Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trong túi có thuốc ức chế không

Ánh mắt của Kim Tại Hưởng lạnh như băng nhìn sang, có chút xem thường và khiêu khích nhìn Điền Chính Quốc: "Điền tiên sinh có điều gì bất mãn với tôi sao?"

Ánh mắt của hắn thâm trầm lãnh đạm, khí chất hào hoa phú quý áp đảo người khác, giống như một nhân vật tầng lớp thượng lưu du học ở phố Wall trở về, không vương một chút bụi trần.

*Phố Wall (Wall Street): là một tuyến phố dài tám ô phố trong khu tài chính của hạ Manhattan thuộc Thành phố New York, kéo dài từ phía Tây Bắc xuống Đông Nam. Phố Wall bao gồm 8 phố tài chính, dài khoảng 1.1 km thuộc khu Tài Chính thuộc vùng hạ Manhattan, New York. Con phố bắt đầu là phố Broadway và kết thúc tại phố South bên bờ sông East. Wall là biểu tượng cho thị trường tài chính của Mỹ

Điền Chính Quốc không hề tỏ ra yếu thế: "Kim Tại Hưởng, anh trở về làm gì? Ở nước ngoài làm người thừa kế duy nhất của nhà họ Kim, Kim tổng không tốt sao? Hơn nữa, tôi là người hẹn Trần Kim trước, thứ tự đến trước đến sau biết không? Hôm khác Kim tổng hãy ăn tiệc tẩy trần".

Kim Tại Hưởng nói: "Tôi nhìn sắc mặt Điền tiên sinh không được tốt, vẫn nên hẹn hôm khác. Điền tiên sinh luôn ở thành phố S, lần sau cũng không sao".

...

Trần Kim ngáp một cái, sau một ngày làm việc, mệt đến nhấc chân cũng không nổi, thật sự không còn sức lực mà quậy cùng hai người này. Ánh mắt của y loáng một cái, nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe taxi đang chờ.

Tài xế rất có kiên nhẫn, vẫn chờ ở một bên, cũng không sốt ruột bấm còi thúc giục.

Trần Kim thấy hai người này không chịu đình chiến thông cảm cho bác sĩ chăm chỉ như y, yên lặng mà lên xe nói: "Sư phụ, chúng ta đi trước đi".

Y nói địa chỉ, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với bọn Điền Chính Quốc.

Sau đó xe taxi chở y, một đường tro bụi tung bay, đi rồi.

Điền Chính Quốc: "..."

Trần Kim gửi cho anh một tin nhắn: Hai ngày nay mệt quá, muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon, hẹn hôm khác nhé!

Kim Tại Hưởng nhìn thấy y đi rồi, sắc mặt lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn như cũ, lạnh như băng.

Điền Chính Quốc thấy vậy có chút buồn cười, Kim Tại Hưởng lạnh lùng như người máy, làm thế nào mà theo đuổi người ta? Như trước đây, trực tiếp gửi một bó hoa hồng đến trước mặt người ta sao? Có vẻ đột ngột, cũng không đủ chu đáo.

Hiện tại chính chủ đi rồi, hai người bọn họ cũng không cần tranh cái gì, từng người trở về nhà.

Điền Chính Quốc khẽ mím môi, anh cảm giác tâm trạng mình không quá tốt, mí mắt nhảy liên tục, đầu căng đau không nói, còn có chút choáng. Anh quay đầu muốn đi, bị người ta kêu lại, phải dừng bước chân.

Một cô gái từ trên xe Kim Tại Hưởng bước xuống: "Thầy Điền!"

Cô gái tuổi còn khá nhỏ tuổi, mặc đồng phục cấp ba, khuôn mặt trắng thuần khiết, buộc tóc đuôi sam. Cô vui mừng chạy tới, mở to đôi mắt: "A, không ngờ có thể gặp được thầy Điền ở đây. Vừa rồi em ở trong xe không nhận ra".

Đây là học sinh trong lớp của Điền Chính Quốc, tên Hướng Hưng Mẫn, là một cô gái hướng ngoại và nhiệt tình.

Hướng Hưng Mẫn nói: "Thầy Điền làm sao lại đến bệnh viện, bị ốm sao?"

Điền Chính Quốc nở nụ cười nói: "Cảm mạo nhẹ. Bạn học Hướng, sao vẫn chưa về nhà làm bài tập?"

"Bảo đảm hoàn thành bài tập toán học của thầy trước tiên. Đúng rồi, thầy không có xe, có phải là không có phương tiện về nhà không?", cô ngẩng đầu nhìn sang Kim Tại Hưởng: "Anh họ, có thể nhân tiện đưa thầy Điền về luôn không? Thầy Điền với anh ở trong cùng một khu nhà đó!"

Kim Tại Hưởng đứng ở sườn xe, nghiêng cánh tay đặt trên cửa xe, vóc người của hắn cao, chân rất dài, nhìn vô cùng hút mắt.

Hắn nhìn cô gái nhỏ.

Hướng Hưng Mẫn sợ hết hồn, bỗng nhiên nhớ tới anh họ tiếng tăm lừng lẫy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Kim, giá trị con người xa xỉ, hơn nữa sau lưng là vô số mưa máu gió tanh, trong tay nhuộm máu người.

Hôm nay ba cô bận việc nên không thể đến đón cô, mới làm phiền Kim Tại Hưởng, tiện đường đưa Hướng Hưng Mẫn về nhà. Ba cô còn nhấn mạnh với cô hai lần, nhìn thấy anh họ, phải đối xử cung kính giống như với giáo viên chủ nhiệm.

Kim Tại Hưởng không thể làm tài xế được.

Điền Chính Quốc rút cánh tay ra: "Cảm ơn, không cần, tôi tự về được..."

Kim Tại Hưởng nhấn còi hai lần, hạ cửa xe xuống, hơi hơi nâng cằm lên, mặt không chút thay đổi nói: "Lên xe".

Hướng Hưng Mẫn nghe vậy trong lòng vui vẻ, cô không có ý gì khác, cực kỳ đơn thuần: "Thầy Điền, đừng khách sáo. Dạy lớp 12 chúng em quá mệt mỏi. Mau lên xe đi".

Thái độ của Hướng Hưng Mẫn kiên định. Điền Chính Quốc là giáo viên dạy toán nhưng rất dễ gần, bình dị, ngoại hình đẹp trai, con người cũng tốt, giáo viên như vậy độ thiện cảm trong lớp vô cùng cao, vô cùng được những cô gái như cô yêu thích.

Chân Điền Chính Quốc mềm nhũn, lúc ổn định lại thì đã ở trên xe.

Anh hít một hơi thật sâu, cỗ mùi tin tức tố hấp dẫn người kia như có như không càng thêm nồng đậm.

Hướng Hưng Mẫn là Beta, không ngửi thấy mùi tin tức tố, mới vừa rồi sờ thử nhiệt độ, không phải phát sốt mà là nóng lên vì Omega bị tin tức tố hấp dẫn, báo hiệu kỳ phát tình.

Điền Chính Quốc hạ cửa xe xuống, gió tháng ba còn mang theo chút se lạnh, làm cho anh ở trong xe cảm giác tỉnh táo hơn một chút.

Hướng Hưng Mẫn nghi hoặc nói: "Thầy Điền, người thầy không thoải mái, không thể hứng gió!"

Điền Chính Quốc hơi cúi đầu, hai má ửng đỏ vì nóng, mặt mày nhu hòa: "Không có chuyện gì, tôi sợ lây cho mọi người, tốt hơn hết vẫn nên duy trì thông gió".

...

Từ trong gương chiếu hậu, Kim Tại Hưởng nhìn thấy Điền Chính Quốc khi nói chuyện với cô bé vẫn luôn cúi đầu.

Thầy Điền lớn lên rất đẹp trai, đường cong của gò má tuyệt đẹp, tóc đen dán sát trên gương mặt trắng nõn, tỉnh thoảng lộ ra một nụ cười, nhìn rất nhu hòa, như phủ lên một tầng nắng chiều.

Lúc Hướng Hưng Mẫn vừa gọi Điền Chính Quốc, Kim Tại Hưởng mới biết người này làm giáo viên.

Còn là giáo viên lớp 12. Kim Tại Hưởng chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương sẽ làm giáo viên. Trong ấn tượng của hắn, Điền Chính Quốc cao ngạo, thanh cao lại khắc nghiệt, khó hầu hạ, không có khả năng đọc hiểu suy nghĩ của học sinh. Hắn cảm thấy ít nhất, đối phương sẽ là một giáo viên nghiêm khắc làm học sinh chán ghét.

Nhìn kết quả này, em họ hắn thật sự rất yêu thích đối phương, làm hắn có chút giật mình.

Cảm giác này giống như lúc hắn vừa mới đến bệnh viện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải Trần Kim, mà là Điền Chính Quốc, anh không có sắc bén khắc nghiệt như trước kia, mà trái lại có mấy phần tĩnh lặng, toát lên vẻ nhu hoà.

Kết quả sau đó vừa mở miệng, vẫn là hắn không bằng được Điền Chính Quốc.

...

Hướng Hưng Mẫn hỏi hai câu liên quan đến trong lớp học, Điền Chính Quốc cúi đầu kiên nhẫn trả lời, nhưng tâm trí của anh đã bay đi rất xa rồi, anh chỉ muốn mau chóng xuống xe.

Chẳng bao lâu, Hướng Hưng Mẫn xuống xe, Điền Chính Quốc kéo cửa xe vừa muốn xuống xe, lại bị Hướng Hưng Mẫn ấn trở về: "Thầy Điền còn chưa tới đâu. Anh họ em với thầy ở cùng một khu nhà, thầy cứ ngồi yên đấy. Thầy Điền trở về nghỉ ngơi thật tốt, chú ý thân thể!"

Cửa xe lại đóng lại, sau đó là tiếng khóa cửa.

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Tại Hưởng sẽ không mang anh đến nơi nào đó rồi giết chứ. Loại bỏ tên tình địch này? Anh trầm mặc nhìn lưng ghế phía trước.

Kim Tại Hưởng thật sự rất khác.

Trước kia, lúc được viện trưởng Trần nhặt về giống như bị vứt bỏ, bị thương nhưng sức sống cực kỳ ngoan cường, như sói con vậy, giãy dụa tiếp tục tồn tại.

Mãi đến một ngày, bỗng nhiên người nhà họ Kim đến tìm hắn, tuyên bố với toàn thế giới, đây là người thừa kế duy nhất của bọn họ.

Từ đó về sau, sở hữu gia sản hàng trăm tỷ đồng, âu phục giày da, bước vào xã hội thượng lưu.

Điền Chính Quốc biết những rắc rối đằng sau những nhà giàu có. Nơi đó cất giấu những thứ không muốn người khác biết, tâm tư dơ bẩn, đen tối, đủ mọi thủ đoạn đáng sợ. Đối với nhà họ Kim, anh chỉ mới nghe qua, Kim Tại Hưởng sau khi trở về, vì củng cố địa vị, lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn nào.

Nhà họ Kim nội bộ đấu đá lẫn nhau, sau khi trở về, Kim Tại Hưởng đã ép điên chú ba người còn sống duy nhất của nhà họ Kim rồi đưa vào viện điều dưỡng, giam cầm thím dâu ở trong nhà.

Hắn mượn uy thế của ông nội Kim, dọn sạch hết thảy chướng ngại, ngồi vững vàng trên địa vị của chính mình. Thủ đoạn và tầm nhìn như vậy, không giống điều mà ở độ tuổi này nên có.

Điền Chính Quốc cho rằng trực giác khi lần đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Hưởng không sai, sói con này lớn lên thật sự rất hung ác. Người càng trở nên nguy hiểm và hướng nội, thường am hiểu giết người trong vô hình.

Một cái phanh xe làm Điền Chính Quốc từ ý thức mơ hồ phục hồi lại tinh thần. Cơ thể anh nóng lên, toàn thân không còn lực, đầu óc căng lên, ý thức mơ hồ không rõ, đây đều là điềm báo của kỳ phát tình.

Trong không khí như có như không mùi cây linh sam, làm cho anh muốn đến gần ngửi một chút.

Anh nhớ rõ mình từng nói với Trần Kim: "Tin tức tố đã là gì? Khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ, chính là để Omega không phải chịu sự chi phối của tin tức tố. Đúng, tương lai của tôi, tuyệt đối sẽ không phải chịu ảnh hưởng của tin tức tố, càng không bởi vì không thích một người, mà thích tin tức tố của hắn".

Nhưng mùi tin tức tố này thật sự rất dễ chịu, phảng phất như người đói bụng ngửi được mùi cơm, uống được một ngụm nước mưa dưới cái nắng như thiêu đốt. Điền Chính Quốc kìm lòng không đặng ngửa đầu hít sâu, trong mắt lộ ra vẻ trống rỗng và bất mãn nhưng ẩn chứa ý vị mê luyến.

Trời sinh Omega có bản năng theo đuổi tin tức tố của Alpha, đặc biệt là thời điểm gần đến kỳ phát tình.

Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn vào gương chiếu hậu: "Thầy Điền, trong túi có mang theo thuốc ức chế không?"

Điền Chính Quốc bỗng nhiên thức tỉnh, lập tức cúi đầu tìm thuốc ức chế trong túi xách.

Kim Tại Hưởng cau mày.

Mùi tin tức tố của Omega trong không khí ngày càng đậm. Mặc dù luôn hắn luôn dùng thuốc ức chế, cũng cảm thấy phiền não.

Hắn đón Hướng Hưng Mẫn, là do của người cậu trên danh nghĩa kia nhờ vả, không nghĩ tới Điền Chính Quốc là thầy giáo cấp ba của em họ hắn, càng không có nghĩ tới lên xe và thuốc ức chế của Omega sắp sửa mất đi tác dụng.

...

Điền Chính Quốc ý thức được mình ngay lập tức phải được tiêm thuốc ức chế. Khả năng là bởi vì anh ở trong không gian kín lại tiếp xúc quá gần với tin tức tố của Alpha, bị ép đến kỳ phát tình.

Mặc dù ở trong xe chật vật như vậy, nhưng nếu ra ngoài, rất có thể sẽ rước thêm phiền toái lớn hơn nữa. Trước mặt mọi người mà phát tình lại càng lúng túng hơn.

Điền Chính Quốc dùng sức rất lớn mới xé được bao bì của thuốc ức chế, mồ hôi thấm ra, tóc mai cũng ướt đẫm, nhưng anh làm thế nào cũng không tìm thấy chỗ cắm ống kim vào.

Tin tức tố của anh đã ổn định vài năm qua, đây là lần đầu tiên gặp tình huống thuốc ức chế mất tác dụng sớm, không khống chế được. Nhiệt độ của bản thân làm cả người anh đều trở nên hoảng loạn.

Bên trong buồng xe mùi tin tức tố nồng đậm, tinh thần anh hỗn loạn, đây chính là vẻ đẹp và hơi thở tuyệt vời mà Beta sẽ không bao giờ có được, giống như trái cấm của Vườn Địa Đàng.

Điền Chính Quốc cắn đầu lưỡi, cơn đau làm anh tỉnh táo lại một chút.

Nhưng mà tay của anh vẫn run rẩy, mấy lần kim tiêm đều rất khó khăn mới chạm trúng mạch máu.

Ô tô ngừng lại, Điền Chính Quốc co rúc ở một góc bên trong xe. Cửa xe bên cạnh bị một lực mạnh mẽ mở ra, không khí trong lành và tin tức tố bỗng nhiên tràn vào. Tin tức tố của người kia tập kích đến bên người càng rõ ràng.

Điền Chính Quốc đè nén dục vọng muốn đến gần, âm thanh bén nhọn: "Chờ đã! Anh đừng..."

Kim Tại Hưởng không nói hai lời đoạt lấy thuốc ức chế trong tay anh, khuỷu tay chế trụ cố định bờ vai anh, níu lấy cánh tay Điền Chính Quốc tiêm xuống.

Mãi đến khi chất lỏng trong ống trút hết, ống tiêm bị rút ra ném ở một bên, Kim Tại Hưởng lại bất động.

Hắn ở nước ngoài, luôn dùng thuốc ức chế loại mạnh nhất trong một thời gian dài, hoocmon luôn luôn ở trạng thái ổn định, hắn chưa bao giờ tin rằng hơi thở của Omega có thể quyến rũ đến mức như vậy, tại sao các Alpha lại phát cuồng vì nó.

Mãi đến khi đến gần Điền Chính Quốc, ngửi được mùi thơm ngọt ngào, tinh khiết và mềm mại như sữa. Nó không quá gắt như những Omega khác, giống như hương sữa thiên nhiên, tươi mới và thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe