Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

end

Sau khi Lee Sanghyeok đứng dậy và mở rèm ra, những đám mây đen u ám tụ lại khiến anh có ảo giác như thể mình sắp chết ngạt. Những tiếng còi ồn ào từ xa vọng lại, chồng chéo lên nhau giữa những tòa nhà cao tầng, nghe mơ hồ và không rõ ràng giống như tiếng chuông chùa liên tục vang lên từ trên núi. Có vẻ như an ninh ở Seoul dạo này không tốt lắm? Anh mơ hồ nhớ mình đã nghe thấy vài tiếng chuông báo cháy vào ban đêm, âm thanh chói tai khiến anh khó chịu đến mức chỉ có thể ngủ một cách nửa tỉnh nửa mê chứ chẳng thể ngon giấc.

Khi đang ăn sáng, Choi Wooje chia sẻ video tiktok nhóc đang xem với Lee Sanghyeok. Người đàn ông trong video có tư thế rất kỳ lạ, ông ta cúi người xuống và vặn vẹo cơ thể, đôi mắt trắng dã, sắc mặt u ám, đám đông thì đang đứng xung quanh ông ta. Nhưng sau đó khi người đàn ông bắt đầu co giật và thực hiện động tác tấn công, đám đông hoảng hốt sợ hãi và bỏ chạy tán loạn, đoạn video cũng kết thúc trong sự hỗn loạn.

"Anh Sanghyeok, đây là sự thật à?" Khi Choi Wooje nhận lại điện thoại từ tay anh, giọng điệu của nhóc có chút kinh ngạc và hoảng sợ. Lee Sanghyeok còn chưa kịp trả lời, Moon Hyeonjoon đã đến gần từ phía sau anh: "Này Choi Wooje, em không thấy họ đang diễn à?", đồng thời cũng nhét trái trứng đã bóc vỏ vào miệng đối phương, "Anh nghĩ em cần bổ sung năng lượng cho bộ não của mình trước đấy." Sau đó, em tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Choi Wooje ăn cháo. Trước khi ra ngoài, Lee Sanghyeok nhìn thấy TV đang phát tin tức: Chính phủ đang thiết lập quân đội để dập tắt bạo lực gia đình.

Hôm nay đến lượt anh và Lee Minhyeong đi ra ngoài. Trước khi lên xe, Lee Sanghyeok cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt có sương mù nên đã đưa cho Lee Minhyeong một chiếc khẩu trang để dự phòng. "Hôm nay thời tiết xấu, em đừng để bị ốm." Giọng nói anh vang lên từ chiếc khẩu trang có chút nghèn nghẹt, Lee Minhyeong ngoan ngoãn nhận lấy rồi ngoan ngoãn đeo vào, kích thước có vẻ hơi nhỏ nên chiếc khẩu trang lại ôm chặt vào mặt em, ép ra chút thịt mềm thừa ra. Sau khi bị Lee Sanghyeok phát hiện, anh đã cười em một trận.

Lee Sanghyeok cảm thấy hơi buồn ngủ, sau khi ngồi vào chỗ, anh nằm ngửa ra sau một cách thư giãn, nghiêng đầu và bắt đầu chợp mắt. Lee Minhyeong thấy anh nhắm mắt lại thì lên tiếng nói với anh rằng khi đến nơi em sẽ gọi anh dậy. Lee Sanghyeok gật đầu và chìm vào giấc mơ.

Thứ đánh thức anh không phải Lee Minhyeong mà là tiếng chuông của chiếc điện thoại di động đã gắn bó với anh nhiều năm. Khi mới tỉnh dậy, mắt anh không nhìn thấy ánh sáng, trong bóng tối mờ mịt, anh nhìn thấy một cuộc gọi với tên "Wooje". Anh lóng ngóng bấm nghe, thanh âm gần như hét lên của Choi Wooje phát ra từ đầu bên kia của điện thoại vang lên làm Lee Sanghyeok lập tức tỉnh dậy, ngồi lại trên ghế và bình tĩnh hỏi: "Wooje, Choi Wooje, em bị sao vậy?" Giọng nói của em trai như thể thanh âm của một đài phát thanh cũ nát, trong lúc chờ Wooje trả lời, anh đánh thức Lee Minhyeong, ra lệnh cho em gọi lại cho Moon Hyeonjoon vẫn còn ở trụ sở. Giọng nói nghẹn ngào của Choi Wooje cuối cùng cũng xuất hiện: "Anh Sanghyeok, anh và anh Minhyeong không được quay lại căn cứ ...!" Khi cúp máy, chỉ còn lại âm thanh đánh nhau và va chạm dữ dội.

Khi Lee Sanghyeok tỉnh táo, anh thấy mình đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy cổ và lưng ươn ướt, gió thu lùa vào qua khe hở trên cửa sổ xe khiến sống lưng anh lạnh buốt. Trong xe chỉ có tiếng động cơ gầm rú, đáp lại cuộc gọi của Lee Minhyeong chỉ là tiếng máy móc thờ ơ. Lần đầu tiên, Lee Sanghyeok cảm thấy đầu óc trống rỗng, những đầu ngón tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch do dùng quá nhiều sức bất giác run lên.

Chiếc xe đang di chuyển va phải thứ gì đó, tiếng phanh xe rít lên xuyên qua cửa sổ, anh gần như không kịp bám vào thành ghế. Khi mọi thứ dừng lại Lee Sanghyeok vẫn còn cảm thấy choáng váng, trước khi tỉnh táo hoàn toàn, Lee Minhyeong đã kéo anh vào lòng và cố bịt mắt anh lại. Nếu không phải bọn họ là đồng đội thân thiết thì hành động này chẳng khác nào bắt cóc! Lee Sanghyeok đưa tay kéo cổ tay em, khi anh tháo nó ra, cửa kính ô tô trước mắt anh hiển ra một cảnh tượng khủng khiếp như kí ức, trông giống hệt như video kia. Lee Sanghyeok cảm thấy mình đang bị ảo giác, như thể anh đang tham gia một bộ phim về ngày tận thế. Dù cặp kính của anh đã lấm lem dấu vân tay nhưng anh vẫn nhìn thấy con vật với mái tóc rối bù và đôi mắt trợn ngược. Lee Sanghyeok sửa lại danh xưng trong đầu, thứ này nên được gọi một cách thích hợp hơn, là zombie. Bàn tay dị dạng của nó đập vào cửa kính ô tô, gần như gây ra những vết nứt nhỏ. Bàn tay đặt trên vai anh của Lee Minhyeong run lên, làm anh phải nắm tay em lại để an ủi.

Con zombie đập vào cửa kính ô tô, dù vừa bị xe tông nhưng sức sống của nó vẫn rất mạnh, vẻ ngoài hung dữ của nó khiến Lee Sanghyeok cảm thấy buồn nôn. Anh nhìn tài xế đang sợ hãi, vỗ vai ông ấy và yêu cầu ông ngồi vào ghế sau, người tài xế vội vàng bò bằng cả tay lẫn chân và ngã xuống, gây ra một tiếng động lớn khi leo xuống ghế sau. Lee Sanghyeok đỡ ông ấy dậy và leo lên ghế lái, mặt của thây ma áp vào cửa sổ phía trước của xe, hai chân đặt trên cần gạt nước, cố gắng leo vào xe và lây nhiễm cho họ.

Trước khi đạp ga, Lee Sanghyeok quay lại nhìn Lee Minhyeong và bảo em thắt dây an toàn, đối phương ngơ ngác gật đầu, bàn tay run rẩy cầm lấy chiếc khóa và cài vài lần mới thành công. Sau khi xác nhận rằng Minhyeong được an toàn, Lee Sanghyeok bẻ vô lăng, rẽ từ khoảng trống trên đường cao tốc sang khoảng trống bên cạnh và đi sâu vào trong con đường để biển không được đến gần. Giống như đang chơi một trò chơi đua xe, anh không có thời gian để ý đến nguy cơ xe sẽ bị trầy xước, cuối cùng chỉ làm hỏng kính trước của xe một chút, máu của con zombie vẫn còn dính lại trên kính.

Bây giờ đã an toàn chưa...? Lee Sanghyeok tự an ủi mình sau khi lái xe đi lang thang. Ánh mắt anh di chuyển từ nóc xe đến gương chiếu hậu, xung quanh không có vật thể khả nghi. Lee Sanghyeok ngập ngừng mở cửa xe nhưng Lee Minhyeong đặt tay lên vai anh, trên mặt viết rõ ý định ngăn cản. Anh vỗ nhẹ vào tay em trai và nhượng bộ thỏa hiệp, chúng ta cùng nhau đi xuống nhé. Người tài xế đã sợ hãi và ngất đi, Lee Minhyeong chỉnh lại tư thế co rúm của ông ấy trước khi bước xuống xe.

Đây có lẽ là một khu dân cư rất yên tĩnh. Lee Sanghyeok đưa mắt quan sát ven đường, tìm kiếm vũ khí để tự vệ. Lee Minhyeong đi ở phía sau anh, thân hình to lớn mang đến cho Lee Sanghyeok một cảm giác an toàn. Khi đi đến ngã tư, Lee Sanghyeok giơ tay chặn bước tiến của Lee Minhyeong, dường như anh đã cảm nhận thấy điều gì đó chẳng lành. Lee Sanghyeok cúi xuống nhặt một nửa viên gạch, khoảng đất trống không được bằng phẳng cho thấy đây có lẽ là kết quả của một vụ đánh nhau. Lee Minhyeong nhặt được một cành cây không biết từ đâu, bẻ làm đôi và nhét nửa còn lại vào tay Lee Sanghyeok. Anh nhìn vũ khí có phần thô sơ cũng chỉ biết cười khổ, rồi vươn đầu kiểm tra như một con mèo cảnh giác.

Ở phía xa là trung tâm của cuộc xung đột. Những người mặc quân phục đang đánh nhau, Lee Sanghyeok đột nhiên hiểu lý do tại sao ở đây lại có ít người như vậy, bởi vì họ đã đi lạc vào khu vực quân sự. Khác với tình trạng an ninh được thắt chặt thường ngày, quân đội lúc này vô cùng hỗn loạn, những người từng là đồng đội đang đánh nhau, điều này khiến Lee Sanghyeok nhớ đến đấu trường La Mã cổ đại tàn khốc. Mùi máu thấm vào từng hơi thở của anh, xen lẫn với tiếng súng ngắt quãng, khung cảnh này trông như địa ngục xuất hiện trên trần gian.

Cuộc tranh chấp kết thúc với sự thất bại của quân đội, cuối cùng họ trở thành những thây ma, bị thu hút bởi tiếng súng từ xa hơn. Lee Sanghyeok có cảm giác như đang chứng kiến cuộc thảm sát một chiều áp đảo, người thợ săn bị con mồi bắt và ăn thịt, sự thật này làm lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi, đầu ngón tay lạnh buốt.

Lee Minhyeong giật giật góc áo, "Anh Sanghyeok... đó là cái gì?" Em chỉ vào vật màu đen bên cạnh khối máu. Lee Sanghyeok nheo mắt bước đến, tay nắm chặt cành cây làm điểm tựa. Sau khi ngồi xổm xuống, anh nhặt nó lên và phát hiện đó là một khẩu súng lục K5 nằm gọn trong lòng bàn tay. Đạn trong băng đã cạn, mùi khói thuốc súng còn đọng lại cho anh biết vừa rồi đã có một trận chiến ác liệt.

Sau khi nhặt khẩu súng lục lên, Lee Minhyeong nhét nó vào túi quần sau lưng của Lee Sanghyeok, những viên đạn rải rác dưới đất cũng được em gom lại, bỏ vào túi đối phương. Em nói: "Nếu em bị nhiễm bệnh, xin hãy giết chết em đi." Giọng nói của em như tiếng lá rụng đung đưa trong gió thu. Lee Sanghyeok rút khẩu súng lục ra, bóp nhẹ cò, để nó quay tròn và nhảy múa trên đầu ngón tay, rồi hỏi lại: "Sao em chắc em sẽ là người bị nhiễm bệnh chứ không phải là anh?" Lee Minhyeong bước đi phía trước đột nhiên dừng lại, dùng vẻ nghiêm túc hiếm có đáp lời anh: "Ít nhất thì em sẽ bảo vệ anh cho đến khi anh bị nhiễm bệnh."

Lee Minhyeong nhìn Sanghyeok chơi đùa với khẩu súng lục, nghĩ rằng khẩu súng đó rất hợp với những ngón tay trắng trẻo và thon thả của anh trai. Bằng cách nào đó, Minhyeong cảm thấy thời cơ đã đến. Em lấy chiếc hộp vuông đã nhiễm nhiệt độ cơ thể ra khỏi túi áo khoác, đi về phía Lee Sanghyeok đang chú ý xung quanh. Khi người kia quay lại, trong mắt anh vẫn mang theo sự cảnh giác, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy em, Lee Sanghyeok lại mềm lòng thả lỏng, giống như một con nhím vậy, chỉ thể hiện bản chất mềm mại của anh ấy với riêng Minhyeong. Em nắm lấy cổ tay Lee Sanghyeok, nhét chiếc hộp vuông vào lòng bàn tay anh và nói: "Anh ơi, nếu không đưa cho anh bây giờ, em sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Nói xong, em mở nắp chiếc hộp, khóe miệng lộ ra nụ cười gượng ép. Lee Sanghyeok cảm thấy nụ cười này của em còn xấu hơn cả lúc anh khóc. Kịch bản này thực sự chẳng có gì lãng mạn, người bọn họ đầy bụi và vết máu, kính Lee Sanghyeok còn bị nứt sau khi ngã, không thể xấu hổ hơn được nữa.

Lee Sanghyeok nhận nó với vẻ mặt bình thản dù nhịp tim anh đang đập như trống, bên trong chiếc hộp vuông có một chiếc nhẫn kim cương. "Đây có phải là lý do tại sao em không đi ăn Haidilao không?" Lee Sanghyeok vừa vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ vừa hỏi. Nhưng Lee Minhyeong không trả lời anh, em vỗ nhẹ lớp bụi trên người và quỳ một chân xuống trước mặt Lee Sanghyeok, những động tác khéo léo như thể em đã luyện tập rất nhiều lần. Sau đó, em nắm lấy tay Lee Sanghyeok và hỏi anh rằng:

"Anh Sanghyeok, anh có sẵn lòng không?"

Lee Sanghyeok nhìn xuống em từ trên xuống, sự lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay anh. Anh bắt đầu nhớ lại cái nắm tay của Lee Minhyeong, niềm vui thầm kín của em ấy khi duo cùng anh và cái ôm đầy phấn khích khi họ giành được chức vô địch. Có lẽ tận thế đối với bọn họ cũng không phải là chuyện xấu, ví dụ như bây giờ, anh không cần lo lắng về việc có phóng viên nào đang theo dõi hay không, ngày mai sẽ có tin tức gì hay là phải đối mặt với đồng đội của mình như thế nào. Câu hỏi duy nhất bây giờ là liệu anh có sẵn lòng dành phần đời còn lại của mình với Lee Minhyeong trước mặt anh - người đang cầu hôn anh hay không. Có lẽ phần đời còn lại sẽ là vài giờ, vài ngày, hoặc thậm chí là vài năm, nếu anh nguyện ý ở bên em.

Anh lựa chọn đi theo trái tim mình và khẽ gật đầu, khiến Lee Minhyeong ngay lập tức đứng dậy ôm anh, lực mạnh đến mức suýt chút nữa làm anh ngã. Cằm anh tựa vào vai Lee Minhyeong, nghe thấy đối phương thì thầm trìu mến, anh ơi, anh Sanghyeok ơi. Rất giống như một đứa trẻ đang tập nói, và Lee Sanghyeok là từ đầu tiên mà em học được sau khi sinh ra.

Bầu không khí ấm áp không kéo dài được bao lâu, Lee Sanghyeok không quên lúc này họ đang ở trên bờ vực sống còn, anh vỗ nhẹ vào lưng Lee Minhyeong. Trời dần tối đi và họ phải quay lại để tìm chiếc xe đã bỏ quên.

Sau khi quay trở lại theo lộ trình ban đầu, chiếc xe đã ở đó đúng như dự kiến. Trong xe trống rỗng khi Lee Sanghyeok mở cửa, "Tài xế đâu?" Anh hỏi, Lee Minhyeong cũng nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì. Lee Sanghyeok quyết định đi tìm và trông thấy thứ gì đó ở góc đường. Lee Minhyeong không tin tưởng anh, nhất quyết đi theo anh mới có thể yên tâm.

Lee Sanghyeok nhặt tấm thẻ nhựa trong đó có giấy phép lao động của tài xế lên, vết máu trên đó đã khô và bám chắc vào mặt ngoài thẻ. Mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, Lee Sanghyeok bất giác quay đầu nhìn lại, vết máu loang khắp một khoảng đất khiến chân anh như nhũn ra, chỉ có thể ngã ngửa ra sau và ngồi sụp trên mặt đất. Anh dùng bộ não vẫn còn hoạt động để xâu chuỗi lại những thông tin rời rạc: Người tài xế có lẽ đã tỉnh dậy và phát hiện ra họ không có ở đó, trong quá trình tìm kiếm, anh ấy bị phát hiện và bị lũ zombie tấn công, cuối cùng là bị ăn thịt, chỉ còn lại vài dấu vết đẫm máu. Lee Minhyeong đỡ lấy anh từ phía sau, giúp anh đứng dậy và nắm lấy bàn tay run rẩy của anh.

"Anh ơi, đây không phải lỗi của anh." Lee Minhyeong biết Lee Sanghyeok sẽ cảm thấy áy náy nên vòng tay qua vai anh, nhìn chằm chằm vào khóe mắt vốn đã ngấn nước của anh trai. Lee Sanghyeok tránh giao tiếp bằng mắt với em và đặt giấy tờ vào túi trong im lặng.

Anh tìm một cọng cỏ xanh, dùng cành cây đánh dấu một khu vực nhỏ và xới lớp đất xám đen lên, nhét giấy tờ của người tài xế vào rồi nhặt đất rắc nhẹ để che phủ nó. Lee Minhyeong chỉ đứng cạnh anh quan sát, khi chuỗi hành động hoàn tất, Lee Sanghyeok cúi đầu xuống, hai tay chắp lại, trông trang nghiêm như thể anh vừa kết thúc một giải vô địch thế giới.

Khi màn đêm buông xuống, họ rúc vào nhau để sưởi ấm bởi vì sợ rằng sẽ có tai họa nếu đốt lửa. Trong bầu không khí ấm áp, Lee Sanghyeok đang suy nghĩ xem anh có nên kể một câu chuyện cười để cổ vũ Lee Minhyeong hay không. Bọn họ trốn trong một nhà kho của một cửa hàng tạp hóa, chặn cánh cửa bằng một đống đống hàng hóa khác nhau để đề phòng những cuộc tấn công bất ngờ. "Rời Seoul thì chúng ta sẽ đi đâu?" Lee Sanghyeok muốn nói với em những ảo tưởng phi thực tế của mình nhưng khi nhìn thấy hốc mắt thâm quầng dưới mắt Lee Minhyeong, lời nói đã lăn trên đầu lưỡi lại bị nuốt xuống. Sự sống của anh và Minhyeong bây giờ mong manh như bọt biển, ngay cả gió cũng có thể thổi bay và nước cũng có thể làm đè chết nó.

Trong giấc ngủ mơ hồ, Lee Sanghyeok cảm nhận được sự mềm mại chạm vào môi mình. Khi mở mắt ra, anh nhìn thấy Lee Minhyeong đang lén lút kề sát bên cạnh. Vốn dĩ anh còn muốn giả vờ như chưa tỉnh dậy nhưng Lee Minhyeong đã chủ động tránh xa trước. "Anh, anh tỉnh rồi...haha..."

Cách Minhyeong gãi đầu khiến anh cảm thấy đặc biệt áy náy, Lee Sanghyeok cũng không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay em và nói: "Khuya rồi, đến lượt em đi ngủ đấy." Lee Minhyeong ngay lập tức thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch, em kéo Lee Sanghyeok lại gần và hôn lên má anh một cái, sau đó nhanh chóng nằm xuống, còn không quên nói thêm "Chúc ngủ ngon, anh Sanghyeok!" Lee Sanghyeok đá em một cái xuyên qua lớp chăn nhưng người nằm bên trong vẫn bất động.

Lúc bình minh lên, Lee Sanghyeok cảm thấy thế giới này đang thay đổi theo từng ngày trôi qua, giống như một trò chơi quên lưu để rồi lại bắt đầu một tiến trình mới. Lee Minhyeong thực ra đã tỉnh giấc, khi nhìn thấy bộ dáng ngái ngủ của Lee Sanghyeok, em đứng dậy và cho Sanghyeok mượn đùi làm gối. Lee Sanghyeok đã lâu không ăn thứ gì, có lẽ là do hạ đường huyết nên khi chìm vào giấc mộng anh sẽ lẩm bẩm một mình. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại muốn giấu đi vẻ yếu ớt của mình, cười gượng mà nói: "Minhyeong, anh ổn."

Lái xe mà không có điểm đến trong ngày tận thế hơi giống tự tìm đến cái chết, nhưng để Lee Sanghyeok hiện tại lái một chặng đường dài có lẽ là một cách khác dẫn đến tự sát. Sau nhiều suy nghĩ, anh quyết định quay trở lại trụ sở. Lee Sanghyeok nhớ lại cuộc điện thoại của Choi Wooje nên lấy điện thoại ra thì phát hiện nó đã sập nguồn, tỏ vẻ bất đắc dĩ ném lại vào trong xe. Đã lâu rồi anh mới cảm nhận được thời gian đang trôi qua, mặt trời mọc và lặn, mặt trăng và sự xuất hiện của các ngôi sao.

Sau khi đánh bay vài con zombie trên đường, Lee Minhyeong tìm thấy cửa hàng tiện lợi dường như đang đóng chặt. Đợi đến lúc ra khỏi xe và đi tới gần thì em phát hiện cửa chỉ hé mở chứ không đóng hẳn, không gian bên trong vô cùng bừa bộn. Em gom vài món đồ ăn và đồ dùng nhét vào trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn Lee Sanghyeok đang đứng canh ngoài cửa. Đột nhiên, chiếc kệ bị lật úp, Minhyeong chỉ kịp né nó mà không để ý có người đang tiến lại gần mình.

Nhưng Lee Sanghyeok nhận ra người kia, anh đã gặp cậu ấy trong quá trình huấn luyện thử nghiệm, cậu ấy là em út của đội hai. Bây giờ đối phương đang túm lấy cổ áo của em trai anh, những chiếc răng nanh hung dữ của cậu ấy sắp đâm vào cơ thể Lee Minhyeong.

Anh chợt cảm thấy chần chừ, rốt cuộc anh nên cứu ai đây? Khi phải đối mặt với sự lựa chọn, Lee Sanghyeok dường như đã biến trở lại thành cậu bé mười năm trước, nhưng thứ khác biệt là điều anh phải quyết định bây giờ là sự sống và cái chết của hai con người. Những người khác có thể nghĩ rằng đây là một câu hỏi lựa chọn đơn giản, nhưng anh đang do dự, cố gắng tìm ra các câu trả lời cùng tồn tại trong câu hỏi vốn chỉ có một đáp án. Lee Sanghyeok vận dụng kiến ​​thức ít ỏi học được trong phim run rẩy rút khe đạn ra, lấy từ trong túi viên đạn mà Lee Minhyeong đưa cho, theo tiếng lên đạn giòn giã, cuối cùng anh cũng giơ súng lên.

Lần đầu tiên Lee Sanghyeok nổ súng, anh đã bị sốc, trái tim đập nhanh đến mức đau đớn, mùi thuốc súng nồng nặc bám vào cổ tay. Căn bệnh cũ lại trỗi dậy khiến anh không thể cầm súng bằng bàn tay yếu ớt của mình nữa. Máu đặc quánh vẫn còn dính vào bàn tay run rẩy của anh khi súng tuột khỏi những ngón tay.

Những mảnh xác của thây ma bị nổ tung ở đằng xa văng vào Lee Sanghyeok, anh cố gắng phớt lờ mùi xác chết thối rữa, khóe mắt đỏ hoe. Lee Sanghyeok dùng tay còn lại lau đi vết máu và vết bẩn cản trở trên mặt, sau khi lau đi, anh trông giống như một con mèo mướp đang đi ăn trộm thức ăn. Sanghyeok nắm lấy tay còn lại của mình, cố gắng bình tĩnh lại nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngay cả khi Lee Minhyeong quay về, anh vẫn không thể tự chủ được, giống như một cỗ máy không thể phản hồi sau khi hoạt động không tốt.

Lee Minhyeong trở lại và nắm lấy đôi bàn tay vẫn còn run rẩy, xé một góc vạt áo ra quấn lại quanh vết thương của anh. Lee Sanghyeok không muốn em nhìn thấy sự đau khổ và mất kiểm soát của mình, cho dù những tia máu trong mắt nổi lên khi anh cố gắng chịu đựng đã bán đứng anh.

Anh Sanghyeok, thỉnh thoảng hãy dựa vào em nhé. Khi Lee Sanghyeok lại giấu tay mình ra sau lưng, Lee Minhyeong không thể chịu được mà nói. Nhưng Lee Sanghyeok vẫn giữ thái độ bình tĩnh như cũ và đáp lại em bằng những lời nói tốt đẹp. Khi anh cười, khóe miệng anh cong lên giống một chú mèo, điều đó làm Sanghyeok trông mềm mại hơn rất nhiều.

Cuộc hành trình trở về nhà rất khó khăn. Lee Minhyeong đột nhiên muốn bỏ cuộc. Khi đang ăn, em lên tiếng: "Anh Sanghyeok...chúng ta về nhà thật à?" Em không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu Lee Sanghyeok là người gục ngã.

"Chúng ta đang có nhiều hơn hai viên đạn ở đây."

"Khi chỉ còn lại hai viên, em biết phải làm gì rồi đấy."

Lee Sanghyeok đôi khi cũng có chút bướng bỉnh của riêng mình, chẳng hạn như ý tưởng hiện tại của anh là quay trở về cội nguồn sau khi lá rụng. Anh nghĩ thật đáng thương biết bao nếu để những đồng đội ở lại cô đơn trong trụ sở. "Hôm kia Wooje nói buổi tối sau giờ làm việc em ấy sẽ đi ăn Haidilao." Nói xong, khóe miệng anh vô thức nhếch lên và tạo thành một nụ cười, Lee Sanghyeok trở nên có sức sống một lần nữa, sau một khoảng thời gian dài. Lee Minhyeong nắm lấy bàn tay lạnh giá của anh, siết chặt và trấn an: "Anh ơi, em sẽ quay về."

Lee Minhyeong tạm thời rời khỏi xe với lý do đi vệ sinh. Em trốn một mình trong phòng vệ sinh, ngoài cửa vang lên tiếng la hét và tiếng gặm nhấm thịt. Khi em cởi áo khoác, vết thương trên cánh tay phải rách ra, làm em không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trong khi ngoài cửa đầy rẫy những khuôn mặt nhăn nheo hỗn loạn, em chìm trong tâm trí của chính mình, khi nhìn vào gương, Minhyeong có thể thấy mạch máu của mình đã bắt đầu hơi đen, và suy nghĩ của em dường như không rõ ràng nữa.

Minhyeong lên tiếng, nói chuyện với chính mình:

"Anh Sanghyeok, em không thể giết anh được."

Khi Lee Minhyeong nhốt anh trong xe một mình, Lee Sanghyeok đã mơ hồ nhận ra điều gì đó. Anh hoảng hốt kéo tay nắm và câu trả lời duy nhất anh nhận được là cửa đã bị khóa. Lee Minhyeong quay lại và dùng thân mình chặn cửa xe lại. Em lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm khi nói xong câu nói kia với chính mình, cởi khuy cổ áo mà em đang ôm chặt, để lộ ra vết thương bị trầy xước đang chảy máu, bề mặt vết thương đen đến kinh người.

Lee Sanghyeok nhìn thấy lũ thây ma đang tiến đến từ phía sau em, và chúng xông vào Minhyeong. Sanghyeok chỉ có thể đưa tay chạm vào cửa kính ô tô, thở một làn sương nhẹ vào đó, không biết mệt mỏi mà lau đi để lớp kính được trong hơn, dòng nước nhỏ giọt trông như những giọt nước mắt anh rơi. Anh hiểu Lee Minhyeong sẽ không bao giờ thay đổi ý định nữa, nên anh chỉ biết nhìn em chằm chằm, như đang cố gắng dùng dao găm cắt một khoảng trống trong trái tim anh, nhét em vào trái tim mềm mại đó để ghi nhớ dáng hình mãi mãi.

Lee Minhyeong cúi đầu cắn ngón trỏ, máu từ đó rỉ ra, không còn là màu đỏ tươi thuần khiết nữa mà là màu đen như mực, em dùng nó viết gì đó lên kính xe, từng nét một, anh, Sang, Hyeok. Trước khi động tác cuối cùng kết thúc, Lee Minhyeong đã bị con thây ma đi đầu đè xuống đất, em cố gắng chống cự bằng cách kêu lên một tiếng đau đớn. Những lời cuối cùng của Lee Minhyeong xuyên qua tấm kính và vang vọng vào tai anh: "Lee Sanghyeok! Đi đi!"

Khi xe khởi động, Lee Sanghyeok không thèm nhìn lại một cách tàn nhẫn, hoặc có lẽ anh chỉ không đành lòng nhìn thấy tình trạng tàn khốc của Lee Minhyeong. Lần đầu tiên có ba người, lần thứ hai thì chỉ còn lại anh. Bóng dáng của Lee Minhyeong trong gương chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chấm đen mờ nhạt, chiếc nhẫn ở ngón áp út lóe lên dưới ánh mặt trời, khiến khóe mắt anh trở nên nóng hổi, nhức nhối.

Lee Minhyeong, sao em lại thích làm anh hùng như vậy, em nghĩ anh sẽ biết ơn em à?

Khi Lee Sanghyeok quay trở lại trụ sở thì bình xăng đã chuẩn bị báo động đỏ. Anh siết chặt khẩu súng lục ở thắt lưng, chỉ còn lại một viên đạn. Lee Sanghyeok dựa lưng vào tường, đồng thời lấy điện thoại di động của Lee Minhyeong ra và gọi cho Choi Wooje. Tiếng chuông vang lên khắp hành lang im lặng, sau đó anh nghe thấy tiếng khóc yếu ớt. Vì thế, Lee Sanghyeok hét lên: "Wooje? Hyeonjoon? Minseok à?" Cánh cửa căn phòng cuối hành lang mở ra, một người bước ra từ đó, chính là Choi Wooje. Nhóc đưa tay ra vẫy Lee Sanghyeok mau nhanh chóng bước vào đi.

Anh vòng tay qua ôm lấy Choi Wooje, em trai thì dùng khuỷu tay che đi sự đau khổ và òa khóc. Khi anh nhìn xuống, vẻ mặt Wooje lại càng đáng thương hơn, không nhịn được mà vùi mặt vào vai Lee Sanghyeok khiến nơi đó trở nên ướt đẫm.

Chính phủ đã trả rất nhiều tiền để dập tắt thảm họa này và phải mất hơn một tháng để xây dựng lại thành phố. Lee Sanghyeok không muốn nhớ lại khoảng thời gian khó khăn đó nữa. Tuy những đồ dùng mà anh và Lee Minhyeong mang về đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng việc sống sót sau thảm họa zombie đã khiến họ sức cùng lực kiệt.

Lee Sanghyeok không tìm thấy thi thể của Lee Minhyeong, có lẽ nó đã được chôn trong một ngôi mộ tập thể, hoặc thậm chí là kinh khủng hơn, thi thể em đã bị khử trùng và đốt cháy, biến thành một loại chất vô cơ nào đó trôi nổi trong không khí. Trước đó Lee Minhyeong nói rằng màu xanh lam đậm rất hợp với anh, nên Sanghyeok đã mặc nó khi đừng trước mộ của em, màu sắc này khiến cơ thể anh trông càng ngày càng gầy đi khi đứng giữa những cây nhai bách mới mọc. Những hạt mưa rơi lộp độp trên chiếc ô của anh, Lee Minhyeong cuối cùng cũng đã biến thành mảnh đá nhỏ đó, hoặc đồng phục của em mới là thứ được chôn vùi bên dưới. Nhiều người đến dự đám tang, họ bước đi vội vã, che mặt và khóc. Và khi Lee Sanghyeok đứng đó, nổi bật trong bộ đồ tối màu, anh có thể đoán đại khái tiêu đề của các bài báo sáng mai.

Đợi đám đông giải tán, Lee Sanghyeok lấy bó hoa baby từ trong xe ra. Nhân viên bán hoa không khuyến khích anh chọn bó hoa này, nhưng anh lại có một sự yêu thích không thể giải thích được đối với nó. Nó làm anh nhớ đến cái đêm anh ở bên Lee Minhyeong, trải nghiệm việc nhìn bầu trời chuyển từ tối sang sáng, giống như chứng kiến những tia lửa nhảy xuống từ mọi ngóc ngách của thế giới, đốt cháy màn đêm tĩnh lặng. Lee Minhyeong cảm thấy mọi thứ đều được phản ánh trong đồng tử của Lee Sanghyeok, cả thế giới đều được cất giữ đằng sau đôi mắt anh.

Trong hồi tưởng của anh, bên dưới dòng chữ "Anh Sanghyeok" là Lee Minhyeong, nhưng điểm khác biệt là dòng chữ mới đó có màu đỏ tươi hơn và được viết rất rõ ràng.

Lee Sanghyeok là người có thói quen bảo vệ người khác, nhưng Lee Minhyeong lại muốn trở thành trường hợp đặc biệt đó của anh. Em muốn trở thành chiếc ô của Lee Sanghyeok khi anh bị mắc mưa, trở thành sợi dây giúp anh thoát khỏi vực thẳm và bùn lầy, và trở thành những bậc thang đưa anh đến vị trí cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro