Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59. Lên núi

Khoảng thời gian đó, có lẽ cuộc chiến cấp 3 đã mở màn, cơ hội Triệu Lộ Tư và Ngô Lỗi gặp nhau đương nhiên cũng ít đi nhiều.

Tâm tư của con gái bình thường sẽ tỉ mỉ mẫn cảm hơn cơn trai, bóng dáng thoáng qua của Triệu Tĩnh ở sân bóng rổ hôm đó khiến cô cảm thấy tình huống có gì đó không đúng.

Ngô Lỗi chưa từng nói với cô anh và Triệu Tĩnh có bí mật lại còn từng giao lưu.

Triệu Lộ Tư cố gắng khống chế bản thân đừng nghĩ về hướng tiêu cực, nhưng chỉ cần cô vẫn còn để ý thì không cách nào bỏ qua được, khiến tâm lặng như nước.

Hiện tại Ngô Lỗi không phải người con trai sống trong gian khổ, chỉ có duy nhất mình cô nữa.

Ngô Lỗi vừa mới tròn mười tám, tuổi trẻ đẹp trai, một nụ cười một giọng nói, cho dù là động tác hút thuốc cũng dẫn tới sự chú ý của không ít thiếu nữ bên cạnh, trái tim rung động.

Triệu Lộ Tư mơ hồ có chút lo nghĩ.

Kỳ nghỉ đông đã tới, hành tung của Ngô Lỗi càng lúc càng không rõ, rất nhiều lúc Triệu Lộ Tư không liên lạc được với anh.

Cuối năm, cô nhận được điện thoại của bà nội, nói quỹ từ thiện của tập đoàn Triệu thị tổ chức một hoạt động biểu diễn quyên góp tiền hỗ trợ trẻ em ở nông thôn, hỏi cô có hứng thú tham gia hay không.

"Chị họ Triệu Tĩnh của con sẽ đi, đại khái là phải lên núi khoảng một tuần, có điều con đang ôn thi đại học vất vả, nếu như không có thời gian cũng không cần miễn cưỡng, chung quy thì việc học vẫn quan trọng nhất."

Bởi vì thời gian đi là năm sau sau kỳ nghỉ đông, cũng vẻn vẹn có một tuần, cho nên Triệu Lộ Tư đồng ý rồi.

Vừa khéo có thể ra ngoài giải sầu một chút, áp lực học nặng nề khiến cô không thở nổi.

Đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân nho nhỏ.

Triệu Lộ Tư muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút.

Đêm trước ngày xuất phát, cô chủ động đi tìm Ngô Lỗi nhưng anh không có ở nhà.

Triệu Lộ Tư lấy điện thoại ra định gọi cho anh, ngẩng đầu lên liền thấy anh đeo balo chéo đi lên lầu, trong tay còn mang theo một túi đồ kho.

Nhìn thấy Triệu Lộ Tư, Ngô Lỗi rõ ràng giật mình, sau đó bước nhanh tới: "Sao lại qua chỗ anh lúc này?"

"Tới xem anh có học hành chăm chỉ không." 

Ngô Lỗi cười cười, hỏi: "Ăn cơm chưa?" 

"Chưa."

Anh lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Triệu Lộ Tư vào nhà, "Tối nay em có lộc ăn rồi."

Căn phòng được thu xếp gọn gàng, bây giờ anh không hút thuốc lá nữa, gạt tàn thuốc trên bàn trà cũng không còn, trên bàn học chất một đống tài liệu tham khảo, trang sách mở ra ngay vị trí anh vừa mới xem xong.

"Tối nay làm thịt kho." Ngô Lỗi đi thẳng vào bếp, chỉ nói với Triệu Lộ Tư: "Em tự chơi đi."

Triệu Lộ Tư chậm rãi đi tới cạnh cửa phòng bếp, ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, buồn buồn nói: "Có người nào đó thật là ngốc mà."

Ngô Lỗi nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Là sao?" 

"Nhìn không ra Lộ Bảo gần đây đang giận ấy."

Ngô Lỗi buông dao cắt thịt xuống, quay đầu vẫy tay về phía cô: "Qua đây." 

Triệu Lộ Tư nghe lời đi qua, Ngô Lỗi còn nói: "Há miệng."

Triệu Lộ Tư há miệng ra, Ngô Lỗi bỏ một miếng thịt kho cắt gọn vào miệng cô.

"Ngon không?" 

"Ngon."

Anh vỗ vỗ ót cô, dịu dàng nói: "Ra ngoài chờ anh, sắp xong rồi."

Triệu Lộ Tư xoay người đi tới bên cửa, đột nhiên nhớ ra là cô muốn tìm anh tính sổ, sao có thể dễ dàng bị đồ ngon mua chuộc chứ!

Đầu lưỡi còn tràn ngập hương vị của thịt bò, cô hơi đói rồi.

Đợi ăn no xong lại tìm anh tính sổ.

Triệu Lộ Tư hờn dỗi đi ra bàn học, lật coi tài liệu tham khảo thật dày kia, định kiểm tra chỗ sai cho anh.

Vẫn rất chăm chỉ, bài tập phía trên anh đã làm rồi, thậm chí còn có bút đỏ chữa sai.

Triệu Lộ Tư cảm thấy là lạ, cô gấp tài liệu tham khảo lại, nhìn thấy mấy chữ to trên trang sách 'Sách phụ đạo Hằng Anh'.

Phụ đạo Hằng Anh nghe quen quen, Triệu Lộ Tư nghĩ ngợi, giật mình nhớ ra, đây không phải là lớp phụ đạo Triệu Minh Chí nói muốn báo danh cho Triệu Phi Phi sao?

Nghe nói lớp phụ đạo này chỉ dành cho cậu ấm cô chiêu gia đình có tiền, thời gian nửa tháng tập trung ôn nội khóa, phí báo danh tới mười mấy vạn, nghe nói chất lượng cực cao.

Triệu Lộ Tư giật mình nhớ tới khoảng thời gian này không thấy mặt mũi tăm hơi Ngô Lỗi đâu, thì ra không phải cố ý không nghe điện thoại, mà do anh đến trường luyện thi nội trú Hằng Anh.

Nhưng sao anh có thể đi con đường đó? Xưa nay Hằng Anh không chiêu sinh gia đình bình thường, mà gia đình bình thường cũng không chịu nổi học phí cao như vậy.

Nghĩ tới bóng dáng thoáng qua của Triệu Tĩnh trên sân bóng rổ hôm đó, mọi nghi ngờ trong lòng Triệu Lộ Tư đều được giải thích.

Tên này đúng là có dính líu tới Triệu Tĩnh.

Ngô Lỗi đeo găng tay cách nhiệt, bưng cơm canh nóng hổi ra khỏi phòng bếp: "Ăn cơm thôi."

Gian phòng trống không, bóng dáng cô gái đã không thấy từ lúc nào.

Ngô Lỗi gỡ găng tay xuống, nhìn vào cuốn tài liệu dưới đất, sắc mặt nặng nề.

•••

Triệu Lộ Tư đi mà không nói, một mình lang thang trên đường tấp nập, trong lòng trống rỗng, cổ họng đắng chát chua xót.

Phản bội – hai chữ này giống như dao găm đâm vào tim Triệu Lộ Tư.

Từ lúc sống lại, cô chỉ muốn giữ cho tâm mình yên tĩnh, bình bình an an sống hết một đời.

Là anh khăng khăng lao vào cuộc sống của cô, sao anh có thể phản bội cô sau khi làm đảo loạn hết tâm tình của cô như vậy.

Bầu trời bắt đầu đổ hạt mưa lất phất, tựa như màn sương mù bao phủ thành phố này, mang theo cái thanh lạnh riêng của mùa đông.

Cô bẻ cổ áo lên, sau lưng truyền đến tiếng chuông xe đạp ting ting vang giòn, Triệu Lộ Tư quay đầu.

Trong mưa bụi, thiếu niên ngồi trên chiếc xe đạp leo núi đang chống một chân xuống đất.

Anh nhìn về phía cô, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy.

Triệu Lộ Tư tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Anh đạp xe nhanh chóng đuổi theo: "Lộ Bảo giận thật à."

Triệu Lộ Tư đỏ mắt lườm anh một cái, xoay người đi vào trung tâm thương mại, lên thang cuốn.

Ngô Lỗi lập tức xuống xe, dựng xe sát ven đường, chạy nhanh lên cầu thang, nắm chặt lấy tay cô gái.

"Anh làm Lộ Bảo đau lòng rồi à?" Giọng nói anh nhẹ nhàng lạ thường.

Oan ức trong lòng dâng lên, Triệu Lộ Tư cắn môi dưới, cố chấp hất anh ra.

Ngô Lỗi cau mày, ôm cô gái vào lòng: "Em đang nghĩ lung tung gì đó." Hơi ấm lồng ngực anh xuyên qua quần áo truyền đến sườn mặt cô, cô nắm chặt góc áo anh, không nói một lời.

"Sao anh có thể thích người khác..."

Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng chua xót của Triệu Lộ Tư, nói thế nào cũng không nên lời, trong nội tâm cô thực sự rất quan tâm, rất quan tâm Ngô Lỗi.

"Trước đó anh theo đuổi em, sau này em thích anh rồi anh lại... phản bội em." Triệu Lộ Tư không khống chế được cảm xúc, đôi mắt xa xăm, giọng nói nghẹn ngào, "Anh như vậy thật là khốn kiếp."

Ngô Lỗi nhịn không được cười lên, cảm thấy bất ngờ khi cô lại nghĩ như vậy: "Anh thích ai vậy ta."

"Hôm đó em nhìn thấy chị họ rồi." Càng nói cô càng cảm thấy oan ức, nấc nghẹn nói: "Chị ấy rất tốt, không có người con trai nào có thể từ chối chị ấy."

Nói cho cùng, vẫn là chưa đủ tự tin, Triệu Tĩnh vẫn là cô gái nổi trội nhất trong nhà, mà cô... lại là một đứa cô đơn ảm đạm.

Trái tim kiên nghị của Ngô Lỗi bị nước mắt cô thấm ướt, anh nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt ướt sũng của cô: "Anh mãi mãi sẽ không phản bội Lộ Bảo."

Triệu Lộ Tư ngước mắt, nhìn ánh mắt nóng bỏng như chứa cả dãy tinh hà của thiếu niên.

"Biết tại sao không?" Cô lắc đầu.

"Em là lý tưởng của anh, cũng là lý do duy nhất anh nhiệt tình yêu thế giới này."

Cho nên anh nhận lấy món quà của Triệu Tĩnh, nhận lấy sự khinh bỉ của cô ta, chính là vì có thể cố gắng tới gần cô thêm một chút.

"Lớp phụ đạo kia là ân tình Triệu Tĩnh trả cho anh, anh từng giúp chị ta." Triệu Lộ Tư rốt cuộc buông góc áo anh ra, kinh ngạc nhìn anh.

Ngô Lỗi kéo cô đến ghế nghỉ chân trong trung tâm thương mại, giải thích đàng hoàng: "Không nói cho em biết là sợ làm em sợ, lúc đó anh gặp Triệu Tĩnh trong hẻm, có thằng kia cầm ống tiêm dính HIV định làm hại chị ta." Triệu Lộ Tư bịt miệng lại, đôi mắt đen đơn thuần lộ ra kinh ngạc không thể tin.

"Việc này bọn Tương Trọng Ninh cũng biết, nếu em không tin có thể hỏi tụi nó."

Triệu Lộ Tư nhớ mỗi lần Triệu Tĩnh ra nơi công cộng đều có vệ sĩ mặc thường phục đi bên cạnh.

Trước kia Triệu Phi Phi luôn lấy chuyện này để cười nhạo sau lưng Triệu Tĩnh, nói cô ỷ mình là thiên kim tiểu thư, phô trương thanh thế.

Bây giờ Triệu Lộ Tư mới hiểu, đây không phải là phô trương thanh thế, thực sự Triệu Tĩnh quá sức bắt mắt, khiến một số người cảnh giác và kiêng kỵ.

Dùng kim tiêm HIV hại cô, có thể thấy ngoan độc tới cỡ nào.

Thấy Triệu Lộ Tư không nói lời nào, Ngô Lỗi nghĩ cô bị hù sợ rồi, anh ngồi sát lại gần cô thêm nữa, tay ôm chặt lấy bờ vai cô: "Đừng sợ, em còn có anh."

Hàng mi đen nhánh của Triệu Lộ Tư bị nước mắt làm dính bết lại, trong đôi mắt là một lớp màn sương mỏng.

Nghi ngờ mấy ngày nay được giải quyết, cô thở nhẹ một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật ngốc thật ngốc, thật là đồ ngốc.

Lúc cô vừa hối hận vừa thẹn, thiếu niên xích lại gần cô, hôn trộm cô một cái.

Triệu Lộ Tư giật mình, ngước mắt cẩn thận nhìn anh.

Anh cười cười xoa xoa đầu cô: "Em đang nghĩ gì đó?" 

"Không, không có, sao lại hôn trộm em."

"Vậy thì quang minh chính đại hôn đi."

Ngô Lỗi nói xong, đưa tay nâng cằm cô lên, đã rất lâu rất lâu rồi chưa hôn cô.

Ngô Lỗi rất nhớ mùi của cô, ra sức cắn môi cô tựa như phát điên vậy.

Lỗ tai Triệu Lộ Tư ửng đỏ rồi, cô muốn giãy giụa, khẽ rên lên, tiếng nói mềm nhẹ, cánh tay lại bị anh nắm chặt, dẫn dắt vòng qua bên hông anh.

Triệu Lộ Tư không tự chủ được ôm eo anh, thân thể dựa vào lồng ngực anh, tránh né nụ hôn cắn mút này: "Ngô Lỗi, đau... đau..."

Ngô Lỗi nới lỏng ra.

Khó khăn lắm mới tránh anh được, thân thể mềm mại của Triệu Lộ Tư núp trong lòng anh, chủ động ôm lấy anh nhưng tránh cho anh hôn

.Ngô Lỗi cười cười, mặc cho cô gái vùi mặt vào trong xương quai xanh của mình.

"Đau cái gì mà đau, ông đây có dùng sức đâu."

Đôi môi hồng nhuận của Triệu Lộ Tư tê tê dại dại, sắp bị anh hôn đến mất cảm giác luôn rồi.

"Đau mà." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vậy anh nhẹ một chút."

Anh nâng cằm cô lên, lại hôn cô một lần nữa.

Lần này Ngô Lỗi không hề thô bạo, anh nhẹ nhàng mút vào, liếm láp, có chút ép buộc cô phải nghênh đón toàn bộ sự xâm lấn của anh.

Bờ môi anh mềm lạnh, nhưng đầu lưỡi lại ấm áp.

Triệu Lộ Tư không hề né tránh, thử chủ động chạm vào đầu lưỡi anh, lần này, hoàn toàn nhen nhóm phần bụng lửa kia của thiếu niên.

Anh vội né tránh, thậm chí dịch sang bên cạnh.

"Ai cho em lộn xộn!"

Triệu Lộ Tư ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen như mực có chút vô tội: "Em..." Không thể đáp lại sao?

Ngô Lỗi khó khăn đứng dậy, bước nhanh ra khỏi trung tâm, đón gió lạnh, cố gắng để mình tỉnh táo lại, đẩy xe đạp chuẩn bị chuồn đi.

Triệu Lộ Tư đuổi theo, ôm bụng nói: "Em muốn ăn cơm thịt kho, hơi đói rồi."

"Ăn hết rồi." Ngô Lỗi giận đẩy xe về phía trước, "Em ăn không khí đi."

Triệu Lộ Tư đánh nhẹ anh một cái: "Sao lại thế."

"Mau về nhà đi." Ngô Lỗi vất vả mới bĩnh tình được, không dám mời cô về căn phòng nhỏ của mình, nếu không đêm nay anh thật sẽ làm cầm thú rồi.

"Ờ." Triệu Lộ Tư buồn buồn dừng bước: "Ngô Lỗi, sau này có bất kỳ chuyện gì đều phải nói em biết nha."

Ngô Lỗi hơi cong khóe môi, nhìn cô: "Hình như đây là lần đầu tiên Lộ Bảo ăn dấm nha."

Giọng anh khẽ vang lên, giống một chiếc lông vũ rơi vào tim cô.

Triệu Lộ Tư oán giận liếc anh: "Con trai tốt sẽ không để con gái ghen."

"Anh hứa với em." Khóe mắt Ngô Lỗi tuy mang theo ý cười nhưng thần sắc lại nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Đối với anh, em có thể yên tâm." 

Hàng mi Triệu Lộ Tư khẽ run, trải qua mấy ngày nay, nội tâm cô vẫn luôn xao động khó chịu, có ngờ vực vô căn cứ, cũng có thăm dò, cô cũng không biết mình muốn kết quả gì, tuy nói với bản thân phải tin tưởng Ngô Lỗi nhưng vẫn luôn âu sầu trong lòng.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, cô đơn giản chỉ muốn nghe một câu nói kia của anh.

Em có thể yên tâm.

Bất kể là gia đình em giàu sang hay chúng bạn xa lánh, Ngô Lỗi vĩnh viễn sẽ không phản bội em.

•••

Năm sau, Triệu Lộ Tư theo đoàn từ thiện của tập đoàn Triệu thị lên núi.

Tuy đường không dễ đi lắm, có chút xóc nảy, có điều cũng may có đường đi thẳng vào trong thôn, không cần phải xuống xe đi đường núi.

Thôn Bình Lương là một thôn vùng núi nghèo khó của tỉnh Bình Lương, cũng là thôn nghèo mà tập đoàn Triệu thị giúp đỡ.

Triệu Lộ Tư nghe chị họ Triệu Tĩnh nói, trường trong thôn đều do quỹ từ thiện của tập đoàn Triệu thị tu sửa.

Trong xe jeep xóc nảy, Triệu Tĩnh nói cho Triệu Lộ Tư gia nghiệp tập đoàn Triệu thị lớn mạnh, trong mười năm gần đây lại phát triển thành tập đoàn kiệt xuất, nếu như không làm từ thiện nhiều, danh tiếng quá thịnh sợ lại thu hút nhiều thứ, từ thiện vừa khéo có thể che bớt đi sóng gió cho nhà họ Triệu.

Triệu Lộ Tư ngắm nhìn núi rừng xanh man mát một màu ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu tán đồng lời cô nói.

Tuy nhiên cô lại tin bà nội làm từ thiện không chỉ xuất phát từ mục đích che đi sóng gió cho nhà họ Triệu.

Lúc còn nhỏ, bà nội từng dạy dỗ mấy chị em, nghèo thì chỉ lo thân mình, đến lúc giàu thì lo cho thiên hạ, đây là nguyên tắc lập nghiệp của quân tử.

Không thể lạm tình, cũng tuyệt đối không thể vô tình, trở thành một người cầm quyền ưu tú dễ dàng, nhưng trở thành một người lương thiện lại không dễ.

Lộ trình phía sau, Triệu Tĩnh có hơi say xe, Triệu Lộ Tư vẫn luôn chăm sóc cô, để cô dựa vào mình nghỉ ngơi một lúc, lại còn bóc cho cô một quả cam.

Triệu Tĩnh dựa vào cô nghỉ ngơi nhưng không nhận quả cam cô bóc cho, nói là sợ ăn vào phải đi vệ sinh.

Triệu Lộ Tư biết Triệu Tĩnh vẫn luôn cẩn thận, ăn gì cũng rất cẩn thận.

Cô nhún nhún vai, bóc một múi ném vào miệng.

Nửa giờ sau, xe jeep rốt cuộc vào trong thôn Bình Lương.

Thôn ở gần đường cái nên cũng không tính là quá lạc hậu, đường đi đã được tu sửa tương đối bằng phẳng, hai bên đường còn có tiệm tạp hóa.

Chị em họ Triệu được sắp xếp ở một nhà dân có điều kiện khá tốt, là căn tứ hợp viện*, hai lầu, bên ngoài còn có cửa sắt.

Nhà này của một thôn dân họ Cố, Triệu Tĩnh rất lễ phép gọi họ một tiếng cô chú Cố.

Hai vợ chồng rất nhiệt tình chiêu đãi chị em họ, nói con lớn nhà họ đang học đại học, bây giờ có tiền đồ rồi, toàn bộ đều nhờ tập đoàn Triệu thị giúp đỡ.

Nhà họ Cố có hai anh em, anh trai là Trường Sinh, bây giờ đang học năm ba trường đại học trọng điểm ở Giang Thành, thành tích rất tốt, nghe nói năm nào cũng có học bổng, nhìn qua là một cậu con trai ít nói, sườn mặt nhìn có nét hơi giống Ngô Lỗi, lông mày cao thẳng, đôi mắt thâm thúy.

Em gái năm nay mới hơn mười tuổi, tên là Thiên Tuệ, đang học tiểu học trong thôn.

Từ tên gọi của hai đứa con, Triệu Lộ Tư có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cha mẹ dành cho bọn họ, một đứa có tên nghĩa là sống lâu, một đứa là ngàn tuổi, đều là ý nghĩa lâu dài.

Mỗi khi Triệu Lộ Tư nhìn thấy cha mẹ gia đình khác kỳ thật cũng sẽ nghĩ, cho dù cha mẹ có chút thiên vị giữa chị em, nhưng cuối cùng vẫn có yêu thương.

Cha mẹ cô có yêu cô không, sau khi chăm chú suy nghĩ, Triệu Lộ Tư bi ai nhận được câu trả lời phủ định.

Buổi tối, cha mẹ Cố làm một bàn lớn đồ ăn, có gà có cá, gia đình mộc mạc này lấy thành ý lớn nhất ra chiêu đãi bọn họ.

Tính cách Triệu Tĩnh cởi mở, lại biết cách nói chuyện nên bầu không khí cũng coi như sinh động, vui vẻ hòa đồng.

Mà Triệu Lộ Tư hơi hướng nội, không nói nhiều, cũng không quá khách sáo.

Trong lúc ăn cơm, hai vợ chồng họ tự tay bóc cho Triệu Tĩnh và Triệu Lộ Tư mỗi người một quả trứng.

Chú Cố nói là gà trong nhà mới đẻ, trong thành phố chưa chắc đã được ăn trứng gà ta tốt như ở đây.

Triệu Lộ Tư lễ phép nhận quả trứng trắng bóng, cắm đũa vào, cắn một miếng, tuy cảm giác không có mấy khác biệt với trứng gà ăn thường ngày, nhưng dinh dưỡng hẳn là rất cao.

Triệu Tĩnh đương nhiên cũng lễ phép nói cảm ơn, có điều đặt quả trứng bên cạnh chén trong mâm, không đụng tới.

Không riêng trứng gà, ngay cả đồ ăn phong phú đầy bàn, cô cũng không đụng đũa, chỉ gắp rau xanh ăn với cơm trắng.

Chị họ được nuông chiều từ bé, một là không quen ăn đồ nơi thôn dã, hai là có chút sợ bẩn.

Cha mẹ Cố làm nghề nông, quanh năm dính bùn đất, tuy lúc nấu cơm xào rau sẽ rửa tay, nhưng Triệu Tĩnh vẫn cảm thấy bẩn.

Thừa lúc cha mẹ Cố đi nhà bếp rửa chén, Triệu Tĩnh lén đút trứng gà cho con chó cỏ trong sân.Có điều lúc cô xoay người lại nhìn thấy Cố Trường Sinh đang yên lặng nhìn cô.

Triệu Tĩnh bị đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm có chút chột dạ.

Cố Trường Sinh cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Cả đêm, Triệu Tĩnh vẫn thấy buồn trong lòng.

Buổi tối, hai vợ chồng để Triệu Tĩnh và Triệu Lộ Tư ở chung một phòng, để các cô sớm nghỉ ngơi.

Vì đi lại xa xôi, Triệu Tĩnh đã lên giường rất sớm, cầm điện thoại xem cổ phiếu.

Triệu Lộ Tư ngồi làm bài tập trên cái bàn nhỏ, Thiên Tuệ gõ cửa vào phòng, nói là học bài có chỗ không hiểu, muốn hỏi hai chị.

Thiên Tuệ quan sát thấy Triệu Tĩnh đang nằm trên giường xem điện thoại, cảm thấy có thể là cô không bận, thế là đi tới trước mặt cô, lễ phép hỏi: "Chị ơi, có đề toán này, chị có thể giúp em không?"

Triệu Tĩnh đang xem cổ phiếu, không còn tâm tư và thời gian, hững hờ nói: "Chị tốt nghiệp lâu rồi, mấy kiến thức trung học gần như quên hết rồi, em đi hỏi chị Triệu Lộ Tư đi."

Thiên Tuệ vốn muốn nói mình... mình thực ra là học sinh tiểu học.

Triệu Lộ Tư buông sách tham khảo xuống nói với Thiên Tuệ, "Lại đây chị xem thử cho."

"Dạ, nhờ chị nha."

Đề toán tiểu học đối với Triệu Lộ Tư rất nhẹ nhàng, cô mất mấy phút để giảng giải trình tự cho cô bé, rồi sau đó để Thiên Tuệ tự mình giải ra đáp án.

Thiên Tuệ cảm ơn Triệu Lộ Tư, mò từ trong túi mấy viên kẹo Nougat đưa cho cô.

Triệu Lộ Tư cười nhận kẹo, nói mấy ngày này nếu có gì không hiểu có thể tới hỏi cô.

Chờ Thiên Tuệ rời đi, Triệu Tĩnh lạnh nhạt nói: "Lộ Bảo, đừng có làm người tốt quá."

Triệu Lộ Tư không hiểu nhìn Triệu Tĩnh: "Hả?"

Triệu Tĩnh đặt điện thoại xuống, giống như chuẩn bị dạy dỗ cô một phen: "Thời gian của em cũng rất quý, dùng cho mấy chuyện như này không cần thiết. Nếu như nó có gì không hiểu, có thể hỏi thầy cô lúc lên trường. Nếu như mấy ngày này em đều giúp nó phụ đạo bài tập ở nhà, thời gian của em lãng phí rồi."

"Em không nghĩ nhiều vậy."

"Cho nên chị mới nói em làm người tốt quá."

Triệu Lộ Tư nhún vai, sờ lấy cục kẹo Nougat trong túi, không nói gì thêm.

Triệu Tĩnh làm việc thường chú ý thời gian và hiệu quả, không có gì đáng trách, nhưng Triệu Lộ Tư cảm thấy, giảng bài cho đứa nhỏ cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Buổi tối, Triệu Tĩnh không quen ngủ cùng giường với người khác, vì vậy, hai vợ chồng nhà họ Cố lại trải một cái giường khác cho Triệu Lộ Tư.

Triệu Tĩnh là con gái một trong nhà, được nuông chiều từ bé có thể hiểu, chỉ cần cô không quá đáng, Triệu Lộ Tư vẫn sẽ nhường cô một chút.

Sau khi tắt đèn, Triệu Lộ Tư chui vào chăn, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Triệu Tĩnh, cô biết cô chưa ngủ.

Rất lâu, Triệu Tĩnh bỗng nhiên nói, "Lộ Bảo, em muốn vị trí người thừa kế tập đoàn Triệu thị sao?"

Triệu Lộ Tư có chút kinh ngạc, không ngờ Triệu Tĩnh lại hỏi thẳng cô chuyện này, có điều cô đã thẳng thắn như vậy, Triệu Lộ Tư cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Có."

Triệu Tĩnh cười cười: "Có điều Lộ Bảo, em hẳn phải biết, lựa chọn con đường này có ý nghĩa gì."

"Em biết."

"Không, em không biết." Triệu Tĩnh trở mình, ngăn cách bởi màn đêm tối đen, đối mặt với cô từ xa: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể đánh đổi, quyền lực và tiền tài vô số, vậy đương nhiên em phải mất đi thứ quý giá nhất, tự do, vui vẻ... thậm chí là người em quan tâm nhất."

Triệu Lộ Tư nhếch miệng, không nói gì, làm sao cô không biết những thứ này, nhưng cô có lựa chọn sao, không có.

Nếu như cô không cách nào nắm giữ và ngồi trên quyền thế của gia đình, bất kể cô có chạy tới chân trời góc biển, Triệu Minh Chí và Đào Gia Chi sẽ không buông tha cho cô.

Ngoại trừ sống, chính là chết.

"Em không có lựa chọn."

"Đương nhiên em có." Triệu Tĩnh trầm giọng nói, "Chị có đề nghị này hi vọng em sẽ cân nhắc một chút."

"Đề nghị gì?"

"Chị rất thích em và Ngô Lỗi, hai đứa giúp tâm nguyện của chị được hoàn thành, chị cho hai đứa một tương lai sáng sủa, thế nào?"

•••

Chú thích:*Tứ hợp viện: còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro