Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT

Triệu Du chân nhân - chưởng môn của Tiêu Dao Tông đang cưỡi một con lừa, trên tay thì cầm tấm thiệp màu đỏ đến mời từng người ở các môn phái khác nhau trong tiên môn.

Triệu Du vừa đi vừa tươi cười rạng rỡ vui mừng như thể chính mình là người sắp thành thân. Nhưng trên sính thư đã viết rõ ràng, đôi tân lang kia là chưởng môn của Hành Dương Tông Cù Huyền Tử và Tô Tuyền của Kỳ Sơn Môn.

- Năm ngày sau -

Hành Dương Tông là nơi được chọn để cử hành hôn lễ. Bởi vì, hiện tại đang vào đông chí khung cảnh xung quanh đều được tuyết phủ trắng xóa, nhưng loáng thoáng lại có một vài cánh hoa đỏ thẫm của tùng tuyết mai điểm lên, không biết là đang vui mừng hay là nuối tiếc.

Ngược với bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài, vào ngày trọng đại này, Minh Ngô Điện được phủ lên một màu đỏ rực lộng lẫy ấm áp đến động lòng người.

Triệu Du vô cùng phấn khích, hắn đứng ở cổng, đôi mắt trong veo ánh lên nét hồn nhiên mà mỉm cười thật tươi với các tiên giả đến chúc mừng. Một khung cảnh nhộn nhịp, mọi người cứ liên tiếp nối đuôi nhau hết người này đến người khác.

Thật may mắn thay, tất cả các đệ tử của Tiêu Dao Tông đều đến giúp đỡ, nếu không, chỉ dựa vào những tiểu đệ tử kia của Hành Dương Tông, thì mọi việc cũng sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.

Bầu không khí do Triệu Du tạo ra khá tốt. Khi hai vị tân lang bước vào đại điện, các quan khách đã lập tức đưa mắt nhìn về phía vị chưởng môn Hành Dương Tông hàng ngày luôn mặc y phục xanh trắng trang nghiêm, tao nhã. Nhưng bây giờ lại một thân hỉ phục rực rỡ càng làm tôn lên vẻ anh tuấn động lòng người, liền bắt đầu lên tiếng trêu chọc y.

Có lẽ trong tất cả các tiên giả đến dự đại hôn, thì Triệu Du lại là người không kiềm chế được mà hét to nhất. Cù Huyền Tử bị những lời không đứng đắn kia của hắn chọc đến mức làm cho hai tai y đỏ bừng bừng, liền lấy trong tay áo một lá bùa ném về phía Triệu Du, hắn mới miễn cưỡng mà dừng lại.

Mãi cho đến khi, nhìn đôi tân lang kia lướt qua từng bàn, hướng từng người nâng cốc chúc mừng, Triệu Du cũng không hiểu sao bản thân đã bình tĩnh lại, hắn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh các đệ tử Tiêu Dao Tông của mình, trong lòng có chút phức tạp.

Trong lúc Triệu Du còn đang ngẩn ngơ thả hồn, thì một giọng nói ôn nhu mang theo cả từ tính lại vang bên tai hắn.

"Lão gia hỏa, hôm nay vất cả cho ông rồi, có mệt lắm không?"

Cù Huyền Tử sau khi đi hết một vòng, cuối cùng cũng cầm ly rượu trên tay đi đến trước mặt Triệu Du.

Triệu Du nghe vậy liền đứng lên, nhưng ánh mắt vừa chạm nhau, hắn liền cúi đầu nhìn xuống, Triệu Du đưa mắt chậm rãi mà lướt qua từng đường nét trên gương mặt người nọ.

Bất giác lại nói lầm bầm với chính mình.

"Tại sao lúc nào lão Cù cũng đẹp như vậy, nhưng có lẽ thời khắc là giây phút mà y đẹp nhất, ánh mắt so với mặt nước còn dịu dàng tĩnh lặng hơn gấp vạn lần, nụ cười trên môi rạng rỡ kiều mị, đẹp đến nỗi khiến đầu óc người ta trở nên mê muội, cũng không biết muốn đi câu hồn ai đây."

Nhưng hắn nghĩ lại cũng cảm thấy rất đúng, có ai vào ngày thành thân của chính mình mà lại không vui vẻ?

Sau cùng, hắn lại nhìn vào đôi tay trắng nõn mà mình đã nắm suốt hàng trăm năm nay của Cù Huyền Tử, khuôn mặt lúc này bỗng phủ lên một tầng mây đỏ, khóe mi trong một khắc cũng trở nên thật run rẩy, nhưng nháy mắt đã bị hắn cường chế mà ép lại.

Triệu Du cố nở một nụ cười tự nhiên hết mức có thể, nâng ly với Cù Huyền Tử, nhưng lại đưa mắt nhìn về phía Tô Tuyền bên cạnh, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, sau đó liền lên tiếng nhắc nhở.

"Tô huynh! Huynh có thể vào Hành Dương Tông quả là có phúc tám đời, nếu huynh dám đối xử tệ với lão Cù, ta sẽ đánh huynh. Mặc kệ, Kỳ Sơn Môn các người uy chấn thế nào, Triệu Du ta cũng không sợ. Ta sẽ để các người biết, dù lão Cù nhà ta tốt bụng, dịu dàng, nhưng hậu thuẩn phía sau y tuyệt đối cũng không để y bị bắt nạt."

Vừa dứt lời, Triệu Du liền cảm thấy bản thân có chút cổ quái, một ý niệm ghen tị cứ cuộn trào trong lòng, ly rượu trên tay còn chưa kịp uống đã gấp rút bỏ chạy.

Tô Tuyền trong nhất thời có chút khó hiểu mà nhìn qua Cù Huyền Tử với dấu chấm hỏi trên khuôn mặt, nhưng ngược lại Cù Huyền Tử nhìn bóng lưng cao lớn vụng về kia, bên môi liền hiện một nụ cười nhạt.

Đêm khuya, khi các khách mời đều đã giải tán, thì Triệu Du - người lẽ ra phải trở về Tiêu Dao Tông từ sớm, vậy mà lại đang ôm lấy một bầu rượu trong lòng bước chân vô định đi vòng quanh.

Đi được một lúc thì không biết tại sao lại đi đến bên ngoài phòng tân hôn. Triệu Du ngửa đầu đem phần rượu còn lại trực tiếp trút hết vào miệng, bình nhỏ trong tay rất nhanh liền cạn sạch, người vốn dĩ luôn ngàn chén không say như hắn, vậy mà lại loạng choạng ngã xuống dưới gốc cây trước cửa phòng. 

Triệu Du đưa tay lau đi những giọt rượu còn đọng lại bên khóe miệng, khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu vẫn là loại rượu hoa đào mà y thường ủ, nhưng tại sao hôm nay khi uống vào hắn lại cảm thấy khó uống như vậy, một chút thoải mái cũng không có.

Hắn mệt mỏi hướng ánh mắt chằm chằm vào cửa phòng trước mặt, bỗng điên cuồng cười, nét mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo.

"Lão Cù...thật không ngờ sẽ có một ngày...ta lại đích thân đưa ông vào phòng tân hôn của người khác..."

Triệu Du nhìn vò rượu trống rỗng trong tay, cõi lòng hắn cũng trống vắng như vậy, liền định giơ tay muốn ném nó đi.

Nhưng vừa mới giơ lên, hắn lại từ từ hạ xuống. Lão Cù chắc chắn sẽ không vui, nếu có người đập phá đồ đạc bên ngoài phòng tân hôn trong ngày vui của mình?

Hắn lảo đảo đứng dậy, quay người muốn rời đi, nhưng hai chân lại như bị thứ gì đó ghì lại dù muốn nhấc cũng không thể bước thêm được nữa.

Lão Cù của hắn, người mà hắn đã nắm trong tay hàng trăm năm, vậy mà lúc này lại đang ở trong phòng phía sau hắn. Cùng với một người nam nhân khác hẹn ước, cùng hắn kết tóc, thậm chí là cùng nhau.....

Thành thân rồi, hai người họ sẽ gắn chung một chỗ, liền như vậy cùng nhau đi đến cuối đời. Lão Cù của hắn từ nay sẽ không còn là của hắn nữa, y phải hoàn thành trách nhiệm của bản thân đối với đạo lữ của mình.

Vậy liệu y có đau đớn không? Tô Tuyền có dịu dàng với y không? Rồi qua đêm nay, họ sẽ sớm có một đứa con...

Suy nghĩ của Triệu Du càng lúc càng hỗn loạn, khuôn mặt luôn tươi cười cũng dần dần đen lại, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy dọc xuống sống mũi, nhỏ từng giọt vào đôi môi khô khốc. Khi cảm giác lưỡi mình có một vị gì đó mằn mặn, Triệu Du mới bất đắc dĩ đưa tay lau đi, hắn tự cười giễu chính mình lúc nào lại yếu đuối như vậy.

Lẽ ra nhìn thấy người kia tìm được hạnh phúc hắn phải vui mới đúng, nhưng sao tim hắn lại vương một nét bi thương khó tả, có chút gì đó không cam lòng, lại còn vô cùng khó chịu thế này?

Lúc này, đột nhiên bóng tối trên mặt đất bỗng trở nên rõ ràng. Cánh cửa được mở ra, ánh nến trong phòng rải rác soi sáng cả không gian tĩnh mịch bên ngoài.

"Triệu Du..."

Cù Huyền Tử nhẹ nhàng gọi hắn, Triệu Du lắc đầu cười khổ, hắn nhất định là say.

Lão Cù lúc này hẳn là đang cùng Tô Huyền ở bên nhau, làm sao y có thể ra ngoài được?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thân thể cùng con tim của hắn lại làm trái với ý nghĩ của mình.

Triệu Du chậm rãi quay đầu lại, trong mắt liền hiện lên một dung mạo đẹp còn hơn cả Phan An tái thế. Phía sau hắn, Cù Huyền Tử đang đứng ở cửa, ánh sáng từ phía sau xuyên qua người, tiên tử của hắn mặc bộ hôn phục đỏ tươi, từng bước từng bước đi ngược ánh sáng bước xuống bậc thang, mà đến trước mặt hắn.

"Trời lạnh thế này, sao ông lại đứng ở cửa?"

Cù Huyền Tử kéo tay áo Triệu Du, muốn kéo hắn vào phòng. Nhưng Triệu Du vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn vừa định giơ tay lên, muốn chạm vào Cù Huyền Tử. Vậy mà đến khi tay hắn nhấc được một khoảng lại dừng giữa không trung. 

Triệu Du cắn chặt răng, ánh mắt đỏ hoe bi ai nhìn người ở trước mắt, vốn dĩ gần trong gang tấc nhưng lại như cách xa vạn trượng, mà nở một nụ cười chẳng mấy tự nhiên.

"Lão Cù, ông cứ mặc kệ ta, hôm nay là ngày vui của ông đừng để người ta đợi quá lâu... "

Một cảm giác ấm áp khi ngón tay mềm mại kia chạm vào môi hắn khiến sắc mặt Triệu Du thoáng cái đã trắng bệch. Nhưng dù có ấm áp đến mấy thì cũng không làm tan đi được sự lạnh lẽo nơi đáy lòng.

Hắn mím chặt môi, nhất thời không biết làm sao, lát sau mới dần dần một bên đẩy nhẹ cánh tay đang nắm ống tay áo mình bên kia cũng ôn nhu mà kéo ngón tay ở trên môi hắn xuống, đặt về chỗ cũ.

Triệu Du đang định xoay người rời đi, nhưng nhiệt độ cơ thể ấm nóng lại áp sát vào người hắn. Cù Huyền Tử mặt mang theo ý cười ngẩng đầu kiễng gót chân lên đặt lên trên trán Triệu Du một nụ hôn nhẹ, tiếp theo còn hôn lên mi mắt khẽ run của hắn, cười thỏa mãn. 

Cù Huyền Tử trước nay chưa bao giờ chủ động gần gũi với Triệu Du như thế này, mặc dù hai người họ đã rất thân thiết.

"Ông nói đừng để người ta đợi quá lâu."

Cù Huyền Tử làm ra vẻ ngây ngô hỏi.

"Vậy tại sao vẫn muốn rời đi?"

Triệu Du cúi đầu cười khổ, hắn cảm giác dường như nụ cười rạng rỡ đó đã cướp mất trái tim hắn rồi, nụ cười chỉ nhẹ nhàng như gió xuân lại khiến hắn trao tâm, dây dưa lưu luyến khó quên.

Cù Huyền Tử sớm đã đoán trước đối với tên đầu gỗ này nếu y không chủ động một chút có lẽ cả đời này hắn cũng không hiểu được. Cù Huyền Tử cố gắng bình ổn lại hô hấp lấy hết dũng khí, càn rỡ đưa hai tay vòng qua cổ Triệu Du một đường hôn lên, nụ hôn tuy có chút vụng về nhưng cũng đã thành công khơi dậy "con thú" trong lòng của Triệu Du.

Triệu Du nhìn đôi môi đỏ mọng cứ không ngừng trượt lên trượt xuống trước mặt, bị hấp dẫn đến mức ánh mắt như muốn nứt ra. Trong đầu lại thoáng có ý nghĩ, chỉ mới vừa chạm môi mà đã làm cho tâm hắn sinh ra cảm giác đói khát mãnh liệt, vậy nếu đầu lưỡi hắn và y chạm nhau thì sẽ có tư vị gì?

Triệu Du vừa nghĩ thì toàn thân đã khí huyết dâng trào, nhịp tim bắt đầu đập dồn dập, cổ họng khô rát làm hắn không thể phát ra tiếng nào. Trong lòng không ngừng gào thét muốn đến gần y, muốn cùng y thân cận, muốn hung hăng chiếm lấy cơ thể y mà đánh dấu lên.

Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, dù hắn có ăn gan trời cũng sẽ không làm ra hành động không bằng cầm thú này với bằng hữu của mình, vả lại còn là vào ngày y thành thân, cuối cùng cũng chỉ bất lực nói.

"Ta sợ ta say...."

Triệu Du tự lẩm bẩm, cảm giác cả người run rẩy như rơi vào hầm băng.

"Ta nhất định là say rồi!"

Triệu Du vùi mặt thật sâu vào cổ Cù Huyền Tử, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể của y. Dường như chỉ có lúc bên cạnh Cù Huyền Tử, Triệu Du hắn mới có cảm giác thể xác và tinh thần được bình yên, dù không cần làm gì cả nhưng tâm vẫn thấy an bình.

Mãi vẫn không nghe thấy thanh âm của người nọ, Triệu Du lúc này như hoàn toàn mất đi tri giác, hai mắt đau nhức đã không còn tiêu cự, chỉ gắt gao ôm trụ thân thể mỏng manh của Cù Huyền Tử, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt lại chậm chậm chảy ra rơi xuống thấm đẫm trong cổ áo.

Cù Huyền Tử, không ngờ rằng Triệu Du sẽ khóc thật, dù sao bọn họ cũng quen biết Triệu Du nhiều năm như vậy, cho dù là lúc Triệu Du bị thương nặng, hắn vẫn nở nụ cười muốn bị đánh.

Cù Huyền Tử đưa tay ôm lấy tấm lưng vững chắc của Triệu Du, nhẹ nhàng dỗ dành. Cảm nhận được sự an ủi dịu dàng của Cù Huyền Tử, Triệu Du cười khổ, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Quả nhiên là ta đang nằm mơ..."

Hắn không cần nghĩ ngợi liền cúi xuống dùng lực đem Cù Huyền Tử bế lên, bước vào trong phòng tân hôn.

Trong phòng ánh nến đỏ mơ hồ, soi vào một thân ảnh anh tuấn tiêu sái đang bế một nam nhân thân mặc hôn phục rực rỡ.

Vừa đi đến mép giường, Triệu Du đã buông Cù Huyền Tử xuống vội vàng cởi đai lưng ra. Sau đêm nay, không ai có thể biết trước ngày mai điều gì sẽ xảy ra. Nhưng chỉ một đêm thôi, để hắn yên yên bình bình cùng y ở chung một chỗ, dù chỉ là mộng hắn cũng không oán không hối.

Triệu Du trực tiếp đặt lên môi Cù Huyền Tử một nụ hôn sâu mãnh liệt, đôi tay cũng không yên phận lần mò vào bên trong lớp y phục của y.

Cù Huyền Tử bên dưới môi lưỡi không hề kiềm chế mà đón ý hùa theo, lông mi y khẽ run, sắc mặt ửng hồng, không ngừng ra sức đáp lại nụ hôn nồng cháy kia.

Triệu Du thuận thế mà đưa lưỡi cạy mở hàm răng, dò xét đi vào thật sâu, dây dưa triền miên. Hương thơm dục vọng ấm áp bao trùm khắp phòng quẩn quanh giữa hai người. Nước bọt trong miệng Cù Huyền Tử, bởi vì động tác thô bạo của Triệu Du mà tích đọng ngày càng nhiều, cũng không thể nuốt xuống, cứ vậy mà dào dạt chảy xuống đệm giường.

Triệu Du lúc này mới tiếc nuối rời bờ môi của y, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã phiến hồng, mở miệng nói.

"Lão Cù, thật đẹp."

"Ông là tên đầu gỗ."

Y cơ hồ có chút tức giận lẩm bẩm, nhưng đôi mắt đã trống rỗng vô thần.

Triệu Du ngẩng đầu, thanh âm nhỏ nhẹ đáp.

"Phải."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của y, tiếp theo là giữa chân mày, cái trán, cái mũi sau cùng là đôi môi ấm áp của y.

Bàn tay Triệu Du không an phận mà di chuyển xuống thắt lưng của Cù Huyền Tử bắt đầu giúp y giải khai. Lúc y phục được cởi ra hoàn toàn, Cù Huyền Tử vì xấu hổ mà lồng ngực cứ liên tục đập dữ dội, cả người ửng ửng sắc hồng, hai bên nhũ hoa cũng căng thẳng mà cương cứng đến sưng tấy, dù y sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhìn thấy ánh mắt bất an của ái nhân, Triệu Du liền cầm lấy tay y, nhẹ nhàng hôn lên, nhỏ giọng an ủi.

"Lão Cù, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng. Nếu ông đau cứ cắn vào vai ta."

Bị xúc cảm mềm mại của đôi môi cùng hàm răng của hắn cọ qua cọ lại trên tay, thân thể mẫn cảm của y lập tức run rẩy dữ dội, cảm giác tê tê dại dại thoáng cái truyền tới ngực, hai chân Cù Huyền Tử dùng sức siết chặt vào eo hắn thay cho lời nói của mình.

Triệu Du đợi một lúc lâu rốt cuộc cũng nhận được sự cho phép của ái nhân, hắn lúc này càng bạo dạng hơn, dùng hàm răng gặm cắn đùa bỡn hai hạt châu đỏ hồng trước ngực Cù huyền Tử, bên kia đem ngón tay đưa vào miệng y đùa bỡn đầu lưỡi mềm mại, thuận tiện đem ngón tay làm ướt.

Về phương diện này hắn cũng không có kinh nghiệm bao nhiêu, dù dục vọng đang bạo phát dưới thân trướng đến phát đau, mồ hôi trên trán rơi cứ xuống không ngừng làm ướt cả thân thể của người bên dưới, nhưng Triệu Du vẫn rất kiên trì và ôn nhu, chậm chậm để y thích ứng.

Ánh mắt Cù Huyền Tử chuyến đến gương mặt đã nổi đầy gân xanh của hắn, khóe mắt có chút ướt át, không phải do động tình, mà là do cảm động.

Cù Huyền Tử vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi mềm mại của Triệu Du, kéo ngón tay trong miệng mình xuống chậm rãi vòng qua sau lưng nhắm huyệt khẩu cắm vào. Cù Huyền Tử đau đến nghẹt thở vẫn không dám kêu lên, hai tay bám chặt vào đệm giường nỗ lực thích ứng.

Triệu Du vừa nhìn đã hiểu, yết hầu hắn căng thẳng, vội vàng dừng lại động tác.

Cù Huyền Tử vừa thấy hắn thoái lui, bèn lao tới ôm hôn hắn, nhiệt tình liếm mút, gặm cắn, còn liếm đi những giọt nước trong suốt nơi khóe miệng hắn.

Khi nụ hôn kết thúc thì phía sau cũng đã được khuếch trương vừa đủ. Cù Huyền Tử dùng hết toàn bộ dũng khí của mình, lên tiếng kiều mị mời gọi sự xâm nhập của nam nhân.

"Ta không sao...ông có thể vào rồi."

Được mỹ nhân câu dẫn trắng trợn như vậy, Triệu Du dù muốn kiên nhẫn hơn nữa, cũng không thể làm được, liền đem dục vọng của mình đã phát trướng từ lâu để tại cửa vào mật huyệt đang co rút không ngừng, mạnh mẽ xuyên vào, khoái cảm dưới thân không ngừng truyền đến, làm hắn nhịn không được mà kêu lên.

"Lão Cù, ông là của ta, cả đời này chỉ được thuộc về ta."

Dục căn của hắn từng tấc từng tấc tiến vào sâu bên trong thân thể Cù Huyền Tử, miệng huyệt vốn nhăn nheo cũng bị kéo đến cực hạn.

Thân thể Cù Huyền Tử lập tức cứng ngắc, cắn chặt dục vọng Triệu Du, suýt chút nữa đã làm hắn tiết ra.

Cù Huyền Tử chưa bao giờ chịu qua tình cảnh bị vật lớn như vậy không ngừng nghiền ép, một đường công thành đoạt đất, một cỗ khoái cảm cùng đau đớn cứ như vậy mà hòa vào nhau truyền khắp toàn thân.

"A...đau...Triệu Du...đừng sâu như vậy...ta chịu không nổi...a.."

Triệu Du yêu thương hôn hôn y, sau đó trượt qua mép tai y điên cuồng liếm mút, vẻ mặt còn mang theo dục vọng dụ dỗ y.

"Thân thể lão Cù là tuyệt phẩm thế gian, sao lại chịu không nổi?"

Sắc mặt tuyệt mỹ của y đau đến trắng bệch, nhưng vẫn cố nén đau đớn trả lời.

"Thật sự rất đau......Triệu Du......xin ông....xin ông....dừng...dừng lại."

Đôi chân thon dài của Cù Huyền Tử liều mạng khép lại, thân thể run rẩy dữ dội, hai hạt đậu đỏ trước ngực cũng theo động tác giãy dụa của y mà lay động đến lợi hại. Nhưng càng cử động thì điểm liên kết chặt chẽ giữa hai người càng thúc ép lấy nhau, không chỉ không giải khai ra được còn làm cho Triệu Du càng thêm dục hỏa thiêu đốt khó nhịn.

Hắn giả vờ nghe không hiểu ý tứ của y, thắt lưng đưa đẩy càng lúc càng kịch liệt, dục căn không ngừng cắn nuốt vào trong, như thể muốn nghiền áp y đến sưng tấy mới thôi, kéo theo đó là tiếng thở dốc mỗi lúc một rõ ràng.

"Cái gì? Đừng dừng lại? Vậy hôm nay ta sẽ để Cù tiên tử biết thế nào là dục tiên dục tử."

Không ngờ Triệu Du bình thường cợt nhã như vậy, đến khi lên giường lại hóa thành dã thú ăn thịt người. Cù Huyền Tử bị một câu này cảu hắn dọa sợ đến nhăn mặt, run rẩy, một tay nắm thật chặt đệm giường, trong miệng không ngừng lầm bẩm từng tiếng rên rỉ đứt quãng nức nở xin tha.

"Không...không phải...Triệu Du....mau ra ngoài...a...đau quá...đau chết ta rồi...."

Bị xỏ xuyên tàn nhẫn, thân thể y đã sớm chịu không nổi nhịu điệu của hắn, ngón tay vô lực bám vào bờ vai rắn chắc của hắn, run run cấu một cái như muốn trả thù. 

Triệu Du nhìn dáng vẻ bị khi dễ này của y, làm hắn muốn ngừng cũng không ngừng được, liền ưỡn hông một cái. Cù Huyền Tử đột nhiên bị tập kích cảm thấy cơ thể như bị xé rách, đôi mắt mờ mịt lớp sương mù, không ngừng rên khóc.

"A...a...a....a...."

Triệu Du nghe vậy liền nhẹ nhàng giúp y xoa bóp thân thể thả lỏng.

"Lão Cù ngoan, chờ thêm một chút, một chút nữa sẽ không đau."

Triệu Du dừng động tác suy nghĩ một chút, tuy hắn chưa từng cùng ai hành phòng nhưng "Cung xuân đồ" cũng có xem qua, chậm chậm hồi tưởng lại những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt kia. Sau một hồi liền đỡ người Cù Huyền Tử ngồi dậy, dạng hai chân y ra ấn mạnh xuống gốc rễ cứng rắn của hắn.

Tư thế ngồi này làm tính khí thô to của hắn toàn bộ đều bị nơi tư mật kia của y nuốt chặt, bên trong vách thịt non nớt bị xuyên qua một cách đau đớn. Toàn thân y co giật xụi lơ trong lồng ngực hắn, vừa thở dốc, vừa gào khóc.

"A...a....không được...quá sâu...Triệu Du....to quá...nhẹ...nhẹ một chút...."

Triệu Du sớm đã chìm trong bể tình, trong tâm trí hắn bây giờ chỉ muốn mạnh mẽ xuyên qua mật huyệt này. Nên đối với những lời cầu xin của y lọt vào tai hắn, lại biến thành âm thanh hoan ái khiến hắn thần hồn điên đảo, càng chọc sâu vào bên trong hơn.

Vang vọng khắp căn phòng chỉ còn đọng lại tiếng nước "òm ộp"đang dung hợp giữa hai linh hồn, rơi vào bể dục điên cuồng rung động.

Triệu Du vừa thở vừa nói, chất giọng khàn khàn đã bị dục tình chi phối.

"Không phải ta không muốn dừng, nhưng cái miệng nhỏ này của ông vừa chặt vừa nóng cứ cắn ta mãi không buông, còn muốn đem cả tinh lực của ta hút cạn......Thật không ngờ, Cù tiên tử thanh cao tôn quý của chúng ta, cũng có một mặt gợn tình như vậy."

Cù Huyền Tử nhắm mắt lại, ra sức lắc đầu.

"Đừng nói nữa...... Đừng nói nữa......"

Thân thể của Cù Huyền Tử bị nam nhân ra sức đụng chạm làm cho mật dịch không ngừng tại nơi giao hợp chảy ra. Triệu Du hưng phấn đến đỏ mắt, từng đợt sóng triều nổi lên trong lòng, không thứ gì ngăn cản được, hạ thân không ngừng cố gắng cài cắm, ngoài miệng cũng không buông tha y.

"Được, được, được, không nói thì không nói, vậy ta sẽ chuyên tâm hầu hạ ông."

Cù Huyền Tử cuối cùng đã bị hắn làm đến dục tiên dục tử, thần trí mê mang, vứt bỏ cả tính cách rụt rè ban đầu, chỉ biết điên cuồng vặn vẹo thân mình rên rỉ kêu.

"A..... thoải mái....Triệu Du..... dùng sức làm ta a.....ta muốn ra...lại dùng sức..."

Cù Huyền Tử bị chơi đùa đến cao trào, mắt sáng mê ly lấp lánh, đau đớn lúc đầu đã sớm biến mất. Cù Huyền Tử hai tay ôm lấy cổ Triệu Du làm điểm tựa, thân thể mềm mại của y mô phỏng theo động tác cưỡi ngựa mà nhấp nhô giữa đùi hắn, liều mạng để hung khí to lớn kia đâm xuyên lên, hưởng thụ khoái cảm lần đầu trên đời.

Triệu Du say mê nhìn dáng vẻ rung động lòng người kia. Giữa ngực cùng vòng eo chi chít những dấu hôn xanh tím, ái muội yêu mị nói không nên lời, làm cho con ngươi sâu thẳm của hắn đau muốn nứt ra, dục vọng dưới thân, dù ma sát thế nào, cũng không không đủ, càng ngày càng thô càng lúc càng lớn.

Phía sau bị va chạm mãnh liệt khiến Cù Huyền Tử kêu lớn thành tiếng.

Cảm giác được bên trong người nọ co giật, Triệu Du liền đẩy nhanh tốc độ, miệng thịt sảng khoái theo nhịp điệu cắm rút mà siết Triệu Du vô cùng chặt.

Triệu Du sướng đến nổi thở dốc, hô hấp nóng bỏng phả lên trên mặt đã nổi đầy sắc tình của Cù Huyền Tử.

"Ân...Lão Cù ta mới thật sự là bị cái miệng nhỏ này của ông giết chết, quả thật là bảo vật, càng bị ép nước chảy càng nhiều, hút ta thoải mái muốn chết rồi!"

Đêm đã khuya, nhưng tiếng rên rỉ thở dốc cũng chưa từng dừng lại.

Cù Huyền Tử bị chạm đến mất giọng, chỉ có âm thanh "ưm a" kêu không dừng, vui sướng đạt tới cao trào, từng giọt chất lỏng nhỏ màu trắng trên quy đầu chảy ra, bắn lên bụng Triệu Du.

Cù Huyền Tử toàn thân vô lực cả người dán chặt lên thân trần của Triệu Du, hắn ôm bờ lưng trần trụi của y vẫn tiếp tục ra vào. Mỗi một lần đều dùng sức đi đến nơi sâu nhất, xỏ xuyên chục lần.

Triệu Du đắm chìm bên trong khoái cảm, ôm sát eo y ngã về phía trước, đem tinh hoa nóng bỏng của mình rót hết vào thân thể y.

Cù Huyền Tử mặt đỏ bừng bừng, còn đắm chìm bên trong khoái cảm, mi mắt y run lên một cái, khóe mắt do cảm xúc mãnh liệt vừa rồi mà chảy xuống dòng nước mắt. Dưới ánh nến, linh động, mông lung, mộng ảo, đẹp đến mức làm người nhìn vào đã nghẹt thở.

-------------------------

"Dậy đi....đã muộn lắm rồi...."

Triệu Du ngơ ngác tỉnh dậy, bị một đôi bàn tay mềm mại vỗ vào mặt, khuôn mặt của Cù Huyền Tử rất gần trong tầm tay hắn.

Mùa xuân đêm qua, giấc mộng kia bắt đầu tấn công trái tim bé nhỏ mong manh của hắn.

Triệu Du đầu óc trống rỗng, hắn cúi đầu, phát hiện bản thân không một tấc y phục, có chút phát hoảng, lẩm bẩm.

"Ta thật sự đã có một giấc mộng xuân, còn là mơ về lão Cù."

Triệu Du một bên ổn định lại hô hấp, một bên nhớ lại hình ảnh cá nước đêm qua, bất đắc dĩ cười một cái.

"Kết thúc rồi....tại sao ta vẫn chưa tỉnh lại?"

"Dù không muốn thì cũng phải thức dậy, chúng ta không nên để Trác cung chủ cùng những nguười khác đợi lâu."

Đêm qua hai người đổi đủ loại tư thế làm đến gần sáng, mãi cho đến lúc Cù Huyền Tử thật sự mệt ngất xỉu đi, hắn mới ngừng tay. Bởi vậy mà thân thể y bây giờ vô cùng uể oải, toàn thân đau nhức ầm ĩ. 

Cù Huyền Từ cắn chặt răng xoay người trừng mắt đẩy Triệu Du đang ôm chặt mình ra, bước xuống giường nhặt y phục.

Triệu Du vẫn còn ngơ ngác chìm trong suy nghĩ của mình, nhưng vừa nhìn tấm lưng trần đầy dục vọng xanh xanh tím tím của Cù Huyền Tử, cuối cùng tỉnh lại, hai mắt mở to, vẻ mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.

"Không phải mơ! Ta đúng là một con thú! Ta thật sự đã cưỡng bức lão Cù vào đêm tân hôn của ông ấy."

Triệu Du đang gầm lên điên cuồng trong lòng, hai tay ôm tóc.

Sau khi Cù Huyền Tử mặc xong y phục, nhìn thấy Triệu Du đang co giật, tựa hồ có chút khó hiểu, liền ném thẳng y phục vào người hắn.

"Mau mặc y phục vào đi, ông còn ngây người ở đó làm gì."

Cù Huyền Tử nói xong liền một mạch đi ra ngoài, Triệu Du cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉnh trang lại bản thân xong, cũng vội vã chạy ra đuổi theo Cù Huyền Tử.

Trong Minh Ngô Điện, Trác Diệu và Tô Tuyền đang đứng cùng nhau, Cù Huyền Tử bên cạnh nhã nhặn đáp lễ với bọn họ.

Triệu Du vừa chạy vào, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, cũng không biết nên phản ứng thế nào cho thích hợp.

"Tiểu Cù, lần này thật đã làm khó cho con rồi. Nếu không phải do tiểu tử đó quá ngốc, ta cũng không muốn dùng đến hạ sách này."

Cù Huyền Tử nghe xong liền cười nói.

"Trác cung chủ là Cù Huyền Tử và Triệu Du phải cảm ơn người mới phải."

Trác Diệu nhiệt tình kéo lấy bàn tay mềm mại của Cù Huyền Tử, còn nắm chặt lấy bàn tay y vô cùng thân thiết.

"Không phải đã nói chúng ta là người một nhà sao? Con không cần gọi ta xa lạ như vậy." Hồi lâu sau, Trác Diệu mới lại tiếp tục cất lời, còn kéo theo cả tiếng thở dài.

"Nhưng mà nghĩ lại, nếu chỉ dựa vào tên ngốc đó, quả thật cả đời này con cũng sẽ gọi ta như vậy."

"Phụ thân, hai người đang nói gì vậy?"

Trên đầu Triệu Du hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, Trác Diệu nhìn Triệu Du không thông minh lắm nhíu mày, thầm mắng trong lòng, thật là một tên ngốc, chỉ được mỗi khuôn mặt đẹp.

"Du nhi, có đôi lúc ta cảm thấy không biết con có phải do ta sinh ra thật không? Phụ đế của con cũng không ngốc đến mức này."

Nghe xong, đôi mắt to đen láy của Triệu Du chớp chớp, vô cùng thành thật nói.

"Phụ thân, con cảm thấy cha Vạn dường như trông cũng không được thông minh lắm."

Trác Diệu thoáng chút ngây người, trừng mắt nhìn Triệu Du, nháy mắt liền nhéo mạnh vào tai hắn, gằn giọng.

"Triệu Du! Con không sợ phụ đế con sẽ đạp con xuống Tru Tiên Đài sao?"

Mỗi lần nhắc đến người cha lạnh lùng của mình vẻ mặt Triệu Du liền không vui chút nào.

"Ông ấy bây giờ ngoài quyền lực và địa vị ra, còn quan tâm đến thứ khác sao? Sợ là cả đứa con trai này cũng đã sớm quên mất rồi. Không phải cả người cũng bỏ ông ấy mà chọn cha Vạn sao?"

Trác Diệu nhíu nhíu đầu mày, y thật sự không nghĩ tới nhi tử này của mình đến giờ vẫn còn gay gắt với người kia như vậy, dù y vẫn còn rất oán Thiên Đế, nhưng cũng không mong hai cha con họ trở mặt thành thù như thế này.

"Đó là chuyện riêng của ba người bọn ta, cùng tình thương của Thiên Đế dành cho con căn bản không liên quan."

"Con không muốn nghe." 

Lời này của Trác Diệu như gãi đúng chỗ ngứa của hắn. Thương yêu sao? Hắn một chút cũng không nhìn ra, người như ông ấy chỉ biết báo đạo không nói lý lẽ mà cưỡng ép bắt buộc người khác phục tùng mình.

Cù Huyền Tử bên cạnh thấy bầu không khí bỗng chốc trở nên căn thẳng liền kéo Triệu Du ra phía sau mình, hướng Trác Diệu mỉm cười thấp giọng nói.

"Trác cung chủ, người đừng lo, chuyện này ta sẽ từ từ khuyên nhủ Triệu Du."

Cù Huyền Tử khẽ cong khoé môi lên, xoay người về hướng Tô Tuyền, trong lòng có chút áy náy.

"Nhân tiện, cái này là cho Tô huynh."

Cù Huyền Tử đưa một lá thư cho Tô Tuyền. Triệu Du ngơ ngác nhìn nó liền thấy dòng chữ "thư hòa ly" được viết ở phía ngoài, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Nhìn đến dáng vẻ ngờ nghệch của Triệu Du, Trác Diệu liền thở dài một cái, y cũng lười để ý sự ngu ngốc này.

"Tiểu Cù, đã đến lúc ta phải trở về Thanh Hoa Cung rồi, nếu không mùi chua của hủ giấm kia sẽ lan đến Hành Dương Tông mất. Còn nữa, ta muốn lần sau gặp lại con sẽ như Triệu Du gọi ta một tiếng phụ thân."

Một lời đến quá đột ngột, như sét đánh ngang tai, Cù Huyền Tử nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào chỉ cười nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nói xong mấy câu vừa rồi, Trác Diệu cùng với Tô Tuyền liền xoay người rời đi, ngược với Triệu Du toàn thân vẫn bất động không có bát kỳ phản ứng gì.

Sau một hồi, hắn mới ghé sát vào tai Cù Huyền Tử nhỏ giọng thì thầm.

"Lão Cù à, không phải chỉ vừa mới thành thân sao? Sao đột nhiên bây giờ lại muốn hòa ly?"

Cù Huyền Tử tức muốn thổ huyết, trợn mắt nhìn Triệu Du, thực sự oán giận.

"Vậy tại sao ông không suy nghĩ lại, vì sao mình lại ngủ ở phòng tân hôn của người khác?

"Ta...ta...ta....." Triệu Du giật mình, giọng nói có phần bối rối.

Cù Huyền Tử hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp đẽ vô ngần khẽ nhắm lại, dùng hết kiên nhẫn giải thích.

"Còn không phải do tên đầu gỗ ông sao? Ta cảm thấy sống lại thêm một lần ông còn ngốc hơn cả trước đây nữa, còn phải làm phiền đến cả phụ thân ông."

Đôi mắt to tròn kia của Triệu Du không còn vẻ lanh lẹ linh hoạt giống thường ngày nữa, hắn cố gắng tiêu hóa những lời của Cù Huyền Tử nhưng nghĩ mãi cũng thông.

Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tóc của Triệu Du, Cù Huyền Tử chỉ biết lấy tay ôm trán, bất lực nói tiếp.

"Trác cung chủ vì muốn giúp chúng ta nên đã đến tìm Kỳ môn chủ nhờ giúp đỡ, cố tình để ta cùng Tô huynh giả vờ thành thân, xem phản ứng của ông thế nào."

"A???"

Triệu Du không ngờ rằng chuyện hắn chán nản hơn nửa tháng tất cả là một hiểu lầm. Nói như vậy, có phải lão Cù cũng thích hắn không? Hắn không phải đang nằm mơ chứ?

Triệu Du nghệt mặt ra, nhìn ngắm y đến ngẩn cả người, còn dùng tay vỗ vỗ liên tục lên mặt mình.

Cù Huyền Tử tức giận chọc vào đầu Triệu Du.

Triệu Du trong lòng đang vui vẻ khẽ cười, nhưng rất nhanh gương mặt chợt cứng đờ, giương đôi mắt hoa đào mê hồn nhàn nhạt nhìn y.

"Lão Cù, thành thân là chuyện trọng đại, sao ông có thể cùng phụ thân đem ra đùa giỡn như vậy?"

Càng nói, hắn càng cảm thấy mơ hồ, trong lòng bỗng chốc rối loạn vô cùng, liền nghi hoặc hỏi

"Nếu như....không có chuyện đêm qua, ông thật sự muốn cùng Kỳ môn chủ chung một phu quân sao?"

Cù Huyền Tử chưa bao giờ muốn đánh ai như lúc này, nếu bây giờ có kiếm trên tay, y nhất định sẽ đâm chết Triệu Du. Cù Huyền Tử gắt gao nhìn thân ảnh Triệu Du, bỗng chốc khóe miệng lại cong lên một cách tà mị.

"Kỳ thực, ta thấy Tô huynh cũng rất tốt, vừa chân thành, lại thật thà, cũng rất lương thiện."

Sắc mặt Triệu Du trắng bệch, hai mắt mở to không thể tin những gì mình vừa nghe, chân như bị đóng đinh ghim chặt xuống đất.

"Ông!"

Đôi tay hắn còn không ngừng run rẩy gắt gao năm lấy cánh tay Cù Huyền Tử, thanh âm bỗng cất cao, chất chứa lửa giận.

"Hắn có đẹp trai bằng ta không? Có chiều chuộng ông như ta không? Ta thương ông như vậy mà ông lại ở trước mặt ta khen ngợi kẻ khác."

Dừng một chút lại đanh giọng bồi thêm một câu.

"Cù Huyền Tử hôm nay nếu ta không làm ông đến khóc thì ta không phải là nam nhân!!!"

Triệu Du chậm bước đi về phía Cù Huyền Tử, cười, một nụ cười vặn vẹo, ánh mắt chợt lóe, liền phất tay một cái, ánh sáng màu xanh bao quanh liền bao quanh hai người.

Giải đáp thắc mắc nhan sắc Tô ca.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro