Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.Best friend forever

Suốt 4 năm đại học Tiêu Chiến cùng Cao Dương yêu đương. Một người xã hội một người tự nhiên. Hai người ngày ngày dính nhau như sam, đi qua đi lại cũng thấy không khí ngập tràn mùi đường mật, ân ân ái ái ngọt ngào không dứt.

Cho đến khi tốt nghiệp, Tiêu Chiến ở lại Bắc Kinh. Cao Dương chuyển tới Thượng Hải. Người ta vẫn nói, tương lai Cao Dương xán lạn, tiền đồ rộng mở. Tình yêu giữa anh và hắn căn bản có đẹp đến đâu cũng đều là không xứng. Anh sau này chỉ là một hoạ sĩ nhỏ vô danh, gia đình anh cũng chẳng bì được với gia đình hắn. Không môn đăng hộ đối, công việc cũng chẳng bằng. Người này Bắc Kinh, người kia Thượng Hải.

Số trời định sẵn, anh và hắn vốn không thể đi chung đường, cũng chẳng thể cùng nhau ở cùng một thế giới. Tiêu Chiến không tin! Cuộc đời anh là do anh định đoạt. Không cùng đẳng cấp? Anh có cố gắng kia mà. Anh không tin anh và Cao Dương không thể chung đường.

Sau ba năm yêu xa, Tiêu Chiến quyết định tới Thượng Hải gặp Cao Dương, chứng minh tình yêu của anh vĩnh viễn luôn tồn tại.

Thượng Hải, ngày 31 tháng 12 năm xxxx

Một ngày cuối năm lạnh giá, lạnh tới nỗi tê tái tâm can. Lạnh tới nỗi khiến trái tim Tiêu Chiến đóng băng rồi vỡ vụn. Anh ở trên đường lớn tuyết phủ dày đặc nhìn thấy Cao Dương mặn nồng cùng người khác.

Ánh mắt ôn nhu hắn dành cho người kia trước đây anh chưa từng nhìn qua. Những hành động ấm áp như xoa đầu, làm ấm tay, choàng áo trước đây anh chưa từng được hắn làm cho giờ đây đều đang làm cho người ấy.

Hoá ra tình yêu của anh và hắn thật sự tồn tại. Và tình yêu của hắn dành cho người kia cũng chẳng phải không có thật. Tiêu Chiến nở một nụ cười chua chát. Đôi mắt trong veo của anh ửng đỏ ngập hơi sương.

Anh nhắn cho Cao Dương một tin nhắn chia tay rồi lầm lũi bước đi. Từng bước đi nặng trĩu in lên nền tuyết trắng. Vừa đi vừa khóc, nước mắt anh nóng hổi cũng bị từng đợt gió mạnh thổi cho lạnh buốt.

BÍPPPPPPPPPP

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên đập thẳng vào màng nhĩ Tiêu Chiến. Từng đợt ánh sáng chói loá chiếu vào mắt anh. Tiêu Chiến nhất thời bất động, trái tim âm ỉ đau nhói lại đang run rẩy sợ hãi. Nhưng cả cơ thể anh như không còn do anh điều khiển, anh cứ như vậy đứng chôn chân tại chỗ chờ đợi chiếc xe lao đến.

Ngay lúc Tiêu Chiến ngỡ rằng cảm giác thân thể như bị xé ra làm trăm mảnh thì một lực đạo mạnh mẽ kéo anh về phía sau ôm chặt anh vào lòng. Anh cảm nhận được sự run rẩy của người ấy, cũng cảm nhận được sự chắc chắn của cánh tay kia. Cảm cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm xa lạ, Tiêu Chiến kiềm không nổi mà bật khóc nức nở.

Người ấy một tay xoa lưng anh, một tay ôm chặt lấy anh. Giọng nói ấm áp nhè nhẹ cất lên "Chiến, không sao rồi. Đừng sợ. Tôi đưa cậu về."

Tiêu Chiến rời khỏi vòng tay người ấy, ngẩng lên gương mặt nhem nhuốc. Đôi mắt ngấn nước, khẽ rung hai hàng mi dài chớp mắt vài cái. "Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến chậm chạp gọi tên người kia. Người bạn cùng bàn ba năm cấp ba của anh.

"Lâu rồi không gặp. Chiến, Hôm nay cậu không khoẻ à?" Vương Nhất Bác cười khi Tiêu Chiến còn nhớ tên cậu, nhớ lại việc ban nãy cũng không khỏi lo lắng.

"Không có gì. Chỉ là gặp phải người xấu thôi. Cậu có muốn đi uống vài ly với tôi không?"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu không nói. Cùng Tiêu Chiến tới một quán bar. Hai người ngồi ở quầy pha chế, nói hết chuyện này tới chuyện khác, rượu lại chỉ có mình Tiêu Chiến uống, Vương Nhất Bác cản cũng không cản được.

Sau đêm hôm đó anh cùng Vương Nhất Bác liên lạc nhiều hơn. Ở bên cạnh một Vương Nhất Bác trưởng thành, hiểu chuyện, ngày ngày nói nói cười cười Tiêu Chiến liền cảm thấy thật đủ.

Cậu không giống Cao Dương. Cậu đối với anh ân cần hơn, tỉ mỉ hơn. Dường như mọi sự đẹp đẽ của thế gian này Vương Nhất Bác tất thảy đều chỉ muốn dành cho Tiêu Chiến.

Cao Dương sẽ nhắn tin nhắc anh mua thuốc mỗi khi anh ốm. Vương Nhất Bác sẽ chạy xe 100km tới đưa anh đi bệnh viện dù chỉ là cảm mạo.

Cao Dương nói sẽ vì anh mà học nấu ăn, sau này sẽ nấu cho anh ăn thật nhiều. Vương Nhất Bác sẽ tới tận nhà anh, tìm hiểu về khẩu vị của anh, nấu cho anh ăn thật nhiều món.

Cao Dương nói có thời gian rảnh sẽ dẫn anh đi xem bộ phim hắn thích, cuối cùng bộ phim đó 3 năm rồi Tiêu Chiến vẫn chưa xem được. Vương Nhất Bác sẽ hỏi anh muốn xem phim gì rồi cầm hẳn 2 vé xem phim tới rủ anh đi.

Cao Dương nói sau này sẽ học đan móc, đan ra cho anh những chiếc khăn ấm nhất trên đời. Vương Nhất Bác không nói sẽ vì anh mà đan khăn, chỉ khi trời lạnh sẽ thay anh đem theo áo khoác, cầm thêm khăn len, mũ len, tuyệt nhiên chưa từng để anh chịu lạnh.

Cao Dương nói sau này lấy nhau, Tiêu Chiến trở về nhà sẽ luôn sáng đèn đợi anh. Vương Nhất Bác sẽ luôn cầm tay Tiêu Chiến dẫn lên tận nhà mỗi khi đèn bị hỏng, cậu sẽ bật đèn pha ô tô cho đến khi nhà anh sáng đèn.

Cao Dương sẽ bảo Tiêu Chiến hay chúng ta hẹn buổi khác, hôm nay bạn anh mời đi chơi. Vương Nhất Bác sẽ nói với bạn cậu rằng hôm nay cậu cần dành thời gian cho người khác.

Tiêu Chiến đã nghĩ mọi chuyện cứ như vậy đi, êm đềm trôi qua như thế! Cho đến ngày Cao Dương thành hôn. Hắn gửi thiệp cưới cho anh. Tỏ ý xin lỗi anh, muốn anh đến chúc phúc cho bọn họ. Vương Nhất Bác biết chuyện liền vô cùng tức giận, một mặt chửi Cao Dương vô liêm sỉ một mặt vẫn ôn nhu nói anh không thích có thể không đi, cậu sẽ đặt liền một chuyến đi du lịch cho anh.

Nhưng Tiêu Chiến quyết định đi. Anh đến lễ cưới của Cao Dương... cùng Vương Nhất Bác.

Nhìn anh cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, Cao Dương có chút ngạc nhiên "Hai người...???"

"Chúng tôi là đang yêu nhau." Tiêu Chiến mỉm cười khoác tay Vương Nhất Bác, đầu dựa vào vai cậu, từng câu từng chữ chắc nịch thốt ra, ánh mắt ấy lấp lánh như sao làm người ta thần hồn điên đảo. Vương Nhất Bác ở bên cạnh trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, cậu thật sự rất vui vì có thể một lần được anh nói anh và cậu là mối quan hệ đó!

"Vương Nhất Bác, mười năm chờ đợi của cậu quả thực không tệ. Lúc trước là tôi đánh giá thấp cậu rồi. Khá lắm bạn tôi." Cao Dương vỗ vai Vương Nhất Bác vô tư nói ra một lời khiến Tiêu Chiến bất động. Mười năm gì? Vương Nhất Bác chờ cái gì mười năm?

"Là do anh không bảo hộ tốt cho Chiến thôi. Người tốt như cậu ấy, đúng là 'may mắn' lắm mới gặp được anh. Thật may vì bây giờ tôi vẫn có thể ở đây chăm sóc cho cậu ấy." Vương Nhất Bác gạt tay Cao Dương ra, kéo Tiêu Chiến về phía mình một tay đặt hờ trên eo anh, ánh mắt đầy sát khí dán chặt lên người Cao Dương.

Giờ phút ấy Tiêu Chiến còn chẳng có thời gian để ghét bỏ tên đàn ông cặn bã kia nữa. Cả buổi tiệc thi thoảng anh lại liếc sang Nhất Bác. Điềm nhiên bao nhiêu lần anh liếc sang cậu lại tránh né ánh mắt của anh bấy nhiêu lần. Vương Nhất Bác chưa từng như vậy trước đây, cậu chưa từng trốn tránh ánh mắt anh như thế. Anh vẫn khoác tay cậu, cả buổi tiệc dài nhưng anh thấy Vương Nhất Bác căng thẳng.

Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là chàng trai thật thà nhất mà anh từng gặp. Người có thể nhìn thẳng vào mắt anh nói chuyện trên trời dưới đất hàng giờ liền. Nhưng hôm nay cậu rất khác, cậu như không dám nhìn vào mắt anh. Có cái gì đó rất mông lung ẩn ẩn ở cậu mà anh tuyệt nhiên không nắm bắt được.

Không khí giả tạo ở cái bữa tiệc ấy làm anh và cậu chán ghét. Biết cậu đau dạ dày anh liền thay cậu tiếp rượu, nhưng cậu không thể nhìn anh chưa ăn gì đã nốc thứ có cồn đó vào người. Anh uống đến ly thứ 3 cậu đã tìm lý do từ chối rượu rồi cả hai mau chóng đi về. Ra đến bên ngoài Tiêu Chiến đã cảm thấy trong người khó chịu, vẫn là vang đỏ nhưng có lẽ hôm nay chẳng có gì bỏ bụng nên hiện tại cái dạ dày đang tạo phản rồi.

"Cậu ổn không Tiêu Chiến? Tôi đi tìm cái gì cho cậu ăn tạm nhé! Cậu vừa uống rượu ngồi một mình ở đây không tốt, vào xe ngồi chờ tôi." Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến lên xe, không để anh kịp từ chối đã để áo vest lại cho anh đắp, bản thân ba chân bốn căng chạy đi tìm đồ ăn. Một lúc sau trở về cậu đã cầm theo mấy túi giấy, ngồi trên xe bồi anh ăn tối.

"Chà Tiểu Vương của ta giỏi thật đấy! Biết Tiêu hoạ sĩ ta thích ăn bánh mì nhỏ mà mua cơ." Tiêu Chiến cầm bánh mì nhỏ ăn ngon lành, vừa ăn vừa cười hì hì như vớ được vàng vậy.

"Tiểu Vương chỉ không thấu được tim của của Tiêu hoạ sĩ thôi. Còn lại cái gì Tiểu Vương đây chẳng biết." Vương Nhất Bác tự luyến một câu, một tay cầm giấy một tay cầm sữa chờ Tiêu hoạ sĩ của cậu dùng.

Ăn uống xong xuôi Tiêu Chiến lại đòi đi dạo bên hồ. Biết Vương Nhất Bác thế nào cũng không từ chối anh nên anh cứ được nước làm tới. Cuối cùng theo yêu cầu ngồi nghỉ 15 phút Vương Nhất Bác lại phải dẫn Tiêu hoạ sĩ của cậu đi dạo một vòng quanh hồ hóng gió.

"Chiến. Tôi có chuyện muốn nói." Vương Nhất Bác chầm chậm đi phía sau, nhìn bóng lưng Tiêu Chiến ở phía trước cất giọng.

"Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu." Tiêu Chiến đi chậm lại rồi dừng hẳn. Anh xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác, vừa ra vẻ nghiêm túc lại có chút giả vờ nguy hiểm.

"Cậu hỏi trước đi." Vương Nhất Bác không dám đối diện với ánh mắt Tiêu Chiến. Cậu hướng mắt nhìn về phía hồ nước đen tuyền sóng sánh từng đợt sóng gợn lăn tăn lấp lánh.

"Cao Dương nói cậu chờ mười năm rồi, cậu chờ gì vậy?" Tiêu Chiến điềm nhiên đi tới, anh áp hai tay vào mặt Vương Nhất Bác bắt cậu quay đầu lại nhìn anh. Giọng anh trong trẻo lại trầm ấm như thanh âm của phím đàn ngân vang khe khẽ trong đêm. Cái đầu hơi nghiêng nghiêng một chút, ánh mắt lấp lánh mong chờ câu trả lời từ cậu.

"Nếu tôi nói, là tôi thích cậu mười năm rồi, tôi là đang chờ ngày cậu thích tôi. Nói vậy cậu có tin không?" Vương Nhất Bác bấy giờ nghiêm túc đến lạ. Bốn mắt giao nhau, bầu không khí rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau Tiêu Chiến khẽ phì cười. Không chút do dự khoác vai Vương Nhất Bác. "Ha ha Vương Nhất Bác. Hôm nay cậu còn biết chọc tôi rồi. Chúng ta là bạn thân đó, cậu tưởng cậu lừa được tôi sao? Đồ ngốc này."

Vương Nhất Bác trong một khắc tự chế giễu bản thân mình, đôi mắt ẩn ẩn hiển hiện ngàn vạn tia xúc cảm mãnh liệt đang dâng trào cuối cùng dịu lại chỉ là một câu "Ừ, chúng ta là bạn thân. Mãi mãi... là bạn thân."

Tiêu Chiến nghe xong liền cười tươi một cái. Bước chân hoạt động đi về phía trước, giọng nói lanh lảnh lại cất lên "Đời này Tiêu Chiến có một bạn thân chí cốt là Vương Nhất Bác a~ Chúng ta sẽ mãi mãi là đôi bạn thân tốt nhất trên đời."

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến nhấp nhô cao thấp, lầm lũi an ổn bước đi phía sau anh. Phải rồi, bạn thân của Vương Nhất Bác là Tiêu Chiến. Bạn thân của Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác. Bây giờ như vậy. Sau này như vậy. Mãi mãi là như vậy.

Trong đêm tối gió lạnh Tiêu Chiến anh có nghe được không lời thầm thì của Vương Nhất Bác "Tiêu Chiến, tôi có thể đỡ đạn cho cậu. Rất tiếc lại không thể mua bữa sáng cho cậu."

Tiêu Chiến, anh ở bên bếp lửa có thể cảm thấy không nóng sao? Rất nóng! Rất ấm. Có lẽ "Chúng ta mãi mãi là bạn thân." chính là lời từ chối dịu dàng nhất của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác. "Chúng ta mãi mãi là bạn thân" cũng chính là cách duy nhất để Vương Nhất Bác có thể ở bên Tiêu Chiến mãi mãi.

Chúng ta đến cuối cùng cũng chỉ có thể cho nhau danh phận là bạn thân thôi. Tình cảm này của cậu so với tình cảm bạn thân của tôi thực sự quá lớn rồi. Cậu xem tôi là tất cả, tôi lại chỉ có thể xem cậu là người không thể thiếu trong cuộc đời này. Là anh trai, là em trai, là tri kỉ, là bạn thân,... vĩnh viễn không chạm đến tình yêu đôi lứa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro