Chương 10: Cắn tuyến thể của tôi được không?
Sở dĩ Điền Chính Quốc khá quen thuộc với Trang Hải là bởi vì khi còn bé hai người học cùng một trường. Hồi đó nhà họ Điền chưa khá giả như bây giờ, Điền Lương Bình phải dựa vào hợp tác để buôn bán, cha Trang Hải là ông chủ trực tiếp của Điền Lương Bình. Điền Chính Quốc thường bị Trang Hải đùa cợt.
Sau khi nhà họ Điền phất lên, Trang Hải không còn dám động đến anh.
Trang Hải cũng nghe nói Điền Chính Quốc và nhà họ Điền bằng mặt không bằng lòng, quan hệ giữa họ gần như bị cắt đứt. Trêu chọc một chút cũng không sao.
Điền Chính Quốc bất động, Trang Hải lắc lắc ly rượu: "Tôi và cậu cũng coi như là bạn học cũ, sao, cậu nghi ngờ ly rượu này có vấn đề? Vậy để tôi thử trước cho cậu xem."
Điền Chính Quốc không dám chắc chắn, nhưng Trang Hải nhất định không có hứng thú với anh, cùng lắm là làm anh xấu mặt. Anh nhận lấy ly rượu uống cạn, rượu rất thơm, uống vào rất nồng.
Trang Hải mời anh ngồi lại trong phòng bao, Bác Viên đã say, trước đó Điền Chính Quốc cũng đã uống nhiều rượu, lúc này được mời, đã không còn hứng thú.
Khi có người hỏi về Điền Chính Quốc, Trang Hải nói: "Đây là cậu cả của nhà họ Điền, không sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục chơi, trò chơi tiếp theo sẽ là ai đây?"
Mấy tên công tử bột đến quán bar cũng chỉ vì những trò chơi đó, trong phòng bao liên tục có tiếng ồn ào, Điền Chính Quốc đau đầu kinh khủng, tai cũng ù đi, cảm thấy ngày càng nóng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Một thanh niên tóc húi cua đột nhiên chửi rủa: "Mẹ nó, ở đâu ra mùi sữa vậy, ai uống sữa?"
Điền Chính Quốc cởi hai cái cúc áo, đứng dậy kéo Bác Viên lên: "Các người cứ từ từ chơi, tôi đi trước."
Trang Hải cau mày, mấy người kia cho rằng hắn ta nhàm chán, liền chửi rủa vài câu thô tục.
Điền Chính Quốc ôm người đi xuống lầu, chân như đeo chì, sau lưng dường như có người kéo anh lại, một tên đàn ông cười nghiêng ngả đi đến: "Omega à, mùi tinh khiết thế, chắc chưa ai chạm vào đúng không?"
Mùi sữa thoang thoảng bay ra, xung quanh có những ánh mắt sắc bén như sói nhìn về phía này, đều là Alpha, bọn họ ngồi ở quầy bar chờ con mồi lạc hướng.
Hương vị sạch sẽ và hấp dẫn, dáng người cũng không tệ, quan trọng hơn đó còn là một Omega.
Điền Chính Quốc trong lòng thầm rủa một tiếng, lần dùng thuốc ức chế trước cách đây chỉ mới một tháng, không thể có chuyện kỳ phát tình đến vào lúc này được.
Nhưng mà, rất có thể là do tác dụng của rượu mạnh thúc đẩy tin tức tố phát ra, tạo ra ảo giác kỳ phát tình đang đến.
Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh. Không thể để bản thân tỏ ra nhu nhược được.
Kết quả là đi được nửa đường, bả vai Điền Chính Quốc buông lỏng ra, một người giữ lấy Bác Viên đã ngất đi, một người giữ lấy bả vai anh, lòng bàn tay nóng rực cọ vào tay anh: "Người anh em này, có mệt không, lại đây ngồi một lát đi."
Điền Chính Quốc bị người này kéo đi vài bước, xung quanh nồng nặc mùi tin tức tố Alpha, làm cho anh buồn nôn.
Trên người tên đàn ông này nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, gã ghé đến trên người anh ngửi ngửi, vẻ mặt đáng khinh: "Là một mỹ nhân Omega sạch sẽ. Đến đây nào, anh mời cậu uống ly rượu."
Nếu như Trang Hải chỉ là mời bạn học cũ uống một ly rượu, còn ly rượu của người xa lạ này tất nhiên là có vấn đề.
Kêu cứu trong quán bar là một việc vô cùng ngu ngốc, bởi vì sẽ không có ai lựa chọn giúp đỡ, hơn nữa, vì Omega quá ít ỏi và ngon miệng. Đó là quy tắc người ta ngầm thừa nhận, để có thể săn bất kỳ người say nào tại đây.
Toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ, không suy nghĩ được gì. Điền Chính Quốc trong lòng hơi lạnh, nắm ngay thời cơ, liền vung một đấm vào mặt tên đàn ông, hung hăng chửi rủa: "Con mẹ mày là cái thứ gì."
Điền Chính Quốc đã học một chút quyền anh, mơ hồ đánh lên, đánh vào chỗ hiểm yếu nhất của đối phương. Anh đạp một cái lên ngực tên đàn ông kia, nhìn các Alpha xung quanh, ánh mắt hung ác: "Còn ai muốn tới không?"
...
Kim Tại Hưởng xuống xe, chậm rãi đi tới quán bar có ánh đèn nhấp nháy phía trước, trợ lý bên cạnh nói: "Đây là một trong những quán bar thuộc Lâu thị được mua lại, cũng là quán bar nhỏ đầu tiên được thành lập để mở rộng kinh doanh. Bên trong nhiều thứ vẫn còn nguyên mẫu của hội quán* cũ."
*Club.
Kim Tại Hưởng tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt lạnh lùng và lãnh đạm.
Trợ lý không dám nói tiếp nữa. Vị Kim tổng này từ trước đến giờ luôn tỏ ra nghiêm túc, thận trọng, trầm mặc, ít nói, làm việc nhanh gọn, thủ đoạn tàn nhẫn ngoan tuyệt, cô làm công cũng chịu rất nhiều áp lực.
Lần này Kim thị đưa ra kế hoạch tiến quân vào các địa điểm xa hoa, Kim Tại Hưởng dự định bắt đầu tìm hiểu chuỗi quán bar dưới cờ của Lâu thị.
Kim Tại Hưởng bước vào quán bar, vừa lúc nhìn thấy tình địch trước kia đang giẫm lên người Alpha, ánh mắt tàn nhẫn, hung hăng và kiêu ngạo.
Một lúc sau, Điền Chính Quốc trụ không nổi, chân mềm nhũn muốn ngã xuống, tên Alpha bên cạnh lập tức muốn kéo anh đi, nhưng bị Kim Tại Hưởng đoạt trước một bước.
Hắn hơi nheo mắt lại, tin tức tố Alpha tỏa ra, khí thế bức người, những người xung quanh buộc phải rút lui.
Loại chuyện này cũng phải chú ý trước sau, kẻ mạnh được ưu tiên, vị Alpha trước mặt này rõ ràng rất mạnh, không thể trêu chọc.
Kim Tại Hưởng nhìn người trong ngực mình, hai chiếc cúc áo sơ mi trắng không biết như thế nào mà đã đứt ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, sắc mặt ửng đỏ, đỏ đến tận mang tai. Điền Chính Quốc nắm lấy cánh tay của hắn, lòng bàn tay và hơi thở đều nóng rực. Nóng, từng luồng tin tức tố mùi sữa nồng đậm tỏa ra.
Anh đã sớm không chịu nổi, đánh nhau cũng chỉ là cậy mạnh.
Điền Chính Quốc không tự chủ được trượt xuống, cả người dán chặt vào Kim Tại Hưởng, thật lâu anh mới liếc mắt nhìn: "Kim Tại Hưởng?"
Kim Tại Hưởng nửa ôm lấy anh, cau mày: "Phát tình?"
Điền Chính Quốc tựa trán vào ngực đối phương, thấp giọng lẩm bẩm: "Rời khỏi đây trước đi."
Kim Tại Hưởng cười nói: "Thầy Điền, chúng ta quen thân như vậy sao? Tôi là tình địch của cậu đó, nói đi là đi sao được. Nếu cậu muốn đi thì tự mình đi đi, tôi còn có chuyện phải làm."
Điền Chính Quốc cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, nóng đến mức trong đầu không thể nghĩ được cái gì, anh bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, thấp giọng khẩn cầu: "Đừng đi, tôi không muốn anh đi, đưa tôi theo được không."
Đôi mắt đẹp như lưu ly, khuôn mặt ửng đỏ hòa với ánh sáng mơ hồ, trở nên vô cùng xinh đẹp.
Kim Tại Hưởng thở dài, ánh mắt sâu thẳm, hắn ôm người đến một phòng khác, Điền Chính Quốc vô lực thả mình xuống ghế, Kim Tại Hưởng đem một cốc nước ấm đến: "Có mang thuốc ức chế không?"
Điền Chính Quốc lắc đầu, không có bao nhiêu sức lực, cố gắng cầm lấy cốc nước: "Bác Viên..."
Kim Tại Hưởng đã nhờ người đi tìm Bác Viên.
Biết được Bác Viên đã an toàn, Điền Chính Quốc cảm thấy chóng mặt, không một chút phản ứng. Cỗ tin tức tố thơm ngọt nơi đầu lưỡi càng lúc càng đậm, Kim Tại Hưởng nhìn người trong góc khó chịu cắn chặt môi. Hắn khẽ nhếch miệng phát ra tiếng hừ.
Kim Tại Hưởng nổi lên tâm tư, cúi thấp người giọng trêu chọc: "Thầy Điền...tôi phải đi."
Điền Chính Quốc lập tức vươn tay ôm lấy cổ hắn: "Đừng đi, tôi nóng quá."
Hắn đột nhiên đứng dậy, nghiêng người sờ sờ vào má người trước mặt: "Được, nghe cậu."
Kim Tại Hưởng nắm lấy cổ anh, bị cỗ tin tức tố kia hấp dẫn đến toàn thân nóng lên, hắn trầm giọng nói: "Thầy Điền phát tình, bây giờ cậu cần được đánh dấu."
Điền Chính Quốc mở to hai mắt nhìn một lúc lâu, sự sắc bén ngày trước biến mất, lúc này, dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ còn lại sự mê luyến. Anh khó khăn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cúi đầu chủ động gạt những sợi tóc sau gáy, lộ ra tuyến thể yếu ớt của Omega, giọng nói nhẹ nhàng như kẹo bông.
"Vậy phải cắn tuyến thể của tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro