Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Trên người cậu còn có dấu hiệu của tôi

"Anh, anh nói bậy cái gì đó!"

Hai má Điền Chính Quốc đỏ bừng, trong lòng thẹn quá hóa giận. Cảm thấy bản thân mình cơ hơi đạo đức giả.

Ít nhất khoảng thời gian khi anh không chú ý đến chuyện phát tình, trong quán bar nhờ có Kim Tại Hưởng đánh dấu tạm thời, nếu không thật không biết hậu quả sẽ còn thảm đến mức nào.

Nhưng cảm kích không có nghĩa là anh chấp nhận lời trêu chọc tùy tiện của Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc chỉnh lại quần áo rồi xuống giường, "Kim tổng, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện ngay thẳng đi. Lần này cảm ơn anh, nếu như sau này anh cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Điền Chính Quốc nhìn xuống đôi dép lê trên chân mình, đôi dép này giống hệt đôi Kim Tại Hưởng đang đi, màu lam nhạt, sạch sẽ cũng rất vừa chân.

"Tôi có chút mắc bệnh sạch sẽ." Kim Tại Hưởng nói, "Thầy Điền hẳn phải biết, tôi là Alpha, cậu bị tôi đánh dấu tạm thời, còn ký hiệu thì cậu vẫn là vật sở hữu của tôi."

Điền Chính Quốc cau mày, anh không chấp nhận nhất chính là bản thân mình thuộc về một ai đó, hơn nữa càng ghét sự quy trách nhiệm vô lý này của Kim Tại Hưởng. Anh nói với giọng không hài lòng: "Kim tổng, tôi không thuộc về bất kì ai cả. Anh đã giúp tôi, tôi vô cùng cảm kích, nếu trong tương lai Kim tổng cần giúp đỡ, thì nói với tôi, anh xem như vậy có được không?"

Điền Chính Quốc đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, đứng ở cửa nhìn Kim Tại Hưởng.

Lúc hắn không cười, khuôn mặt tuấn mỹ có chút hung dữ, độc đoán, không có một chút ôn nhu dịu dàng nào, giống như một bông hồng có gai.

Kim Tại Hưởng nghiêng người mở cửa, Điền Chính Quốc cầm tay nắm cửa: "Cảm ơn Kim tổng."

Kim Tại Hưởng lại lên tiếng: "Chờ một chút, tôi biết bây giờ cậu đang vội, nhưng vẫn muốn làm phiền cậu một chút."

Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn kỹ hắn, con ngươi Kim Tại Hưởng thâm thúy, "Tin tức tố của thầy Điền rất dễ chịu, tôi muốn ngửi lại lần nữa."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Tại Hưởng tiến lên một bước, thấy Điền Chính Quốc không có biểu hiện chán ghét, đi tới trước mặt người kia, vươn tay ôm lấy vai đối phương.

Một cái ôm không nhiệt tình.

Xem như là giải hòa, nhưng cũng giống như để xác nhận.

"Trần Kim sắp đính hôn." Kim Tại Hưởng nói.

Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, "Đúng vậy, cậu ấy cũng đã mời tôi đến dự tiệc đính hôn."

Tin tức tố hương sữa đã nhạt không ngửi thấy được, nhưng rõ ràng là hòa lẫn với tin tức tố hương linh sam của hắn, Kim Tại Hưởng cong môi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Cho nên cậu cũng không cần nhớ nhung cậu ấy nữa."

Điền Chính Quốc giật mình: "Hả?"

Cái ôm bất ngờ của tình địch không làm anh cảm thấy khó chịu, ngược lại hơi thở của người đàn ông khiến người ta cảm thấy an tâm, nhưng lời nói lại có chút kỳ quái.

Hắn si tình bao nhiêu mà đến bây giờ còn không nỡ buông tay Trần Kim? Vẫn muốn anh chịu thua?

Kim Tại Hưởng buông anh ra, Điền Chính Quốc cầm áo khoác đi ra ngoài.

An ninh trong tiểu khu rất tốt, Điền Chính Quốc và hắn ở cùng một nơi, Kim Tại Hưởng cũng không cần lo lắng về việc đối phương sẽ gặp nguy hiểm.

Kim Tại Hưởng tìm hiểu vấn đề bình sữa năm đó, khi hắn được Kim gia nhận về, thành công bước chân vào nhà giàu có. Mười mấy năm trước giá cả một bình sữa không rẻ, không phải thứ mà Trần gia có thể mua được. Hắn đã hỏi viện trưởng Trần, ông ấy chưa bao giờ mua nó cho Trần Kim.

Chỉ có Điền Chính Quốc là người có tiền nhất trong viện phúc lợi này.

Sau khi Điền gia phất lên, họ nhanh chóng chiếm lĩnh một thị trường bất động sản rộng lớn, trở thành gia đình giàu có, thậm chí sau này còn lấn át cả nhà sản xuất, kinh doanh hàng đầu trong ngành nội thất. Trong số bọn họ Điền Chính Quốc là người có tiền nhất, Trần Kim không ít lần trêu chọc đối phương là Điền đại thiếu gia.

Điền Chính Quốc không chỉ có năng lực, anh cũng có động cơ để làm việc này.

Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong bóng tối, như thể có thứ gì đó rơi xuống mặt nước, tạo nên từng tầng gợn sóng.

...

Điền Chính Quốc đã hai lần giặt quần áo bị vương mùi tin tức tố của Kim Tại Hưởng đêm hôm đó, ký hiệu thì anh không thể làm gì được, vì vậy ngày hôm sau lên lớp, anh đã phun sương che lấp tin tức tố nhiều gấp đôi lên người, để đảm bảo rằng những người khác không thể ngửi thấy tin tức tố của Alpha đã đánh dấu trên người mình.

Nhưng mà khi Trương Ấu Văn đến tìm anh lấy bài tập, trông cậu ấy có chút quái lạ, Điền Chính Quốc hỏi: "Sao vậy?"

Trương Ấu Văn chậm rãi lùi về phía sau một bước nói: "Thầy Điền, hôm nay em đứng cùng thầy, cảm thấy rất áp lực."

Trương Ấu Văn cũng là Alpha, ngay khi đến gần Điền Chính Quốc, cậu có thể cảm giác sự ngột ngạt do tin tức tố của Kim Tại Hưởng lưu lại.

Nó giống như một loại nhắc nhở và khẳng định chủ quyền với các Alpha khác.

May là phần lớn các học sinh đều là Beta, lượng phun sương Điền Chính Quốc dùng rất lớn nên hầu như rất khó phát hiện.

Trương Ấu Văn không biết gì, Điền Chính Quốc có chút bối rối đem sách bài tập nhét vào trong tay cậu: "Chắc là vừa rồi tôi đối với các em quá gay gắt. Lần sau sẽ không tạo áp lực lớn như vậy cho các em nữa."

Trương Ấu Văn ôm sách đi ra ngoài.

Hơn nữa, cậu cảm thấy thầy Điền có vẻ gầy hơn trước, thậm chí cổ tay cũng gầy hơn, cứ như sờ một cái có thể bẻ gãy vậy.

Điền Chính Quốc thường xuyên ăn cơm trưa cùng với Bác Viên, Bác Viên chia tay bạn gái mấy ngày nay vẫn bình thường, dù sao cả ngày đều bận công việc, không có thời gian nghĩ chuyện khác.

Bác Viên nói: "Thầy Điền, hôm đó cảm ơn cậu rất nhiều, tôi uống nhiều quá, chắc không đắc tội người nào chứ?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Không có chuyện gì, cậu uống say cũng không quậy, ngủ như heo. Hiện tại đã khá hơn chưa?"

Bác Viên thở dài: "Tốt hơn nhiều rồi, chỉ là một đoạn tình cảm mà thôi, không nhất thiết đòi sống đòi chết. Dù sao cũng là người trưởng thành rồi, không như trước đây muốn theo đuổi tình yêu đích thực. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện tình cảm, cũng phải mất một thời gian dài."

Bác Viên dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Không phải cậu luôn có ý với Trần Kim sao? Cậu ấy đã có bạn gái, cậu vẫn ổn chứ?"

Điền Chính Quốc không thích chia sẻ cuộc sống của mình với người khác, dù quan hệ giữa anh và Bác Viên rất tốt, cũng không muốn kể cho anh ta nghe. Anh cười cười, "Tôi chuẩn bị hết thảy, không ngờ Trần Kim lại là thẳng nam. Nhưng cũng hết cách rồi, tôi uống với cậu một bữa, cũng cảm thấy tốt hơn nhiều."

Bác Viên suy nghĩ một chút: "Quả thật là không còn cách nào. À, tôi có quen biết một vòng bạn bè là Alpha nữ, nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cho cậu."

Điền Chính Quốc muốn phun cả bữa trưa ra ngoài, lắc đầu dữ dội, "Đừng, cho dù tôi không phải là Omega, thì cũng đã cong."

Trước khi phân hóa giới tính, anh đã xác nhận bản thân mình thích đàn ông.

Thật không may, anh trở thành một Omega chứ không phải là một Alpha, Điền Chính Quốc vẫn vô cùng tiếc nuối. Quá trình trưởng thành của anh cho thấy mình sẽ không thể nào trở thành bên bị thiệt thòi, sẽ không dựa dẫm và quá tin tưởng vào người khác.

Nhà ăn của giáo viên được thiết kế rất đẹp, có phòng riêng, bọn họ không cần lo sẽ có người nghe thấy. Bác Viên nói: "Đúng rồi, tôi muốn nói với cậu một chuyện. Tôi định từ chức, gây dựng sự nghiệp để kiếm tiền."

"Dù làm giáo viên khá ổn định, nhưng tôi mới vào nghề, lương còn quá thấp. Cậu cũng biết tôi là cô nhi, không giống cậu có gia đình khá giả như vậy, nếu như tôi muốn mua nhà mua xe, vẫn quá khó khăn."

Điền Chính Quốc cau mày: "Cho nên cậu muốn tự gây dựng sự nghiệp? Hiện tại không phải là thời điểm tốt để khởi nghiệp, hơn nữa khởi nghiệp càng ngày càng khó, từ khởi nghiệp quay lại làm việc cho người ta cũng rất nhiều."

Bác Viên có chút tức giận: "Thầy Điền có ý gì? Tôi còn chưa bắt đầu, cậu đã dội cho tôi gáo nước lạnh?"

Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Không phải..."

Bác Viên đánh gãy lời anh: "Thôi, cậu đừng nói nữa. Không hi vọng Điền đại thiếu có thể nói được cái gì tốt hơn, tôi ăn xong rồi, đi trước đây."

Điền Chính Quốc vô duyên vô cơ bị chế giễu, không hiểu ra sao, anh ăn hai miếng, thu dọn bát đũa rồi rời đi, lúc xuống lầu, tình cờ gặp Ôn Nhã.

Ôn Nhã cũng dạy ở trường cấp ba của bọn họ, dáng người không cao, cân đối, đường nét khuôn mặt đoan chính, trang điểm nhẹ, khóe miệng thường có nụ cười, khiến người khác có cảm giác thân thiết.

Ôn Nhã chủ động chào hỏi: "Thầy Điền, ăn xong bữa trưa rồi sao?"

Điền Chính Quốc cong môi mỉm cười: "Vừa mới ăn xong, Ôn tiểu thư."

Đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, tinh xảo giống như lưu ly, dáng người thon gầy, khí chất tao nhã, mặc áo sơ mi trắng, càng nhìn càng đẹp. Ôn Nhã và giáo viên bên cạnh không khỏi kinh ngạc.

Giáo viên bên cạnh nói: "Tôi nghe học sinh trong lớp nói rằng, lớp 12 có một giáo viên tên là Chính Quốc, là thầy Điền sao? Quả nhiên là anh tuấn tiêu sái."

Điền Chính Quốc sững sờ một lúc, nở một nụ cười lịch sự.

Anh và Ôn Nhã cùng đi dưới tán cây ngô đồng trong trường, nói: "Trần Kim đã kể cho tôi nghe về việc anh theo đuổi anh ấy. Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kinh ngạc. Thầy Điền quả nhiên ưu tú xuất chúng."

Điền Chính Quốc: "Ôn tiểu thư muốn thổi phồng tôi, để tôi cảm thấy hài lòng về cô sao?"

Ôn Nhã không nhịn cười được: "Thầy Điền thật sự là người hài hước."

Bọn họ đi đến phía dưới tòa nhà dạy học thì dừng lại, Ôn Nhã chân thành nói: "Cảm ơn thầy Điền đã chăm sóc cho Trần Kim suốt thời gian qua"

Điền Chính Quốc: "Chúc hai người hạnh phúc."

"Câu này nên để dành cho lễ đính hôn mới thích hợp." Ôn Nhã nói, "Nhưng tôi cũng muốn chúc thầy Điền hạnh phúc."

Chỉ qua vài câu nói, Điền Chính Quốc đã cảm thấy được Ôn Nhã là một cô gái tốt, tính tình hiền hoà, lời nói ân cần chu đáo, sẽ không làm người khác đau lòng, khen người khác cũng rất tự nhiên, ở chung với cô rất thoải mái.

Điền Chính Quốc trước đó đã tìm hiểu về tính tình của Ôn Nhã qua các giáo viên khác, họ đều nói tính cách và nhân phẩm rất tốt, Điền Chính Quốc cũng yên tâm.

Trần Kim đối với chuyện tình cảm rất chậm nhiệt, nhưng nhìn người rất chuẩn.

Điền Chính Quốc không có cảm giác mất mác gì, ngược lại có chút thoải mái.

Nếu như vết thương bị đánh dấu sau gáy cũng có thể biến mất.

Bệnh viện vẫn chưa có phản hồi gì về chiết xuất tin tức tố Alpha nhân tạo, Điền Chính Quốc mỗi ngày đều chuẩn bị tốt thuốc ức chế và phun sương che lấp tin tức tố, mặc dù anh biết rằng ký hiệu tạm thời vẫn còn có tác dụng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cuối tuần này các học sinh cuối cấp cũng có cơ hội về nhà, đám trẻ rất vui, đến Trương Ấu Văn trên môi cũng khẽ nhếch lên một nụ cười, trước khi đi có qua chào tạm biệt anh.

Tiết toán của Điền Chính Quốc là tiết cuối cùng, sau khi giám sát bọn họ quét dọn xong, mới nhìn theo đám trẻ rời đi.

Gần đến hoàng hôn, Điền Chính Quốc khóa cửa phòng làm việc đi về phía cổng trường, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đỗ ở cổng, Kim Tại Hưởng dựa vào trên cửa xe, trong tay kẹp thuốc lá, dường như đang chờ ai đó.

Điền Chính Quốc liếc nhìn hắn, đây không phải là bệnh viện.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy anh, dập tắt tàn thuốc, Điền Chính Quốc cảm thấy ánh mắt của hắn rơi vào trên người mình.

Điền Chính Quốc không dám nhúc nhích, cho đến khi Kim Tại Hưởng vẫy vẫy tay: "Thầy Điền, lên xe đi."

Điền Chính Quốc nghi ngờ bước tới, "Kim tổng? Anh... anh tới đón tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe