Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cực kì mềm mại lại ấm áp

Kim Tại Hưởng mặc âu phục, bộ dáng như vừa mới tan họp ở công ty, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, mặt mày anh tuấn, có lẽ bởi vì ánh nắng chiều mờ nhạt càng làm tôn lên dáng vẻ nhu hòa, không còn lạnh lùng như trước.

Trêu chọc người này hết lần này đến lần khác, chỉ cần thấy thú vị là được.

Điền Chính Quốc chết lặng, nhưng không từ chối hắn, trực tiếp lên xe. Anh không phải không hiểu ánh mắt người khác, ở thành phố S này, Kim Tại Hưởng nếu muốn làm gì anh, thì đến Điền gia cũng không cản được.

Điền Chính Quốc nói: "Lần trước Kim tổng giúp tôi, tôi vẫn chưa báo đáp, bây giờ anh cố ý tới đón tôi, điều này làm sao tôi có thể nhận được?"

Kim Tại Hưởng thờ ơ, đáp: "Tan làm sớm, chuyện nhỏ thôi."

Tập đoàn Kim thị đến nay, hoạt động vẫn rất thuận lợi. Với tư cách là ông chủ lớn của công ty, Kim Tại Hưởng có vô số quản lý chuyên nghiệp dưới tay, sách lược được bày ra rất nhiều, cho nên hắn cũng không cần quá bận.

Sếp lớn không cần tan làm đúng giờ, có thể nghỉ bất cứ lúc nào và bất cứ đâu.

Kim Tại Hưởng nói: "Thầy Điền muốn báo đáp, bây giờ tôi đang có một ý tưởng."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn, "Hả?"

Ánh mắt Kim Tại Hưởng khẽ nhúc nhích: "Ăn tối với tôi, thế nào?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này cũng tốt, anh lấy điện thoại di động ra, "Cũng được, tôi mời, anh chọn chỗ đi."

Kim Tại Hưởng dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không công bằng: "Thầy Điền, chuyện này dường như không có thành ý lắm?"

Điền Chính Quốc nở nụ cười: "Kim tổng, không phải là anh muốn tôi đích thân nấu cơm cho anh, như vậy mới có thành ý đấy chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Điền Chính Quốc liền ngây ngẩn cả người.

Một là không nghĩ rằng, lúc anh và Kim Tại Hưởng trò chuyện lại có bầu không khí hài hòa như vậy, hai là anh từng thề thốt trước mặt Trần Kim: Điền Chính Quốc anh sẽ không bao giờ cùng ăn cơm với Kim Tại Hưởng.

Trừ khi anh và Trần Kim ở bên nhau, Điền Chính Quốc sẽ hào phóng chia sẻ niềm vui của mình với người khác.

Kim Tại Hưởng không cần suy nghĩ mà đáp lời: "Tôi thấy cũng không tệ, ăn cơm như vậy rất sạch sẽ. Tôi biết một khu chợ gần đó bán đồ sạch. Thầy Điền có cần mua gì không?"

Điền Chính Quốc: "..."

Trong lòng anh dâng lên một loại cảm giác hoang đường, như thể đây không phải là hiện thực, mà là anh đang mơ một giấc mơ kì quái chưa tỉnh lại.

Điền Chính Quốc hoàn toàn tin tưởng tay nghề nấu ăn của mình, nhưng anh không đảm bảo mình có bốc đồng mà hạ độc vào trong thức ăn của Kim Tại Hưởng hay không.

Điền Chính Quốc khó khăn nói: "Kim tổng, cái này không thích hợp."

Kim Tại Hưởng hỏi: "Thầy Điền không tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu.

Kim Tại Hưởng dừng xe, quay đầu nhìn anh: "Vậy thì còn có vấn đề gì?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn với ánh mắt luống cuống, anh đột nhiên nghẹn lời. Nhưng việc này xảy ra trên người anh và Kim Tại Hưởng, đúng là kì quái không thể tả. Bọn họ trước đây rõ ràng vẫn là tình địch...

Không sai, là trước đây. Bây giờ thì không phải.

Kim Tại Hưởng tiếp tục hỏi: "Thầy Điền nói cảm ơn tôi, nhưng ngay cả việc nấu một bữa cơm cho tôi cũng không muốn. Thầy Điền nói muốn báo đáp có phải là giả không?"

Khuôn mặt của Điền Chính Quốc lúc này vẫn là muốn, không thể nói mà không giữ lời. Anh đẩy cửa xe ra, Kim Tại Hưởng khóa xe lại, hai người một trước một sau đi dạo trong khu chợ.

Điền Chính Quốc mua thức ăn rất giỏi, hơn nữa khi bắt đầu sống một mình cũng rất khó khăn, khả năng mua thức ăn và mặc cả rất lợi hại, những người bán hàng không thể lợi dụng được anh.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, bỗng nhiên cảm thấy trên người đối phương có một loại khí chất khác lạ, gần gũi và ấm áp.

Kim Tại Hưởng nói: "Trần Kim cũng từng đi mua thức ăn với cậu sao?"

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, bỏ một cái bắp cải vào trong túi để hắn cầm, hơi nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Anh nói cái gì? Trần Kim rất bận, không có thời gian, chúng tôi đều ăn ở ngoài."

Đến khu hải sản, Điền Chính Quốc có vẻ hơi lo lắng, trượt chân một chút, nhờ có Kim Tại Hưởng ở phía sau đỡ một tay.

Tin tức tố Alpha nhạt nhạt truyền đến từ phía sau, rõ ràng khiến người ta không thể bỏ qua, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận rất rõ bàn tay dày rộng đặt ở eo mình, làn da chỗ đó lập tức nóng lên. Điền Chính Quốc cả người có chút cứng ngắc.

Anh gần như dựa vào lồng ngực của Kim Tại Hưởng.

Anh không thể ngăn được bản thân muốn đến gần Alpha này.

"Cẩn thận một chút." Giọng nói trầm thấp của Kim Tại Hưởng vang lên sau tai anh.

Điền Chính Quốc lập tức đứng vững lại, nổi da gà, có lẽ là do đánh dấu tạm thời, Omega tự nhiên có một loại ỷ lại và phụ thuộc vào Alpha đã đánh dấu mình.

Trở lại căn hộ, Điền Chính Quốc tìm thêm một đôi dép khác.

Điền Chính Quốc thuê một căn hộ nhỏ, phòng khách tuy không lớn nhưng nội thất vẫn đầy đủ, nhìn rất sạch sẽ, phảng phất hơi thở ấm áp của cuộc sống. Kim Tại Hưởng nhìn chung quanh vài lần, trên bàn trà trong phòng khách có mấy gói mì, trên ghế sofa có gối ôm, quần áo ngoài ban công. Rõ ràng chủ nhân của nó thường xuyên ở đây.

Điền Chính Quốc đi vào phòng bếp, lớn tiếng nói: "Kim tổng, nếu anh không ngại, trong tủ lạnh có đồ uống, anh tự mình lấy, tôi sẽ không phục vụ."

Kim Tại Hưởng mở tủ lạnh, bên trong chỉ có một ít thức ăn nhanh, không có rau hay thịt, hắn nghĩ Điền Chính Quốc không thường xuyên nấu cơm.

Hắn ngồi trên ghế sofa phê duyệt hai bản hợp đồng điện tử, Điền Chính Quốc cũng chuẩn bị xong bữa tối.

Mặt của anh hơi hồng lên vì hơi nước, tóc mai thấm ướt, hiển nhiên là đang bận rộn. Tạp dề màu hồng rất dễ thương, điều này làm Kim Tại Hưởng cảm thấy rất mới lạ.

Tay nghề của Điền Chính Quốc không tồi, mùi thơm nức mũi, món ăn nhìn rất hấp dẫn.

Kim Tại Hưởng nếm thử, thành thật khen: "Mùi vị rất ngon."

Lúc này Điền Chính Quốc cũng không giả vờ, tự hào nói: "Cảm ơn. Tôi đã học nấu ăn một thời gian khi còn ở trường đại học. Khi đó sư phụ của tôi hết lần này đến lần khác hỏi tôi có đồng ý làm đầu bếp chỗ ông không, chỉ cần tôi đồng ý, ông có thể cho tôi sở hữu một phần vốn của quán ăn."

Kim Tại Hưởng: "Sau đó cậu từ chối?"

Điền Chính Quốc nói: "Dĩ nhiên. Tôi mà làm đầu bếp cái gì."

Kim Tại Hưởng: "Không có chuyện gì, vậy sao cậu lại trở thành giáo viên trung học? nguyện vọng 1 của cậu, không phải là kinh tế à?"

Điền Chính Quốc hơi thu lại nụ cười trên khóe miệng, không trả lời.

Anh hiếm khi đề cập chuyện cá nhân của mình với người khác, đặc biệt là những người không thân thiết. Điền Chính Quốc nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Đây chuyện cá nhân, Kim tổng hỏi quá nhiều rồi đấy?"

Kim Tại Hưởng gật đầu, "Tôi tưởng rằng mình đã giúp thầy Điền một lần, chúng ta có thể làm bạn với nhau."

"Đùa gì thế, chúng ta vẫn là tình địch." Điền Chính Quốc lạnh lùng mà nghiêm túc nói, "Anh và tôi luôn là kẻ thù không đội trời chung, chúng ta bây giờ chỉ là có qua có lại."

Sắc mặt của Kim Tại Hưởng hờ hững, không phủ nhận. Động tác ăn cơm của hắn rất tao nhã, không nhanh không chậm, như trời sinh có máu cao quý trong người, thậm chí rất dễ dàng che giấu sự lúng túng trước người khác, tỏ ta cực kỳ nhã nhặn và lịch sự.

Trước đây Điền Chính Quốc thường vừa ăn vừa xem điện thoại, nhưng hiện tại bên cạnh có một vị đại Phật ngồi đây, anh không thể làm gì khác hơn là ngồi nghiêm chỉnh, trầm mặc không nói.

Thường ngày Kim Tại Hưởng rất ít nói, hôm nay hắn đã nói rất nhiều so với mọi ngày.

Thức ăn rất ngon, càng làm cho Kim Tại Hưởng kinh ngạc hơn là, hắn phát hiện Điền Chính Quốc không làm những món ăn hắn không thích, không thêm những gia vị hắn không thể ăn.

Hắn rất kén ăn, tuyệt đối không đụng vào gừng, tỏi, rau mùi, không ăn nội tạng động vật, không ăn cà rốt,.. nhưng mà Điền Chính Quốc không hề nổi giận.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng nó vẫn khiến hắn rất vui.

Vì vậy sau bữa tối, Kim Tại Hưởng hào phóng nói: "Thầy Điền, ngày mai Trần Kim đính hôn, tôi tiện đường, sẽ ghé qua đón cậu luôn."

Điền Chính Quốc giật mình, nhếch mép cười: "Kim tổng, tôi có một yêu cầu nhỏ, nếu anh vẫn hài lòng, mau nhấc đôi chân cao quý của anh về nhà của mình đi được không? Tôi không muốn làm phí thời gian của ngài."

Đây là lần đầu tiên anh bảo người ta đi một cách lịch sự như vậy, từ nay về sau ân oán giữa hai người đã thanh toán xong, có chết cũng không muốn qua lại với nhau.

Kim Tại Hưởng nghẹn lời, "Vậy thì không làm phiền."

Chờ Điền Chính Quốc dọn dẹp xong, đã chín giờ tối.

Anh và Kim Tại Hưởng dây dưa nhiều năm như vậy, hôm nay có thể coi như là có một cái kết có hậu, ngày mai Trần Kim và Ôn Nhã sẽ đính hôn, anh cũng muốn từ biệt rắc rối thời thiếu niên kia.

...

Trần Kim và Ôn Nhã đính hôn ở khách sạn, vì chưa chính thức kết hôn, nên bọn họ chỉ mời bố mẹ đôi bên và một vài người thân có quan hệ tốt. Trần Kim không mời tất cả mọi người ở viện phúc lợi ngày trước đến, chỉ mời Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc bắt taxi đến đây từ sớm, Trần Kim đang chào hỏi khách khứa, ông Trần ở bàn nở một nụ cười.

Viện trưởng Trần là một người đàn ông trung niên tốt bụng, thân hình hơi mập, khuôn mặt rạng rỡ, mỉm cười ân cần vẫy tay với anh, nói: "Chính Quốc, lại đây, ngồi cùng ta."

Điền Chính Quốc bước tới chào hỏi.

Vì thân phận đặc biệt, Kim Tại Hưởng phút cuối mới đến một chút để chúc phúc.

Một bữa tiệc nhỏ.

Cha mẹ Ôn Nhã rất có lý lẽ, trước đó cũng cân nhắc thời gian có phải quá gấp hay không, nhưng nghĩ lại hai người họ quen nhau từ thời đại học, chẳng qua là lúc đó bận học rồi làm việc, chưa có kế hoạch yêu đương.

Hiện tại cũng coi như viên mãn.

Sau khi trao nhẫn và tín vật, hai nhà thảo luận về thời gian kết hôn và các vấn đề liên quan.

Sau khi kết thúc, Trần Kim gọi Điền Chính Quốc, nói: "Chính Quốc, buổi chiều có thời gian không?"

Điền Chính Quốc nói: "Tôi rảnh, có chuyện gì sao?"

Trần Kim vò đầu: "Ôn Nhã bị ba mẹ gọi đi, tôi muốn nhờ cậu cùng tôi đi chọn ghế sô pha, chuẩn bị nhà mới."

Điền Chính Quốc ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười vui mừng: "Cậu mua nhà mới rồi? Ở đâu? Có đủ tiền không, sao không hỏi mượn tôi?"

Trần Kim nói: "Không có chuyện gì, ba mẹ tôi đã đi vay, nhà Ôn Nhã cũng cho một nửa. Đủ rồi."

Với gia cảnh Trần gia, muốn mua được một căn nhà tốt không phải là chuyện dễ dàng, không phải vì sợ xấu hổ với anh, nhưng y không muốn làm phiền Điền Chính Quốc. Nhờ sự bí mật giúp đỡ của Kim Tại Hưởng, giá cả không đắt lắm, vì chủ căn nhà đang cần tiền gấp.

Trần Kim vỗ vỗ vai anh, "Đi, chợ nội thất khá xa, chúng ta đi taxi nhé?"

Kim Tại Hưởng đuổi theo từ phía sau, khí thế đứng trước mặt bọn họ, "Tôi đưa hai người đi."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kim: Không yên lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe