30. Bá đạo cưng chiều
Trước đó 10 phút buổi phỏng vấn trực tiếp có đề cập đến sự kiện mất đàn, lúc này, video clip Triệu Phi Phi lén lúc trộm đàn từ phòng tập truyền ra, các học sinh lục tục phản ứng —
Người trộm đàn vậy mà lại là cô, đây không phải vừa ăn cướp vừa la làng sao!
Đường Tuyên Kỳ tự dưng bị đổ oan trộm đàn là người đầu tiên đứng lên, cao giọng hô: "Hoá ra thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng! Khó trách cậu vứt đàn xong liền chạy tới phòng giáo vụ vu khống tôi, còn muốn hãm hại tôi!"
Bạn học chung quanh lập tức hỏi Đường Tuyên Kỳ chuyện gì xảy ra, Đường Tuyên Kỳ liền kể lại chuyện Triệu Phi Phi lúc trước tự dưng vu oan cô trộm đàn, lại còn bắt cô phải xin lỗi, thậm chí uy hiếp nếu cô không xin lỗi liền đăng lên mạng, kích động fan công kích cô, biến cô thành An Khả Nhu thứ hai.
Các bạn học nhìn về phía Triệu Phi Phi trên sân khấu, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy cô quả thực như một khuôn mặt ma quỷ dữ tợn đáng sợ.
Khuôn mặt Triệu Phi Phi trắng bệch, khi thì nhìn MC, khi thì nhìn sang video clip trên tường, thân thể nhịn không được run rẩy.
"Kẻ lừa đảo!"
"Tâm cơ này thật sự đáng sợ."
"Má ơi, đây là nữ thần truyền cảm hứng sao, là ma quỷ thì có!"
"Thật sự, hôm nay đảo ngược rồi, ông đây tâm phục khẩu phục."
Các học sinh châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận, cho dù MC có năng lực ứng biến tốt cũng bị sự cố đột ngột xảy ra làm cả kinh không nói nên lời.
Lãnh đạo Bộ giáo dục dưới sân khấu phản ứng chậm hơn các học sinh nửa nhịp, nhưng nhìn liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhao nhao đứng dậy, trầm mặt đi ra khỏi hội trường.
Hiệu trưởng Trần vội vàng đuổi theo: "Cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu anh đừng nóng giận, có hiểu lầm, tôi nhất định điều tra rõ ràng!"
"Đây là học trò trường các anh bồi dưỡng ra để truyền cảm hứng cho học sinh đó ư?"
"Không, không phải, trong này nhất định có hiểu lầm! Cục trưởng Lưu, anh nghe tôi giải thích!"
"Không cần giải thích nữa, trò cười dừng ở đây!" Những người lãnh đạo một đám phẩy tay bỏ đi.
Triệu Phi Phi nhìn bạn học trong hội trường, vẻ mặt bọn họ khác nhau, có phẫn nộ, cũng có đồng tình cô, nhiều hơn là quần chúng ăn theo xem kịch vui.
Cô biết, xong rồi, toàn bộ đều đã xong rồi.
Sau cùng, cô nhìn thấy Triệu Lộ Tư đứng ở cuối khán phòng.
Triệu Lộ Tư mặt không chút thay đổi nhìn cô, giống như một người thẩm phán.
Triệu Phi Phi rốt cuộc hiểu rõ vì sao trong khoảng thời gian này Triệu Lộ Tư lại bình tĩnh như vậy, nhẫn nhịn không phát tác, cô liền biết cô không có lòng tốt gì!
Hoá ra ở chỗ này chờ cô!
Triệu Phi Phi chậm rãi đứng lên, cảm giác quanh mình trời đất hỗn loạn, phút chốc, cô vậy mà té xỉu!
Hội trường loạn một nùi, MC sợ tới mức kêu thất thanh, lập tức bảo người chung quanh gọi xe cứu thương.
Triệu Lộ Tư không ở lại, hai ba bước chạy ra khỏi hội trường, vừa lúc gặp được 'người khởi xướng' Ngô Lỗi bị hai bảo vệ dẫn từ lầu hai xuống.
Bảo vệ khoá tay anh, lại bị anh không kiên nhẫn hất ra.
Vẻ mặt anh vẫn ngỗ ngược như cũ, cực kỳ không khách khí nói: "Đừng đụng ông đây, ông đây tự đi."
Đi ngang qua người Triệu Lộ Tư, sắc mặt Ngô Lỗi nhu hoà một chút, anh mấp máy môi, quăng cho cô ánh mắt yên tâm.
Triệu Lộ Tư muốn giải thích thế nhưng cô không biết phải nói với ai, hiện trường đã lộn xộn, xe cứu thương, bác sỹ y tá, còn có các thầy cô giáo tổ chức sơ tán học sinh và lãnh đạo nhà trường gọi tới cục cầu tình...
Triệu Lộ Tư trơ mắt nhìn Ngô Lỗi bị bảo vệ dẫn đi ra ngoài, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cô chỉ chuẩn bị video clip tranh tài, đoạn clip này mặc dù có thể vạch trần lời nói dối của Triệu Phi Phi nhưng lại không đến mức đưa cô ta vào chỗ chết.
Ngô Lỗi đột nhiên cắt ngang thay bằng đoạn clip Triệu Phi Phi trộm đàn, như vậy tương đương với phơi bày phẩm chất đạo đức thấp kém của Triệu Phi Phi cùng trung học Đức Tân nhiều lần bao che dung túng cho sai lầm của cô ta, đồng thời ném ra nơi dư luận đầu sóng ngọn gió.
Mà anh một người gánh vác phải nhận hết mọi hậu quả.
Trọng sinh trở về, Triệu Lộ Tư không muốn lôi anh vào trong kế hoạch báo thù của cô, nhưng chết tiệt....
Vận mệnh hai người giống như dây leo quấn vào nhau, căn bản không có cách nào phân chia thành hai đường thẳng song song.
Đi ra khỏi toà nhà hội trường, Triệu Lộ Tư nhìn bầu trời cuồn cuộn nặng nề, gió lạnh thấu xương gào rít bên tai cô, thổi vào gương mặt non mềm như dao cắt.
Gió thổi báo giông bão sắp đến.
Ân Hạ Hạ cầm di động chạy tới, hưng phấn đưa cho cô xem bình luận thế giới quan sụp đổ của đám fan mạng kia, thế nhưng Triệu Lộ Tư lại ngơ ngẩn nhìn mây đen trùng điệp nơi xa.
Thật lâu sau, Ân Hạ Hạ khó có thể tin mở to hai mắt.
Triệu Lộ Tư khóc.
Cô không phát ra âm thanh, nước mắt im lặng chảy xuống từ hốc mắt.
Cô cố chấp cắn chặt môi dưới, khàn cổ họng, trầm giọng nói bốn chữ —
'Cái giá quá lớn.'
Cô hy sinh Ngô Lỗi.
•••
Bởi vì buổi phỏng vấn được phát trực tiếp cho nên đoạn clip Triệu Phi Phi ăn cắp đàn kia bị truyền lên trên mạng, nhóm fan của cô quả thực khó chịu như ăn phải phân, thật không ngờ nữ thần truyền cảm hứng nổi tiếng lâu này lại là một người lòng dạ tiểu nhân tâm cơ thâm trầm.
Giờ phút này khi mọi việc đã rõ ràng, fan cuồng theo đuổi và nhiệt tình yêu thương cô hoàn toàn chuyển thành phẫn nộ vô tận, giết người trách phạt chửi rủa chưa hề dừng lại —
'Đê tiện, tởm quá rồi!'
'Thật không nghĩ tới, thần tượng của tui lại là người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy.'
'Phục rồi phục rồi, kỹ năng biểu diễn của bà này cao quá đi.'
'Tao thật sự mù mắt, lúc trước còn giúp con tiện nhân này đi mắng người khác.'
'Bớt tranh cãi đi, người bị các người mắng vào viện rồi.'
'Cô ta hiện tại ở bệnh viện nào, chết chưa, chưa chết thì tao tới giết cho chết.'...
Weibo của Triệu Phi Phi trở thành chiến trường khói thuốc súng bay tán loạn, mỗi một bài đăng Weibo bên dưới đều đầy rẫy lời chửi rủa oán độc của fan, thậm chí còn có người photoshop đủ hình của cô thành meme, tiến hành trào phúng cùng công kích cô.
Triệu Lộ Tư chỉ lướt qua vài cái liền không nhìn nữa.
Chính như lúc trước bọn họ dưới sự chỉ dẫn của Triệu Phi Phi nhục mạ An Khả Nhu, hiện tại Triệu Phi Phi rốt cuộc đã nếm được gậy ông đập lưng ông rồi.
Không chỉ có vậy, nhóm fan kia còn tìm được Weibo Triệu Lộ Tư, những nội dung trước kia những người này không để ý, hiện tại sau khi đổi mới nhân vật Triệu Phi Phi, xem lại lần nữa, tất cả đều biến thành 'chứng cứ phạm tội' của Triệu Phi Phi.
'Lại rút 200cc máu, tôi đau quá, nhưng mẹ mắng tôi, nói chị gái càng đau hơn, tôi phải chịu đựng.'
'Muốn uống nước ấm nhưng mẹ và ba đều lo chăm sóc chị gái, đầu tôi có chút choáng váng, khó chịu, ngồi dậy không nổi.'
'Tôi cũng muốn sống cho thật tốt, có được cuộc sống của bản thân, có được sức khoẻ, không phải trở thành vật phẩm phụ thuộc vào mạng sống của người khác.'
So với việc trở thành 'thím Tường Lâm'* gặp ai liền kể ra oan ức của mình, Triệu Lộ Tư dùng phương thức an tĩnh như vậy ghi chép lại nội dung, đợi lúc dân mạng kích nổ sẽ thành cọng rơm sau cùng đè sập Triệu Phi Phi.
Triệu Lộ Tư chờ đợi ngày này chờ đã thật lâu rồi.
'Trời ơi, tôi không cách nào tưởng tượng được Triệu Phi Phi rốt cuộc đã làm gì với em gái mình!'
'Từ lúc sinh ra đã bị ép truyền máu cho chị gái, còn bị người trong nhà vô đạo đức ép buộc, đây quả thực đáng sợ!'
'Nếu đổi lại là tôi, khẳng định hận không thể giết chết chị gái mình!'
'Trước kia Triệu Phi Phi không hề đề cập tới em gái mình trước công chúng khẳng định là chột dạ!'
'Ngẫm lại thấy nổi cả da gà, quả thực quá đáng sợ!'
'Tao mẹ nó muốn báo công an, bắt toàn bộ cái nhà hung thủ giết người này lại, đem ra công lý!'...
Toàn bộ đều theo kịch bản phát triển mà Triệu Lộ Tư muốn, tất cả oan ức cùng không cam lòng của cô rốt cuộc vào cái ngày lộ ra chân tướng này nặng nề gột sạch.
Những fan trước kia ủng hộ Triệu Phi Phi hiện tại đều trở thành địa ngục của cô ta, có khả năng cô ta sẽ còn bị giày vò trong địa ngục này một thời gian rất dài.
Buổi tối, mẹ Đào Gia Chi gọi cho Triệu Lộ Tư, nói buổi tối sẽ ở lại bệnh viện với chị gái, không trở về nhà, bảo cô tự ăn cơm.
Triệu Lộ Tư hỏi mẹ: "Chị ấy thế nào rồi?"
Đào Gia Chi bất đắc dĩ thở dài: "Sức khoẻ chị con không đáng ngại nhưng tinh thần thì không ổn định, phải ở lại bệnh viện. Aizz, con nói xem, chuyện sao có thể nháo thành như vậy chứ."
Triệu Lộ Tư nghe giọng Triệu Minh Chí: "Sao có thể nháo thành vậy, còn không phải con nhóc kia tự mình nháo sao. Nếu nó không trộm đàn, có thể bị người tóm lấy sơ hở sao, hiện tại clip bị người phát tán trên mạng, những người trên mạng đó mắng rất khó nghe!"
"Anh nói thử xem, là tên khốn nào tung clip ra, em nhất định bảo anh Trần đuổi cổ nó."
Hiển nhiên cha mẹ cũng không biết Triệu Lộ Tư có liên quan tới chuyện này.
Nếu không phải Ngô Lỗi đột nhiên cắt ngang chen vào, có lẽ bây giờ trong nhà sớm đã nháo lật trời, Triệu Lộ Tư hoàn toàn có thể tưởng tượng được cha mẹ biết rõ sẽ đối với cô thế nào.
Thậm chí... bên chỗ bà nội, cô lại không cách nào nói rõ, dù sao bà Triệu chủ trương gia hoà vạn sự hưng, cho dù chuyện gì đều phải suy tính tới lợi ích của gia tộc.
Ngô Lỗi quả thật giúp cô quá nhiều.
Triệu Lộ Tư im lặng cúp điện thoại, một mình ngồi trên ghế sofa, cô trầm tư, gửi tin nhắn cho Ngô Lỗi: 'Tình huống sao rồi?'
Ngô Lỗi không trả lời cô, cô gọi điện cho anh, giọng nói nhắc nhở điện thoại anh tắt máy rồi.
Triệu Lộ Tư nhớ tới bộ dáng nổi giận đùng đùng của hiệu trưởng Trần, có thể tưởng tượng được ông tức giận tới mức nào.
Ngô Lỗi không có quả ngon để ăn, nhẹ thì ghi tội, nặng thì... hơn phân nửa là bị đuổi học.
Ngày hôm sau, như Triệu Lộ Tư suy đoán, Ngô Lỗi không tới trường.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày Triệu Lộ Tư đều đi ngang lớp 19, không nhìn thấy bóng dáng anh, cũng căn bản không liên hệ được với người khác.
Không hỏi ra tình huống từ chỗ mấy người anh em của anh, bọn họ đều nhất trí nói Ngô ca ra ngoài tránh sóng gió, không có gì, bảo Triệu Lộ Tư không cần lo lắng.
Chỉ có Ân Hạ Hạ thần bí chạy tới nói cho Triệu Lộ Tư, nói Ngô Lỗi bị bắt tới cục cảnh sát rồi.
Triệu Lộ Tư mạnh mẽ đặt bút xuống: "Cậu nghe từ đâu vậy?"
"Là ba tớ nói, ông ấy nói lỡ miệng, về sau bị tớ hỏi ra được." Triệu Lộ Tư biết cha của Ân Hạ Hạ là người trong cục cảnh sát.
"Ngô Lỗi không có phạm pháp, cục cảnh sát dựa vào cái gì bắt anh ấy."
Ân Hạ Hạ vội vàng nói: "Cậu trước đừng kích động, tớ nghe ba nói, trường học chuẩn bị khởi tố Ngô Lỗi ăn cắp, chính là anh ta truyền phát đoạn clip kia, là anh ta thừa dịp ông Lưu trong phòng CCTV ngủ gà ngủ gật, lẻn vào ăn cắp! Hiện tại trường chuẩn bị dùng chuyện này tố anh ta ăn cắp."
Triệu Lộ Tư tức đến toàn thân phát run, giọng nói trầm thấp đáng sợ: "Ăn cắp, rốt cuộc là ai ăn cắp!"
Bọn họ như thế nào còn có mặt mũi nói Ngô Lỗi ăn cắp, rõ ràng trường học bao che hành vi trộm cắp của Triệu Phi Phi mới có thể dẫn tới chuyện như vậy, ai mới là kẻ trộm chân chính, bọn họ rõ ràng không làm rõ.
Ân Hạ Hạ thấy sắc mặt Triệu Lộ Tư giận tới trắng bệch, cô an ủi nói: "Cậu đừng vội, chuyện khởi tố cũng do lãnh đạo nhà trường nổi nóng nói ra. Ba tớ kỳ thật cũng hiểu được việc này là do trường học làm không đúng, hiện tại áp lực dư luận trên mạng lớn như vậy, nếu trường học dám khởi tố Ngô Lỗi, khẳng định cũng bị mắng chết! Bọn họ không dám tuỳ tiện làm bậy đâu."
Lời nói của Ân Hạ Hạ trái lại nhắc nhở cô, cô đặt bút xuống, cũng không quản lát nữa có tiết hay không, lập tức chạy tới văn phòng hiệu trưởng.
Còn chưa tới văn phòng hiệu trưởng, ở đầu bậc thang, Triệu Lộ Tư đã bị mấy người Tùng Dụ Châu ngăn lại rồi.
Thấy dáng vẻ hung hăng của Triệu Lộ Tư thế này, Tùng Dụ Châu cũng đoán được cô muốn đi tìm hiệu trưởng nói rõ.
"Triệu Lộ Bảo, hiện tại Ngô ca bên kia đã giải thích rõ rồi, cảnh sát cũng đã ghi lại khẩu cung, em hiện tại đi tìm hiệu trưởng cũng vô dụng thôi."
Triệu Lộ Tư tháo cặp trên vai xuống, ném mạnh xuống đất, tức giận hỏi: "Mấy anh có còn là anh em của anh ấy không, bị nhốt vào cục cảnh sát, chuyện lớn như vậy mấy anh giấu diếm tới bây giờ?"
Tùng Dụ Châu chưa thấy qua Triệu Lộ Tư nổi nóng như vậy, trước kia nói mấy lời nói nặng sẽ run như con mèo nhỏ, đột nhiên lộ ra móng vuốt, trong lòng bọn họ có chút rụt rè.
"Em, em trước đừng nóng giận a, tính tình Ngô ca em cũng không phải không biết, chuyện anh ấy đã nói, mấy anh đây cũng không dám không nghe mà. Việc này tụi anh khuyên cũng vô dụng, anh ấy ôm toàn bộ rồi, chuyện trộm video là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu trường học khởi tố sẽ nắm lấy chuyện này. Tóm lại hiện tại không phải lúc truy cứu đúng sai, việc cấp bách là chúng ta phải nghĩ cách đem chuyện này việc lớn hoá nhỏ."
Triệu Lộ Tư hiểu tính cách Ngô Lỗi, nếu anh gánh chịu tất cả mọi chuyện vì bảo toàn cô khẳng định nên nói cũng đã nói, hiện tại cho dù Triệu Lộ Tư có 100 cái miệng nói chuyện này không liên quan tới Ngô Lỗi cũng không ai tin cô.
Ngu xuẩn!
Đúng lúc này, hiệu trưởng Trần cùng vài vị lãnh đạo từ phòng họp đi ra, Triệu Lộ Tư liền vội vàng tới nghênh đón.
Đám người Tùng Dụ Châu thấy thế không ổn, cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Hiệu trưởng Trần, em có việc muốn nói với thầy."
Hiệu trưởng Trần liếc Triệu Lộ Tư một cái, vừa đi vừa nói: "Lộ Bảo, chuyện của chị gái em lãnh đạo nhà trường đã nghiên cứu qua, chúng ta khẳng định sẽ cho em ấy một lời công bằng, em yên tâm."
"Cho ai một lời công bằng?" Triệu Lộ Tư có chút không dám tin lỗ tai mình.
Hiệu trưởng Trần dừng bước, vỗ vỗ vai Triệu Lộ Tư, thở dài nói: "Chị gái em bị oan ức lớn như vậy, lãnh đạo sẽ không ngồi yên, chúng ta sẽ chống án, để cho người khởi xướng chuyện này bị pháp luật chế tài."
Mấy đứa con trai nghe xong nháy mắt nhịn không được mắng: "Mẹ nó! Thầy có lầm hay không! Trộm đồ là Triệu Phi Phi! Ngô ca tụi em bất quá là phạm tội truyền tin, anh ấy có làm gì sai đâu chứ!"
Hiệu trưởng Trần chỉ vào bọn họ nói: "Ai cho các em tới đây, không muốn học thì biến đi cho thầy! Sớm nhìn mấy đứa không vừa mắt rồi, một đám thật tệ hại!"
Triệu Lộ Tư siết chặt tay đặt bên đùi, thật lâu sau, chỉ nghe cô trầm giọng nói: "Người khởi xướng chuyện này chẳng lẽ không phải thầy sao, hiệu trưởng Trần?"
Hiệu trưởng Trần kinh ngạc nhìn Triệu Lộ Tư: "Em nói gì?"
"Nếu không phải thầy vì vinh dự của trường và thể diện của bản thân bao che Triệu Phi Phi, dễ dàng tha thứ cho chị ấy nhiều lần phạm sai lầm, sự tình làm sao phát triển tới tình trạng ngày hôm nay. Xin lỗi, thứ cho em nói thẳng, thầy căn bản không xứng trở thành người trong ngành giáo dục."
Hiệu trưởng Trần tức giận đến môi run lập cập, chỉ vào Triệu Lộ Tư nói: "Thầy thấy em thật sự điên rồi! Em nói thêm một câu nữa, thầy sẽ nói cho ba mẹ em biết."
Triệu Lộ Tư mặt không chút thay đổi nói: "Hiệu trưởng Trần, Ngô Lỗi đã ở cục cảnh sát ba ngày rồi, nếu sáng mai anh ấy không được thả ra, em sẽ đem những chuyện em biết rõ liên quan tới việc thầy bao che cho hành vi của Triệu Phi Phi, đăng hết toàn bộ lên mạng. Chuyện của Triệu Phi Phi hiện nay đã thành đề tài nóng hổi rồi, em đương nhiên đồng ý giúp trung học Đức Tân lại lên hot search lần nữa."
Cô nói xong những lời này, thậm chí cũng không cho hiệu trưởng Trần bất kỳ cơ hội biện bạch gì, xoay người bỏ đi.
Mấy đứa con trai đi theo sau lưng Triệu Lộ Tư, nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, nhớ tới bộ dáng cô đối chọi gay gắt với hiệu trưởng Trần, không thấy chút yếu đuối cùng sợ sệt khi ở trước mặt Ngô Lỗi ngày thường.
Tương Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Châu, thấp giọng nói: "Aizz, Triệu Lộ Bảo như vậy có thể bị Ngô Lỗi khi dễ sao? Tao không tin."
Tùng Dụ Châu nói: "Trước kia tin, hiện tại tao cũng méo tin nổi."
"Mày nói em ấy có phải giả heo ăn cọp không?"
"Không phải, tao cảm thấy em ấy có ý nhường Ngô ca của tụi mình, nếu thật cứng rắn, không biết Ngô ca bị em ấy ngược thành cái dạng gì nữa."
"Sao từ trong lời mày tao nghe ra được chút ý tứ bá đạo cưng chiều vậy?"
"Chính là bá đạo cưng chiều."
"Không phải, ai cưng chiều ai."
Tùng Dụ Châu liếc mấy đứa con trai bên cạnh: "Đương nhiên là em ấy cưng chiều Ngô ca rồi."Lúc này Triệu Lộ Tư đột nhiên quay đầu lại, mấy đứa con trai lập tức đứng thẳng, chờ đợi phân công.
"Mấy anh lát nữa có bận gì không?" Cô hỏi.
"Không bận không bận, chị dâu, à không phải, bạn học Triệu Lộ Tư có gì sai bảo."
Triệu Lộ Tư nghĩ ngợi nói: "Tối hôm nay Ngô Lỗi sẽ phải được thả ra, nhưng em còn có phần lo lắng, tóm lại, các anh đi trước chờ bên ngoài cục cảnh sát, nếu anh ấy được thả ra, các anh nhắn tin cho em."
"Được, không thành vấn đề."
Triệu Lộ Tư lên xe chuẩn bị rời đi, Tùng Dụ Châu bỗng nhiên gọi cô lại: "Lộ Bảo à, nếu Ngô ca không được thả ra, em tính làm thế nào, sẽ không thật sự đăng Weibo chứ? Em như vậy công nhiên giúp Ngô Lỗi, đứng ở thế đối lập với chị gái em, em phải nói sao với người nhà em?"
Triệu Lộ Tư nhẹ nhàng mà cắn môi: "Quản không nhiều được như vậy."
Cô có người nhà, Ngô Lỗi không có.
Ngô Lỗi vào tù chính là vào tù, ngay cả người đến thăm cũng không có, lại càng không có ai nói chuyện giúp anh, giúp anh mời luật sự lên toà.
Anh hai bàn tay trắng, chỉ có cô thôi.
•••
Tám giờ tối, Ngô Lỗi được thả ra.
Anh mặc áo jacket màu tối, vai đeo ba lô màu đen, phong độ trầm xuống, đoạn lông mày bị đứt càng thêm hung lệ.
Sắc mặt anh âm trầm, thấy đám anh em cũng chỉ đơn giản giơ tay lên, không nói một lời.
Bị giữ lại hai ba ngày, dù là ai thả ra cũng sẽ không thật sự vui vẻ.
Tùng Dụ Châu tới đón, tiếp nhận ba lô trên vai anh: "Đói bụng rồi đi, đi tới quán ăn, tụi em còn chưa ăn cơm."
Ngô Lỗi cùng bọn họ đi đến quán ăn thường đi kia, gọi một bàn đồ ăn phong phú, anh phiền muộn không hé răng ăn cơm, xem ra ở bên trong cũng không dễ dàng gì.
Tùng Dụ Châu giúp Ngô Lỗi mở điện thoại lên, điều đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn chủ nhiệm lớp gửi tới, bảo Ngô Lỗi ngày mai cứ đi học bình thường.
"Hẳn là không thành vấn đề rồi." Tùng Dụ Châu nói: "Chuyện này trường học sẽ không truy cứu nữa."
Khoé mắt Ngô Lỗi lộ ra tia khinh miệt: "Có gan bắt tôi sao lại không dám làm tới cùng."
Tương Trọng Ninh nói: "Lần này nếu như không phải....."
Tùng Dụ Châu nhấc chân đạp anh, không để cho anh nói hết lời.
Triệu Lộ Tư không cho nói, bọn họ liền không thể nói.
Ngô Lỗi nhét đồ ăn vào miệng, nhìn sang Tương Trọng Ninh: "Nếu không cái gì?"
"Không có gì, Ngô ca, anh ăn nhiều chút." Tùng Dụ Châu gắp thêm đồ ăn cho anh: "Ở bên trong khẳng định không tốt, đúng rồi, người bên trong có khi dễ anh không?"
Ngô Lỗi khẽ hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ dám?"
Ngẫm lại cũng đúng, Ngô Lỗi đóng vai ác như vậy, trên thế giới này chỉ sợ cũng không có mấy người dám khi dễ anh.
Ngô Lỗi không chút để ý hỏi: "Em ấy thế nào?"
"Ai chứ?"
Tùng Dụ Châu liếc Tương Trọng Ninh, có thể khiến cho Ngô Lỗi tâm tâm niệm niệm còn có thể là ai.
"Cô nhóc bị doạ bể mật." Tùng Dụ Châu nói với Ngô Lỗi: "Một câu không dám nói, cũng không nói lung tung, tụi em đã giúp anh trông chừng em ấy, yên tâm đi, chuyện này coi như xong."
"Bị doạ?" Ngô Lỗi nhìn Tùng Dụ Châu: "Em ấy biết tôi bị bắt?"
Tương Trọng Ninh nói: "Tuyệt đối không phải mấy đứa tụi em nói! Có thể thề với trời!"
Sắc mặt Ngô Lỗi âm trầm, hai ba miếng liền ăn xong, xách ba lô lên rời khỏi.
Gió lạnh, đường ướt sũng, Ngô Lỗi đứng trước vạch đi bộ chờ đèn xanh đèn đỏ.
Nước trên đường phản chiếu ảnh ngược của anh, xe lao vút qua làm bắn nước tung toé, làm ướt ống quần anh mà anh hoàn toàn không phát hiện.
Ngô Lỗi cầm di động, suy nghĩ thật lâu, soạn một tin nhắn cho Triệu Lộ Tư: 'Tôi ra ngoài rồi, không cần lo lắng.'
Suy xét một chút, anh xoá 'không cần lo lắng' đi, chỉ giữ lại bốn chữ phía trước, ấn gửi đi.
Triệu Lộ Tư ngồi xếp bằng trên giường, nhìn tin nhắn bốn chữ anh gửi kia, nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rất nhanh Ngô Lỗi lại gửi qua mấy chữ — 'Có thể gặp mặt một lần hay không?'
Triệu Lộ Tư: 'Hửm?'
'Trên người tôi không có tiền, bụng hơi đói rồi.'
Triệu Lộ Tư đặt di động xuống, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, nhưng có chút khó tập trung.
Hai phút sau, cô lại liếc mắt nhìn tin nhắn kia, rốt cuộc mềm lòng rồi.
'Hiện tại anh ở đâu?'
•••
Cuối phố, Ngô Lỗi từ xa nhìn thấy Triệu Lộ Tư.
Cô mặc bộ áo vải rộng rãi, tết tóc đuôi ngựa, lại còn đeo bao tay bằng lông.
Cô nhìn thấy anh, bước nhanh hơn tới chỗ anh.
'Tách tách' một tiếng, Ngô Lỗi tắt bật lửa, đi thẳng tới chỗ cô.
Đôi mắt đen của cô sáng ngời trong suốt, cánh môi hồng nhuận, hàng mi cong giống như viền hơi nước.
Ngô Lỗi thấy cô, tâm co rút lại.
"Anh muốn ăn gì?" Triệu Lộ Tư dịu dàng hỏi anh: "Lúc này rất nhiều tiệm cơm đóng cửa rồi, anh muốn ăn đồ nướng không, bên này có một quán." Lời cô còn chưa dứt, Ngô Lỗi đột nhiên bước lên một bước, ôm cô vào lòng.
Người anh mơ hồ tản ra loại mùi rỉ sắt nào đó, có phần giống máu tươi, lại giống như hương vị nào đó mà Triệu Lộ Tư nói không nên lời, nhưng là hương vị duy nhất thuộc về Ngô Lỗi, cô không hề bài xích.
Anh mặc áo jacket, chất vải có chút thô cứng cấn lấy da thịt non mịn trên mặt cô có chút khó chịu.
Triệu Lộ Tư trầm giọng hỏi: "Ngô Lỗi, anh bị thương sao?"
"Không có." Anh khàn khàn nói: "Ông đây ở ba ngày, nhớ em, nhớ muốn điên rồi."
Triệu Lộ Tư đưa tay chắn trước ngực anh, đẩy đẩy anh, thế nhưng không nhúc nhích.
Người con trai ôm cô chặt hơn, chặt đến bắp thịt trên người phát run, giống như muốn ấn cô vào trong người mình.
Triệu Lộ Tư bị anh ôm hít thở không được, sặc, ho khan dữ dội.
Ngô Lỗi không thể làm gì khác buông lỏng cô ra, thật cẩn thận giúp cô vỗ sau lưng, thuận khí.
"Anh có thể đừng thô bạo vậy không?"
"Thực xin lỗi."
Đối xử với con gái giống như bông hoa mềm này, nhẹ không giải được khát, nặng lại sợ hư, anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Triệu Lộ Tư lấy ví tiền ra, lấy ra hai trăm đồng nhét vào túi quần Ngô Lỗi: "Anh cầm trước đi ăn cơm tối, em trở về trước."
Trong nháy mắt cô rời đi, Ngô Lỗi cầm cổ tay mảnh khảnh của cô: "Em có thể đừng giận tôi không?"
Triệu Lộ Tư rũ mắt, thản nhiên nói: "Chuyện gì?"
"Chuyện tôi tự ý làm."
Thì ra anh vẫn biết bản thân tự ý làm rồi.
Kỳ thật trong lòng Triệu Lộ Tư đã nghĩ đến một ngàn một vạn điều mắng anh, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến anh bị nhốt ba ngày, Triệu Lộ Tư thật sự không đành lòng trách cứ anh một chữ.
"Anh tự mình kiểm điểm đi." Cô rút cổ tay mình ra: "Đừng hỏi em."
Ngô Lỗi nhất quyết không tha nói: "Tôi đã tự kiểm điểm rồi, tôi sẽ bồi thường cho em."
Nghe nói như thế, Triệu Lộ Tư quay đầu, tò mò nhìn anh: "Anh muốn bồi thường thế nào?"
Ngô Lỗi khẽ nhếch khoé miệng, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, nâng mặt cô, dùng lực hôn lên trán cô.
"Khốn kiếp!" Triệu Lộ Tư lui ra sau vài bước, mắng: "Hạ lưu!"
Ngô Lỗi nhún vai, lấy hai trăm đồng trong túi ra giơ lên, cố ý kéo dài giọng: "Cảm ơn em mời cơm, no rồi, trở về đi."
Nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất dưới bầu trời đêm nơi cuối phố, Triệu Lộ Tư giơ tay xoa trán mình, da thịt vẫn còn lưu lại cảm nhận khô ráo nơi môi anh.
"Thằng nhóc thối."
------------
Chú thích*Thím Tường Lâm: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc có tên là "thím Tường Lâm", tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng.
"Tường Lâm" được dùng làm tên người, mang ý nghĩa "cát tường như lâm", vận mệnh rất tốt.
Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó.
Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp "phản kì ý nhi dụng chi" (dùng với ý nghĩa ngược lại)..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro