Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Phát tình

Cánh cửa vừa hé, mùi đàn hương thanh nhã đã bao quanh căn phòng, đặc quánh không chịu tan nơi chóp mũi. Tiêu Chiến ngửi thấy mùi đàn hương này nhưng phản ứng bản năng của anh lại là cúi đầu xuống đọc tạp chí trong tay. Dẫu rằng anh đọc không vào, nhưng điều đó không phải là vấn đề lớn.

Vương Nhất Bác biết anh ngại ngùng, nhưng lại không nghĩ tới anh ngại ngùng tới mức này. Lúc cậu choàng áo ngủ đi tới bên cạnh anh, thì phát hiện ra không chỉ mặt và tai anh biến hồng, mà nơi cần cổ cũng đã có một ít màu hồng lan tới rồi.

Cậu nhìn anh một lúc, khẽ mỉm cười cũng leo lên giường, ôm choàng lấy anh, dường như đang muốn xem thử anh đang đọc cái gì.

- Bảo bối, anh đọc gì vậy?

Tiêu Chiến nhất thời bị cậu ôm, cảm thấy bản thân bị tấn công nơi một mùi đàn hương thanh nhã tới cực điểm, ý thức dường như đã bắt đầu mông lung. Nhất là khi Vương Nhất Bác khẽ hôn lên gáy anh, anh chỉ cảm thấy có một luồng tê dại chạy khắp toàn thân, vấn đề mà cậu đang hỏi, anh không biết là gì, cũng không quan tâm nổi rằng nó là gì nữa rồi.

Mùi hoa cỏ mộc mạc cũng dần dần khuếch tán trong không khí...

Vương Nhất Bác ngửi được mùi vị tin tức tố của anh, khóe môi hơi cong lên, trực tiếp rút cuốn tạp chí của anh ném chuẩn xác lên chiếc bàn cách đó không xa.

Anh có chút mơ màng quay đầu lại, nhưng chưa nhìn rõ cậu thì đôi môi đã bị áp lên.

Vương Nhất Bác hôn anh.

Không phải là nụ hôn nhẹ nhàng an ủi như hôm qua, mà là một nụ hôn mãnh liệt có chút gấp gáp không biết lý do.

Cậu mút vào một phiến môi anh, ép buộc anh phải há miệng, khiến cậu thành công tiến vào bên trong mà công thành đoạt đất.

Lưỡi cậu lướt qua từng chút từng chút một trong khoang miệng anh, sau đó cuốn lấy đầu lưỡi anh trêu đùa.

Nụ hôn này rất sâu, cũng kéo dài rất lâu.

Ngay khi Tiêu Chiến nghĩ rằng mình có thể chết vì thiếu dưỡng khí thì cậu buông anh ra. Lúc này vị trí hai người đã thay đổi hoàn toàn, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè dưới thân. Cậu nhìn anh vì nhiều lý do mà mặt đỏ hồng, khẽ nói:

- Bảo bối, hôn môi thì đừng nín thở.

Sau đó lại một lần nữa hôn xuống. Nụ hôn này, có phần còn kịch liệt hơn cả lần trước. Mà giữa chừng, anh cảm nhận được một bàn tay của cậu từ từ tiến vào sau vạt áo, khẽ khàng xoa xoa eo anh, sau đó liền đi chu du khắp nơi trên cơ thể anh.

Đầu óc anh từ lúc cậu hôn xuống lần nữa đã nhuyễn như hồ dán, cái gì cũng không nghĩ được, thế nhưng anh cảm nhận được, cơ thể mình dần dần nóng lên. Mỗi nơi tay cậu đi qua đều nóng lên mà ý thức anh càng ngày càng mơ hồ, một sự khao khát bản năng dâng trào trong anh. Anh lờ mờ đoán ra trạng thái của bản thân. Mà Vương Nhất Bác lại là càng chắc chắn trạng thái của anh.

Cậu rời khỏi đôi môi anh, rải rác từng nụ hôn nhỏ lẻ xuống dần phía cổ và xương quai xanh. Tại xương quai xanh của anh, cậu lưu lại đó một ấn ký, khe khẽ cảm nhận mùi hoa cỏ kia càng thêm ngọt ngào, người dưới thân cậu dường như càng ngày càng mê man, dường như càng ngày càng nóng lên, Vương Nhất Bác liền biết rằng, Tiêu Chiến phát tình.

Cậu cố ý muốn Tiêu Chiến tiến vào kỳ phát tình.

Sau khi xác nhận là anh phát tình Vương Nhất Bác liền không quá nhẫn nhịn nữa, nhanh chóng trút bỏ mấy thứ vướng víu cản trở của cả mình và anh.

Sau đó, môi cậu lần thứ hai áp xuống, một bàn tay tiến về phía sau của anh.

Ẩm ướt.

Đó là cảm nhận duy nhất mà Vương Nhất Bác có thể nghĩ tới khi vừa chạm tới. Cậu khẽ xoa xoa mép huyệt, sau đó không nói không rằng tiến vào một ngón tay.

Tiêu Chiến cảm nhận cơ thể bị dị vật xâm nhập, khóe miệng tràn ra một tiếng rên nhẹ, phản ứng theo bản năng mà vặn vẹo eo. Cũng không biết hành động vô tình đó của anh là vì muốn cậu ra ngoài hay là muốn cậu càng tiến sâu vào bên trong thêm nữa.

Mà có lẽ dường như là cả hai...

Vương Nhất Bác tiến vào một ngón tay, bắt chước động tác giao hợp, đâm tới đâm lui trong anh. Sau đó lúc anh dường như tìm được khoái cảm của việc này liền thêm vào một ngón tay nữa, cứ như vậy lặp lại cho tới khi có thể chứa đựng được ba ngón tay của cậu.

Lúc này, suy nghĩ của Tiêu Chiến tan rã hoàn toàn, anh chỉ có thể cảm nhận mùi đàn hương của cậu mang theo dụ hoặc cực hạn quanh quẩn nơi chóp mũi và những ngón tay hạnh kiểm xấu đang ở bên trong cơ thể mình.

Sau đó, Vương Nhất Bác chạm phải một nơi mềm mại nào đó trên vách, Tiêu Chiến rên rỉ cao hơn mấy phần, khoái cảm khiến cả cơ thể anh mềm nhũn, lộ ra yết hầu. Mà cậu vẫn muốn trêu đùa anh, vừa liếm vừa cắn nhẹ yết hầu anh, khiến tiếng rên rỉ của anh vừa muốn dừng lại, liền phát ra. Sau đó, Vương Nhất Bác không báo trước với anh một tiếng nào, thẳng lưng sát nhập.

Anh bị hành động bất ngờ của cậu tập kích, đau đớn cùng với khoái cảm dâng trào, khiến cho nước mắt sinh lý nhịn không được mà tràn ra khóe mi.

Anh không hiểu tại sao cậu đã giúp anh chuẩn bị rồi nhưng lại vẫn đau đớn tới vậy, thứ đồ kia của cậu, rốt cuộc có thể nào khiến anh chết mất luôn hay không?

Nhưng anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cơn tình triều trong kỳ phát tình của Omega liên tiếp ập tới, đau đớn ban đầu cũng biến mất tăm hơi, anh cũng không quản được quá nhiều chuyện nữa.

Vương Nhất Bác thực sự nhẫn nhịn quá khó khăn, hiện tại cảm nhận ra anh đã thả lỏng liền khẽ động.

Hậu huyệt Omega trong kỳ phát tình vừa nóng vừa ướt, cảm giác tiêu hồn tới nỗi cậu không thể nghĩ được việc gì khác. Tin tức tố của Omega trong kỳ phát tình lại càng thêm ngọt ngào, thực sự kích thích ham muốn chiếm hữu của Alpha tới đỉnh điểm.

Cậu cũng không nhẹ nhàng với anh được bao lâu, cảm thấy anh có thể thừa nhận mức độ lớn hơn liền ngay lập tức tăng thêm lực đạo, đè ép anh tới mức anh phải cầu xin tha thì thôi.

Mà điều khiến Tiêu Chiến giận dữ đó là anh cảm thấy rất mệt mỏi nhưng sóng tình triều của O trong kỳ phát tình cứ ập tới liên tục, anh trong lòng rất muốn dừng lại nhưng lại không nói ra thành lời, thay vào đó, mỗi lần há miệng ra đều đổi thành tiếng rên rỉ. Mỗi lần như vậy, Vương Nhất Bác đều dùng thêm sức mà đè ép anh.

Vương Nhất Bác tiến vào khoang sinh sản của anh sau đó liền tàn ác mài đi mài lại bên trong khoang sinh sản. Tiêu Chiến không biết bản thân đã tiết mấy lần nhưng mọi lý trí của anh đều đã tan rã, điều duy nhất anh cảm nhận được chỉ là khô nóng và ham muốn của bản năng cùng với khoái cảm mà cậu mang tới.

Anh không biết Vương Nhất Bác tiết ra khi nào, anh chỉ nhớ khi luồng nhiệt đó lấp đầy khoang sinh sản của anh thì răng nanh của cậu cũng cắn xuống nơi tuyến thể sau gáy anh, vĩnh viễn lưu lại mùi đàn hương của cậu trên người anh.

Từ nay trở đi, chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được tin tức tố của anh mà anh cũng chỉ có thể tác động đến một mình cậu mà thôi. Liên kết giữa hai người từ bây giờ trở đi là vĩnh viễn, giống như tin tức tố quyện lại vào nhau đặc quánh vương vấn không tan, cũng không thể tách rời ra được.

________________

Huhuhu cuối cùng cũng gặm xong chương này. Tui đã mất gần 6 tiếng cho chương này bởi vì tui bị mất bản thảo lúc đầu đã viết xong. Quả nhiên là chỉ cần có chút lười biếng liền chịu hậu quả to lớn. Tại vì tui xuýt chút nữa bỏ luôn chương này nên mới bị nghiệp quật huhuhu.

Tui viết H vừa non tay vừa nhiều lỗi nhưng mà tui hông có khiếu với thể loại này. Gạch đá gì đoá tui nhận hết, đừng gọi tui, tui đi chữa tổn thương cho mấy nơ ron thần kinh đã tiêu hao đây, tạm biệt.

Tiện thể nói luôn, bộ này tui lại phải dừng dừng một tý, tui đi đào hố mới đây, bạn nào thường xuyên cư trú ở nhà Phương Bắc Gió Thổi có lẽ sẽ thấy quen thuộc nha, là một FMV mang tên Trái Tim Mùa Thu á, nhân vật Quý Hướng Không x Phương Thiên Trạch nha.

Thân ái,

Yên Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro