đánh một trận. Là nó đi dụ dỗ người khác, sau đó quay về đây vu oan cho tôi, có quỷ mới biết tên đàn ông lỗ mãng kia ở đâu tới!"
Bà ta vừa hét xong, có người từ bên ngoài chạy vào, nói: "Ông chủ, bên ngoài có người đến, người kia nói mình là người của nhà họ Kim."
Điền Lương Bình khó chịu nói: "Chúng ta không quen biết nhà họ Kim nào hết!"
"Vị Kim tiên sinh kia nói, hắn là bạn trai của cậu cả."
Vẻ mặt của Điền Chính Quốc sững sờ: "...", đây nhất định là giả, chắc chắn là giả.
Không đợi lâu, Kim Tại Hưởng đã từ cửa bước vào, âu phục giày da, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc được chải gọn gàng, đôi chân thon dài, khí chất hung hãn, quanh thân bao phủ một tầng khí lạnh quỷ dị, cử chỉ nhã nhặn, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa hung ác. Kim Tại Hưởng nhìn quanh một hồi, lập tức đi về phía Điền Chính Quốc: "Làm phiền rồi, tôi là bạn trai của Chính Quốc."
Điền Chính Quốc được hắn ôm vào lòng một cách thân mật và tự nhiên, phía sau lưng dán chặt vào lồng ngực cường tráng và dày rộng, tin tức tố Alpha ngay lập tức làm cho anh cảm thấy yên tâm và thả lỏng.
Khí thế của hắn áp đảo mọi thứ, làm cho anh bị choáng ngợp và không có cách nào nhìn thẳng vào hắn.
"Tôi đến mà không báo trước, là tôi có chút không đúng, nên đã chuẩn bị một chút quà nhận lỗi, xin chủ tịch Điền nhận lấy. Quên giới thiệu, tôi họ Kim, tên Kim Tại Hưởng."
Điền Lương Bình hoàn hồn sau cơn khiếp sợ, vươn hai tay nắm lấy tay vị Alpha trẻ tuổi cường tráng này. Ông nghi ngờ nghĩ, đây có phải là người được coi là thiên tài trong lĩnh vực tài chính ở Phố Wall, là người thừa kế của nhà họ Kim, Kim Tại Hưởng đúng không?
Ngẫm lại, nếu tinh tế có thể phát hiện tin tức tố trên người Kim Tại Hưởng và Điền Chính Quốc hoàn toàn giống nhau.
Con ngươi Kim Tại Hưởng hơi lạnh, tuy lời nói của hắn rất lịch sự, nhưng lại lộ ra hàm ý tra hỏi: "Chủ tịch Điền đang làm gì vậy?"
Điền Chính Quốc bình tĩnh đẩy tay hắn ra, bối rối trong chốc lát nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: "Tôi muốn lấy toàn bộ di vật của mẹ mình. Nếu ba không đưa, tôi sẽ liên hệ với luật sư."
Sau đó anh cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng, mỉa mai nói với Lý Thiến: "Bà mà cũng xứng đấu với tôi?"
Điền Lương Bình sững sờ, sắc mặt Lý Thiến đột nhiên thay đổi.
Như thể bị tát mạnh vào mặt, há miệng nhưng không thể đáp lại.
Điền Chính Quốc không quay đầu lại, bước ra khỏi nhà họ Điền, không ai dám ngăn cản.
Cho đến khi ra khỏi cổng lớn, anh mới hỏi Kim Tại Hưởng: "Sao anh lại đến đây?"
Anh không ngờ Kim Tại Hưởng sẽ đến, càng không ngờ người này lại nói với mọi người ở nhà họ Điền hắn là bạn trai của anh. Nhìn vẻ mặt của Kim Tại Hưởng một lần nữa, trước sau vẫn thâm thúy và lạnh lùng, không nhìn ra có gì khác thường.
Kim Tại Hưởng cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc như một con mèo bị sờ lông, vừa sợ vừa hoảng vô cùng nhạy cảm.
Kim Tại Hưởng nói nhỏ: "Nếu như tôi không tới, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Lên xe trước đi."
Chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đỗ ngoài cổng.
Nếu không có Kim Tại Hưởng làm hậu thuẫn, Điền Lương Bình sẽ không dễ dàng để anh đi như vậy. Dù không bị đánh dấu hoàn toàn nhưng anh đã bị đánh dấu tạm thời, Điền Lương Bình sẽ có vô số lý do để giữ anh lại, tước đi sự tự do của anh.
Nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu Alpha đánh dấu tạm thời là Kim Tại Hưởng. Trước khi tình hình rõ ràng, Điền Lương Bình sẽ không chọn cách làm mất lòng người giàu có và quyền lực này, mà sẽ tạm thời nhượng bộ và thỏa hiệp trong thời điểm hiện tại.
Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phó lái: "Kim tổng sẽ không phải vì tôi mà đặc biệt chạy đến đây một chuyến đấy chứ?"
Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu của Kim Tại Hưởng thay đổi, lộ ra một chút khó chịu, dường như khó mà mở miệng: "Tôi bị bệnh. Khó chịu cả ngày hôm qua."
Điền Chính Quốc ở trong lòng cười thầm: "Có nghiêm trọng không?", chẳng lẽ là bệnh nan y khó chữa.
"Không", Kim Tại Hưởng nói: "Bác sĩ nói, là do Omega mà tôi đánh dấu chạy mất, làm cho thể chất và tâm lý của Alpha là tôi bị kích thích, hoocmon bất ổn, gây khó chịu và bực bội. Cho nên tôi mới đi theo cậu, mới có thể làm tôi dễ chịu một chút."
Điền Chính Quốc nghi ngờ: "Tôi chưa từng nghe còn có loại bệnh này."
"Bây giờ thì nghe thấy rồi đấy", Kim Tại Hưởng nói: "Cho nên, sao thầy Điền không thử cân nhắc một chút về việc làm bạn trai của tôi?"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt hắn vừa chín chắn vừa sắc bén mang theo hơi thở của người đàn ông vừa ổn trọng vừa lão luyện, vừa quyến rũ vừa phóng khoáng, mặc dù đã uống thuốc ức chế dành cho Alpha nhưng trên người hắn luôn toả ra hoocmon hấp dẫn người khác.
Hôm nay Kim tổng đẹp trai lạ thường. Anh nghĩ đến chuyện vừa rồi, kìm chế trái tim đang rung động: "Tôi sẽ không đưa ra quyết định mà không có lý do, có phải không?"
Ánh mắt Kim Tại Hưởng chợt lóe lên, dừng một chút rồi nói: "Ông nội tôi thúc giục, tôi cần có một Omega ở bên cạnh giúp tôi chắn bớt một số phiền phức không cần thiết. Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi cần phải có trách nhiệm, và cậu cũng vậy."
Điền Chính Quốc nhướng mày: "Kim tổng cho rằng tôi sẽ đồng ý sao?"
"Tất nhiên", Kim Tại Hưởng nói: "Tôi có thể bảo vệ cho cậu ở nhà họ Điền, còn có thể giúp cậu thoát khỏi tên chó Dư Minh Viễn."
Suy nghĩ một hồi, anh cảm thấy mình cũng không lỗ, bèn nói: "Được rồi, giao dịch đôi bên cùng có lợi."
Kim Tại Hưởng thở ra một hơi, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời. Cuối cùng hắn nói: "Không còn sớm nữa, tìm một chỗ nào đó, thầy Điền ăn với tôi một bữa cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro