Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24


Word count: 1k5+—————————————————————————

Gần cuối năm, nhiều buổi thu âm và các sân khấu lớn nhỏ khác nhau đã được lên kế hoạch. Trong thời gian này, Santa không được sắp xếp nhiều công việc, mà chủ yếu dành thời gian trong phòng tập.

Kể từ khi kết thúc vòng bảng, mặc dù đã ngầm thống nhất giữ mối quan hệ đồng đội nhưng Santa vẫn chưa nói chuyện với Riki thêm một lần nào nữa. Họ bây giờ giống như hai đường thẳng song song, cho dù mọi con đường trong cuộc sống đều tương đồng nhau nhưng không có cơ hội để giao nhau.

Kết thúc bài hát, Santa ngồi trên sàn tập lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, cầm điện thoại lên thì thấy bài đăng trên Weibo của Riki. Vài ngày trước, Riki nhận một thương vụ mới và chỉ đăng một số hình ảnh quảng cáo. Santa nhìn chằm chằm vào người trên màn hình đến thất thần mà không để ý đến những tiếng động phát ra từ cửa phòng tập.

Santa ngước nhìn lên và thấy Riki đang đeo khẩu trang cùng kính râm bước vào, cậu chột dạ khóa màn hình điện thoại, sờ đầu một cách bất thường, nhưng khi cậu liếc qua khóe mắt, cậu phát hiện ra rằng người nọ chẳng hề để ý đến mình.

Santa ngay lập tức nản lòng, đây không phải là lần đầu tiên, chỉ cần Riki xuất hiện trong tầm mắt của cậu, thần kinh của cậu sẽ căng thẳng đến mức tự cẩn thận thiết kế một vẻ ngoài thờ ơ trong mọi tình huống. Nhưng Riki chẳng bao giờ nhìn đến Santa, như thể cậu chỉ là một tên ngốc, chẳng biết giả vờ như thế này có ích lợi gì.

Riki đặt túi xuống, cởi chiếc áo khoác nặng nề sau đó nắm lấy góc áo len và kéo nó lên, để lộ vòng eo thon thả và mềm mại trước mắt Santa. Tĩnh điện tạo ra từ đường viền cổ áo len làm cho tóc của Riki cuộn lại vài sợi, trông vừa ngốc nghếch lại vừa dễ thương.

Santa chẳng để ý bản thân đang thất thần, không ngờ rằng Riki sau khi thay quần áo lại đột ngột quay lại, cậu vội vàng cúi đầu xuống một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân của đối phương dần dần đến gần mình.

"Buổi tối chuyến bay sẽ cất cánh lúc mấy giờ?"

"Hả?" Santa bối rối ngẩng đầu lên.

"Buổi tối bay tới Thượng Hải, cậu quên rồi sao?" Riki ban đầu chỉ muốn phá vỡ sự ngượng ngùng, nhưng anh không ngờ phản ứng của Santa lại khiến bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.

"À....ừ tôi kiểm tra một chút". Tai Santa nóng lên, cúi đầu mở khóa điện thoại kiểm tra thông tin chuyến bay do trợ lý gửi đến, nhưng hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi mình vẫn đang lướt Weibo, trên màn hình hiện lên một bức ảnh chụp Riki.

Không khí ngưng tụ trong hai giây, Santa bình tĩnh thoát ra, mở WeChat và tìm kiếm thông tin về chuyến bay để nói với Riki, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Riki cũng giả vờ như không nhìn thấy gì, sau khi cảm ơn liền đi đến bên cạnh chuẩn bị luyện tập vũ đạo.

Santa, Riki và một người đồng đội cùng nhau đến sân bay, lần này họ đến Pukou, suốt chặng đường luôn có những người hâm mộ đi theo. Santa đi sau cùng, tâm trạng hơi khó chịu khi thấy Riki và đồng đội của mình cùng nhau đi phía trước.

"Rõ ràng Liwan luôn luôn ở bên cạnh cậu."

"Xứng đôi quá~"

"Giết chết tôi đi, họ đứng gần nhau quá."

"Không nghĩ đến hôm nay có lão nhị vẫn có thể được ăn cơm."

Trong lúc chờ lên máy bay, Santa nghe thấy tiếng thì thầm của vài cô gái cầm máy ảnh, cậu theo hướng đó nhìn thì thấy đồng đội đang tựa vào sát tai Riki, không biết họ đang nói gì. Riki híp mắt mang theo ý cười, hai người lời qua tiếng lại, rõ ràng là ba người cùng nhau đi dạo, nhưng hiện tại Santa lại như người dư thừa.

Cậu thu hồi ánh mắt, trong lòng trống rỗng, khoảng thời gian này không chỉ có tâm trạng không thể buông xuống chuyện với Riki, mà cơ thể dường như lại quan tâm đối phương hơn, chỉ cần nhìn thấy Riki đơn giản giao tiếp bình thường với đồng đội cũng có thể khiến Santa cảm thấy khó chịu đến mức hít thở không thông.

"Ahhhh~~~"

Những người hâm mộ xung quanh đột ngột thốt lên, Santa ngay lập tức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đồng đội của mình đang nắm lấy cánh tay của Riki. Có vẻ như vừa rồi người kia suýt vấp ngã, cả hai lại cùng nhìn nhau cười.

Rốt cục có cái gì đang cười chứ?

Santa bùng lên ngọn lửa không tên, lông mày không khỏi nhăn lại, cậu không biết trên người cậu đang toát ra khí chất lạnh lùng mà người lạ không nên đến gần.

Cuối cùng sau khi lên máy bay, ba người họ ngồi cùng một hàng. Đầu tiên Santa ngồi xuống bên cửa sổ, sau đó lạnh lùng nhìn hai người phía sau.

"Riki anh ngồi ở giữa đi, một lúc nữa tôi đến phòng vệ sinh sẽ không đánh thức anh."

"Được, cảm ơn"

Santa lập tức ngồi thẳng người, mùi thơm quen thuộc xâm nhập vào lỗ mũi. Lúc Riki thắt dây an toàn, tay của bọn họ không tránh khỏi chạm vào nhau, nhưng Santa lúc này lại có vẻ như được an ủi, cơn tức giận vừa rồi cũng từ từ tiêu tan.

Sau khi máy bay cất cánh, đèn trong cabin mờ đi, Riki ngáp dài mệt mỏi, anh tháo kính râm ra dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại.

Santa chơi game một hồi, vừa ngẩng đầu liền thấy Riki đã ngủ say, đầu cũng dần dần nghiêng sang một bên. Thấy Santa nhìn sang và nghĩ rằng cậu muốn ra ngoài, đồng đội của cậu la ó lên như thể lo lắng rằng cậu sẽ đánh thức Riki.

Santa không thể hiểu tại sao đồng đội của mình lại đột nhiên quan tâm đến Riki đến vậy, mong muốn bảo vệ anh không thể giải thích được khiến cậu có chút không vui. Nhìn thấy đầu Riki chuẩn bị đè lên vai đồng đội của mình, Santa làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, cố ý dùng chân chạm vào Riki, đối phương không những không tỉnh lại mà còn ngã vẹo hơn nữa.

Santa gấp rồi, cậu làm bộ muốn đứng dậy, động tác lớn như vậy rốt cuộc cũng đánh thức Riki, dụi mắt như một chú mèo con mệt mỏi, quay đầu lại thấy Santa đang nghiêng người, tưởng đối phương sắp đi ra ngoài nên khoanh chân lại để nhường chỗ cho cậu.

"Santa, cậu không phải muốn ra ngoài sao?" Thấy Santa vẫn ngồi im không phản ứng đồng đội liền hỏi.

"Đột nhiên không muốn đi nữa" Santa ngồi thẳng trở lại, từ khóe mắt cậu nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Riki, người đang buồn ngủ lại buộc phải tỉnh dậy. Santa bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu mình có hơi tàn nhẫn hay không.

"Hay là cậu đổi chỗ cho Riki để anh ấy ngủ ngon một chút." Đồng đội nói.

Lại nữa, giọng điệu như kiểu chỉ có cậu ta mới quan tâm Riki này là có ý gì?

"Không cần đâu, tôi không sao" Riki xua tay, như thể anh không biết phải làm thế nào trước sự chu đáo đột ngột của đồng đội.

Lần này, Riki xấu hổ không ngủ được, ngẫu nhiên chọn một bộ phim, tuy còn hơi buồn ngủ nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Từ lúc nào anh với cậu ta lại thân thiết như vậy?"

Một lúc sau, Riki nghe thấy Santa đột nhiên lên tiếng, anh vô thức liếc nhìn đồng đội của mình liền phát hiện ghế bên cạnh trống không.

"Cái gì?" Riki tháo tai nghe ra và không hiểu lắm câu hỏi của Santa.

"......Không có gì" Santa cố gắng hết sức để kìm nén cơn ghen tuông trong lòng: " Gần đây thấy anh cùng đồng đội quan hệ tốt lên không ít."

"Có sao, cũng tạm được, chẳng khác với trước kia là bao." Riki thành thật trả lời.

Santa trong chốc lát không nói nên lời, cậu đột nhiên như hiểu ra điều gì đó và không có gì thực sự thay đổi. Điều cậu quan tâm không phải là sự tương tác giữa Riki và đồng đội của cậu, mà là cậu không còn đủ tiêu chuẩn để vượt quá tư cách của đồng đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro