Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

72. Oan ức

Ngô Lỗi dẫn Triệu Lộ Tư đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, trừ đầu gối bị trầy do giãy giụa, không có vấn đề gì khác.

Nhưng anh vẫn như cũ không yên lòng, để cho Triệu Lộ Tư đi lấy máu kiểm tra, ba ngày sau tới kiểm tra lại lần nữa.

Triệu Lộ Tư cũng nghĩ tới chuyện lần trước của Triệu Tĩnh, nhưng hai kẻ lưu manh này không cầm ống tiêm gì trong tay, bọn họ chỉ muốn kéo cô lên xe, về phần muốn dẫn đến chỗ nào thì không biết được.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, mấy người đi thẳng tới đồn cảnh sát báo án, đáng tiếc vùng hoang vu không có camera, chỉ có thể thử điều tra camera từ những địa phương khác, nhìn xem có quay được chiếc xe kia không.

Nhưng việc này cần thời gian.

Bãi đậu xe đồn cảnh sát, trời đã về chiều, Tùng Dụ Châu một tay chống cửa xe, hỏi thăm Triệu Lộ Tư: "Hai người kia là cướp sao?"

Triệu Lộ Tư còn chưa mở miệng, Ngô Lỗi đã trả lời thay cô: "Không phải cướp."

Ánh mắt anh rất lạnh: "Là có kế hoạch cố ý làm bị thương." 

Triệu Lộ Tư không thể phủ nhận, im lặng đứng bên cạnh xe.

Tùng Dụ Châu lại hỏi cô: "Trước kia em có gặp hai người đó không?"

Triệu Lộ Tư mờ mịt lắc đầu một cái, khuôn mặt hai người kia cũng tương đối xa lạ, cô chưa từng gặp qua bọn họ, hơn nữa rất rõ ràng hai người kia không phải kẻ cầm đầu, nghe cách bọn họ nói trong lúc vội vàng thì hình như sau lưng còn có người sai khiến.

Ngô Lỗi hỏi cô: "Có thể xác định là ai không?"

Triệu Lộ Tư không cách nào xác định.

Nhà họ Triệu đông con cháu, quan hệ lợi ích dính dáng quá phức tạp, hiện tại bà Triệu rõ ràng cho thấy muốn bồi dưỡng Triệu Lộ Tư thành người nối nghiệp mình, danh tiếng cô quá thịnh, bị người kiêng kỵ ghen ghét cũng rất bình thường.

Chuyện lo lắng nhất trước kia khi Ngô Lỗi cứu Triệu Tĩnh rốt cuộc đã xảy ra.

Những kẻ lòng dạ xấu xa kia đã để mắt tới Triệu Lộ Tư.

Tùng Dụ Châu thấp giọng hỏi Ngô Lỗi: "Ngô ca, làm sao bây giờ?" 

Có thể làm sao?

Ngô Lỗi quay đầu nhìn cô gái.

Cô một mình dựa cửa xe, giống như vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ trong kinh sợ khi nãy, cụp mắt, lông mi thật dài khẽ run, bộ dáng chọc người thương tiếc.

Anh đã từng bảo đảm sau này sẽ bảo vệ cô, tuyệt không để cho cô bị tổn thương, nhưng hôm nay nếu không phải vừa khéo gặp được, Ngô Lỗi không dám tưởng tượng cô sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh hối hận vô cùng, tim như bị dao cắt, đổ tất cả mọi sai lầm lên người mình.

So với bình an của cô, tất cả mọi sĩ diện kia đều không có ý nghĩa gì.

Triệu Lộ Tư nhìn đồng hồ, không còn sớm, trì hoãn lâu như vậy, cô còn có rất nhiều việc chưa xong, cho nên chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Ngô Lỗi không chút do dự đuổi theo, lôi kéo cổ tay cô, nhét cô vào trong xe.

"Tối nay trước về nhà với anh."

Anh bây giờ căn bản không dám để cô một người ở lại, nếu như có thể, anh thậm chí muốn trông chừng cô hai mươi bốn giờ.

"Không cần."

Triệu Lộ Tư hiện tại tỉnh táo lại, tâm tình bình phục rất nhiều: "Em tự bắt xe trở về trường."

Cho dù thế nào, chia tay chính là chia tay, hiện tại cùng anh trở về thì coi là gì, con nít nháo nhau chơi nhà chòi à.

Tùng Dụ Châu vội vàng gọi Triệu Lộ Tư lại: "Trở về trường cũng được, nhưng để tụi anh đưa em đi."

Đúng là có hai người đàn ông này chung quy dọc đường cũng an toàn rất nhiều.

Triệu Lộ Tư đi thẳng tới chỗ ghế phụ, kéo cửa xe, để Ngô Lỗi một mình ở lại ghế sau.

Tùng Dụ Châu nhìn Ngô Lỗi nhún vai, Ngô Lỗi quăng cho anh ánh mắt.

Tùng Dụ Châu hiểu ý, thắt dây an toàn, lái xe đi.

Sau khi lên xe Triệu Lộ Tư liền cúi đầu xem điện thoại, gửi cho Triệu Tĩnh một tin nhắn ngắn, kể sơ qua chuyện này, hỏi cô có đầu mối không.

Khi cô ngẩng đầu lên lại thấy hướng xe chạy không phải là hướng trường học, nhìn đường này nghiễm nhiên là đi tới nhà Ngô Lỗi.

"Tùng Dụ Châu, dừng xe."

Tùng Dụ Châu khuyên nhủ: "Lộ Bảo, em nghe theo Ngô ca đi, tối nay ở chung một chỗ với anh ấy cho an toàn chút."

Triệu Lộ Tư tức giận nhìn gương chiếu hậu, Ngô Lỗi chống cùi chỏ vào cửa sổ xe, đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ ngẩn người, ánh đèn neon hắt lên khuôn mặt anh tuấn của anh không ngừng thay đổi.

Tầm mắt Ngô Lỗi cũng chậm rãi dời về phía cô.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều nổi lên gợn sóng không bình tĩnh.

"Em tại sao phải ở cùng một chỗ với anh ta." Cô trầm mặt nói: "Anh ấy cũng không phải bạn trai em."

Ngô Lỗi đáp lại: "Mới nãy là ai ôm anh khóc nhè, nói mình rất sợ, sao hiện tại lại không sợ nữa rồi?"

"Vậy ai bảo anh dừng xe!"

"Cho dù là người đi đường, ông đây cũng sẽ không thấy chết mà không cứu."

Tùng Dụ Châu thấy hai người vừa gặp mặt liền cãi nhau, hết cách đành làm người hòa giải: "Aizz, hai người cũng đừng nói lẫy, an toàn là trên hết. Lộ Bảo, em bớt giận; Ngô Lỗi, làm sao thế! Em muốn phê bình anh đó, lâu rồi không gặp mặt, đừng nói trước kia đã từng yêu thích, cho dù là bạn học nữ khác, anh cũng không nên dùng thái độ đấy."

Ngô Lỗi biết mình không nên dùng thái độ này, anh cũng muốn dỗ dành cô, rất muốn đem cô nhét vào trong lồng ngực!

Nhưng... anh chính là gắt gao kéo căng lấy cái lò xo không chịu nới lỏng này.

"Tùng Dụ Châu, dừng xe."

Tùng Dụ Châu khuyên: "Đừng, Lộ Bảo nghe lời đi." 

"Em bảo anh dừng xe!"

Xem bộ dáng Triệu Lộ Tư là thật sự nổi giận, Tùng Dụ Châu đắn đo, nhìn sắc mặt âm trầm của Ngô Lỗi trong kính chiếu hậu.

"Em ấy muốn đi thì cậu cứ để em ấy đi."

Tùng Dụ Châu không thể làm gì khác hơn là ngừng xe ven đường, mở khóa.

Sau khi Triệu Lộ Tư ra khỏi xe còn đóng mạnh cửa, bước tới cuối đường.

Nhìn bóng lưng cô xa dần, Ngô Lỗi biết rõ, lần này buông tay có lẽ chính là vĩnh viễn.

Nhưng anh tuyệt đối không làm được vì hạnh phúc của cô mà không lo lắng an nguy cho cô.

Không đến nửa phút, cái lò xo kia trong lòng Ngô Lỗi rốt cuộc đứt đoạn.

"Mẹ nó."

Anh chửi thầm, đuổi theo chặn ngang ôm lấy cô, không nói gì vác cô quay trở lại trong xe.

Triệu Lộ Tư giãy dụa, nắm tay nắm cửa không chịu vào, quay đầu chất vấn: "Ngô Lỗi, anh muốn làm gì!"

"Ông đây muốn em tốt nhất còn sống." Ngô Lỗi cứng rắn nhét cô vào trong xe.

"Em sống hay không liên quan gì anh..."

Cô còn chưa nói hết, Ngô Lỗi ngồi vào trong xe, cúi đầu chặn môi cô lại.

Thân thể Triệu Lộ Tư bị người đàn ông đặt trên nệm xe, cả người anh dường như đè lên, dán chặt cô.

Cánh môi thân thiết kề nhau, người đàn ông mang theo chút tức giận, dùng sức mút lấy cô, giống như có chút ý muốn cắn xé.

Triệu Lộ Tư mắc cỡ đỏ mặt, chợt lui về sau, kết quả cái ót đụng vào cửa sổ xe, truyền đến một tiếng hừ.

Cô bị đau hừ nhẹ, tay người đàn ông lập tức vòng qua, đặt sau gáy cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt thay cô.

Anh nhìn cô, trong đôi mắt màu cà phê có chút ý trìu mến: "Đụng đau?" 

Triệu Lộ Tư cũng sắp khóc, cô liếm môi mình, cắn răng nói: "Đây coi là gì." 

Ngô Lỗi cũng không biết đây coi là gì, nhưng chính anh nhịn không được rồi.

Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, nghĩ đến cô gái có thể gặp phải nguy hiểm, nghĩ đến anh có thể vĩnh viễn mất đi cô...

Ngô Lỗi ứa mồ hôi lạnh sau lưng.

Anh không quản được mình, lần nữa hôn tới, đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng mút vào, liếm láp cánh môi mới bị anh cắn qua.

Triệu Lộ Tư cảm giác đầu lưỡi mình bị anh dây dưa sắp tê dại rồi, cô giùng giằng muốn đẩy anh ra, luống cuống tay chân giống như chạm đến hạ thân anh.

Ngô Lỗi trầm giọng ưm một tiếng, bàn tay ở đầu gối cô dời sang bên cạnh.

Mà tư thế như vậy, 'phù hợp' nhất với tư thế kia của đàn ông và phụ nữ.

Triệu Lộ Tư lập tức ngoan ngoãn bất động, mặc cho anh hôn loạn xạ.

Ngô Lỗi nâng ót cô, bức bách cô ngước đầu, tiếp nhận anh một cách lớn nhất, giống như muốn nuốt sống cô.

Tùng Dụ Châu ngồi đằng trước nhíu mày, lại không dám liếc nhìn vào trong kính chiếu hậu, ho nhẹ nói: "Làm ơn để ý cảm xúc cẩu độc thân chút được không."

Ngô Lỗi lúc này mới nhớ tới trong xe còn có người thứ ba, vì vậy anh buông lỏng Triệu Lộ Tư ra.

Triệu Lộ Tư nắm cổ áo anh tạo thành những nếp nhăn, đôi môi ướt át sưng đỏ, thân thể mềm nhũn ngồi phịch trong lòng anh, giống như bị anh hút hết khí lực.

"Em ghét anh." Giọng nói cô mang theo nũng nịu, toàn thân đều bị anh hòa tan rồi.

"Anh cũng tự ghét mình."

Triệu Lộ Tư ngước mắt nhìn anh, con ngươi anh đen nhánh, lạnh tanh, có một loại tâm tình khó tả nào đó.

Nhưng Triệu Lộ Tư thật sự không ghét anh...

Cô không biết nên nói thế nào, chỉ có thể dùng sức ôm cổ anh, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Ngô Lỗi cũng hiểu, cô thật ra thì cũng rất đau lòng anh, vẫn luôn rất thương anh.

Hai người cuối cùng hòa hảo, Tùng Dụ Châu cũng rất vui, cười quay đầu lại hỏi: "Hai vị, bây giờ đi đâu nè?"

"Trở về trường học đi." 

"Tới nhà ảnh."

Hai người dường như không hẹn mà cùng mở miệng, Ngô Lỗi cúi đầu nhìn về phía cô gái trong ngực, cô dời mặt sang chỗ khác, cắn răng nói: "Vậy thì trở về trường."

Tùng Dụ Châu ngầm hiểu, lái xe tới dưới lầu Ngô Lỗi, duỗi cái lưng thật dài: "Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành, đêm xuân ngắn, hai vị chuyện gì cũng từ từ, chớ đánh nhau."

Ngô Lỗi đi tới dắt tay cô gái, lôi lôi kéo kéo cô vào, giống như dắt con ngựa con không nghe lời.

Nhà Ngô Lỗi vẫn như xưa, có điều không đơn sơ như vậy.

Lớp mười hai năm ấy, anh dùng tiền để dành của mình mua lại một căn phòng nhỏ, sau đó sửa chữa đơn giản.

Thật ra thì người đàn ông này rất có đầu óc kinh doanh, có vẻ như tầng lầu căn nhà cho thuê sẽ bị phá bỏ trong thời gian ngắn, lại nằm ở vị trí đắc địa ở trung tâm thành phố và khu trường học, nếu như mấy năm nay bán ra, giá cả không biết có thể tăng gấp bao nhiêu lần.

Dĩ nhiên ban đầu anh mua căn phòng này cũng không phải vì đầu tư, chỉ muốn sửa sang lại cho ấm áp thoải mái một chút.

Anh biết quan hệ của Lộ Bảo và người nhà không tốt lắm, anh muốn cho cô có chỗ dừng chân.

Trên tường dán giấy dán tường màu xanh nhạt, bên bàn trà cũng trải thảm, đặt mua không ít đồ dùng trong nhà, thậm chí anh còn mua cái giường bằng nệm cao su lớn, thay thế cho chiếc giường đơn cứng trước đó.

Nhà không lớn nhưng đồ đạc thì đầy đủ, nhìn qua phong phú lại ấm áp.

Triệu Lộ Tư đã sớm xem nơi này thành ngôi nhà nhỏ của mình, cho dù chia tay nửa năm, chuỗi chìa khóa của cô vẫn còn treo chìa khóa nhà Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi không chỉ là bạn trai cô, hơn nữa còn là người nhà cô.

Hiện tại lần nữa trở về đây, Triệu Lộ Tư biết, có lẽ cả đời này cô cũng không thể rời bỏ căn nhà này.

Lúc này nhận được tin nhắn của Triệu Tĩnh.

"Chị em nói thế nào?"

"Chị ấy hẹn em mai gặp mặt nói chuyện." 

"Ngày mai anh đi cùng em."

Triệu Lộ Tư giơ điện thoại lên: "Chị ấy muốn em đi một mình, còn cố ý dặn, đừng dẫn anh đi."

Triệu Tĩnh không để cho cô dẫn theo Ngô Lỗi là chính xác, tính tình anh xúc động, chuyện liên quan tới Triệu Lộ Tư, trời mới biết anh sẽ làm ra chuyện gì.

Ngô Lỗi không miễn cưỡng, chỉ nói: "Anh chỉ đưa em qua, nhưng Lộ Bảo, những chuyện này em tốt nhất đừng gạt anh."

"Em trước cùng chị ấy nói chuyện một chút."

Triệu Lộ Tư đặt điện thoại xuống, hai người không nói gì, không khí trở nên có chút lúng túng.

Triệu Lộ Tư đứng lên đi tới phòng tắm, Ngô Lỗi lập tức lấy áo sơ mi trong tủ quần áo đưa cho cô.

Chất vải rất mềm, mặc rất thoải mái, Triệu Lộ Tư trước kia vẫn thích mặc áo anh, cảm thấy đặc biệt an toàn.

Hai mươi phút sau, Triệu Lộ Tư từ phòng tắm đi ra, lau tóc ướt, hỏi: "Tối nay ngủ thế nào?"

Ngô Lỗi nhìn đôi chân trắng nõn của cô, ánh mắt càng sâu, hỏi ngược lại: "Lộ Bảo muốn ngủ thế nào?"

Triệu Lộ Tư ngồi bên mép giường, buồn buồn nói: "Nghĩ đến ai đó muốn đem Lộ Bảo quăng đi, ai đó đừng nghĩ ngủ cùng Lộ Bảo."

"Là chia tay, không phải quăng em đi." Ngô Lỗi cố chấp cường điệu điểm này.

"Này có khác gì nhau."

"Chia tay chẳng qua là không làm bạn trai, quăng em chính là không cần em nữa."

Triệu Lộ Tư có chút oan ức, bĩu môi nói: "Anh chẳng lẽ không phải là không cần em nữa sao."

Ngô Lỗi đi tới bên người cô, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: "Em phải biết, Ngô Lỗi vĩnh viễn sẽ cần Lộ Bảo."

Cô gái vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy hông anh, nhắm mắt lại, hít sâu.

Thân thể anh có mùi cỏ bạc hà nhẹ, rất dễ chịu.

"Đừng đẩy em ra nữa." Cô nghẹn giọng, mang bao oan ức: "Anh không biết mấy tháng nay em thế nào đâu."

Mấy tháng này Ngô Lỗi làm sao tốt hơn, thế giới của anh giống như bị khoét một lỗ lớn, cho dù làm cái gì cũng không có tinh thần, chỉ có giây phút ôm cô vào trong lòng, anh mới cảm thấy mình hoàn chỉnh.

Anh đẩy cô không ra.

"Ngủ đi."

Ngô Lỗi để cô nằm xuống, dịu dàng đắp mền cho cô, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn trán cô: "Anh ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho em."

•••

Ngày kế, Triệu Lộ Tư gặp Triệu Tĩnh trong quán cà phê.

Cô mang chân giả ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một cái mền mỏng, tóc mềm mại rũ xuống đầu vai, đường nét cũng nhu hòa rất nhiều, không còn bén nhọn như vậy, vẻ mặt có vẻ bình thản mà yên tĩnh.

Một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đẩy Triệu Tĩnh vào, đặt cô lên ghế, dịu dàng nói: "Tôi ở ngoài chờ cô."

Sau đó anh đẩy xe lăn trống rời đi.

Triệu Lộ Tư nhận ra người đàn ông kia, vẻ mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa tiệm cà phê.

Là con trai lớn nhà họ Cố mà các cô ở qua đêm trong trận động đất, Cố Trường Sinh.

Sao anh lại ở bên người Triệu Tĩnh?

Triệu Tĩnh nhìn thấu nghi ngờ của Triệu Lộ Tư, mặt không chút biểu cảm giải thích: "Cậu ta làm việc ngoài giờ, đi ra ngoài làm bị lừa gạt, làm ba tháng một đồng cũng không có, đánh quản lý vỡ lá lách. Người bị giam, không dám nói với người nhà, gọi điện cho chị, chị dẫn cậu ta ra ngoài. Thân thủ cậu ta không tệ, nói ít, không khiến người chán ghét, chị liền để cậu ta ở lại bên cạnh."

Triệu Tĩnh hiện tại đi đứng bất tiện, có người chăm sóc cũng rất tốt.

"Chị, thời gian này chị có khỏe không?"

"Rất tốt." Cô nhàn nhạt nói: "Cũng đã như vậy, còn có thể tệ hơn chỗ nào." 

Triệu Lộ Tư không biết trong lòng có tư vị gì, cô chưa từng nghĩ tới muốn cướp gì đó từ Triệu Tĩnh, cô thà cạnh tranh công bằng với cô, cũng không hy vọng tai nạn đổ xuống đầu cô.

"Trở lại chuyện chính." Triệu Tĩnh nhìn Triệu Lộ Tư, ân cần hỏi: "Em sao rồi, có bị thương không?"

Triệu Lộ Tư lắc đầu một cái: "Bọn họ hình như chỉ muốn đem em đi, còn chưa kịp làm gì, thật may Ngô Lỗi tới kịp lúc."

Nếu không cô không dám nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Triệu Tĩnh nhìn thiếu niên yên lặng chờ ngoài cửa sổ: "Em cần một vệ sỹ đáng tin, Ngô Lỗi rất thích hợp."

Không có vệ sỹ nào đáng tin hơn người thiếu niên có thể xem trọng tính mạng của cô hơn của mình.

"Chị, chị biết ai làm sao?"

Triệu Tĩnh cũng không tiếp tục trả lời vấn đề của cô, chỉ nói: "Em leo lên vị trí đó sẽ chạm đến lợi ích của rất nhiều người, người nào cũng có thể. Em sẽ vĩnh viễn không biết, những khuôn mặt chú bác ngày thường đon đả, những người anh chị em nịnh nọt em trong yến hội, đằng sau những nụ cười đó che đậy những chủ tâm ác độc gì."

Triệu Lộ Tư hiểu rõ nếu cô muốn giành được thắng lợi thì tất nhiên phải gánh vác trọng trách, nhưng đã đến cục diện hôm nay, con đường này cô muốn đi tiếp, vì thiếu niên mệnh nhấp nhô đó, cô nhất định kiên trì, cô muốn vì bọn họ trù tính một tương lai nhìn thấy hy vọng.

Triệu Tĩnh từ trong mắt cô nhìn thấy quyết tâm cô chưa từng có, hoặc đây chính là khác biệt giữa các cô.

Triệu Tĩnh vì dã tâm của mình mà kiên trì, nhưng Triệu Lộ Tư lại vì yêu.

Triệu Tĩnh luôn cảm thấy, người có tình cảm là người mềm yếu, nhưng lúc này thấy ánh mắt kiên định của Triệu Lộ Tư, cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình sai rồi.

"Những người đó không cần mạng em, nhưng bọn họ có hàng trăm cách hủy diệt em, khiến em sụp đổ, khiến em không thể kiên trì nữa."

Cô vỗ vỗ hai chân mình: "Kết quả của em có thể thảm hơn chị." 

"Chị, cho nên em cần chị giúp đỡ."

"Chị nhắc nhở em một người vậy, cẩn thận Triệu Thuật." Triệu Lộ Tư có chút ngạc nhiên: "Triệu Thuật?"

"Không sai, chính là Triệu Thuật nhà chú ba, bình thường cà lơ phất phơ, sống phóng túng không gì không giỏi, điển hình là cậu ấm ăn chơi càn rỡ." Trên mặt Triệu Tĩnh xuất hiện chút ý lạnh: "Nhưng em tuyệt đối phải cẩn thận người này, ý định cậu ta kín đáo, dã tâm không nhỏ."

Triệu Lộ Tư biết người em họ Triệu Thuật này, anh chính xác là tên khốn, rất biết ăn chơi, thường gây họa dẫn đến cục diện rối rắm.

Bà nội nhắc tới người em này đều bể đầu sứt trán, chỉ nói tên nhóc này là người không có tiền đồ nhất trong đám anh chị em.

Nhưng Triệu Thuật không có tiền đồ hết lần này tới lần khác ở vững trong nhà chú ba.

Nhà chú ba chiếm gần một phần ba vị trí trong tập đoàn Triệu thị, thành viên ban giám đốc cũng có rất nhiều thân tín của nhà chú ba, nhà bọn họ ở gia tộc nhà họ Triệu mà nói là gia đình hưng vượng nhất.

Triệu Thuật vốn không gọi là Triệu Thuật, anh là con riêng chú ba dẫn về.

Con trai độc nhất nhà chú ba, Triệu Dương Phong cực kỳ ưu tú, cho dù là tài năng hay tính cách đều đứng đầu trong các anh chị em, bà nội tương đối thích anh.

Triệu Thuật mười sáu tuổi tới nhà chú ba sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cậu ấm ăn chơi không bị trói buộc, dã tính khó thuần.

So với Triệu Dương Phong, đứa con riêng này kém quá nhiều.

Có lẽ trời cao đố kỵ anh tài, năm ấy Triệu Dương Phong mười tám tuổi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, lúc đưa đến bệnh viện đã không cứu được.

Từ đó về sau, Triệu Thuật là hy vọng duy nhất ở nhà chú ba.

Triệu Thuật ngày thường quả đúng là bộ dáng cà lơ phất phơ, ít người sẽ coi anh là đối thủ cạnh tranh.

"Cái chết của Triệu Dương Phong có mờ ám." Triệu Tĩnh nhìn Triệu Lộ Tư, dùng giọng lạnh như băng nói: "Triệu Thuật cũng tuyệt đối không ngu xuẩn phóng lãng như cậu ta biểu hiện, hoàn toàn ngược lại, cậu ta rất thông minh, vô cùng thông minh."

Hành vi phóng túng của anh cho tới bây giờ dù sinh ra trong gia nghiệp nhà chú ba nhưng không có ai để anh vào mắt.

Nhưng Triệu Tĩnh lại bảo cô cẩn thận với người con riêng này.

Hiển nhiên cô đã nhìn ra điều gì.

"Chị, ý chị là người làm chuyện này là Triệu Thuật sao?"

"Chị không biết, nhưng cậu ta tuyệt đối là người em cần đề phòng." 

"Em biết rồi, em sẽ cẩn thận, cảm ơn chị."

"Coi như chị báo đáp ơn cứu mạng của em đi." Triệu Tĩnh nở nụ cười nhạt.

Đợi Triệu Lộ Tư rời đi, Cố Trường Sinh đi tới, ôm Triệu Tĩnh lên xe lăn.

Triệu Tĩnh ngắm nhìn bóng lưng Ngô Lỗi đi xa, trong đôi mắt xinh đẹp kia bắt đầu khởi động dòng nước ngầm.

Chỉ có ngắm nhìn cái mình yêu thích mới có ánh mắt như vậy.

Cố Trường Sinh trầm giọng nói: "Anh ta là bạn trai của em gái cô."

Ánh mắt Triệu Tĩnh lướt qua ánh sáng sắc nhọn, liếc Cố Trường Sinh một cái, lạnh lùng nói: "Tôi vẫn thích dáng vẻ không nói lời nào của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro