32. Ngoan một chút
Đứng trên sườn dốc cách đó không xa, mấy người thiếu niên nóng lòng muốn tranh tài trượt tuyết.
"Trượt một cái èo xuống, đứa nào ngừng là chó."
"Đứa nào thua đêm nay mời khách, cấm quỵt nợ."
"Đợi chút, hình như thiếu một người, Ngô ca đâu?"
Tùng Dụ Châu mới phát hiện không thấy tung Triệu Ngô Lỗi.
Anh nhìn sườn dốc phủ tuyết mênh mông tìm một lúc lâu mới tìm thấy Ngô Lỗi ở sườn dốc thoải chỗ trẻ con trượt tuyết.
Anh ở bên cạnh Triệu Lộ Tư, cầm cổ tay cô, chậm rãi hướng dẫn cô trượt.
Nhìn bộ dáng Ngô Lỗi rõ ràng ân cần lại còn ra vẻ nghiêm túc này, Tùng Dụ Châu nhíu mày, không hiểu sao muốn cười.
Đứng ở bên người cô, sói cũng biến thành cún, anh còn thiếu chút quẩy đuôi lè lưỡi liếm người ta.
Tương Trọng Ninh ôm bạn gái anh nhìn Ngô Lỗi, cảm thán nói: "Ngô ca rất có kiên nhẫn với con gái, lần trước bảo anh ấy dạy ông đây trượt băng, chưa tới 3 phút liền mẹ nó trực tiếp đạp."
Bạn gái anh Lục Vi Vi nhìn Tương Trọng Ninh một cái, ghét bỏ nói: "Ai bảo anh ngốc chi, Ngô ca có thể chịu đựng anh 3 phút đã không tệ rồi."
Tương Trọng Ninh yêu chiều nắm cằm Lục Vi Vi: "Ai ngốc hả? Hửm?"
"Buông ra coi! Ây da! Ghét anh ghê!"
Mọi người ở khu trượt tuyết chơi đùa tới trưa, thay xong quần áo đi ra trung tâm nghỉ ngơi.
Hai nhóm người Trần Triết Dương và Tùng Dụ Châu cũng chính thức chạm mặt.
Có thể rõ ràng nhìn ra sự khác biệt giai cấp giữa người hai bên.
Trai gái bên phía Trần Triết Dương toàn thân trên dưới quần áo hàng hiệu, bên người là hai chiếc xe phong cách sang trọng.
Mà bên người Tùng Dụ Châu, nhóm con trai lưng đeo trang bị leo núi, đẩy xe đạp leo núi, vô cùng hoang dã.
Người hai bên đánh giá lẫn nhau, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Bạn gái Tương Trọng Ninh, Lục Vi Vi nhìn thấy hàng hiệu trên người nhóm con gái bên đối phương thì sinh lòng hâm mộ.
Ánh mắt đám bạn Trần Triết Dương rơi vào trên thân người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp của Lục Vi Vi dường như không thể dời mắt.
Bởi vì trước đó Ngô Lỗi hại Triệu Phi Phi mất hết thanh danh, lại còn chia rẽ tình cảm chị em nhà họ Triệu, Trần Triết Dương có chút không vừa mắt Ngô Lỗi.
Có điều cả một buổi chiều Triệu Lộ Tư đều ở chung một chỗ với Ngô Lỗi, điều này làm cho anh có chút tò mò không hiểu quan hệ của hai người.
Xuất phát từ lễ phép và giáo dưỡng, anh vẫn thản nhiên lên tiếng chào hỏi Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi coi như không nhìn thấy anh, cúi đầu nói với Triệu Lộ Tư: "Buổi tối cùng tắm suối nước nóng đi."
Không đợi Triệu Lộ Tư trả lời, Trần Triết Dương chen miệng nói: "Khách sạn chúng tôi có suối nước nóng riêng, không cần phải đến biệt thự suối nước nóng."
Ánh mắt Ngô Lỗi lúc này mới chậm rãi di chuyển đến trên người Trần Triết Dương —"Ông đây hỏi mày sao?"
Toàn thân anh tỏa ra khí thế lạnh lùng sắc bén, rất có lực uy hiếp.
Trần Triết Dương quả thật có chút khiếp sợ, tránh đi ánh mắt sắc bén của anh, xoay người nói với Triệu Lộ Tư: "Buổi tối đừng ra khỏi khách sạn, anh đã hứa với chú và dì đưa tụi em trở về an toàn."
Lời này của Trần Triết Dương cũng không xấu, Triệu Lộ Tư nghĩ ngợi, nói với Ngô Lỗi.
"Ngô Lỗi, buổi tối không được rồi."
Ngô Lỗi không nói chuyện, mặt trầm xuống xoay người rời đi.
Sau khi đoàn người Trần Triết Dương rời đi, Tương Trọng Ninh nói khẽ với Tùng Dụ Châu: "Cũng chỉ có Triệu Lộ Bảo dám nói lời này, trước mặt nhiều người như vậy không chừa mặt mũi cho Ngô ca."
Tùng Dụ Châu ung dung cười nói: "Triệu Lộ Bảo dám nói lời uy hiếp dọa dẫm hiệu trưởng Trần, Ngô ca một người thật đúng là ăn không được cô ấy."
"Tao có chút đồng tình với Ngô ca."
"Thôi đi, bản thân mày lửa cháy tới nơi còn mù quáng lo cho người ta." Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Tao sao lại lửa cháy đến nơi hả?"
Tùng Dụ Châu thấp giọng nói: "Vừa nãy mày không thấy hả? Tròng mắt đám người ở bên Trần thái tử kia không dời khỏi người bạn gái mày đó."
Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn Lục Vi Vi, không thể không nói, bạn gái nhà mình quả thật xinh đẹp, có điều anh vẫn cực kỳ có tự tin, anh và Lục Vi Vi là thanh mai trúc mã, không phải người bình thường có thể so được.
Lục Vi Vi cũng không biết nội dung hai người nói chuyện phiếm, đi tới trước hỏi Tương Trọng Ninh: "Mấy người vừa nãy là bạn của anh sao?"
"Quen biết ở trường thôi."
"Em thấy hướng bọn họ rời đi hình như là khách sạn Tây Lĩnh."
"Sao vậy?"
"Khách sạn kia là khách sạn năm sao cao cấp nhất khu dã ngoại, trước em có thấy qua ở trên mạng, mỗi phòng đều có suối nước nóng, rất xa xỉ." Đáy mắt Lục Vi Vi toát ra thần sắc ngóng trông.
Tương Trọng Ninh thương bạn gái, vỗ vỗ vai Lục Vi Vi: "Em muốn ở ư? Anh có thể mời em ở khách sạn này, trải nghiệm cho biết."
Lục Vi Vi bĩu môi, có chút ấm ức nói: "Thôi quên đi, chúng ta ở một hai đêm lại khiến người khác cười cho."
"Sao lại chê cười?" Tương Trọng Ninh khó hiểu: "Bọn họ có thể ở lại, chúng ta không thể ở sao?"
"Anh không hiểu."
Lục Vi Vi khẽ cắn môi, không tiếp tục cãi cọ với anh.
Tương Trọng Ninh đương nhiên không có khả năng biết, những người ở bên cạnh Trần Triết Dương đó ở khách sạn xa hoa là hưởng thụ hàng ngày, mà người như Lục Vi Vi vậy, cắn răng ở khách sạn loại này chỉ có thể nói là trải nghiệm xa xỉ, tính chất này hoàn toàn không giống nhau.
•••
Buổi tối Triệu Lộ Tư trở về phòng mới phát hiện cô vẫn còn đeo găng tay của Ngô Lỗi.
Găng tay này bằng da rất ấm, đến mức cô vẫn luôn không tháo ra, lúc rời đi cũng quên mất.
Cô ngồi trên giường, lấy di động ra soạn tin nhắn cho Ngô Lỗi, tính ngày mai tìm thời gian trả lại cho anh.
Tin nhắn còn chưa gửi đi, tin nhắn lạnh như băng của Ngô Lỗi ngược lại tới trước —'Trả găng tay lại cho tôi.'
Triệu Lộ Tư đành xóa tin nhắn vừa mới soạn, hỏi anh: 'Khi nào thì được?'
'Ngay bây giờ.'
Triệu Lộ Tư quay đầu nhìn thấy Triệu Phi Phi đã thay xong áo tắm xinh đẹp chuẩn bị xuống lầu tắm suối nước nóng.
'Sáng mai được không?'
'Mai phải đi leo núi, 5 giờ sáng xuất phát, em có thể dậy thì được.'
Quả thật Triệu Lộ Tư dậy không nổi, nhưng nghĩ tới Ngô Lỗi cũng cần găng tay, cô đành phải thỏa hiệp nói: 'Gửi định vị, em hiện tại đem tới cho anh.'
Ngô Lỗi gửi cho cô định vị biệt thự suối nước nóng, đồng thời nói: 'Mang theo áo tắm, tôi mua một vé tắm suối nước nóng cho em rồi.'
Triệu Lộ Tư: ...
Triệu Lộ Tư mang theo áo tắm đi ra đại sảnh khách sạn, trong suối nước nóng cách đó không xa, mấy cô gái ngồi vây quanh bên người Triệu Phi Phi không biết đang thảo luận gì, cười đến run hết cả người.
Triệu Phi Phi nghiêng đầu trông thấy Triệu Lộ Tư, hỏi: "Đã trễ thế này còn đi đâu?"
"Ra ngoài hít thở không khí."
"Cẩn thận một chút, tranh thủ về sớm."
"Biết rồi."
Trước mặt người bên ngoài, chị gái luôn quan tâm đầy đủ về cô.
Có cô gái thấp giọng nói: "Phi Phi à, cậu xem bộ dáng xa cách của em ấy với cậu kìa, cậu lại còn quan tâm em ấy như vậy."
"Đúng vậy, Triệu Lộ Tư quá cao ngạo đi, trên đường đi em ấy còn chẳng thèm nhiều lời với tụi mình."
Triệu Phi Phi mỉm cười nói: "Hết cách, tính tình em ấy như vậy, tớ làm chị cũng chỉ đành bao dung em ấy nhiều hơn thôi."
Triệu Lộ Tư chỉ nghe hai câu liền bước nhanh ra khỏi cửa khách sạn.
Cô quả thật không cách nào để ý tới những cô gái này, vật họp theo loài, các cô và Triệu Phi Phi có thể mở rộng cửa lòng nói chuyện phiếm, tự nhiên là không hợp ý với Triệu Lộ Tư.
Biệt thự suối nước nóng cách khách sạn Triệu Lộ Tư ở không quá vài trăm mét, đi bộ vài phút là đến.
Ngô Lỗi ngồi xổm ở bậc thang trước cửa, tay kẹp điếu thuốc, mắt hẹp dài hơi nhíu lại, lười biếng liếc nhìn cô.
"Biết ông đây đợi em bao lâu rồi không?"
Triệu Lộ Tư giơ túi trong tay lên, ngại ngùng nói: "Lấy chút đồ nên chậm chút."
"Sao lại mang theo nhiều thế?"
Ngô Lỗi mở túi cô ra, bên trong có áo tắm, khăn tắm, sữa tắm và dầu gội, còn có chai chai lọ lọ sữa dưỡng da...
Triệu Lộ Tư thấp giọng giải thích: "Đều cần dùng cả."
"Được rồi."
Ngô Lỗi vốn cảm thấy con gái thực phiền phức, cũng không biết vì sao, rơi vào trên người cô anh cảm thấy thế nào cũng không quá phiền.
Anh chờ cô, chờ tới cam tâm tình nguyện, đợi đến trong lòng ngọt ngào lại còn ngầm vui vẻ.
Triệu Lộ Tư không biết nội tâm Ngô Lỗi nghĩ gì, đi đến trước quầy lễ tân ở sảnh, nhân viên lễ tân đưa chìa khóa tủ để đồ cho cô.
Cô quay đầu hỏi Ngô Lỗi: "Bạn anh đâu?"
"Bọn họ vào trước rồi." Ngô Lỗi đi đến bên người cô: "Lề mà lề mề gần 40 phút, đổi lại là người khác mẹ nó còn vui vẻ đứng ở ngoài nói mát, ngồi chờ vô ích."
Mặc dù giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn nhưng Triệu Lộ Tư vẫn có thể nghe ra bao dung bên trong lời nói của anh.
Cô ái ngại nói: "Thật xin lỗi."
Ngô Lỗi đẩy cô vào phòng thay đồ nữ: "Dài dòng."
Triệu Lộ Tư vào phòng thay đồ nữ tìm tủ để đồ của mình, thay áo tắm một mảnh liền váy màu trắng của mình.
Điều kiện bên trong biệt thự suối nước nóng mặc dù không thể so sánh với khách sạn năm sao Tây Lĩnh, có điều cũng coi như không tệ, có phòng thay quần áo kế bên, còn có sàn sưởi.
Khu suối nước nóng xây dựng ở giữa rừng cây, sương trắng tràn ngập, lớn nhỏ ước chừng khoảng trăm cái ao, nhiệt độ và công hiệu của từng ao cũng không giống nhau, từ đường mòn bằng đá đi tới, chung quanh là cây xanh um tươi tốt, bên đường còn có tuyết trắng đọng không tan.
Triệu Lộ Tư dùng khăn tắm quấn chặt người, đi qua đường mòn phía trước, từ xa liền nghe thấy giọng Tùng Dụ Châu.
"Ngô ca, sao giờ này mới tới, tụi em cũng sắp ngâm xong rồi."
Giọng nói Ngô Lỗi cực kỳ dịu dàng, "Con gái, có nhiều việc phải chuẩn bị, động tác chậm, bình thường."
Ở trước mặt người ngoài, Ngô Lỗi chưa bao giờ phàn nàn Triệu Lộ Tư không tốt chỗ nào, chừa thể diện cho cô.
Triệu Lộ Tư quấn khăn tắm đi qua, đứng bên cạnh chào hỏi bọn họ một tiếng.
Đám con trai nhìn thấy Triệu Lộ Tư qua, nhao nhao nở nụ cười thân thiện, Tương Trọng Ninh nói: "Lộ Bảo, ao ở trên giữ lại cho em, em và bạn gái anh tắm chung đi."
Có thể là sợ cô xấu hổ, đám con trai cũng tự giác quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô.
Trong ao hoa hồng ở một bên, Lục Vi Vi vẫy tay với Triệu Lộ Tư: "Tới bên này."
Lúc Triệu Lộ Tư đi qua nghiêng đầu nhìn Ngô Lỗi.
Giữa sương trắng lượn lờ, anh dựa vào bờ ao suối nước nóng, khuỷu tay tùy ý đặt trên bệ đá, mặt nước vừa vặn ngập tới vị trí ngực anh, lại thêm làn da bánh mật quyến rũ, cơ bắp cánh tay lồi lõm, hình dáng rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ.
Khi anh nói chuyện với bạn bè, ánh mắt giống như cũng vô tình hay cố ý nhìn về phía Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư bước nhanh hơn đi đến ao bên cạnh, tháo khăn tắm xuống treo trên cây móc áo bằng gỗ ở trên, sau đó đi vào trong suối nước nóng.
Nước ấm từ chân chậm rãi lan tới toàn thân, xua đi hơi lạnh trên người.
Lục Vi Vi liếc mắt đánh giá Triệu Lộ Tư.
Làn da cô trắng giống như sữa vậy, đường nét trên mặt thanh tú tinh tế, con ngươi trong suốt như nước.
Con gái được nuôi nấng trong gia đình giàu có luôn luôn tinh tế như vậy.
Có điều sự lễ phép trong mỗi hành động của Triệu Lộ Tư cùng khí chất lạnh nhạt lại càng khiến cô không giống với các cô gái nhà giàu khác.
Lục Vi Vi không khỏi có chút hâm mộ.
Cô bắt chuyện với Triệu Lộ Tư: "Khách sạn Tây Lĩnh có suối nước nóng xa hoa như vậy, nghe nói điều kiện bên trong tốt hơn ở đây nhiều, sao cậu lại tới chỗ này?"
Triệu Lộ Tư thản nhiên nói: "Tôi tới trả đồ cho anh ấy."
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là không muốn cùng tắm suối nước nóng với Triệu Phi Phi các cô, còn một lý do nhỏ là, có lẽ không đành lòng từ chối Ngô Lỗi.
Có điều những chuyện này không cần phải nói rõ với người ngoài.
Tùng Dụ Châu cùng mấy đứa con trai trao đổi ánh mắt, từng người một đứng dậy rời đi: "Ngô ca, chúng ta đi ngâm ao khác đi."
Ngô Lỗi không chút để ý ừm một tiếng, có điều nhìn bộ dáng thảnh thơi bình tĩnh của anh giống như không tính đi cùng bọn họ.
Tương Trọng Ninh tới kéo Lục Vi Vi.
"Vợ yêu, đi thôi." Lục Vi Vi nghe lời theo Tương Trọng Ninh rời đi.
Trong hai suối nước nóng kề nhau cũng chỉ còn lại hai người Ngô Lỗi và Triệu Lộ Tư.
Ngăn cách hơi nước lượn lờ, hai người ở xa nhìn nhau.
Triệu Lộ Tư hình như cũng cảm thấy không khí hiện nay có chút kỳ quái, mất tự nhiên dời mắt đi.
Đôi mắt tối đen kia của Ngô Lỗi vẫn dừng trên người cô, nhìn tới nỗi tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Sau một lúc lâu, Ngô Lỗi từ trong ao đứng dậy, kéo theo tiếng nước ào ào.
Anh chậm rãi đi vòng qua bên ao Triệu Lộ Tư.
Triệu Lộ Tư phòng bị nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Còn có thể làm gì?" Ngô Lỗi đứng trên bậc thang ở suối nước nóng, nhìn cánh hoa hồng đầy hồ, nghiêm trang nói: "Tôi cũng muốn ngâm hoa hồng."
"..."
Người anh ướt sũng, dáng người đẹp tới nỗi bạn bè phải ghen tị, bắp thịt săn chắc, cơ bụng sáu múi, gợi cảm vô cùng.
Góc quần bởi vì đứng trong nước hơi dính, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong không thể nói ở nơi nào đó.
Giờ phút này đêm khuya thanh vắng, ngẩng đầu có thể thấy bầu trời sao, trời cao đất xa, gió núi lạnh thấu xương.
Lúc này Ngô Lỗi ở dưới ao, Triệu Lộ Tư có chút thở gấp.
Chỗ bóng cây thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng mấy người thiếu niên vui cười đùa giỡn, giống như rất gần lại giống như rất xa.
Cô hốt hoảng, Ngô Lỗi vậy mà không thấy nữa, trong ao trống không, không có bóng người.
Cô lo lắng gọi: "Ngô Lỗi?"
Dần dần, trong nước hồ bồng bềnh hiển hiện bóng người, anh vậy mà bơi đến bên cạnh cô, nắm vòng eo mảnh khảnh của cô.
Triệu Lộ Tư bị ngứa, sợ đến thiếu chút nữa không chạm chân xuống đáy ao được, suýt bị nước bao phủ mà sặc.
Ngô Lỗi nâng eo cô, lôi cô ra khỏi mặt nước.
Tiếng nước ào ạt, đầu anh cũng nổi lên mặt nước.
Tóc ướt sũng dán trên trán anh, dòng nước chảy xuống từ giữa lông mày anh, anh đưa tay lau mặt, khóe mắt chứa ý cười.
Cũng không biết anh vui vẻ chuyện gì, vẫn luôn mỉm cười.
Triệu Lộ Tư vội vàng di chuyển cách anh xa chút.
"Chạy cái gì, ông đây còn có thể đè chết em trong ao này à?"
Ngô Lỗi đi đến bên người cô, thấy cô lại muốn tránh đi, vì thế giữ cổ tay cô lại, lôi cô tới gần mình: "Muốn chơi trốn tìm ở chỗ này với tôi?"
Cô lập tức dừng lại, toàn thân căng thẳng, phòng bị nhìn cử động của anh.
Ánh mắt Ngô Lỗi vô tình hay cố ý rơi vào trước ngực cô.
Áo tắm một mảnh màu trắng, bộ ngực nhỏ đang phát triển đã có hình dáng thiếu nữ nên có.
Triệu Lộ Tư theo bản năng dùng tay che trước ngực.
"Vốn cũng không có mấy lạng thịt, che cái gì mà che."
Cô gái ấm ức nói: "Vậy anh nhìn cái gì chứ?"
Ngô Lỗi nở nụ cười: "Không có mấy lạng thịt cũng thật đáng yêu."
"..."
Trong làn sương trắng lượn lờ, đôi mắt cô ướt đẫm nước đặc biệt mê người.
Ngô Lỗi hơi nghiêng đầu, không nhìn nữa.
Ở loại địa phương này anh thực sợ khống chế không nổi bản thân, làm ra chuyện cầm thú với cô.
Nhịn được, cô vẫn là cô gái nhỏ.
Triệu Lộ Tư thấy anh rốt cuộc an phận, lúc này mới thoáng thả lỏng một chút, tựa vào cạnh bờ ao, bắt đầu hưởng thụ thú vui tắm suối nước nóng.
Cô chỉ sợ Ngô Lỗi làm bậy, chỉ cần anh không nháo, kỳ thật cũng không phải không thể ở cùng một chỗ.
Ngô Lỗi nhìn thấy Triệu Lộ Tư nhắm hai mắt, lông mi dày nhiễm hơi nước.
Anh chậm rãi vươn tay, lại cố gắng không để cô phát hiện, đưa cánh tay khoát lên trên bệ đá sau lưng cô.
Như vậy, cô giống như là dựa sát vào người anh.
Từ từ, tay người nào đó càng lúc càng không thành thật di chuyển lại gần, di chuyển đến bờ vai mảnh khảnh của cô.
Cô gái bình tĩnh nói: "Ngô Lỗi, lấy móng vuốt ra."
Ngô Lỗi nhìn trời, im lặng, vẻ mặt vô tội.
Triệu Lộ Tư nghiêng đầu nhìn tay anh đặt trên vai cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắc nhở: "Anh thành thật một chút."
Ngô Lỗi ngược lại nở nụ cười: "Cái này mà gọi là không thành thật chứng tỏ em chưa thấy qua chân chính không thành thật, muốn thử không?"
"Anh dám!"
Triệu Lộ Tư dừng một chút, phát hiện tạm thời không tìm ra lời lẽ ngoan độc có thể uy hiếp Ngô Lỗi.
Đôi mắt hẹp dài của Ngô Lỗi gợi lên chút phong lưu: "Thế nào?"
"Em sẽ không tiếp tục nói với anh!"
Cô phồng má, thở phì phì nhìn anh.
Khóe mắt Ngô Lỗi chứa ý cười, thật lâu sau, anh rốt cuộc giơ tay lên, rời khỏi vai cô.
Nhưng mà còn không đợi Triệu Lộ Tư thở phào, bàn tay không thành thật của tên nhóc này lại sờ vào dái tai trái của cô.
Ngón tay anh dùng lực, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mềm của cô, hung dữ nói —"Dám không để ý tới ông đây thử xem."
Triệu Lộ Tư bị anh vuốt ve ngứa ngáy khó chịu, một dòng điện luồn lên cột sống.
"Lấy tay ra." Giọng nói của cô nhịn không được mà run lên.
"Anh còn như vậy em liền đi về!"
Ngô Lỗi buông lỏng cô ra, bất quá chỉ trêu chọc cô mà thôi.
Tránh thoát được gông cùm xiềng xích của thiếu niên, Triệu Lộ Tư lập tức nhích ra xa, duy trì khoảng cách an toàn với anh, giống như nai con cảnh giác nhìn anh: "Đã nói rồi, anh không được đụng em."
"Ông đây thương em nên mới chạm vào em, đổi là người con gái khác, đưa tới trước mặt ông đây còn chẳng muốn nhìn."
"Người khác em mặc kệ, dù sao em không cho phép anh liền không thể đụng em."
Con trai lứa tuổi này nhu cầu sinh lý vô cùng mãnh liệt.
Triệu Lộ Tư thật không dám ở cùng một chỗ với anh nữa, cô đứng dậy đi ra khỏi suối nước nóng, quấn khăn tắm đi về phía đường nhỏ lát đá xanh ở một bên.
Ngô Lỗi ngơ ngẩn nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay còn lưu lại dư vị mềm mại từ vành tai cô.
"Lộ Bảo." Anh đột nhiên gọi cô lại.
Triệu Lộ Tư rầu rĩ quay đầu."Tôi hứa với em, về sau sẽ ngoan một chút." Ánh mắt anh chân thành tha thiết, trong giọng nói dường như còn mang theo chút làm nũng: "Tôi chờ em cho phép, có được không?".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro