Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Bạn trai Omega hiền lành như thế

"Anh nên biết, tin tức tố Alpha nhân tạo được tiêm vào là phương pháp ức chế kỳ phát tình, bởi vậy nó sẽ tạo ra những tổn hại không thể phục hồi đối với khoang sinh sản. Anh là Omega, nếu như tương lai muốn có con, có thể sẽ gặp khó khăn."

Y tá mặc áo bloose trắng nhìn người đàn ông trước mặt, mặt lộ vẻ kinh diễm và kinh ngạc. Nàng khó có thể tưởng tượng được rằng một Omega khí chất ưu tú như vậy, cũng sẽ bởi vì không tìm được người bạn đời thích hợp mà lựa chọn dựa vào tin tức tố nhân tạo để vượt qua thời kỳ phát tình?

Lẽ nào Alpha trên đời này mắt đều bị mù hết rồi sao? Một Omega xuất chúng, thuần khiết như vậy, không phải là nên nắm chặt trong tay sao?

Y tá đẩy ra một tờ giấy: "Mời anh xem thỏa thuận, sau đó ký tên."

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn lướt qua, gần như hời hợt ký tên mình.

Y tá nhịn xuống động tác tặc lưỡi, thông báo cho Điền Chính Quốc: "Mời đi vào trong, lấy máu ở cửa thứ ba."

Thật ra đây là nơi Điền Chính Quốc từng đến lấy thuốc ức chế, nhưng là một phòng khác, không giống với sự ồn ào bên ngoài, ở đây yên tĩnh không có tiếng động. Trên thế giới số lượng Omega cực ít, hiếm khi có Omega làm điều này như Điền Chính Quốc.

Lượng máu lấy không nhiều, Điền Chính Quốc ngồi nghỉ một lát. Lấy máu cho anh là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nói: "Anh bạn trẻ, tôi thấy sắc mặt cậu không quá tốt, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc quá sức. Cậu làm nghề gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Giáo viên cấp ba, dạy lớp 12, nên tương đối mệt."

Bà gật đầu, "Ồ, mệt thật. Trở về nên nghỉ ngơi cho tốt. Chúng tôi sẽ ghép tin tức tố thích hợp theo mẫu máu của cậu, ba ngày nữa là có thể lấy được ."

Bởi vì tin tức tố nhân tạo trực tiếp tiêm vào cơ thể, nếu sự tương thích giữa tin tức tố Omega và tín tức tố Alpha nhân tạo quá thấp, như vậy so với tự chịu đựng kỳ phát tình thì càng khó chịu hơn. Bởi vậy thủ tục tương đối phức tạp. Điền Chính Quốc cũng không ngại phiền phức, nghe xong liền đi ra ngoài.

Vẫn còn sớm, Điền Chính Quốc không vội trở về, liền muốn đi gặp Trần Kim.

Trước đây anh rất chăm chỉ đến bệnh viện, cả khoa ngoại căn bản đều nhận ra anh, cũng biết anh có tâm tư với Trần Kim, hiện tại lại trở thành chuyện cười, trong lòng anh không có khúc mắc gì, cũng không xấu hổ khi bị cười nhạo chuyện quá khứ. Mặc dù không có trêu ghẹo ác ý nào.

Điền Chính Quốc thất thần đi vào thang máy, vừa ngẩng đầu, đã là gara dưới hầm.

Điền Chính Quốc lại phải ấn lại, bên ngoài truyền đến giọng nói: "Xin chờ một chút!"

"Cảm ơn." Cô gái vừa vào mặc một bộ đồ vest, trong tay cầm cặp công văn, ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc một chút, vẻ mặt kinh ngạc, " Điền tiên sinh?"

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút: "Cô biết tôi?"

Tôn Vi Giai gật đầu, "Tôi là trợ lý của Kim tổng, tên là Tôn Vi Giai. Tôi đã gặp anh một lần, là cái lần ở quán bar cách đây không lâu, lúc đó Kim tổng cũng ở đó. Anh còn nhớ không?"

Điền Chính Quốc sắc mặt cứng lại. Không nên nhắc tới. Còn có chút khó xử.

Tôn Vi Giai đã ở cùng với Kim Tại Hưởng nhiều năm, có thói quen nhìn mặt người khác, cô lập tức nảy ra một ý tưởng, nói: " Điền tiên sinh sao lại đến bệnh viện, bị bệnh sao?"

Điền Chính Quốc không có ý định nhiều lời: "Làm kiểm tra nhỏ, không có gì đáng quan ngại. Cô là trợ lý của Kim Tại Hưởng, sao lại ở đây?"

Tôn Vi Giai dừng một chút, nói: "Nói thật, là Kim tổng bị xuất huyết dạ dày phải đến bệnh viện, tôi đem tài liệu công ty cho anh ấy."

Điền Chính Quốc hơi giật mình, tựa hồ khó có thể tưởng tượng được người như Kim Tại Hưởng cũng phải nhập viện vì lý do thân thể.

Nhưng sự thật Kim Tại Hưởng cũng là người, ai cũng sẽ có lúc sinh bệnh.

Đến tầng một, anh nhíu mày lại nói: "Xin hỏi có thể để tôi đến thăm một chút không?"

Tôn Vi Giai sửng sốt một chút, lần trước ở quán bar, cô cho rằng người này sẽ trở thành tình nhân nhỏ của Kim tổng. Dù sao thì người như Kim Tại Hưởng, người sống chớ lại gần này lại nghiêm túc đánh dấu tạm thời một người lạ, khẳng định hai người có quan hệ gì đó, bây giờ nhìn lại dường như không phải như vậy?

Nếu là quan hệ thân thiết, hoàn toàn không cần một trợ lý nhỏ như cô đồng ý.

Thang máy đến, Tôn Vi Giai vội vươn tay ấn cửa thang máy, nói: "Đương nhiên có thể! Anh đi bên này."

Kim Tại Hưởng ở phòng bệnh VIP cao cấp, phòng đơn, hơn nữa rất lớn, thiết bị tiên tiến. Thời điểm Tôn Vi Giai mở cửa, gió ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa sổ màu trắng bay lên, kinh động đến Kim Tại Hưởng đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường bệnh.

Ánh mắt của hắn nhàn nhạt quét qua trợ lý đang nơm nớp lo sợ, sau khi thấy đầu Điền Chính Quốc, ánh mắt sáng lên.

Như một loại kinh hỉ chưa từng có trước đây về việc đã lâu không gặp.

Điền Chính Quốc đặt bữa sáng trong tay lên bàn, lạnh nhạt nói: "Lúc đến đây, thuận tiện lấy bữa sáng cho anh. Phòng bệnh VIP đãi ngộ đặc biệt, sạch sẽ hợp vệ sinh. Kim tổng chưa ăn phải không?"

Kim Tại Hưởng mặc áo bệnh nhân, sắc mặt vẫn tái nhợt, giữa lông mày mang theo điểm mệt mỏi, trên tay còn đang truyền nước biển, hoạt động không tiện, nằm trên giường nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Tôn Vi Giai: "Tôi tình cờ gặp Điền tiên sinh, nói anh nhập viện."

Điền Chính Quốc: "Tôi không phải cố ý tới gặp anh đâu, nghe nói anh ăn sáng ở đây, tôi đến đây ké một bát cháo."

Kim Tại Hưởng yêu cầu Tôn Vi Giai nâng giường lên.

Điền Chính Quốc mở túi đồ ăn, mùi hương thoang thoảng bay ra, bữa sáng của phòng bệnh cao cấp không dầu mỡ như bên ngoài, nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều.

Điền Chính Quốc xoay người đi rót nước, "Có phải uống chút nước trước không?"

Giọng nói êm tai, không nặng nề, chỉ có thể hình dung là dễ nghe, tựa như cái chạm nhẹ vào đầu tim. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người Điền Chính Quốc, dáng người thon dài, lưng thẳng tắp, nghiêng đầu nhìn sang.

Hoàn toàn không giống với cái người xuất hiện ở quán bar hôm trước, Tôn Vi Giai cho rằng, đối phương là một thiếu gia nhà giàu nào đó.

"Nước ấm là được." Kim Tại Hưởng nói ngắn gọn với Tôn Vi Giai, "Cô ra ngoài đi."

Thì ra sếp thích kiểu người như thế này, ngoại hình xinh xắn, tính tình dễ bảo.

Trợ lý nhỏ ôm cặp tài liệu đi ra ngoài .

Điền Chính Quốc: "Có phải tôi quấy rầy hai người nói chuyện công việc không, vậy để tôi ra ngoài."

Kim Tại Hưởng: "Không có, cậu ngồi đây ăn điểm tâm đi."

Điền Chính Quốc mở cái bàn xép nhỏ trên giường cho Kim Tại Hưởng, "Đang yên đang lành, sao lại xuất huyết dạ dày?"

Kim Tại Hưởng uống một ngụm nước. Gân xanh trên mu bàn tay vẫn còn nổi lên, khuôn mặt tái nhợt, đầu tóc cũng không còn gọn gàng, chỉn chu như trước.

Hắn mặc quần áo bệnh nhân, nhưng không hề yếu ớt, lại như một con sói bị thương nấp trong hang.

"Tối qua xã giao, uống nhiều rượu." Dạ dày Kim Tại Hưởng vốn không tốt, về nước chấn chỉnh nội bộ công ty, phải tham gia các loại xã giao, mở rộng quan hệ khắp nơi. Thân phận của hắn đặc biệt, ai cũng muốn mời hắn một ly rượu, Kim Tại Hưởng không thể cự tuyệt, chờ ra ngoài lên xe liền không chịu nổi.

Điền Chính Quốc không hỏi hắn tại sao một đại tổng tài còn phải bồi người khác uống rượu, trong thế giới này không có ai là dễ dàng, chỉ cần là người bằng da bằng thịt, không ai có quyền lực tuyệt đối.

"Kim tổng tuổi còn trẻ, mới một chút đã nằm viện."

Kim Tại Hưởng nghe được ý tứ mỉa mai trong giọng điệu của anh, nhưng dù sao hắn cũng đang nửa nằm trên giường, Điền Chính Quốc đứng ở bên giường, hơi cúi đầu nhìn xuống hắn, Kim Tại Hưởng dù có khí thế đến đâu, nhưng vì tầm nhìn đang ở vị trí thấp, nên không thể làm gì, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi có được hay không, thầy Điền tự mình thử mới biết được."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, nhếch khóe miệng nở nụ cười, xinh đẹp rạng rỡ như dã thú nhỏ.

Kim Tại Hưởng: "Cậu đến bệnh viện làm gì?"

Điền Chính Quốc hờ hững nói: "Làm kiểm tra nhỏ."

Rõ ràng là không muốn nói. Rất cảnh giác, vừa hỏi sẽ thu mình vào bên trong vỏ.

Đang nói chuyện, thì bác sĩ gõ cửa bước vào kiểm tra một chút: "Còn sốt nhẹ, không còn vấn đề gì lớn, ba tháng tới không được đụng vào rượu bia và thuốc lá. Hai ngày nay không được ăn đồ đậm vị, chỉ được uống một chút cháo, tốt nhất là nên tự nấu sẽ sạch sẽ hơn."

Kim Tại Hưởng trầm mặc một chút, lộ ra vẻ xấu hổ, quay đầu nhìn chăm chú vào Điền Chính Quốc: "Quản gia nhà tôi chỉ phụ trách quét dọn, không chịu trách nhiệm làm cơm. Bây giờ muốn tìm người nấu ăn, sợ là hơi khó."

Điền Chính Quốc nghe ra ám hiệu của hắn, đầu óc nóng lên, nói tiếp: "... Tối nay tôi mang cháo qua cho anh, bây giờ tôi phải về trường."

Bác sĩ đang ghi chép cùng Kim Tại Hưởng có chút giao tình, trêu ghẹo nói: "Chúc mừng, Kim tổng có một bạn trai Omega hiền đức như vậy, thật may mắn."

Điền Chính Quốc: "..."

...

Buổi chiều Điền Chính Quốc lên lớp xong, buổi tối không có giờ tự học, liền tan làm sớm.

Trên đường về anh ghé mua một ít gạo, trước đó Tôn Giai Vi đã đưa cho anh chìa khóa căn hộ của Kim Tại Hưởng.

Khi bước vào cửa, Điền Chính Quốc cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi.

Lúc còn trẻ hai người bọn họ thế nào cũng không vừa mắt nhau, thấy đối phương gặp xui xẻo, chính mình sẽ cười hả hê. Nhưng khi đó Kim Tại Hưởng rất ít nói, Điền Chính Quốc cảm thấy nhàm chán, phần lớn thời gian đều là chiến tranh lạnh.

Sau khi Kim Tại Hưởng ra nước ngoài, bọn họ không còn gặp nhau nữa. Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng, thời niên thiếu ân oán chồng chất, nói không chừng bọn họ không quen biết nhau sẽ tốt hơn.

Căn hộ của Kim Tại Hưởng rất lớn, màu xám lạnh chủ đạo, có không ít đồ đạc, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng lại không có hơi ấm của nơi con người ở, giống như một cỗ máy âm u đầy vẻ chết chóc

Bởi vì Kim Tại Hưởng thường ở đây, nên có một cỗ tin tức tố hương linh sam cực kì nhạt nhưng lưu lại lâu, vị đắng và lạnh, khiến Điền Chính Quốc có chút không thoải mái.

Điền Chính Quốc đem gạo đi ngâm nước trước. Anh lục tung nhà bếp, mới tìm thấy một gói đường quá hạn.

Đồ đạc còn mới tinh và sạch sẽ, nếu không biết sẽ tưởng căn hộ này không có người ở.

Điền Chính Quốc ghét bỏ ném gói đường vào thùng rác, đi xuống siêu thị bên ngoài tiểu khu mua một ít gia vị và nhu yếu phẩm.

Anh mặc tạp dề, vo gạo rồi cho vào nồi, Điền Chính Quốc thật sự rất thích làm cơm, có thể giúp anh tạm quên đi mọi thứ.

Cho nên anh không để ý đến tiếng cửa mở sau lưng, Kim Tại Hưởng mặc quần áo ở nhà, cách cửa kính nhà bếp nhìn người đàn ông bên trong, anh mặc chiếc tạp dề màu xanh da trời, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe