Chương 20: Như tiểu công tử tự phụ
Tình hình tài chính Điền gia không mấy lạc quan, thậm chí còn xuất hiện tình huống nghiêm trọng hơn. Điền Lương Bình ngày nào cũng bận rộn, gương mặt mệt mỏi, tóc bạc cũng nhiều hơn.
Lý Thiến đem chuyện thông gia nói với mấy chị em tiểu thư nhà giàu.
Bà ta đã ở cùng Điền Lương Bình nhiều năm như vậy, biết rõ bộ mặt giả tạo của ông ta, hiện tại vẫn còn có đường lui, đợi đến khi không còn đường lui, tốc độ lật mặt của người đàn ông này nhanh hơn bất cứ ai.
Đại thiếu gia Dư gia Dư Minh Viễn ăn chơi rất giỏi, giữa một đám công tử bột, chẳng mấy chốc đã nhận được tin tức này.
Một tiểu đệ của hắn nói: " Đại thiếu gia ẩn giật của Điền gia, xưa nay không ra mặt gọi là cái gì Điền... Phi tử?"
"Điền Chính Quốc, nghe có vẻ nữ tính văn vẻ."
"Là Omega, không phải trong nhà Dư lão đại đang tìm đối tượng, nghe nói công ty Điền gia xảy ra chuyện, là nóng lòng muốn bán con trai mình để đổi lấy tài chính cứu mạng đây."
Dư Minh Viễn nghe vậy cười lạnh một tiếng, bị tin tức tố áp chế, bọn tiểu đệ lập tức phục tùng.
Hắn là Alpha, trời sinh gien ưu thế, so với người bình thường còn phải cao hơn một cái đầu, tướng mạo anh tuấn, mà khóe miệng lại nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự khinh thường, khiến người ta cảm thấy có một loại không đứng đắn và ngạo mạn.
Dư Minh Viễn thật sự là một tên công tử bột vô học, đường đường chính chính, nhận thức địa vị bản thân không bình thường.
Thái độ của hắn rất rõ ràng, khinh bỉ mà xem thường, mang tâm lý vô cùng chán ghét đối với gia đình Điền Chính Quốc.
"Chỉ là một đứa con rơi, mẹ chết cha cũng không cần, như thuốc cao bôi trên da chó dính sát vào nhà chúng ta, thật rẻ tiền." Dư Minh Viễn gác chéo chân nói, "Còn có Omega, có cái gì tốt, quá yếu đuối, chơi không nổi. Thiếu gia ta đối với cậu ta không có chút hứng thú nào."
...
Trần Kim mua lại phòng cưới gần trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện, có tàu điện ngầm đi qua. Nhưng mà thành phố S phát triển thịnh vượng, xe riêng khắp nơi đều có, mỗi con đường đều bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Kim Tại Hưởng bon chen một trận, thời gian đã không còn sớm.
May là Trần Kim ở dưới lầu đón hắn, Trần Kim nói: "Kim tổng thật đúng là người bận rộn, cuối cùng cũng là tôi chờ đợi."
"Trần ca, thật xin lỗi, để cho cậu chờ lâu rồi." Kim Tại Hưởng dừng xe, cầm hai chai rượu đỏ ra, "Tôi mang hai chai rượu đến để đền bù."
Trần Kim vui vẻ nói: "Đều là anh em, khách sáo cái gì."
Trần Kim chuyển đến nhà mới không lâu, để mừng tân gia, y đã mời một vài người bạn quen đến ăn một bữa cơm, trong đó có Kim Tại Hưởng. Tự nhiên còn có Điền Chính Quốc.
Trần Kim nói: "Nhờ có cậu hỗ trợ, nếu không thì ba tôi không thể mua được căn nhà ở vị trí tốt như vậy."
Kim Tại Hưởng lắc đầu, trong tay hắn cửa ngõ nhiều, thông tin rộng rãi, việc này dễ như ăn cháo. Hắn nói: "Nếu cậu cần, tôi có thể cung cấp tài nguyên địa điểm cho đám cưới của cậu. Yên tâm, về vấn đề tiền bạc tôi sẽ giải quyết cho cậu."
Trần Kim sửng sốt một chút, cười nói: "Kim đại tổng tài, thu cái khí thế thổ hào* này của cậu lại đi. Cậu không cần cố gắng đối xử tốt với tôi, tôi biết. Nếu có việc cần, tôi sẽ không khách khí nhờ cậu giúp một tay. Nếu như dựa vào cậu để hưởng thụ xa hoa không thuộc về tôi, ba tôi mà biết sẽ đích thân giết chết tôi."
Thổ hào (土豪, tǔháo) là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
Kim Tại Hưởng không lên tiếng, đôi mắt híp lại, theo y vào nhà.
Kim Tại Hưởng khi còn bé sống rất thu mình, hiếm khi chơi cùng nhóm trẻ con trong viện phúc lợi, nếu không phải Trần Kim tỉnh thoảng đưa hắn đi, hắn liền giống như một người vô hình không tồn tại.
Không có nhiều người đến, bọn họ căn bản vẫn đang phát triển ở thành phố S, tập trung ở trong phòng khách cắn hạt dưa tán gẫu, nhìn thấy Kim Tại Hưởng đến, tất cả đều yên lặng.
Kim Tại Hưởng là người thành đạt nhất cùng thế hệ với bọn họ đi ra từ viện phúc lợi. Nhưng tính tình của Kim Tại Hưởng thật sự bất định, mọi người nhìn thấy hắn đều có chút e dè.
Bác Viên trước tiên đem rác thu dọn qua một bên, "Kim tổng đến rồi! Mời ngồi, có chút lộn xộn chớ để ý nhé."
Kim Tại Hưởng không đáp, hắn ngước mắt lên nhìn khung cửa sổ đối diện, Điền Chính Quốc gác chéo chân, một đoạn mắt cá chân trắng lộ ra từ đối tất và ống quần, bên trên đeo một sợi dây xích bạc nhỏ.
Nếu không phải tia sáng phản xạ, Kim Tại Hưởng cơ hồ khó mà chú ý tới.
Điền Chính Quốc không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, ngón tay trắng nõn thuần khiết, vô cảm hút một hơi, hiếm thấy lộ ra chút tà mị nghịch ngợm.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh cau mày, ném tàn thuốc rồi che miệng thấp giọng ho khan.
Không thể hút thuốc.
Kim Tại Hưởng cơ hồ muốn ở trong lòng nở nụ cười.
Thuốc lá là loại thuốc lá bình thường, mùi vị không nặng, Điền Chính Quốc chưa hút bao giờ, tự nhiên không quen.
Vì thế cậu buồn bực, ngán ngẩm mà lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, dựa vào tấm đệm êm ái sau lưng, chống khuỷu tay lên thú bông, như là một chú mèo xinh đẹp lười biếng.
Trần Kim đi tới ngồi đối diện anh, bưng một đĩa hoa quả đặt lên bàn, ánh mắt buông xuống, cười nói: "Làm sao, muốn hút thuốc?"
Điền Chính Quốc nói: "Quá lạ, không chịu được."
"Quá yếu." Trần Kim nói, "Này để tôi nói cho cậu nghe, nghe cho kỹ, đợi lát nữa ăn cơm, đừng cãi nhau với Kim Tại Hưởng biết không? Cậu chịu khó đi, lúc nào cũng tranh cãi nhìn như trẻ con. Coi như cho tôi mặt mũi, có được không?"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừm."
Trần Kim cảm thấy mình lo lắng như một người cha già.
Điền Chính Quốc tắt trò chơi, bỗng nhiên lại gần thấp giọng hỏi: "Cậu nói... Kim Tại Hưởng hắn cũng hút thuốc sao?"
Trần Kim nói: "Cậu còn phí lời? Trên thương thường, Kim Tại Hưởng chắc chắn xã giao không ít, hút thuốc cũng là một kỹ năng cần thiết. Nào giống như cậu, một tiểu công tử kiêu ngạo, không hút thuốc, cũng không thể uống rượu..."
Điền Chính Quốc lời lẽ đanh thép: "Giáo viên nhân dân, không thể đụng vào thứ đó."
Trần Kim: "..."
Điền Chính Quốc chơi một ván khác, Trần Kim nói: "Cậu xem hôm nay có không ít bạn cũ đến đây, Lý Tuấn cũng tới, hắn cũng là Alpha, lớn lên rất đẹp trai, cũng có lòng cầu tiến, hiện tại đang bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tính cách tốt, vui vẻ, trước đây cũng từng giúp đỡ..."
Điền Chính Quốc không có biểu cảm gì: "Alpha, không muốn."
Trần Kim sắp bị anh chọc tức tới cười, duỗi tay xiên miếng xoài: "... Cậu là Omega không muốn Alpha, tương lai phải làm sao bây giờ?"
Điền Chính Quốc nhàn nhạt nói: "Tôi đã nộp đơn xin tin tức tố Alpha nhân tạo, có thể kéo dài được hai năm, sau đó tôi sẽ cắt bỏ tuyến thể. Tương lai dự định nhận một đứa trẻ. Nói chung, vẫn còn cách đi."
Trần Kim sợ tới mức miếng xoài trong tay đều rơi mất, cả người y đến gần đè lên vai Điền Chính Quốc: " Điền Chính Quốc! Cậu!..."
Trần Kim đột nhiên rống lên, mọi người dồn dập nhìn sang, Ôn Nhã trong phòng bếp nghe thấy đi ra hỏi: "A Kim, xảy ra chuyện gì?"
Trần Kim lớn tiếng nói: "Không có chuyện gì!"
Y bảo mọi người tiếp tục chơi, rồi ngồi lại đối diện Điền Chính Quốc, cau mày hạ thấp giọng nói: "Cậu nói lại cho tôi nghe, cậu là nghiêm túc sao?!"
Điền Chính Quốc không giải thích, chỉ nhìn Trần Kim nói: "Cậu biết không, tôi không tin vào tình yêu, đời này cũng không tin vào tình yêu."
Con ngươi của anh rất đẹp, như có ánh sáng kiên định, khuôn mặt tuy trẻ tuổi, nhưng lại có phần chững chạc và kiên định. Đã không còn là cậu bé mỏng manh, nhạy cảm lén chạy để Trần gia, ôm cha Trần khóc đến thở không ra hơi.
Trần Kim hạ thấp giọng, nghiêm nghị nói: "Tôi nói cho cậu biết, □□ có thể, bỏ đi tuyến thể thì tuyệt đối không được. Tôi sẽ không đồng ý, ba tôi cũng sẽ không đồng ý!"
*□□: Chỗ này raw để như vậy, mình cũng không biết là gì nữa =)))))
Trần Kim bị dọa cho sợ, đến nỗi lúc ăn cơm, cũng cố ý để Điền Chính Quốc ngồi xuống chỗ bên cạnh mình.
Ôn Nhã ngồi bên cạnh y như thường lệ, Trần Kim đang nghĩ ngợi đem Kim Tại Hưởng tách ra, chỉ thấy Kim Tại Hưởng chủ động lại đây, ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc.
Trần Kim ôm chặt trái tim đập có chút nhanh của mình.
Bác Viên mở rượu, Ôn Nhã cầm lấy ly rượu nói, "Mọi người ăn cơm, ăn cơm đi, đừng khách sáo."
Lý Tuấn cười nói: "Cảm ơn chị dâu, chị dâu cũng mau tới ăn. Có ai tới một ly không... Kim tổng uống rượu gì?"
Kim Tại Hưởng nhíu mày, Điền Chính Quốc nói: "Kim tổng không uống được rượu, cho tôi cái chai rượu đỏ kia là được, cảm ơn."
Điền Chính Quốc không biết là Kim Tại Hưởng mang đến hai chai rượu đỏ, với hiểu biết của anh, hàng kia vừa nhìn liền biết là đồ tốt.
Lý Tuấn cố ý tới rót rượu cho hắn: "Tới lúc đó tôi sẽ gọi người lái xe cho anh! Sao có thể không uống rượu được, các anh em lâu lắm mới có lúc tụ tập cùng nhau."
Kim Tại Hưởng vươn tay đè lại miệng bình, lạnh giọng nói: "Gần đây dạ dày có chút không thoải mái, nên không uống rượu."
Lý Tuấn có chút lúng túng đứng tại chỗ, còn bị buộc phải bước sang một bên. Kim Tại Hưởng đứng lên đi lấy nước trái cây bên kia, dáng người Alpha cao lớn che khuất Điền Chính Quốc, khiến động tác uống rượu của anh cứng đờ.
Beta không cảm giác được tin tức tố, Điền Chính Quốc là Omega duy nhất ở đây, tin tức tố đắng chát của linh sam bị áp chế lại, ký hiệu tạm thời ban đầu vẫn còn, vô thức bị nó ảnh hưởng, càng muốn tiếp xúc nhiều, trong đầu Điền Chính Quốc bùng nổ.
Trần Kim ở một bên nhìn ra, trong lòng run sợ, khoảng cách này cũng quá gần rồi, Điền Chính Quốc sắc mặt cũng thay đổi.
Cùng là Alpha, sắc mặt Lý Tuấn hơi trắng, gen Alpha của Kim Tại Hưởng rất mạnh, hắn phát tán tin tức tố là đang cảnh cáo hắn.
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Điền Chính Quốc kén ăn, chọn đi chọn lại rất lâu mới có vài món hợp khẩu vị.
Ôn Nhã để ý hỏi: "Thầy Điền sao không ăn, có phải là mùi vị đồ ăn không hợp?"
Trần Kim nói: "Không cần để ý đến cậu ấy, mùi vị rất ngon. Chính Quốc kén ăn."
Ôn Nhã kinh ngạc: "Làm sao lại là người kén ăn?" Đến mức hầu hết những món ăn bình thường trên bàn đều không ăn được.
Vẻ mặt Trần Kim rất bình thường: "Chờ đã, để anh nhìn điện thoại một chút... Anh đặc biệt có ghi chú, không ăn cà rốt không ăn cà tím, nhưng có thể ăn cà tím với thịt băm, không ăn cà chua không ăn thịt dê không ăn trứng hấp, thế nhưng trứng chần có thể ăn, tuyệt đối không ăn rau mùi, không ăn món có gừng, nếu như bỏ thêm một chút cũng không ăn được..."
Điền Chính Quốc để đũa xuống, anh cảm thấy Trần Kim đang phá mình.
Mọi người không nhịn cười được, mặt Kim Tại Hưởng vẫn căng ra, nhưng ánh mắt lại dịu dàng không ít.
Quả nhiên yêu kiều, khó nuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro