73. Tranh thủ
Trong khoảng thời gian này, sau khi Triệu Lộ Tư đi học về sẽ đi thẳng tới công ty, dưới sự giúp đỡ của trợ lý Tần, cô dần dần tiếp quản phần lớn các công việc.
Bà Triệu có ý rút lui, chỉ chờ thời cơ thích hợp tuyên bố với bên ngoài Triệu Lộ Tư sẽ đảm nhiệm chức chủ tịch của bà.
Phần lớn thời gian, Triệu Lộ Tư đều ở công ty, nơi đó có phòng nghỉ của riêng cô.
Hôm đó cô trở lại phòng ngủ ở ký túc xá, phát hiện trên giường mình có vài chiếc va ly, nệm và chăn gối đã bị cuộn lại đặt một bên.
Triệu Lộ Tư cau mày, quay đầu lại hỏi bạn học Kiều Kiều đang đọc sách: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Kiều Kiều tức giận bất bình tố cáo với Triệu Lộ Tư: "Còn không phải là Hứa Gia Di, cậu ấy nói quần áo mình nhiều không có chỗ để, cho nên lấy mấy cái va ly để đựng quần áo, nhưng lại không có chỗ để va ly. Cậu ấy liền để trên giường cậu, nói cậu rất ít khi về phòng ngủ, giường ngủ trống cũng lãng phí, cho nên liền chiếm giường cậu."
"Được, tớ biết rồi."
Triệu Lộ Tư đi tới, nhấc va ly của Hứa Gia Di trực tiếp ném ra khỏi cửa phòng.
Kiều Kiều nhìn một đống va ly cạnh cửa kia, thấp thỏm nói: "Hứa Gia Di trở lại sẽ nổi giận đó."
Triệu Lộ Tư lần nữa trải mền mình trên giường, không để ý nói: "Tớ không sợ cậu ta."
Trong nhà Hứa Gia Di có chút tiền tài quyền thế, cha mẹ cũng rất cưng chiều cô, dưỡng thành tính cách ngang ngược hung hăng.
Cô không chỉ làm mưa làm gió trong phòng ngủ mà còn hống hách trên lớp, ngay cả giáo viên hướng dẫn lúc nói chuyện với cô cũng khách khí.
Người duy nhất dám đối nghịch với cô chỉ sợ chỉ có Triệu Lộ Tư.
Buổi tối Hứa Gia Di trở lại phòng ngủ, thấy va ly của mình thế nhưng đều bị ném bên ngoài cửa phòng, mấy cô gái đi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ thấp giọng nghị luận.
Hứa Gia Di nổi giận đùng đùng, khí thế hung hăng trở lại phòng ngủ, hô: "Ai ném va ly của tôi ra ngoài thế?"
Bên bàn đọc sách, Triệu Lộ Tư không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Là tôi."
Hứa Gia Di kinh ngạc nhìn cô: "Sao cậu lại trở lại?"
"Đây là phòng ngủ của tôi, tôi không thể trở lại?"
Hứa Gia Di đứng cạnh cửa, cố ý cất cao giọng nói: "Triệu Lộ Tư cậu ở bên ngoài cùng bạn trai, nửa tháng cũng không về phòng ngủ một lần, tôi mới mượn chỗ cậu dùng một chút."
Kiều Kiều vội vàng kéo Hứa Gia Di về phòng ngủ, che miệng cô muốn cô đừng nói.
Lúc này bên ngoài phòng ngủ đã có không ít bạn học nữ vây quanh, tò mò xem cuộc vui.
Chuyện ở bên ngoài với bạn trai đối với nữ sinh năm nhất mà nói quả thật có chút quá giới hạn.
Nhưng Triệu Lộ Tư cũng không phải mỗi ngày đều ở nhà Ngô Lỗi, phần lớn thời gian cô ở công ty làm việc, rất nhiều lúc là trực tiếp ngủ lại trong phòng nghỉ trong văn phòng chủ tịch.
Các cô gái cũng không biết những chuyện này, các cô chỉ nghĩ Triệu Lộ Tư là loại con gái không có chừng mực.
Hứa Gia Di chính là muốn cố ý tạo thành loại hiểu lầm này.
Cả trường học cũng chỉ có Triệu Lộ Tư dám đối nghịch với cô, cô đã sớm khó chịu, muốn dạy dỗ cô rồi.
Triệu Lộ Tư nhìn Hứa Gia Di dựa ở cửa, nhàn nhạt nói: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, xin lỗi tôi."
Hứa Gia Di cao ngạo nói: "Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng, lấy va ly của tôi về lau khô sạch sẽ."
Kiều Kiều thấy hai người giằng co, nói: "Hứa Gia Di, Lộ Lộ ném va ly của cậu là không đúng, nhưng cậu chiếm giường của cậu ấy trước, này cũng không đúng, cho nên hai cậu huề nhau, đừng gây nữa được không."
Hứa Gia Di hất cằm, lạnh lùng liếc Triệu Lộ Tư một cái: "Không phải là giường ngủ sao, cùng lắm thì tôi trả tiền thuê là được, một tháng ba nghìn đủ không, cho tôi thuê giường cậu."
Phải biết, một tháng ba nghìn đối với học sinh bình thường mà nói là khoản thu nhập tương đối cao.
Chung quanh không ít nữ sinh nghe Hứa Gia Di nói vậy kêu trời, rối rít nói: "Gia Di, tớ cho cậu thuê giường của tớ nè."
"Thuê của tớ đi, tớ ngay cả tủ quần áo cũng cho cậu thuê."
"Tủ quần áo, bàn đọc sách của tớ cũng cho cậu thuê!"...
Hứa Gia Di cũng không phải thật sự muốn thuê giường Triệu Lộ Tư, nhưng tiền là đồ tốt, không chỉ có thể mua được mọi thứ mà còn có thể dùng để làm nhục người khác.
Cô kiêu ngạo hất cằm, liếc nhìn Triệu Lộ Tư: "Xin lỗi tôi, sau đó ngoan ngoan đem va ly của tôi lau khô, chuyện này tôi không so đo nữa."
Ba nghìn một tháng thật không phải số tiền nhỏ, ngay cả Kiều Kiều cũng có chút dao động.
Cô nhìn bộ dáng không chút lo lắng của Triệu Lộ Tư, giống như không tính nhận tiền thuê của Hứa Gia Di.
"Lộ Lộ, một tháng một nghìn có thể mướn phòng rất tốt bên ngoài trường, cậu còn có thể còn dư lại hai nghìn đấy."
Cô thấp giọng nhắc nhở Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư ở trường học tương đối khiêm tốn, gần như không ai biết thân phận của cô, cho là mỗi ngày cô đều ở bên ngoài cố gắng làm việc kiếm tiền.
Các cô dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Triệu Lộ Tư, cảm thấy cô chiếm được lợi lớn.
Triệu Lộ Tư thong thả bước tới cạnh cửa, Hứa Gia Di cho là cô muốn thỏa hiệp, vì vậy đắc ý đưa va ly vào trong tay cô: "Lau khô cho tôi."
Không nghĩ tới Triệu Lộ Tư cầm lấy va ly, xoay người đi tới thùng rác lớn bên cửa thang, trực tiếp ném va ly vào trong.
Động tác sạch sẽ lưu loát, không chút ướt át bẩn thỉu, thấy thế mấy cô gái chung quanh cũng sợ ngây người.
Triệu Lộ Tư đây cũng quá cứng đi!
"Hứa Gia Di, nếu như cha mẹ cậu không dạy cậu cách làm người, tôi không ngại dạy cậu, học phí thì miễn đi, cầm mấy va ly còn lại của cậu rồi cút đi."
Triệu Lộ Tư dĩ nhiên không phải người dễ trêu vào, ở nhà Triệu Phi Phi cũng không phải đối thủ của cô, huống chi kiểu tiểu thư ngu xuẩn như Hứa Gia Di vậy.
Hứa Gia Di đâu chịu nổi loại oan ức này, cô giận đến đỏ bừng mặt, toàn thân phát run, xoay người liền gọi điện cho cha mình: "Ba, ba mau tới trường học! Con bị người khi dễ, bạn cùng phòng ném va ly đồ của con vào thùng rác."
Cha Hứa Gia Di dĩ nhiên là cưng con gái nhất, nghe vậy liền gọi điện cho giáo viên phụ trách, sau đó lái xe tới.
Giáo viên phụ trách tới trước phòng ngủ, thấy va ly của Hứa Gia Di quả thật bị ném vào thùng rác, cô nóng nảy: "Triệu Lộ Tư, sao em có thể làm chuyện như vậy!"
Kiều Kiều lập tức đứng ra giải thích: "Là Hứa Gia Di chiếm giường Triệu Lộ Tư trước."
"Hứa Gia Di chiếm giường Triệu Lộ Tư, vậy Triệu Lộ Tư ngủ ở đâu?" Hứa Gia Di lập tức nói: "Cậu ấy ở bên ngoài."
"Triệu Lộ Tư, em ở bên ngoài sao không viết báo cáo?"
Giáo viên nghiêm nghị trách cứ: "Em có biết đêm không về ký túc xá là chuyện rất nghiêm trọng không, nếu cô báo lên trường em sẽ bị xử phạt!"
Triệu Lộ Tư biết giáo viên thiên vị Hứa Gia Di, muốn mượn chuyện này để uy hiếp cô.
Cô xoay người gọi cho trợ lý Tần: "Chú Tần, trường học có chút phiền toái, chú có rãnh tới đây một chuyến không?"
Trợ lý Tần sau khi nhận được điện thoại không chút chần chừ, lái xe tới trường học.
Dưới lầu giáo vụ, ông gặp được Hứa tổng của tập đoàn Gia Hoa.
Hứa tổng nhìn thấy trợ lý Tần cũng tương đối khách khí, bởi vì tập đoàn Gia Hoa gần đây vừa lúc đang bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Triệu thị.
"Anh Tần, hân hạnh hân hạnh." Hứa tổng vội vàng tiến lên cầm tay trợ lý Tần: "Sức khỏe chủ tịch vẫn tốt chứ, có thời gian tôi phải tới cửa chào hỏi bà ấy."
Trợ lý Tần nhàn nhạt trả lời: "Sức khỏe chủ tịch vẫn khang kiện."
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, sao anh lại tới trường học thế?"
"Đứa nhỏ trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi tới xem chút."
"Thật là khéo, con tôi ở trường bị khi dễ, tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại. Gia Di nhà chúng tôi tính tình mềm mỏng, bị khi dễ chỉ biết khóc, không có cha làm chỗ dựa, ai làm chỗ dựa cho con bé chứ."
Hứa tổng và trợ lý Tần đi lên lầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Anh Tần, con anh cũng học đại học S à?"
Trợ lý Tần nói: "Là cháu gái chủ tịch, cô hai Triệu."
"Hóa ra là cô hai Triệu! Không biết Gia Di chúng tôi có quen biết cô ấy không, ai nha, có cơ hội cùng nhau ăn cơm, để cho bọn nhỏ quen biết một chút, cũng học cùng trường, thật là có duyên!"
Trợ lý Tần tự nhiên không có trả lời suy nghĩ đơn phương của ông, con gái ông sợ rằng còn không có mặt mũi như vậy có thể mời Triệu Lộ Tư ăn cơm cùng cô.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã tới phòng giáo vụ.
Hứa tổng từ xa nhìn thấy con gái Hứa Gia Di khóc sướt mướt đứng cạnh cửa.
Hứa tổng liền biến sắc: "Là ai khi dễ Gia Di nhà chúng ta?"
Nhìn thấy cha tới, Hứa Gia Di vội vàng chỉ vào Triệu Lộ Tư nói: "Ba, chính là cậu ấy! Cậu ấy ném va ly của con vào thùng rác!"
Hứa tổng cũng không trực tiếp làm khó Triệu Lộ Tư mà chất vấn giáo viên: "Trường học các cô quản học sinh vậy sao? Cùng học đại học mà sao còn có học sinh dã man như vậy, quả là không thể tin được."
Giáo viên vội vàng nói: "Mấy cô bé ngủ chung phòng xảy ra chút vấn đề thông thường trường học có thể xử lý, sẽ không quấy rầy phụ huynh, nhọc công Hứa tổng đi một chuyến, thật là ngại."
Vẻ mặt cô nghiêm nghị nhìn Triệu Lộ Tư: "Mau xin lỗi Gia Di!"
Triệu Lộ Tư nhẹ giọng nói: "Nói xin lỗi thì có thể nhưng Hứa Gia Di trước hết phải xin lỗi em vì chiếm giường em và nói bậy ảnh hưởng danh tiếng của em."
"Ba! Ba xem cậu ấy, cậu ấy vậy mà bắt con xin lỗi!"
Hứa tổng vỗ vỗ vai cô: "Có ba ở đây, ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con."
Lúc này, trợ lý Tần đi tới bên người Triệu Lộ Tư, kéo cô ra sau mình, ngẩng đầu nhìn về Hứa tổng, trầm giọng nói: "Hứa tổng, trước khi anh lấy lại công bằng, nhất định phải làm rõ mọi chuyện."
Hứa tổng thấy trợ lý Tần đứng trước người Triệu Lộ Tư, ngớ người: "Anh Tần, vị này là?"
"Cô ấy là cháu gái chủ tịch chúng tôi, Triệu Lộ Tư."
Sắc mặt Hứa tổng trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, ông lúng túng nói: "Đây đây thật là, thật là khéo, không nghĩ tới Gia Di nhà chúng tôi có thể ở cùng phòng với cô hai nhà họ Triệu."
Hứa Gia Di thấy tình thế không đúng, vội vàng kéo ống tay áo cha làm nũng nói: "Ba, ba mau bảo cậu ấy xin lỗi con đi!"
Hứa tổng quay đầu lại trách cứ: "Xin lỗi gì chứ! Con mới là người phải nói xin lỗi! Chuyện này là do con làm không đúng, là ba bình thường quá cưng chiều con mới khiến con trở nên hống hách như vậy!"
Ông nắm tay áo Hứa Gia Di lôi cô đến trước mặt Triệu Lộ Tư: "Mau xin lỗi người ta!"
"Cậu ấy ném va ly của con, sao con phải xin lỗi cậu ấy!"
"Con đứa nhỏ này." Hứa tổng mỉm cười làm lành với Triệu Lộ Tư: "Con nít không hiểu chuyện, cô Triệu rộng lượng, đừng so đo với con bé."
Triệu Lộ Tư lạnh lùng nhìn Hứa Gia Di, cô bĩu môi đứng sau lưng cha giống như đứa trẻ chưa lớn.
Mà Triệu Lộ Tư không có người cha có thể cho mình chỗ dựa, cho nên cô không có tính cách bốc đồng.
Ai không hy vọng làm đứa trẻ nhỏ, nào có ai muốn sớm trưởng thành hiểu chuyện cơ chứ.
Sắc mặt Triệu Lộ Tư lạnh tanh.
Mà lúc này, trợ lý Tần đi tới bên người Triệu Lộ Tư, khoác tay lên vai cô, nhẹ nhàng đè xuống.
Triệu Lộ Tư hiểu, ông đang an ủi cô.
"Nếu Hứa tổng đã không biết phân biệt tốt xấu thiên vị con mình, sau này hợp tác giữa tập đoàn Triệu thị và Gia Hoa chỉ sợ không nói tiếp được."
Sắc mặt Hứa tổng lập tức thay đổi: "Anh Tần, anh xem con nít gây nhau mà liên lụy tới vấn đề hợp tác cũng không thích hợp cho lắm. Phải biết rằng hạng mục này tập đoàn Triệu thị và Gia Hoa cũng dồn không ít tài lực vật lực, nếu cứ như vậy bỏ qua, cục diện này không kết thúc tốt a."
"Hứa tổng, cô Triệu Lộ Tư không lâu sẽ tiếp quản chức chủ tịch. Nếu anh cảm thấy cô ấy còn là con nít, vậy hợp tác của chúng ta sợ rằng càng không thể nói thêm."
Ánh mắt Hứa tổng nhìn Triệu Lộ Tư có chút thay đổi, nếu như Triệu Lộ Tư thật sự tiếp quản tập đoàn Triệu thị, vậy ông càng không thể đắc tội.
"Nhanh xin lỗi!" Hứa tổng kéo Hứa Gia Di: "Mau xin lỗi cô Triệu, xin cô ấy tha thứ!"
Hứa Gia Di phẫn hận nhìn chằm chằm Triệu Lộ Tư, cô không nghĩ tới Triệu Lộ Tư cư nhiên sẽ có liên quan tới tập đoàn Triệu thị nổi tiếng.
Triệu Lộ Tư chưa từng nói qua, ăn mặc cũng rất bình thường, ngay cả túi hàng hiệu cũng không có, lại thường ra ngoài làm việc, cho nên Hứa Gia Di cho là hoàn cảnh nhà cô bình thường, còn ở bên ngoài làm việc.
"Xin lỗi." Hứa Gia Di cắn răng nghiến lợi nói xin lỗi: "Tôi không nên chiếm giường của cậu."
Triệu Lộ Tư nhìn trợ lý Tần, ông dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô, giống như bảo cô yên tâm.
Vì vậy Triệu Lộ Tư mở miệng: "Cậu ở trước mắt nhiều người như vậy chửi bới danh dự tôi, chuyện này không xí xóa dễ như vậy được."
"Cậu còn muốn thế nào!"
"Viết thư xin lỗi, đăng trên báo trường, nói rõ mọi chuyện."
"Tuyệt đối không thể nào!" Hứa Gia Di lạnh lùng nói: "Hơn nữa tôi không nói sai, cậu vốn không đứng đắn, có bạn trai còn qua lại với nam sinh khác."
Lời cô còn chưa dứt, Hứa tổng đã tát một bạt tai, một tiếng 'bốp' hết sức thanh thúy.
Cả căn phòng cũng yên tĩnh lại.
Hứa Gia Di che mặt nóng hừng hực, nước mắt tràn mi: "Ba, ba vậy mà đánh con!"
"Xem ra ngày thường ba thật sự quá dung túng con rồi! Ăn nói bậy bạ, cô Triệu Lộ Tư là người con có thể tùy tiện miệt thị sao! Nếu ba không dạy dỗ con, tương lai không biết con còn gây thêm bao nhiêu họa cho ba!"
Hứa Gia Di bị một cái tát tai này làm cho sợ hãi, cô ngân ngấn nước mắt xin lỗi Triệu Lộ Tư, hơn nữa đồng ý đăng báo giải thích chuyện này.
Từ phòng làm việc ra ngoài, Triệu Lộ Tư tiễn trợ lý Tần lên xe, nói lời cảm ơn: "Vì chút chuyện nhỏ này mà phiền chú Tần đi một chuyến thật không nên."
Trợ lý Tần cũng cười cười: "Chỉ cần con không giận chú là được." Ông nói là chuyện Ngô Lỗi.
Triệu Lộ Tư cụp mắt, buồn buồn nói: "Chú cũng chỉ làm theo phân phó của bà nội mà thôi, con biết."
"Lộ Bảo, chủ tịch rất quan tâm con, đừng để bà ấy thất vọng."
"Từ nhỏ đến lớn, con cố gắng không để cho cha mẹ thất vọng, không để cho chị gái thất vọng, không để cho mọi người chung quanh thất vọng, nhưng cuối cùng đổi trở về cái gì."
Cô hai bàn tay trắng.
Trợ lý Tần trìu mến nhìn cô, trong lòng cũng rất khó chịu.
Cô bé này là ông nhìn lớn lên, cô rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến làm cho người ta đau lòng.
"Chú Tần, con có thể cố gắng làm mọi yêu cầu của bà nội. Nhưng chuyện của Ngô Lỗi, con muốn vì mình tranh thủ một lần."
"Lộ Bảo, chủ tịch cũng không để ý xuất thân của Ngô Lỗi, thậm chí ngay cả việc cậu ta không học đại học, chủ tịch cũng dễ dàng bỏ qua, nhưng mà cậu ta..."
"Chú Tần, con biết, chú và bà nội khẳng định cảm thấy con còn trẻ, bị tình yêu làm đầu óc mê muội. Nhưng không phải như vậy, Ngô Lỗi không chỉ là người con yêu, anh ấy còn là người thân của con. Ảnh từng cứu con hai lần, thậm chí đồng ý vì bảo vệ con mà cược cả tính mạng."
Triệu Lộ Tư nhìn trợ lý Tần, kiên định nói: "Ngô Lỗi có thể không phải là cháu rể lý tưởng của bà nội nhưng là người chồng có thể nguyện ý cho con cả tính mạng mà rốt cuộc không thể tìm thấy người thứ hai trên đời này."
•••
Trong văn phòng chủ tịch, trợ lý Tần thuật lại lời Triệu Lộ Tư cho bà Triệu.
"Con bé nói vậy thật sao?"
Trợ lý Tần gật đầu: "Con bé nói mọi cố gắng, ước nguyện ban đầu đều là vì Ngô Lỗi, nếu như bởi vì có được mọi thứ liền mất đi cậu ta, vậy thì thà rằng cái gì cũng không có."
Bà Triệu trầm tư hồi lâu, rốt cuộc nặng nề thở dài một tiếng.
Bà cũng từng trải qua thời trẻ, bà hiểu cái loại tình yêu phấn đấu quên mình như thiêu thân lao vào lửa kia, đời người gặp được bao nhiêu người mới có thể gọi là tình yêu đích thực, có bao nhiêu mối tình đáng giá đánh đổi bằng cả cuộc đời?
Bà thở dài một tiếng: "Tình thâm khó dài lâu a."
Bộ dáng như vậy đi yêu một người chưa chắc là chuyện tốt.
"Tôi không nghĩ vậy." Trợ lý Tần cười nhạt một tiếng: "Ở tuổi thanh xuân có thể gặp được một đoạn tình cảm tha thiết nguyện ý hy sinh mình để thành toàn cho đối phương là may mắn của Lộ Bảo. Con bé sẽ hạnh phúc."
Bà Triệu quay đầu nhìn trợ lý Tần, trầm giọng nói: "Đi tìm giúp tôi bác sỹ ưu tú nhất trong ngoài nước, bất kể dùng bao nhiêu tiền, nhất định phải trị khỏi bệnh cho cậu ta."
Trợ lý Tần thiếu chút nữa nhịn không được cười, ánh mắt bà Triệu sắc bén quét qua ông một cái, ông lập tức nghiêm túc ho khan một tiếng: "Tôi sẽ đi tìm bác sỹ ngay bây giờ."
Ông nhanh chóng rời khỏi văn phòng, không thể chờ đợi muốn báo tin tức tốt này cho Triệu Lộ Tư biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro