25. Không bẩn
Tùng Dụ Châu cầm bóng rổ từ cửa sau lớp học đi vào, đặt bóng xuống, nằm úp xuống bên cạnh bàn Ngô Lỗi đang ngáy o o, đưa tay ra giật giật tóc mai của anh.
Tương Trọng Ninh làm thủ thế cắt cổ với anh, dùng khẩu hình nói 'Mày muốn chết à.'
Ngô Lỗi lúc ngủ dậy phát cáu lên, người bình thường chịu không nổi.
Tùng Dụ Châu gian xảo cười, kề vào tai Ngô Lỗi, nhẹ giọng nói: "Lộ Bảo hẹn anh xế chiều đến hội trường xem phim."
Hai giây sau, thân thể Ngô Lỗi đột nhiên giật giật như máy móc, anh ngẩng đầu, con ngươi nhập nhèm mông lung mang theo chút gợi cảm.
"Cái gì?"
Tùng Dụ Châu cười nói: "Không có gì, em nói bừa a, anh ngủ tiếp đi."
Ngô Lỗi đứng dậy, bước đi thong thả lười nhác đến bồn rửa ban công, xoay vòi nước vỗ nước vào mặt, sau đó còn thấm nước vuốt vuốt tóc mình.
Tùng Dụ Châu dựa cạnh cửa sổ, nhìn Ngô Lỗi tạo dáng tóc, không yên lòng nói: "Nếu bây giờ tao nói cho anh ấy biết 'Lộ Bảo' hẹn anh ấy xem phim không phải 'Lộ Bảo' mà anh ấy muốn kia, anh ấy có thể cắt một chân của tao hay không?"
Tương Trọng Ninh gian nan nuốt nước miếng, vỗ bả vai Tùng Dụ Châu: "Mày, chạy trối chết đi."
Cho nên sau khi Ngô Lỗi 'tỉ mỉ ăn mặc', đúng giờ đứng dưới lầu hẹn.
Không bao lâu, Phương Duyệt Lộ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Cô mặc bộ đồ đông đáng yêu, tóc tết đuôi ngựa, tóc mai buông thõng, có vài sợi hơi xoăn, hết sức xinh đẹp.
Cô giơ tay với Ngô Lỗi, sắc mặt Ngô Lỗi thay đổi.
Anh ngẩng đầu, trên ban công tầng năm Tùng Dụ Châu và Tương Trọng Ninh vội vàng thụt đầu lại, bỏ trốn mất dạng.
Phương Duyệt Lộ cầm hai tấm vé trong tay, thấp thỏm lại hưng phấn nói với Ngô Lỗi: "Em nghĩ anh sẽ không tới."
Giọng nói cô vừa ấm vừa mềm, lại còn mang theo chút sợ hãi.
Ngô Lỗi đang muốn mở miệng, vừa đúng lúc này, Triệu Lộ Tư tay bưng một chén súp khoai tây cùng đám bạn từ hành lang dãy phòng học bên cạnh đi tới.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu nâu sẫm kia của cô sáng long lanh cực kỳ xinh đẹp, cho dù là đứng trong đám người luôn luôn khiến cho anh nhìn một cái liền thấy cô.
Triệu Lộ Tư đang trò chuyện với đám bạn, nghiêng đầu thấy Ngô Lỗi cùng một cô gái xa lạ ở cùng một chỗ, tốc độ nói chuyện của cô rõ ràng chậm nửa nhịp.
Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói gì đó với đám bạn, trên mặt nở nụ cười.
Ánh mắt Ngô Lỗi rơi vào trên người cô liền không thu trở lại rồi.
Triệu Lộ Tư đi ngang qua người anh, ngó anh một cái nhưng không quấy rầy anh.
Ngô Lỗi đột nhiên có chút nổi nóng, anh nhấc chân đi về phía hội trường.
Phương Duyệt Lộ ở sau lưng anh khó hiểu hô: "Này, Ngô Lỗi."
Đừng nói Phương Duyệt Lộ không chỉ giống Triệu Lộ Tư, tên giống, ngay cả tiếng nói cũng rất giống.
Một tiếng 'Ngô Lỗi' này kêu đến khiến cột sống anh như giật điện.
Anh khẽ nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Không phải xem phim sao?"
Phương Duyệt Lộ vui mừng quá đỗi, vội vàng đuổi theo: "Anh đợi em với."
Trước khi vào phòng học, Triệu Lộ Tư nhịn không được liếc mắt nhìn ra sân thể dục, bóng dáng thiếu niên cao ngất, Phương Duyệt Lộ ở sau lưng anh nhu thuận giống như cô dâu nhỏ.
Triệu Lộ Tư nhẹ nhàng thở ra, xoay người trở về phòng học.
Triệu Lộ Tư nhận ra Phương Duyệt Lộ, trên bảng vàng danh dự còn dán hình cô a, người thường xuyên lọt vào top 10, vô cùng ưu tú, thái độ trong ngày thường ôn tồn lễ độ, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng.
Ngô Lỗi có lẽ sẽ thích cô ấy.
Ân Hạ Hạ ở bên người Triệu Lộ Tư lải nhải không thôi.
"Ai nha ai nha, vừa nãy còn nói ai đó không xứng với người nào a, này còn không quá nửa giờ, ai đó liền thông đồng với em gái khác, haizz, thay lòng đổi dạ nhanh như vòi rồng á."
Triệu Lộ Tư đẩy mặt cô ra, không chút để ý nói: "Đi coi phim của cậu đi, cũng sắp bắt đầu rồi."
"Cậu thật không đi à."
"Không đi, tớ làm bài tập."
Bây giờ cô mà đi qua tham gia náo nhiệt vậy âm mưu vừa nãy không phải đổ sông đổ biển sao.
Ân Hạ Hạ và các bạn cùng nhau đến hội trường, không bao lâu, nhắn tin cho Triệu Lộ Tư: 'Ngô Lỗi ngồi với Phương Duyệt Lộ chưa tới 2 phút đã đi rồi, Phương Duyệt Lộ hiện tại một mình lau nước mắt a!'
Triệu Lộ Tư biết, Ngô Lỗi trước sau như một là thế, tính tình anh thật quá hư.
Nhưng dù vậy Triệu Lộ Tư vẫn không cách nào chán ghét anh.
Lúc tất cả mọi người đối tốt với cô chỉ có Ngô Lỗi đối với cô không tốt, bắt nạt cô.
Nhưng lúc toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô, cũng chỉ có Ngô Lỗi mở ra hai tay che chở cô.
Quả nhiên như Triệu Lộ Tư dự đoán, Triệu Phi Phi nhận được tấm vé xem phim trong lá thư tràn đầy trái tim thiếu nữ, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Cho dù cô không quá hứng thú với Trần Triết Dương nhưng lòng hư vinh ảnh hưởng, cô cũng nhất định sẽ đồng ý.
Theo lời Ân Hạ Hạ 'trực tiếp' từ hiện trường, sự tình giống như Triệu Lộ Tư dự đoán.
Triệu Phi Phi tới hội trường, theo vé mà tìm vị trí ngồi xuống.
Trần Triết Dương nhìn thấy người tới là cô tương đối kinh ngạc, thậm chí quay đầu nhìn vài lần, tìm kiếm bóng dáng Triệu Lộ Tư.
"Phi Phi, là em à?"
"Đúng vậy, làm sao vậy?"
"Tấm vé này là Triệu Lộ Tư đưa cho em?"
Triệu Phi Phi lập tức nổi giận, đứng lên nói với anh: "Anh có ý gì?"
Trần Triết Dương nghĩ tới vẻ kiêu căng ngạo nghễ của Triệu Phi Phi trên bàn ăn lần trước, tưởng cô cầm vé xem phim của Triệu Lộ Tư, cho nên sắc mặt lạnh xuống —"Vé này anh đưa cho Triệu Lộ Tư, sao có thể đến chỗ em?"
Triệu Phi Phi nhìn thấy bạn học chung quanh châu đầu ghé tai, cảm giác mất hết mặt mũi, tức giận đến toàn thân phát run: "Trần Triết Dương, đây rõ ràng là anh cho em, anh có phải con trai hay không! Thích em cũng không dám thừa nhận!"
"Anh..."
Trần Triết Dương cũng là người con trai vô cùng sĩ diện, trước mặt mọi người bị nói toạc tâm tư, anh xấu hổ giận dữ đỏ bừng mặt, hạ giọng chất vấn: "Triệu Phi Phi, em nói bậy bạ gì đó!"
"Em nói bậy? Chuyện anh thích em người người đều biết, Triệu Lộ Tư cũng biết! Anh lại còn giả bộ gì chứ."
"Triệu Phi Phi, có phải em điên hay không!" Trần Triết Dương chết cũng không thừa nhận, thẹn quá hoá giận nói: "Anh chưa từng nói thích em, về sau cũng sẽ không thích em. Tấm vé này là anh cho Triệu Lộ Tư. Anh vĩnh viễn sẽ không thích người con gái vênh váo hung dữ như em!"
Trần Triết Dương nói lời này xong nổi giận đùng đùng rời khỏi hội trường.
Bạn học ở hội trường khó có thể tin nhìn Triệu Phi Phi, rất khó tưởng tượng nữ thần như ánh nắng ban mai ngày thường sẽ thất thố như vậy.
Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ ngày đó công kích Triệu Lộ Tư trên Weibo, kết quả bản thân trở thành nhân vật trên hot search đến nay, Triệu Phi Phi thật sự giống như hoàn toàn thay đổi.
Hoặc có lẽ mọi chuyện trước kia đều là giả tạo, cô bây giờ mới lộ ra một góc bản chất của núi băng này.
Triệu Phi Phi thấy có người cầm điện thoại ra chụp cô, cô gầm lên với người nọ một câu: "Chụp cái gì mà chụp!"
Tiếng chất vấn lớn tiếng như vậy đổi lấy thêm nhiều người lấy di động ra chụp trò cười của cô, bắt đầu cập nhật Weibo rồi.
Triệu Phi Phi chỉ có thể che mặt, hổn hển rời khỏi hội trường.
Thông qua video mơ hồ hỗn loạn, Triệu Lộ Tư thờ ơ nhìn toàn bộ.
Những chuyện đời trước cô phải trải qua, cô sẽ cho Triệu Phi Phi trải nghiệm từng cái một.——Ngô Lỗi chậm rãi đi bộ đến sân bóng rổ, Tùng Dụ Châu ném bóng rổ, cười nói với Ngô Lỗi: "Ngô ca, không phải cùng 'Lộ Bảo' đi xem phim sao, thế nào, 'Lộ Bảo' đá anh à?"
Nói đến cái này Ngô Lỗi ôm một bụng tức giận, nhấc chân đạp một cước vô mông Tùng Dụ Châu.
May mà thằng nhóc này nhanh chóng tránh thoát, nếu không thì thật sự là khẳng định thêm cái tên 'chân cướp mạng' của anh.
"Ngô ca, chuyện này không thể trách em nha, ai bảo em ấy cùng tên với Lộ Bảo lớp 1 chi." Tùng Dụ Châu cợt nhả nói.
"Về sau ít nhắc tới hai chữ này với tôi." Ngô Lỗi ngồi xuống cạnh bảng bóng rổ, trong con ngươi tối đen như mực hiện lên chút gắt gỏng tàn ác.
"Lại làm sao vậy?"
"Xem như hiểu rõ rồi."
Ngay khi nãy, Ngô Lỗi từ vẻ mặt không chút để ý của Triệu Lộ Tư xem như hiểu rõ.
Cô hình như thật sự không thích anh, cho dù anh cùng cô gái nào xem phim, cô cũng không để ý.
Bởi vì không thích, cho nên không quan tâm, anh làm bất cứ chuyện gì đều không cách nào gợi sóng trong lòng cô.
"Mẹ nó."
Ngô Lỗi nằm trên sân thể dục, giang hai tay ra, tuỳ ý để ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt anh, có chút nản lỏng.
Là mị lực anh không đủ sao? Sẽ không a, anh chấm 98 điểm cho vẻ ngoài của mình, còn lại 2 điểm là khiêm tốn.
Bởi vì anh nghèo sao? Điều này cũng có thể nhưng anh tuyệt đối không nghèo cả đời.
Ngô Lỗi có đủ tin tưởng với bản thân, anh thậm chí đã hạ quyết tâm, chỉ cần Lộ Bảo bằng lòng tiếp nhận anh, anh kiếm được 100 tuyệt đối cho cô 90, còn lại 10 đồng cho mình mua gói thuốc.
Tương Trọng Ninh mang theo một túi táo tới, nói với Ngô Lỗi: "Người ái mộ bạn gái em đưa cho cô ấy, cô ấy bảo em chia cho mọi người ăn."
Tùng Dụ Châu toét miệng, mở mấy trái táo đỏ đóng gói kỹ càng trong túi kia: "Táo tình địch mà mày cũng ăn được, có cốt khí không vậy?"
Tương Trọng Ninh không hề có áp lực tâm lý, cầm táo lên rửa cũng không rửa, cắn một miếng, nói: "Hiện tại biết anh Trọng Ninh của mày mị lực khôn cùng rồi hả?"
"Bạn gái mày là hoa đã có chủ còn có người tặng đồ cho cô ấy, hay là ở sau lưng mày léng phéng đi."
"Không thể nào, mấy thằng nhóc muốn nạy góc tường anh mày nhiều lắm, chị dâu mày có để ý ai đâu."
"Mày cứ ngông cuồng đi, tới hồi trên đầu một mảng xanh thì đừng chạy đến khóc lóc kể lể với mấy anh đây."
"Phì, miệng quạ đen."
Ngô Lỗi tâm tình phiền muộn, chẳng muốn nghe hai người đấu võ mồm, anh đứng dậy bỏ đi.
Có điều đi được vài bước, người nào đó lại quay lại, buồn bực không hé răng thuận tay lấy đi một trái táo vừa lớn vừa tròn trong túi Tương Trọng Ninh.
Lớp 1 là lớp siêu học giỏi của cả trường trung học Đức Tân, mặc dù bạn học toàn trường đều nghỉ rồi nhưng trong lớp 1 cũng còn không ít bạn học đang vùi đầu gian khổ, múa bút thành văn làm bài tập.
Triệu Lộ Tư cũng là một trong số đó.
Cô ngồi cạnh cửa sổ hành lang, đang cúi đầu tính toán công thức trên giấy nháp, xem ra khá chuyên chú, lông mi thật dài dầy cong lên, bím tóc rơi trên đầu vai, lỗ tai nhỏ có chút phiếm hồng.
Ngô Lỗi gõ gõ cửa sổ, cô gái trong lúc giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, đáy mắt hơi có vẻ ngạc nhiên.
Anh dường như có lời muốn nói, vì thế Triệu Lộ Tư đứng lên mở cửa sổ ra.
"Ngô Lỗi."
Tiếng nói của cô mang theo cảm giác mông lung lúc sáng sớm, giống như còn chưa tỉnh táo lại từ trong đề toán phức tạp, đôi mắt tối như mực mang theo chút mờ mịt —"Anh có chuyện gì sao?"
Ngô Lỗi quơ quơ trái táo đỏ gói kỹ càng trong tay.
"Ăn không?"
Triệu Lộ Tư chớp chớp mắt, thấy trong giấy gói trong suốt hiện lên một trang giấy, viết chính là —'Em yêu, giáng sinh vui vẻ, anh mãi mãi yêu em.'
Triệu Lộ Tư: Không biết anh từ chỗ nào lấy được trái táo này.
"Không ăn, cảm ơn." Triệu Lộ Tư ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập.
Ngô Lỗi biết cô sẽ nói như vậy, anh cũng chẳng lười nói nhảm, lấy con dao gấp từ trong túi ra, đứng cạnh cửa sổ bắt đầu gọt táo.
Lưỡi dao bén nhọn phát ra tiếng sàn sạt trong trẻo, vỏ táo mỏng từng mảnh rơi xuống.
Triệu Lộ Tư nhịn không được nhìn anh một cái, phát hiện tay anh thật xinh đẹp.
Da mu bàn tay màu bánh mật nhưng có thể thấy rõ gân xanh rất nhạt mờ mờ nhô lên dưới da, theo động tác ngón tay anh, xương ngón tay rất nhỏ lên xuống.
Rất khó tưởng tượng, một đôi tay xinh đẹp này, từng ở trên đài quyền anh đánh bại vô số người khiêu chiến, dính đầy máu tươi.
"Ăn đi." Ngô Lỗi gọt xong táo chuyển vào từ bên cửa sổ.
Triệu Lộ Tư không nhận.
Anh thấy Triệu Lộ Tư ngơ ngẩn nhìn tay anh, dừng một chút, kiềm nén tính tình bổ sung một câu.
"Tôi rửa tay rồi, không bẩn."
Rửa tay rồi, không bẩn.
Đời trước, mỗi lần anh đi làm về, lúc gọt hoa quả cho cô đều nói như vậy.
Anh giống như luôn cảm thấy bản thân mình bẩn, trước khi lên giường sẽ tắm một tiếng mới dám ôm cô đi ngủ.
Loại tự ti chấp niệm này dường như cắm rễ trong xương tuỷ anh, cho dù Triệu Lộ Tư đã nói qua vô số lần, không sao cả, em không thấy anh bẩn, cũng không chê anh.
Thế nhưng trong mắt Ngô Lỗi, cô quá mức tốt đẹp, giống như chỉ cần bản thân đụng cô một cái đều sẽ làm bẩn cô vậy.
Triệu Lộ Tư khẽ lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm trong đầu.
Cô không nên nhớ lại quá nhiều chuyện trước kia, bởi vì đối với thế giới hiện tại mà nói những chuyện này đều không xảy ra.
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Ngô Lỗi, Triệu Lộ Tư tiếp nhận quả táo trắng nõn sáng bóng kia trong tay anh, nhẹ nhàng cắn một cái.
Chất lỏng ngọt lành nhanh chóng tràn qua đầu lưỡi.
"Ngọt không?" Ngô Lỗi chờ mong hỏi.
Triệu Lộ Tư cắn quả táo, nhẹ nhàng gật đầu, nâng đôi mắt thuỷ nhuận nhìn anh: "Ngô Lỗi, táo anh gọt đặc biệt ngọt."
Nụ cười nhẹ giống như rượu ngon lâu năm.
Trong giây phút đó, Ngô Lỗi cảm thấy tâm mình ngọt đến phát nổ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro