Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.

Cảm ơn @linhthichso10 vì đã đồng hành và beta cho mình trong chiếc fic này.

01.
Ngôi trường cấp ba nằm nép mình dưới chân đồi, như một bức tranh bình yên giữa đất trời. Tiếng ve đầu hè chưa đến, chỉ còn âm thanh của gió, dịu dàng lướt qua từng tán cây anh đào.
Những cánh hoa phớt hồng theo làn gió bay lên, lơ lửng, rơi khẽ xuống mặt đất như muốn nhắc nhở về một mùa xuân ngắn ngủi.
Phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc nằm ở góc xa nhất của khuôn viên trường, nơi yên tĩnh đủ để tiếng đàn piano vang lên trọn vẹn. Ánh nắng chiều rọi qua ô cửa kính, đổ xuống sàn nhà những vệt sáng vàng nhạt.
Bae Youngjun đứng bên cây đàn piano cũ kỹ, đôi tay tỉ mỉ chỉnh lại từng phím đàn. Anh vốn quen với sự tĩnh lặng này, một mình ngồi trong căn phòng trống, để tiếng nhạc khỏa lấp khoảng không.
Nhưng hôm nay, không gian ấy bất chợt bị phá vỡ bởi một giọng nói trong trẻo phía sau:
"Anh có cần em giúp không?"
Giật mình, Bae Youngjun quay lại. Trước mặt anh là một gương mặt mới mẻ, nhưng lại khiến anh ngay lập tức muốn khắc ghi. Lee Minhoi, cậu học sinh mới chuyển đến đang đứng đó, đôi mắt sáng ngời như nắng ban mai.
Ánh mắt cậu như chứa cả bầu trời xanh bên ngoài, trong veo và dịu dàng đến lạ.
"Em biết chỉnh dây đàn à?"
Bae Youngjun hỏi, giọng anh có chút ngạc nhiên nhưng không giấu được sự tò mò.
Lee Minhoi khẽ nhún vai, đôi môi cong lên một nụ cười.
"Em không biết. Nhưng em nghĩ, nếu thử thì sẽ làm được."
Bae Youngjun khựng lại trong giây lát. Một người như anh, luôn cầu toàn trong mọi thứ, bỗng nhiên cảm thấy câu trả lời hồn nhiên này thật thú vị. Nụ cười nơi khóe môi anh bất giác hiện lên, nhẹ như gió thoảng.
Khoảnh khắc ấy, tiếng gió ngoài khung cửa bỗng trở nên dịu dàng hơn. Những cánh hoa anh đào tiếp tục lượn lờ trong gió, như muốn lấp đầy khoảng cách nhỏ nhoi giữa hai người.
Lần đầu tiên, trong thế giới vốn chỉ có tiếng nhạc của mình, Bae Youngjun cảm nhận được một sự phá vỡ dịu dàng. Một sự hiện diện kỳ lạ, nhưng lại mang đến cảm giác an yên mà anh chưa từng có trước đây.
02.
Từ ngày gặp gỡ hôm ấy, Lee Minhoi thường xuyên xuất hiện trong phòng tập. Dù chẳng thuộc câu lạc bộ âm nhạc, cậu dường như trở thành một phần không thể thiếu của nơi này.
Cậu hay ngồi tựa vào khung cửa sổ lớn, đôi chân buông thõng chạm nhẹ vào không khí. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua lớp kính trong, hắt lên mái tóc cậu thứ ánh sáng vàng ấm áp. Từng sợi tóc như được dát vàng, lung linh trong một vẻ đẹp mong manh mà tự nhiên.
Trong khi đó, Bae Youngjun ngồi trước cây đàn piano. Tiếng đàn của anh không vang lên đều đặn như trước nữa. Nó ngập ngừng, đan xen bởi những khoảng lặng tạo nên bởi những khoảnh khắc anh liếc nhìn cậu từ phía xa.
"Anh thường hát một mình à?"
Câu hỏi bất chợt của Lee Minhoi khiến không gian bỗng trở nên sống động.
"Ừ. Đôi khi tự hát là cách dễ nhất để giải tỏa cảm xúc."
"Vậy anh có thể hát cho em nghe không?"
Lời đề nghị ấy nhẹ như một lời thì thầm, nhưng lại đủ để khiến nhịp tim của Bae Youngjun khẽ loạn.
Anh dừng tay trên phím đàn, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cậu. Trong đôi mắt Lee Minhoi, anh nhìn thấy một sự chờ đợi, một niềm tin vô hình khiến anh không thể từ chối.
Bae Youngjun hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu cất giọng.
Giọng hát của anh trầm ấm, từng nốt nhạc ngân lên dịu dàng như muốn ôm trọn cả không gian. Nhưng khi đến đoạn cao trào, đôi tay đặt trên phím đàn bỗng run rẩy.
Một nốt nhạc lạc điệu vang lên, phá tan sự hoàn hảo mà anh cố gắng giữ gìn.
Anh ngừng lại, khẽ thở dài.
"Anh không giỏi như em nghĩ đâu."
Lee Minhoi cười, tiếng cười nhẹ như chuông gió. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
"Sao thế? Anh ngại à?"
Bae Youngjun không trả lời. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của cậu, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo.
"Hát sai cũng đâu sao,"
Lee Minhoi nói tiếp, giọng cậu mang một sự dịu dàng lạ lẫm.
"Em nghe anh mà."
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến lòng Bae Youngjun ấm áp. Anh chợt nhận ra, sự hoàn hảo mà anh luôn tìm kiếm không nằm ở từng nốt nhạc, mà ở cảm giác an yên khi có Lee Minhoi bên cạnh.
Ngoài khung cửa sổ, ánh nắng chiều dần nhạt. Gió khẽ lay những cánh hoa còn sót lại trên cành, khiến chúng xoay mình rơi xuống, nhẹ nhàng như chính giọng hát vừa thoảng qua căn phòng nhỏ.
03.
Ngày hôm ấy, trời đổ một cơn mưa nhẹ. Những hạt mưa nhỏ li ti đậu trên ô cửa kính, vẽ nên những đường nét uốn lượn như bức tranh thủy mặc.
Tiếng mưa rơi đều đặn hòa vào không gian yên tĩnh, tạo thành một bản nhạc dịu dàng.
Phòng tập, dưới ánh sáng nhạt của buổi chiều mưa, trở thành nơi trú ngụ ấm áp nhất. Mùi hương của gỗ đàn và sách cũ len lỏi trong không khí, mang lại cảm giác dễ chịu lạ thường.
Lee Minhoi ngồi trên chiếc ghế cạnh đàn piano. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Bae Youngjun đang cầm bút, cúi xuống những trang giấy dày đặc các nốt nhạc và dòng chữ chưa hoàn chỉnh.
"Bài này anh viết lâu chưa?"
Giọng nói của cậu vang lên nhẹ nhàng, như sợ phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Cũng được một tháng rồi,"
Bae Youngjun trả lời, tay vẫn cầm bút gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn.
"Nhưng anh chưa hoàn thiện được."
"Để em xem."
Lee Minhoi nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng lướt qua những dòng chữ nguệch ngoạc trên giấy. Cậu chăm chú đọc, sau đó lại ngước lên nhìn anh.
"Anh đang lo hả?"
Bae Youngjun ngẩng đầu, ánh mắt gặp đôi mắt đang nhìn mình. Anh không trả lời. Làm sao anh có thể nói rằng, bài hát này được viết ra từ những cảm xúc chưa kịp gọi tên?
Rằng từng nốt nhạc, từng câu chữ đều dành cho cậu, người đã bước vào cuộc đời anh như ánh mặt trời xuyên qua màn sương.
Không nhận được câu trả lời, Lee Minhoi chỉ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng ấy khiến lòng anh rung động.
"Nếu anh sợ sai," cậu đặt tay lên bàn, giọng nói đong đầy sự tha thiết,
"Em sẽ là người đầu tiên nghe anh hát. Sai cũng được. Em không chê đâu."
Lời nói ấy vừa nhẹ nhàng, vừa vững chãi. Nó như một lời hứa không lời, rằng cậu luôn ở đây, luôn sẵn sàng lắng nghe, dù cho mọi thứ chưa hoàn hảo.
Rồi, Lee Minhoi đưa ngón tay út lên, hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời mùa mưa.
"Không tin thì anh móc tay với em nè."
Bae Youngjun khẽ bật cười, một nụ cười hiếm hoi, nhưng đầy ấm áp. Anh đưa tay lên, ngón út của hai người nhẹ nhàng đan vào nhau.
Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi đều. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, sự dịu dàng và ấm áp đã xua tan cái lạnh của một buổi chiều ảm đạm.
04.
Lễ hội mùa xuân của trường, một sự kiện lớn nhất trong năm, mang đến không khí rộn ràng và náo nhiệt. Từng góc nhỏ của trường được trang trí lộng lẫy với những cánh hoa đào nở rộ, như tô điểm thêm vẻ đẹp của mùa mới.
Các câu lạc bộ dốc sức chuẩn bị, bận rộn nhưng đầy hào hứng. Trong không khí ấy, câu lạc bộ âm nhạc của Bae Youngjun cũng không ngoại lệ.
Lee Minhoi đứng sau cánh gà, nhìn theo từng bước chân của Bae Youngjun. Dù không phải thành viên chính thức, nhưng cậu cảm nhận được sự hồi hộp đang lan tỏa trong lòng. Cậu nín thở, ánh mắt dõi theo từng động tác của anh.
Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, cả hội trường như ngưng đọng. Bae Youngjun ngồi xuống bên cây đàn piano, trong khoảnh khắc ấy, một làn sóng yên lặng lướt qua.
Anh cất giọng, và lần đầu tiên, bài hát chưa hoàn chỉnh ấy vang lên trọn vẹn. Giọng hát của Bae Youngjun, trầm ấm và nhẹ nhàng, như dòng suối chảy róc rách giữa núi rừng.
Lời ca là tất cả những cảm xúc anh từng giấu kín: những rung động đầu đời, sự bối rối khi đứng trước tình yêu, và cả lòng dũng cảm dám thổ lộ những điều chân thành nhất.
Từng nốt nhạc lan tỏa trong không gian, cuốn hút mọi ánh nhìn. Dù có hàng trăm người đang lắng nghe, nhưng trái tim Bae Youngjun chỉ đập dành riêng cho một người.
Ánh mắt Lee Minhoi từ phía xa, như ánh sáng dẫn lối trong màn đêm, khiến anh thêm can đảm.
Khi bài hát kết thúc, cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay, nhưng với Bae Youngjun, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quý giá nhất chính là nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy tự hào của Lee Minhoi. Cậu đứng đó, ánh mắt lấp lánh như những vì sao giữa bầu trời đêm, mang lại cho anh sức mạnh để tiếp tục bước đi trong hành trình tình yêu còn nhiều bỡ ngỡ.
Mọi thứ xung quanh dường như đã lặng lại, chỉ còn lại họ trong một khoảnh khắc thiêng liêng, nơi mọi cảm xúc đều được thấu hiểu.
05.
Sau buổi biểu diễn, cả hai lặng lẽ bước dọc hành lang vắng.
Không gian tĩnh mịch như được bọc trong lớp sương mỏng của buổi chiều muộn. Ánh hoàng hôn đỏ rực từ phía chân trời, chiếu qua ô cửa sổ, nhuộm vàng đôi bóng đang đổ dài trên sàn gạch.
Màu vàng ấm áp của ánh sáng làm nổi bật từng góc cạnh của hành lang, như một bức tranh hoàn mỹ, nơi mà chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ để cảm nhận được sự gắn kết đang dần hình thành giữa họ.
"Bài hát đó..."
Lee Minhoi lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự hồi hộp.
"Là dành cho em."
Bae Youngjun ngắt lời, giọng nói trầm ấm nhưng pha chút run rẩy.
Mỗi từ đều như thấm đẫm cảm xúc, tựa như những nốt nhạc còn vương vấn trong không gian.
Lee Minhoi dừng bước, quay sang nhìn anh. Nụ cười quen thuộc nở trên môi cậu, rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời cuối ngày.
"Em biết mà.
Bae Yongjun
Em cũng thích anh nữa"
Lời nói ấy như một giai điệu cuối cùng, khép lại bản nhạc đẹp đẽ của mùa xuân năm ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ đứng im. Ánh hoàng hôn vàng óng như lửa, bao trùm lấy họ, chứng kiến những cảm xúc chân thành đang dâng trào.
Mọi thứ xung quanh như lặng lại, chỉ còn lại họ và những điều chưa nói ra, như một lời hứa không thành tiếng của hai trái tim đồng điệu.
Trong ánh sáng lung linh của buổi chiều, mọi lo lắng, ngại ngùng dường như tan biến, nhường chỗ cho một tình yêu vừa chớm nở, tươi mới và đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro