Chương 21: Giam giữ chất vấn trả thù
Trần Kim không nói gì, Điền Chính Quốc da mặt mỏng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, tính tình cô độc không thân thiết với ai, khiến người ta cảm thấy kiêu căng.
Còn có thể trở mặt, thù rất dai.
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, mọi người ăn uống no nê, vô cùng hoà thuận.
Điền Chính Quốc hơi say. Chai rượu đỏ kia vị quá ngon, anh không nhịn được uống nhiều hơn hai ly. Say rồi có chút chóng mặt, trên mặt lại không có gì khác thường, nhưng phản ứng tương đối chậm.
Bác Viên nói: "Đúng rồi Lý Tuấn, công ty của các anh đang phát triển dự án mới phải không?"
Sau khi tốt nghiệp, Lý Tuấn bắt kịp làn sóng gây dựng sự nghiệp, cùng thành lập công ty với một người nào đó, làm ăn khá tốt, tuy không có nhất phi trùng thiên*, nhưng tốt xấu gì cũng chống đỡ được, còn có thể chuyển tới ít tiền.
* nhất phi trùng thiên ( ): bay một cái vọt lên trời.
Lý Tuấn uống rượu, giọng nói trở nên to hơn: "Đúng vậy, bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị game mới, tính sáng tạo rất tốt, nhưng máy chủ không theo kịp, thiếu tiền mua máy chủ mới! Gây quỹ khắp nơi, những công ty lớn đều thành lập bộ phận nghiên cứu và phát triển của riêng mình, họ không sẵn lòng đầu tư, anh xem tóc tôi rụng hết rồi này, phía trước đã trọc rồi!"
Điền Chính Quốc nheo mắt lại, trong lòng có một tia vui mừng.
Bác Viên nói: "Gây quỹ không dễ? Kim tổng ở đây! Anh còn sợ không có tiền sao?!"
Kim Tại Hưởng đang uống nước trái cây ánh mắt lạnh lùng, Trần Kim vội vàng đứng dậy, "Tuấn ca tuấn ca, trên bàn cơm, chúng ta đừng nói chuyện tiền bạc."
Lý Tuấn nói: "Ài Trần ca, trong viện phúc lợi tôi vẫn luôn xem anh là lão đại. Em trai của anh tốt nghiệp trung học liền ra xã hội lần mò, vất vả lắm mới có cái dạng như bây giờ, hiện tại có một cơ hội tốt trước mắt. Bác Viên nói rất đúng, Kim tổng là ai chứ, nếu như Kim tổng có lòng ưu ái, tôi làm cái gì mà không được."
Điền Chính Quốc sau khi uống rượu cảm thấy hơi oi bức, lại nghe bọn họ ở bên cạnh cãi vã, cau mày không vui nói: "Công ty lớn không muốn đầu tư, tất nhiên là do dự án của các anh chưa đủ tốt, không đủ hấp dẫn người ta, không có sức cạnh tranh. Tiền quăng vào đó, bỏ tiền ra đầu tư, nhưng không thể hoàn vốn, ai nguyện ý đầu tư tiền chứ?"
Lý Tuấn cả giận: "Cậu thì biết cái gì ở đây, tôi nói dự án của tôi rất tốt, số một thế giới, nếu được làm ra, tuyệt đối có thể bùng nổ."
Điền Chính Quốc: "Khoe khoang vừa thôi, nếu có thể làm cho nhà đầu tư sáng mắt lên, làm sao thấy đối phương bày ra một khối mỡ dày mà không lấy? Là bản thân anh cảm giác hài lòng, tác phẩm nát vụn, nhà đầu tư không phải ngốc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Không tin lời tôi, anh đã liên hệ với một công ty lớn nào chưa?"
Lý Tuấn nghẹn một chút, hắn ta đương nhiên đã tìm và cũng thất bại, nếu không hắn ta cũng không hói đầu vì lo lắng. Hắn ta mất hết mặt mũi, tức giận nói: " Điền Chính Quốc tôi nhìn cậu không vừa mắt từ lâu rồi, chỉ là một Omega mà lại nói chuyện khó nghe như vậy?"
Lý Tuấn đẩy Trần Kim ra, rồi đi về phía Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng kéo ghế ra, đứng lên phía trước, đè bả vai hắn ta, hết sức lạnh lùng, dùng sức đặc biệt mạnh, làm Lý Tuấn không thể động đậy, chỉ có thể rụt cổ đứng tại chỗ.
Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt.
Dày rộng như núi. Bóng tối phủ xuống, bỗng nhiên khiến lòng người vô cùng an tâm.
Kim Tại Hưởng vẫn điềm tĩnh, những người ở vị trí cao lâu ngày như hắn luôn ung dung thong thả, bình tĩnh tự tin, giọng nói của hắn còn mang hàm ý thuyết phục: "Đầu tư thì có thể, còn dự án phải đưa bản kế hoạch cho tôi xem qua."
Nếu như có thể thông qua, sau lưng chính là tập đoàn khổng lồ của Kim gia giúp đỡ, nếu như không thể, cũng không có tổn thất. Lý Tuấn nghiến răng: "Được."
Nói xong hắn ta lủi thủi về lại chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn như một đứa cháu trai.
Trong bóng tối Trần Kim tặc lưỡi. Ra nước ngoài một chuyến trở về, Kim Tại Hưởng thật sự đã thay đổi.
Mọi người dùng bữa xong liền lần lượt ra về.
Điền Chính Quốc thật sự say rồi, đang ngồi ngẩn người ở một bên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại có chút thất thần. Kim Tại Hưởng im lặng nhìn anh, sau đó đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.
Bác Viên chờ đúng thời cơ, ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc: "Thầy Điền, hôm nay cậu có chuyện gì."
Điền Chính Quốc dừng lại một lúc lâu mới ảo não nói: "Hình như tôi uống say rồi."
"Tôi không thấy cậu say, cũng không thấy cậu đỏ mặt." Bác Viên nhìn anh, "Tôi thật sự sợ cậu và Lý Tuấn sẽ ầm ĩ lên. Nhưng mà cậu có cảm thấy gì không, Kim tổng càng ngày càng kỳ quái, anh ta lúc nào cũng nhìn cậu. Trên mạng nói thế nào ấy nhỉ, đúng rồi! Hắn có phải là bên trong âm thầm làm biến thái?"
Điền Chính Quốc khó hiểu: "Trúng bia? Cái gì trúng bia?"
Bác Viên: "..."
Thôi, đã không có cách nào để giao tiếp nữa rồi.
Bác Viên vỗ vỗ vai anh: "Vậy cậu cẩn thận một chút, tôi đi trước."
Điền Chính Quốc dịch dịch đến ghế sô pha ngồi xuống, đem gối ôm ôm vào lòng, hơi cúi đầu, như là có điều suy nghĩ, cả người bất động như một bức chân dung xinh đẹp.
Cực kỳ ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Kim Tại Hưởng trở lại, Điền Chính Quốc bỗng nhiên đứng lên hỏi hắn: "Anh có đường không?"
Kim Tại Hưởng sững người: "Đường gì?"
Mắt Điền Chính Quốc sáng ngời nhìn hắn, có phần trẻ con: "Kẹo sữa thỏ trắng. Cái đó rất là ngọt."
Bởi vì khi còn bé mẹ Điền cho anh ăn một chút, đến nay vẫn luôn nhớ mãi không quên. Vừa lúc uống rượu, trong miệng có mùi vị rất lạ, muốn ăn chút gì đó ngọt ngọt.
Kim Tại Hưởng vào bếp hỏi Trần Kim đang rửa chén cùng Ôn Nhã, Trần Kim sững sờ: "Sao tự nhiên lại muốn cái đó? Trong nhà không có."
Kim Tại Hưởng đi ra ngoài, nhưng lại không thấy bóng dáng Điền Chính Quốc trong phòng khách. Hắn đợi trong hành lang một lúc, Điền Chính Quốc từ trong nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy hắn sửng sốt một chút.
Anh gõ gõ cái đầu đang choáng váng, trên cằm và tóc mai vẫn còn nhỏ nước, vừa nãy anh rửa mặt bằng nước lạnh, giờ mới tỉnh hơn một chút.
Anh say rượu cũng không gây rắc rối, nhưng không thể ngăn được anh có một số hành động kỳ quặc. Thời gian không còn sớm, anh muốn trở về ngủ một giấc, sau đó đến trường học.
Điền Chính Quốc muốn vòng qua Kim Tại Hưởng, đối phương lại một bước chắn trước người anh: "Không có kẹo sữa thỏ trắng."
"Tôi cùng cậu ra ngoài mua."
Điền Chính Quốc sững sờ nói: "Không cần. Vừa rồi tôi uống say, không tỉnh táo lắm."
Kim Tại Hưởng: "Tôi tiện đường đưa cậu về."
Trần Kim đi ra, lau tay vào tạp dề: "Đúng vậy, Chính Quốc uống nhiều rượu, tôi thấy cậu say rồi. Đón xe không tiện, để Kim Tại Hưởng đưa cậu về cũng được. Tại Hưởng tiện đường sao?"
Kim Tại Hưởng gật đầu: "Tiện đường, cùng một tiểu khu."
Trần Kim nhìn bọn họ rời đi, tay cầm tạp dề: "Tiểu Nhã, em có nghĩ rằng bọn họ có chút kỳ lạ không?"
...
Điền Chính Quốc không nghĩ rằng mình lại ngồi vào xe của người đàn ông này sau cuộc cãi vã cách đây không lâu, luôn miệng nói không muốn tiếp xúc chính là anh, bây giờ người dễ dàng lên xe cũng là anh.
Vẫn ngồi ở ghế phó lái, trong không gian kín với khoảng cách gần như vậy, tin tức tố Alpha so với trước đậm hơn rất nhiều.
Kim Tại Hưởng nửa đường dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Kim Tại Hưởng đẩy cửa bước xuống xe, chỉ chốc lát sau, đem một túi kẹo sữa thỏ trắng nhét vào trong tay anh.
Điền Chính Quốc hơi run, Kim Tại Hưởng nói: "Cho cậu."
Anh và Kim Tại Hưởng cũng coi như sống chung dưới một mái nhà nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh nhận được thứ gì đó từ người này.
Từ nước ngoài trở về, Kim Tại Hưởng đúng là đã thay đổi. Vậy mà có chút hẹp hòi nha, keo kiệt chỉ cho anh một túi nhỏ.
Thật ra cửa hàng nhỏ không có nhiều hàng dự trữ, nên chỉ mua được một túi nhỏ không quá hạn.
Hiếm thấy Điền Chính Quốc không nhiều lời, như chú mèo nhỏ bị thuyết phục.
Bởi vì tin tức tố của hắn làm cho anh cảm thấy khó chịu, buồn bực và bất an, có một loại cảm giác xa lạ khác thường mà lâu rồi không gặp đang truyền khắp toàn thân, muốn gần gũi với mùi tin tức tố này.
Hai người đang ở trong mối quan hệ đánh dấu tạm thời, Omega có một loại khao khát tự nhiên và bị hấp dẫn bởi chính Alpha đánh dấu mình. Nói cách khác, tiếp xúc với đối phương có thể làm cho bản thân thoải mái.
Tuyến thể giống như hơi nóng lên, Điền Chính Quốc nhịn xuống bản năng, co người sang một bên, "Kim tổng, kiểm soát tin tức tố của anh."
Kim Tại Hưởng mặt không biến sắc: "Tôi vẫn luôn dùng thuốc tức chế trong thời gian dài, hoóc-môn ổn định, tin tức tố ở đâu?"
Kim Tại Hưởng dừng một chút, cười nói: "Thầy Điền kích động như thế, hình như là đang câu dẫn tôi?"
Điền Chính Quốc tức cười: "Anh là ngôi sao à, ai cũng thích anh mà không ngừng được?"
Kim Tại Hưởng thoải mái nói: "Sức quyến rũ của tôi hoàn toàn có thể sẽ khiến cậu muốn ngừng mà không được. Thầy Điền đã từng lên giường của tôi, không nhớ sao?"
Điền Chính Quốc trong đầu quay cuồng, trợn mắt lên nhìn hắn.
Kim Tại Hưởng khẽ quay mặt lại, khuôn mặt của hắn góc cạnh rõ ràng, khi còn bé mặt mày tinh xảo, không tinh tế như Điền Chính Quốc, trái lại tràn đầy tính xâm lược, vành môi lạnh lẽo cứng rắn, lúc nhìn người khác mà không nói lời nào, có mấy phần khí thế khiến người ta kính sợ. Với lại hắn không phải doạ người, hắn là không mềm lòng.
Kim Tại Hưởng nói: "Muốn phủ nhận? Ngủ rồi không chịu trách nhiệm?"
Điền Chính Quốc thẳng thắn giả ngu: "Kim tổng anh đang nói cái gì vậy? Trời đất chứng giám, tôi chưa từng làm cái chuyện tùy tiện đó. Kim tổng vu khống, không có chứng cứ, đừng nói bừa."
Kim Tại Hưởng dừng xe, Điền Chính Quốc muốn mở cửa xe, nửa ngày cũng không mở ra, Kim Tại Hưởng tiến gần tới, Điền Chính Quốc cảm thấy tuyến thể sau gáy nóng lên, còn ngứa ran, bị tin tức tố Alpha chèn ép. Khiến cho anh cơ hồ muốn cầu xin.
Kim Tại Hưởng: "Nếu thật là có người làm điều đó với tôi, tôi nên làm gì đây?"
Điền Chính Quốc lời lẽ đanh thép: "Ai to gan làm tổn thương sự trong trắng của Kim tổng! Đương nhiên là phải bắt lấy hắn, chất vấn hắn, trả thù hắn, sau đó yêu cầu bồi thường!"
Kim Tại Hưởng nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, tin tức tố mùi sữa thơm ngát bay vào chóp mũi, làm trái tim hắn hơi ngứa. Đối mặt một Omega xinh đẹp sạch sẽ như vậy, cùng ở chung như thế này, hắn thật sự sợ chính mình không nhịn được làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Điền Chính Quốc nhảy xuống xe, nói cảm ơn, nhanh chân chạy thoát thân.
Giống như một con thú nhỏ xinh đẹp, đi nhầm vào cái bẫy của thợ săn liền nhạy bén chạy thoát thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro