Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4-5-6

Chương 4:

Hắn ấn cổ tay Điền Chính Quốc, không cho đối phương chống cự, cúi đầu xuống, trực tiếp ngậm lấy đầu vú mềm mại đỏ ửng vào miệng. Giống như một con sư tử con, không biết nặng nhẹ cắn một cái, Điền Chính Quốc đau đến nhẹ nhàng kêu lên: "Tại Hưởng, đừng... đau..."

Nhưng hàm răng kia không chỉ cắn thịt vú, còn dùng hàm trên và đầu lưỡi dùng sức làm biến dạng đầu vú. Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy khoái cảm và tê ngứa cùng nhau bùng lên, một dòng điện đánh thẳng xuống xương cụt và nơi riêng tư, cậu chịu không nổi lắc lắc hông, gót chân cọ vào ga trải giường muốn tránh thoát sự kiềm chế của thiếu niên. Nhưng núm vú của cậu lại rất nghe theo phản ứng sinh lý, lỗ sữa mở ra, sữa ấm phun trào, tràn đầy khoang miệng thiếu niên, mút vào, nuốt, động tác liên tiếp, giống như bé con bú sữa, chẳng qua đứa bé này sức lực có vẻ lớn, cắn cũng tương đối thô bạo hơn.

Bóng người chồng lên nhau trên giường, từ tránh né và đè ép, dần dần trở nên an tĩnh.

Không biết từ lúc nào, thiếu niên ôm lấy Omega dưới thân mình, đầu vùi vào bộ ngực đối phương, mê say mút vào đầu vú tròn trịa mềm mại, ở quầng vú và bầu ngực để lại từng dấu răng nhạt nhòa.

Dường như Điền Chính Quốc cũng bị pheromone của thiếu niên làm mê hoặc, mi mắt khẽ khép hờ, vẻ mặt ôn nhu, thỉnh thoảng thiếu niên giương mắt nhìn cậu một cái, liền phát hiện trong mắt Điền Chính Quốc hơi ướt át, bên trong đúng là nước mắt mông lung. Hai tay của cậu đã vô thức mà đặt trên vai và sau cổ của thiếu niên, hơi hơi ưỡn ngực cùng hơi thở dồn dập, đều cho thấy rằng rằng cậu đã động tình.

Hai cái vú sữa rất nhanh đã bị thiếu niên bú cạn.

Thiếu niên liếm mút đầu vú đỏ tươi lần cuối, khi đầu lưỡi rời khỏi đầu vú tròn trịa kia, nó còn tội nghiệp run rẩy, dính đầy nước bọt trong suốt, còn vương lại một giọt sữa trắng. Thiếu niên dùng ngón tay nhéo một cái, cùng với tiếng than đau của Điền Chính Quốc, trên đỉnh đầu vú lại tràn ra một chút sữa trắng. Dường như là giọt sữa cuối cùng, lại dường như là bú hoài không hết.

"Mẹ nhỏ à, tôi thích loại kem vani này nha."

Thiếu niên hôn lên núm vú một cái.

Nước mắt đọng trong mắt Điền Chính Quốc không giữ được nữa, nhìn khuôn mặt non nớt của Kim Tại Hưởng, rơi xuống.

Kim Tại Hưởng cười khẩy: "Thật yếu đuối, bị tôi ăn hiếp đến khóc rồi sao?"

Điền Chính Quốc đẩy Kim Tại Hưởng, hơi nghiêng người đi, kéo chăn che lại bộ ngực đầy dấu răng đã ướt đẫm của mình: "Mời cậu xuống giường cho."

Kim Tại Hưởng làm sao có thể nghe lời cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, đầu gác lên vai đối phương: "Cho tôi bú xong rồi không cần tôi sao?"

Nếu Điền Chính Quốc hét to, cuồng loạn, có lẽ Kim Tại Hưởng còn cảm thấy không thú vị, nhưng phản ứng của mẹ kế hắn thật khiến người khác không chịu nổi. Điền Chính Quốc giống như đang từ chối hắn, nhưng dù từ chối cũng rất dịu dàng ôn nhu, tựa hồ như đang quyến rũ người khác, nhưng nếu bị ăn hiếp một chút, thì lại oan ức rơi nước mắt.

Kim Tại Hưởng cợt nhã an ủi cậu: "Tôi có bắt anh làm gì đâu, chỉ là uống mấy ngụm sữa của anh thôi mà, anh có thể cho con bú, tại sao không thể cho tôi bú? Chẳng lẽ anh không tính xem tôi như con của anh mà quan tâm yêu thương sao?"

"Nói năng xằng bậy." Điền Chính Quốc nói.

"Dù sao bây giờ uống cũng đã uống rồi, nếu giận không nhịn được, thì đi mách với cha tôi đi." Thiếu niên nói, "Bất quá theo hiểu biết của tôi với ông ta, tuy rằng có lẽ sẽ đánh tôi một trận, nhưng trong lòng chắc chắn cũng sẽ ghét bỏ anh không an phận, thậm chí là không sạch sẽ."

"..."

Ông ta chính là một Alpha vô cùng phong kiến đáng ghê tởm.

"..."

"Tốt hơn hết là anh đừng nói cho ông ta biết."

Chương 5:

Điền Chính Quốc quả nhiên không mách với cha hắn.

Việc này làm thiếu niên càng thêm tự tin, như thể đã nắm được nhược điểm của mẹ kế.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn cứ ngoan ngoãn như thế, chỉ cần thiếu niên không tới quấy rối cậu, cậu vẫn tận chức tận trách làm một "người mẹ" hiền hòa, làm công việc thiết kế quần áo của cậu.

Thiếu niên mở mạnh cửa ra, làm Điền Chính Quốc ngồi ở bàn làm việc giật mình, cậu kinh ngạc quay đầu qua, nhìn thấy là thiếu niên rõ ràng có thả lỏng một chút, cậu nói: "Tại Hưởng, động tác của cậu nên nhẹ nhàng một chút."

"Anh đang dạy dỗ tôi sao?"

"..."

Kim Tại Hưởng cười bước tới, nhìn nhìn bộ quần áo mẫu của em bé trên bàn làm việc, lại cẩn thận nhìn quần áo hôm nay của Điền Chính Quốc. Là một chiếc áo dài trắng tinh bằng cotton, trên ngực có bốn cái cúc áo, hiện tại đã mở ra hai cái, lộ ra một chút da thịt trắng nõn nơi cổ. Lại nhìn ngực của cậu, mặc dù vải mỏng nhẹ như vậy, nhưng cũng nhìn không thấy hai viên núm vú nhô ra.

Kim Tại Hưởng nhếch nhếch khóe môi, nửa ngồi xổm trước mặt Điền Chính Quốc: "Hôm nay mẹ nhỏ có mặc áo ngực sao? Tôi không nhìn thấy núm vú của mẹ nhỏ đâu cả."

Điền Chính Quốc nghe vậy, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhìn Kim Tại Hưởng nói: "Sao cậu cứ nói chuyện không biết cố kỵ như vậy."

Kim Tại Hưởng nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn có khoảng cách với anh, nên lúc nào cũng muốn cho anh biết tôi đang nghĩ gì."

Điền Chính Quốc biết mình nói không lại hắn, đẩy đẩy vai thiếu niên, quay mặt đi nói: "Cậu ra ngoài đi."

"Muốn tôi ra ngoài? Nhưng tôi còn đang đói đây."

"Cậu..."

Thiếu niên cười đứng dậy, cúi người đến gần Điền Chính Quốc. "Mẹ nhỏ muốn cho tôi bú ở chỗ này, hay là muốn lên giường?"

Điền Chính Quốc á khẩu không trả lời được, cậu bị Kim Tại Hưởng nắm lấy bả vai, nửa ép cậu ngẩng đầu. Môi hơi mở ra, chưa kịp nói gì đã bị thiếu niên dùng một tay cởi bỏ cúc áo trước ngực, một cái, hai cái,... Vạt áo mở rộng, lộ ra "áo ngực" màu da người bó sát thân thể.

Đó là hai miếng dán ngực dạng tròn, vô cùng mỏng thấu, lại dính sát theo bầu ngực, chất liệu thấm hút bên trong còn có thể thấm sữa tràn ra. Ngón tay thiếu niên miết theo mép dán lột miếng dán ngực mỏng manh đó ra, đầu vú vừa mềm vừa đỏ lập tức nhảy ra, run rẩy, tròn trịa như một quả nho chín mọng.

Thiếu niên rũ mắt nhìn miếng dán ngực trong tay, phía trong đã bị sữa thấm ướt đẫm, không cần ghé sát mũi vào, cũng ngửi thấy mùi sữa thơm nồng. Hắn đè thấp giọng nói, tràn ngập dụ hoặc nói: "Nếu anh đối xử bình đẳng với tôi, vậy mỗi ngày cũng nên cho tôi bú, hơn nữa tôi lớn hơn hai thằng nhóc kia, nên anh phải cho tôi bú nhiều hơn."

"Cậu chỉ là đang trêu chọc tôi." Một bên vú Điền Chính Quốc bị thiếu niên đột nhiên bóp lấy, hơi thở cậu ngưng lại, sắc mặt hơi phiếm hồng, giơ tay cầm lấy cổ tay thiếu niên. Nhưng sức lực của cậu cơ bản không thể so với Alpha, động tác trên tay Kim Tại Hưởng không chút nào bị ảnh hưởng, ngón cái và ngón trỏ còn ác ý nhéo nhéo núm vú đã đỏ lên của Điền Chính Quốc. Ngay sau đó môi thiếu niên tiến tới hôn lên núm vú Điền Chính Quốc, rồi lại cho đầu vú đang chảy sữa trắng ngà ấy vào miệng mút.

"Ưm..." Một tay Điền Chính Quốc nắm lấy cổ tay thiếu niên, một tay đẩy vai hắn ra. Nhưng theo động tác mút vào dữ dội, sữa dần chảy ra nhiều hơn, căn phòng yên tĩnh nhất thời chỉ nghe được âm thanh Kim Tại Hưởng nuốt vào và tiếng thở dốc rất nhỏ của Điền Chính Quốc.

Kim Tại Hưởng có chút yêu thích dòng sữa có vị kem vani này.

Hoặc là nói, hắn càng mê mẩn cảm giác cắn mút núm vú Điền Chính Quốc, từ bầu ngực trắng nõn của đối phương bú ra sữa, nhìn khuôn mặt ửng hồng ngơ ngẩn đến say lòng người và đôi mắt óng ánh lệ quang, Kim Tại Hưởng nhịn không được muốn cắn mạnh hơn chút nữa.

Hắn thậm chí muốn địt cậu.

Nhưng sâu nơi bản tính của hắn đại khái vẫn còn có một chút đạo đức luân thường và trách nhiệm.

Không làm những chuyện quá mức hơn với mẹ kế, không phải vì sợ cha hắn, mà là không muốn ức hiếp Điền Chính Quốc quá trớn, người vợ ngoại tình luôn bị chồng đối xử tệ bạc, dù là bị cưỡng ép ngoại tình.

Chương 6:

Những ngày tĩnh dưỡng ở nhà thật sự nhàm chán, nhất là khi phải che chắn các thiết bị công nghệ cao, ngay cả sân huấn luyện robot trong tầng ngầm cũng không được bước vào.

Chỉ có thể đi tập luyện chiến đấu cận chiến và vũ khí lạnh.

Ban ngày hắn đã có một nửa thời gian ở không gian dưới mặt đất, đến khi phát tiết đủ rồi, mới ướt đẫm mồ hôi đi lên. Thang máy vừa mở, nhìn đến đại sảnh phòng khách, thấy hai em bé trong nhà đang bò chơi trên thảm, Điền Chính Quốc ngồi kế bên bọn chúng, thỉnh thoảng đưa đồ chơi trong tay qua cho chúng, cười tủm tỉm nhìn hai tiểu bảo bối của mình.

Kim Tại Hưởng đứng đó một lúc lâu, Điền Chính Quốc mới phát hiện thiếu niên đứng bên hông cửa, sửng sốt chớp mắt một cái, cười nói: "Tại Hưởng, huấn luyện xong rồi sao?"

"Ừ." Kim Tại Hưởng bước vào, đứng nơi cách thảm một tấc, mắt nhìn hai đứa nhóc đang bi bô. Nghe nói hai đứa đều là Alpha, là song bào thai khác trứng, cho nên ngoại hình có hơi khác nhau, nhưng Kim Tại Hưởng không nhìn ra được chút gì. Hắn không có hứng thú gì với hai đứa em trai này.

Nhưng Điền Chính Quốc lại hết lòng hết mực luôn đặt sự chú ý lên hai đứa con mình.

Ánh mắt của cậu cũng nhìn về phía hai cục cưng đang chơi đùa, trên mặt mang nét cười nói: "Tôi cũng có xem qua ảnh chụp lúc nhỏ của cậu, hai đứa nhóc này cực kì giống cậu, gen thật là một thứ kì diệu."

Kim Tại Hưởng nhíu nhíu mày, hắn không thích cách nói này.

Nhấc chân dẫm lên thảm, bước vào lãnh địa của ba cha con họ, Kim Tại Hưởng ngồi xổm bên cạnh Điền Chính Quốc, thấp giọng nói: "Mẹ nhỏ, anh nói những lời này, sẽ làm người khác hiểu lầm."

"...?" Điền Chính Quốc nhìn hắn.

"Cái gì mà cực kì giống tôi, nghe giống như là anh sinh con cho tôi vậy."

Bên tai Điền Chính Quốc trở nên ửng đỏ, cậu há miệng thở dốc, giải thích nói: "Là cha cậu cho tôi xem ảnh của cậu, trong đó có ảnh chụp của cậu lúc nhỏ, cậu rất giống cha cậu, hai đứa nhỏ cũng giống, đại khái là lúc nhỏ trẻ nào cũng..."

"Rồi." Thiếu niên cắt ngang lời cậu, "Anh khẩn trương như vậy làm gì?"

"......" Điền Chính Quốc không nói gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn Kim Tại Hưởng, chỉ có thể vì mình mà biện giải trong lòng một chút, tôi không có.

Thiếu niên cười cười, trong mắt mang theo xấu xa hỏi: "Hai đứa em trai này của tôi, là bị cha tôi đụ thế nào mà ra được vậy? Mẹ nhỏ có thể nói tôi nghe được không?"

Điền Chính Quốc há miệng thở dốc, im lặng hai ba giây, mới nói: "Mấy kiến thức này tiết sinh lý giáo viên không dạy cậu sao, thay vì hỏi trực tiếp tôi như vậy?"

"Sao? Anh thẹn thùng sao?" Thiếu niên cười nhạo, "Chuyện này cũng như con của anh hỏi anh vấn đề "Mẹ ơi, con đã đến thế giới này bằng cách nào?" vậy thôi, cứ không thể bởi vì tôi không phải con ruột của anh mà từ chối trả lời tôi nhỉ?"

Điền Chính Quốc quay mặt đi: "Nhưng rõ ràng là cậu chỉ muốn nhục nhã tôi..."

"Anh còn ngồi chỗ này, không có hoàn toàn trở mặt với tôi, đã nói lên anh thích tôi nhục nhã anh." Thiếu niên nói: "Rõ ràng anh có thể đối xử với tôi cứng rắn hơn, nhưng anh không thế, làm cho tôi không thể không nghi ngờ, thật ra anh cũng không phải đoan chính như bề ngoài, có lẽ trong nội tâm chính là một kỹ nữ khát vọng được con riêng đụ cho đâu."

"Tại Hưởng!" Giọng Điền Chính Quốc nghiêm túc.

"Rồi rồi rồi tôi biết rồi." Thiếu niên làm bộ đưa tay đầu hàng, đứng lên, cười hì hì nói: "Dù sao mẹ nhỏ cũng là một Omega vô cùng dịu dàng, dù tôi có nói năng lỗ mãng, tin rằng mẹ nhỏ cũng sẽ tha thứ cho tôi."

Nói xong ra khỏi tấm thảm, lúc đi ngang qua hai đứa nhỏ ú nu, Kim Tại Hưởng cúi đầu liếc mắt một cái, không thể phủ nhận hai em trai của hắn thật sự rất đáng yêu, giống như thiên sứ trên tấm áp phích quảng cáo. Nhịn không được nghĩ, mình hồi nhỏ cũng dễ thương như vậy à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lvoe