Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

【同舟共翼】Tiểu Trác máu Yêu hóa thành, cứ muốn lao xuống nước, ta làm sao a~??? .#2

. . .

Lúc này, Trác Dực Thần đã bước ra khỏi hồ bơi, không thèm nhìn họ, sải bước ra khỏi Tập Yêu Ti.

  

  "Được." Triệu Viễn Chu nhanh chóng giúp Anh Lỗi chữa trị vết thương, sau đó theo hắn ra khỏi Tập Yêu Ti .

  

  Hắn ra ngoài cũng chưa muộn, Trác Dực Thần cũng sải bước cách đó không xa, ướt sũng, tóc đen quấn quanh cổ như nước.

  

  Triệu Viễn Chu không dám tới gần, đi theo y từng bước một, muốn xem y đi đâu, làm gì.

  

  Đi không biết bao lâu, trước mắt hiện lên một dòng sông, Trác Dực Thần lập tức muốn nhảy xuống. Triệu Viễn Chu đoán được y muốn làm gì, lập tức tiến đến bên cạnh y, miễn cưỡng đánh một lực khiến y bất tỉnh.

  

  Thân thể yếu ớt đầy vết bầm tím rơi vào trong ngực Triệu Viễn Chu , giữa hai lông mày lại xuất hiện cơn đau.

  

  "Tiểu Trác..." Triệu Viễn Chu đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, chỉnh lại sợi tóc bị mưa làm rối tung giữa hai lông mày.

  

  "Triệu, Triệu Viễn Chu ..." Trác Dực Thần hơi mở mắt, nhưng khuôn mặt lại trở nên hung dữ vì đau đớn, hoa văn quỷ xanh trên cổ càng ngày càng sáng hơn.

  

  Triệu Viễn Chu cảm thấy rất đau lòng, nhanh chóng đặt đầu ngón tay lên trán, sử dụng yêu lực của chính mình, giúp hắn ổn định yêu lực khổng lồ Băng Di trong cơ thể.

  

  " Tĩnh hành bách mạch, yêu khí tự chỉnh, cố lực hóa trần, vận hành toàn thân... Đây là khẩu quyết vận chuyển yêu lực, Tiểu Trác ngươi hãy thử không chế bản thân."

  

  Theo phương pháp của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần dần dần khống chế yêu lực trong cơ thể, từ từ mở mắt.

"Triệu Viễn Chu..." Có lẽ vì đau đớn kéo dài nên giọng Trác Dực Thần tràn ngập nước mắt.

  

  "Hả?" Giọng nói của Triệu Viễn Chu dịu đi rất nhiều, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đang bị bệnh vậy. Phía trên họ treo chiếc ô của Triệu Viễn Chu, giúp họ che mưa.

  

  "Ta..." Có vẻ hơi khó nói, Trác Dực Thần phải mất một lúc mới nói tiếp: "Ta muốn xuống nước."

  

  "..." Triệu Viễn Chu sửng sốt một chút, mới ý thức được chuyện gì xảy ra, hắn mím khóe miệng nói: "Được, ta đi cùng ngươi." Nói xong, ôm Trác Dực Thần bước đi, chậm rãi hướng về phía con sông phía sau.

  

  Chiếc ô ở giữa không trung theo sau.

  

  Triệu Viễn Chu dừng lại khi nước đã ngập đến bụng.

  

  "Thả ta xuống." Trác Dực Thần yếu ớt, vừa động đậy đã bị Triệu Viễn Chu ngăn lại, chỉ có thể hỏi.

  

  "Dòng sông này bẩn quá, ta chỉ ôm ngươi thôi."

  

  Triệu Viễn Chu rất kiên trì, nhưng Trác Dực Thần lại không thể từ chối, chỉ có thể để mình bị Triệu Viễn Chu ôm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

  

  Lần này y đã ngủ yên. Khi tỉnh lại, y đã ở trên giường trong phòng, Triệu Viễn Chu cũng không có ở đó.

  

  Y cảm thấy hơi khát nước nên đi chân trần ra khỏi nhà, vô thức đi đến hồ bơi trong sân.

  

  Thấy y lại muốn xuống hồ nước, Triệu Viễn Chu đến đúng lúc nhanh chóng ngăn y lại.

"Tiểu Trác!" Tuy rằng ngăn cản y, nhưng Triệu Viễn Chu thật sự là sợ hãi. Chẳng lẽ có một ngày Tiểu Trác của hắn biến thành rồng bay đi sao?

  

  "Sao lại xuống nước nữa hả?" Giọng nói lại vang lên vẫn nhẹ nhàng.

  

  Trác Dực Thần hơi quay người, không nhìn Triệu Viễn Chu: "Khát."

  

  Triệu Viễn Chu không ngờ đây chính là nguyên nhân, không khỏi cười nói: "Vậy ngươi gọi cho ta, ta rót trà cho ngươi."

  

  "Ta không muốn..." Trác Dực Thần không tiếp tục. Chẳng có ai là không uống trà và lặn xuống nước để giải khát. Rốt cuộc, y... rốt cuộc lại trở thành phiên bản của chính mình mà y sợ hãi nhất trong cơn ác mộng thời thơ ấu.

  

  "Nếu ngươi không muốn uống trà, ta sẽ nấu súp hoa lê cho ngươi, mặc dù nó có thể không ngon bằng của ngươi..." Triệu Viễn Chu nhìn thấy sự tự giễu trong mắt y, nhanh chóng nói tiếp, "Hồ này là không sạch sẽ, có thể có trẻ em cho thêm 'nguyên liệu vào', nhưng không được uống!"

  

  Còn ai nữa trong số những đứa trẻ của Tập Yêu Ti ?

  

  Trác Dực Thần không khỏi bật cười: "Triệu Viễn Chu , đừng lợi dụng lúc Tiểu Cửu vắng mặt..." Lời nói phía sau đột nhiên dừng lại.

  

  "Đừng lo lắng, chúng ta nhất định có thể giải cứu được Tiểu Cửu." Triệu Viễn Chu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh băng giá của Trác Dực Thần.

  

  "Ừ." Trác Dực Thần nhẹ nhàng thoát ra khỏi bàn tay vẫn nắm chặt của Triệu Viễn Chu vừa rồi, "Ngươi cứ đi đi."

  
"Ừm?

"Nấu súp lê tuyết. Trác Dực Thần nhắc nhở, dái tai hơi đỏ lên.

"...Được rồi" Triệu Viễn Chu lại nắm lấy tay y giơ lên, "Nhưng bất quá, Đại Yêu này đã sống mấy vạn năm, chưa bao giờ vào bếp, đây là lần đầu tiên tiểu Trác phải dạy dỗ thật tốt. "

Trác Dực Thần có chút hối hận: "Ừ."

  

  Triệu Viễn Chu vui vẻ dẫn người đi vào phòng bếp.

  

  Đột nhiên, hắn dừng lại, trịnh trọng nói: "Tiểu Trác đại nhân, chúng ta đã thỏa thuận trước là nước trong nồi đang sôi, ngươi không thể uống !"

  

  "..."

  

  "Triệu Viễn Chu, ta thành Yêu rồi, không phải ngu ngốc!!!" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro