Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🚕OG - Đường lên thiên đàng

【 ưu năm 】 thiên đường chi lộ

lofter@半雀枝

https://ainaiehuirumi30392.lofter.com/post/4b78cb5f_1cd013b0f

Hoạt động Ngày nhà giáo, đi wb.

4000 chữ áo quần ngắn

Học sinh mỹ thuật Yuuta × Giáo viên toán Satoru

⚠: Chân /// giao

(câu chuyện về Yuuta và chàng thơ Satoru, mà nó lạ lắm... kiểu ẩn dụ nghệ thuật các thứ đồ, dunno k xác định được thái độ của Yuuta đối với thầy, hoặc là như cuốn Lolita bìa nâu đỏ, hoặc là như cuốn sách k bìa cục em bé pick đại hóa ra lại là cuốn yêu thích, anw kết OE)


/


Tôi trước nay không nghĩ tới mình sẽ sinh ra hứng thú đối với một người đàn ông.

Ngày đó anh ấy ngồi ở hàng cuối cùng vị trí thứ hai từ bên phải đếm sang, xa cửa sổ, bất kể là ánh nắng vẫn là bóng cây ngoài cửa sổ đều chiếu rọi không đến trên người, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ đơn giản, chung quanh chỉ có ầm ĩ hỗn tiểu tử cùng cứng nhắc bàn ghế, cho nên không có quá nhiều đáng giá dùng bút mực vựng nhiễm cảnh tượng miêu tả, duy nhất đáng giá nhớ kỹ chỉ có trong tay anh ấy cầm một quyển sách. Tôi đến gần xem, trên bìa nâu đỏ khắc chữ thiếp vàng:《Lolita》. Anh ấy đang xem Lolita.

Tôi đi về phía trước, biết rõ cố hỏi, hỏi anh ấy đang xem sách gì. Anh ấy hẳn là không có chú ý tới tôi đã rình coi thật lâu, lại hoặc là chú ý tới nhưng người lớn rộng lượng nguyện ý chơi với tôi loại này nhàm chán tiểu xiếc, khép lại sách, giơ đến trước mặt tôi, khẩu hình khoa trương, đọc từng chữ rõ ràng, thanh âm kéo dài, cực kỳ giống diễn viên sân khấu kịch lên giọng diễn xuất. Mà tôi thì hoài nghi người này liệu có thật sự được thừa hưởng huyết thống diễn viên, diện mạo anh ấy cực có lực đánh vào, thuộc về có thể từ ý nghĩa thị giác định nghĩa vì soái ca một loại, thân hình đoan chính thon dài, tôi nghĩ không ai sau khi gặp anh ấy sẽ chủ động lựa chọn quên, ít nhất tôi sẽ không.

Sách giao đến trên tay tôi, bìa ngoài trơn bóng mới tinh, bên trong lại cũ nát ố vàng, chỉ có bị lật xem nhiều lần lại bảo tồn thích đáng mới có thể xuất hiện hiệu quả như vậy, cho nên tôi đoán anh ấy rất thích quyển sách này, yêu thích không buông tay, khi rãnh rỗi luôn thích cầm lấy tới xem vài lần, sau đó đem bìa mặt lau sách lại phủ lên một tầng keo dày. Anh ấy hỏi tôi: "Em muốn đọc sao?" Tôi nói tôi không xem, bởi vì quyển sách Lolita này... Tôi châm chước trong chốc lát dùng từ, thật sự nghĩ không ra từ gì khác, nói: Thực ghê tởm. Anh ấy nhướng mày, tựa hồ là không nghĩ tới tôi sẽ trả lời như vậy, theo sát một câu: "Tôi cho rằng em sẽ thích." Tôi hỏi vì sao, anh ấy chỉ chỉ đầu, trả lời chỉ là trực giác. Tôi không thể nghĩ được cách nói khác, phun ra một cái vô cùng đơn giản nga, hỏi anh ấy có phải rất thích quyển sách này không. Anh ấy nói không phải, trái lại hỏi tôi vì sao cảm thấy như vậy, tôi đem quá trình suy luận nói một lần, anh ấy gật gật đầu, hướng tôi giải thích anh ấy chỉ là thích cách hành văn của Nabokov.

Ngày hôm sau tôi cảm thấy mình bị chơi một vố, nhưng đây chỉ là tôi đơn phương cho rằng, bởi vì anh ấy thay đổi một thân chính trang đứng trên bục giảng, mang theo kính râm buồn cười lại khoa trương, dùng ngữ điệu khoa trương phấn khích tương tự ngày hôm qua giới thiệu bản thân: "Thầy kêu Gojo Satoru, từ hôm nay trở đi tiếp nhận lớp các em, tùy các em xưng hô thế nào, đeo kính râm chỉ bởi vì đôi mắt không tốt, hơn nữa soái. Cuối cùng nhớ kỹ một chút, thầy đeo có thể, các em không được." Lời này nói đến giống như cho chúng tôi hạ bá vương điều ước, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy giáo viên trong lúc giới thiệu bản thân có thể cuồng vọng như thế. Thông thường người như vậy không phải cậy tài mà kiêu thì chính là tự phụ không sợ. Cùng quan điểm như đối với quyển sách, tôi càng có khuynh hướng anh ấy là người trước.

Trên thực tế lần này suy luận của tôi chính xác, Gojo Satoru giảng bài rất hay, đơn giản dễ hiểu, hơn nữa đứng đắn, khác với ngày đầu tiên bình thản trò chuyện với nhau cùng sáng sớm trương dương tự đắc, trong giờ học không làm việc khác, chuyên tâm giảng bài. Tới gần kết thúc, anh ấy khép sách giáo khoa, hỏi: "Toán học khóa đại biểu là ai?" Tôi nhấc tay, anh ấy có chút kinh ngạc mà nhìn tôi, sau lại có một lần tôi đi đưa bài tập về nhà, anh ấy mới nói cho tôi, tôi thoạt nhìn như là am hiểu Ngữ văn hoặc là tiếng Anh. Tôi không lời gì để nói, chỉ có thể ở một bên cười, yên lặng vì bản thân chính danh.

Nhưng anh ấy như cũ vẫn là thích cùng tôi nói về tác giả và sách, tôi tùy tiện nghe một chút. Phần lớn thời điểm các cuốn sách anh ấy giảng tôi đều chưa xem qua, chỉ có thể làm một người nghe tương đối không tồi, cùng bày tỏ suy nghĩ muốn đọc vài quyển thích hợp trong số đó. Khi anh ấy rốt cuộc không thể nhịn được nữa phun tào tôi vì sao trừ bỏ Lolita cái gì cũng không biết, tôi nói: "Em học mỹ thuật, nếu thầy nguyện ý cùng em liêu lịch sử mỹ thuật có lẽ em có thể đáp hai câu." Biểu cảm trên mặt anh ấy trong lúc nhất thời thực phức tạp, nhưng nhất rõ ràng chính là cạn lời, tôi vì rốt cuộc làm anh ấy nghẹn trụ đắc chí, không rõ loại cảm giác này từ đâu mà đến. Có thể là anh ấy ở trước mặt tôi hoàn toàn bộ dáng thành thạo, dẫn tới thời điểm tôi thấy anh ấy tựa như nuốt sống một bãi hư thối có mùi thúi nhuyễn trùng thi thể như vậy buồn nôn. Để tay lên ngực tự hỏi tôi đối tất cả mọi người cũng không tệ lắm, không thể nói thích giúp đỡ mọi người cũng có thể làm được không mặn không nhạt. Nhưng thấy anh ấy tôi liền đánh trong lòng đối kia phó không ai bì nổi hồn nhiên tự đắc bộ dáng sâu sắc cảm giác ghê tởm. Đến ích với tôi từ nhỏ đến lớn đã chịu giáo dục, anh ấy không có bị ấn trên mặt đất tấu. Thầy nên cảm tạ cha mẹ em. Tôi nghĩ.

Sau lại anh ấy cho tôi tắc một cái thùng sách, có mới có cũ, theo như lời anh ấy đều là ngàn chọn vạn tuyển thoạt nhìn thực thích hợp tôi. Tôi thật sự không hiểu được logic hỗn loạn không đâu vào đâu của anh ấy từ đâu mà đến, xoa xoa giữa mày quyết định chờ ngày nào đó đem này thu thập lên tùy tiện đưa cho nào đó nhân viên thu phế phẩm thu, đương nhiên, trước đó còn phải phân loại tốt.

Thật cao hứng nhóm bạn cùng phòng đã giúp tôi giải quyết bối rối này, bọn họ từ giữa chọn chọn nhặt nhặt, tôi thì mang theo lễ phép mỉm cười rộng lượng mà nói cho bọn họ không cần để ý, tùy tiện lấy. Bắt được cuối cùng bọn họ chắp tay trước ngực, đồng thời nói: "Cảm tạ Yuuta đại ca ——" Tôi đối này cảm thấy có chút buồn cười, thùng chỉ còn hai cuốn, tôi nhắm mắt lại nghe ý trời từ giữa trừu một quyển, một quyển khác tắc lẻ loi hiu quạnh mà nằm ở thùng rác. Nằm trở lại giường tôi mở sách ra xem, phát hiện cuộc sống có khi thật sự yêu cầu một chút ngoài ý muốn, tỷ như quyển sách này tôi liền rất thích. Bìa ngoài bị anh ấy lột, chỉ để lại giấy cứng xác nội phong, mặt trên là tiêu đề tiếng nước ngoài xa lạ, tôi xem không hiểu, cho nên dứt khoát chỉ xem bên trong.

Đây nguyên bản chỉ là việc trao đổi sách giữa giáo viên và học sinh, nhưng hết thảy đều ở buổi tối chuyến đi ngoại khóa do trường tổ chức xảy ra lệch lạc, chúng tôi ở bên nhau tắm suối nước nóng, hơi nước mờ mịt, thầy Gojo cùng bọn học sinh vừa nói vừa cười, bị người đem gốc gác xốc cái tinh quang. Tôi đang chuẩn bị portfolio tác phẩm nộp cho Viện mỹ thuật, tự nhiên vô tâm tư cùng bọn họ rối rắm. "Còn kém cuối cùng một bức". Tôi dùng nước ấm rửa mặt, "Bức cuối cùng nên vẽ cái gì đây?"

Tôi vẽ phong cảnh sau đó xé xuống.

Tôi vẽ người sau đó xé xuống.

Tôi vẽ rất nhiều đồ vật cuối cùng đều bị xé xuống.

Rầm.

Một trận nước tạt đến trên mặt tôi, không lớn, không tính là đổ ập xuống, nhưng đủ để tôi giật mình, Gojo Satoru ở ao đối diện cười hì hì, vẫy tay nói: "Ngẩn người làm gì mau tới chơi." Tôi thuận lý thành chương mà bơi qua đi, lại tự nhiên mà ngồi bên cạnh anh ấy. Anh ấy như cũ cùng những người khác đĩnh đạc nói, tôi ở bên cạnh thỉnh thoảng đáp thượng hai câu, cách hơi nước xem không rõ, thân trên trần trụi của anh ấy, da thịt trong mắt tôi giống như sát ra tia lửa, tầm mắt như loài bò sát du đãng toàn thân anh ấy. Hóa ra mặc quần áo nhìn không ra tới, đến khi trần trụi toàn thân, tôi mới có thể càng cẩn thận càng làm càn mà thưởng thức, tôi thừa nhận, thân thể anh ấy hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của tôi.

Ngâm đến đã khuya chúng tôi cùng nhau về phòng. Tôi nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh ấy, đi rồi thật lâu anh ấy dừng lại, nhưng tôi không có phát hiện, vững chắc đập vào lưng anh ấy. Anh ấy chỉ chỉ 5m có hơn, hạ giọng, như là sợ sảo đến ai, nói: "Phòng Yuuta sớm đều đi qua." Ngầm hỏi là vì sao tôi còn đi theo.

Từ suối nước nóng ra tới tôi liền phát hiện bản thân không thích hợp, có lẽ là tác dụng tâm lý tôi cảm thấy anh ấy hiện tại đặc biệt đẹp. Mặt bị hơi nước vựng đến phiếm hồng, trên người là phòng tắm cung cấp đơn bạc áo tắm dài, trên cổ treo hai giọt mồ hôi, anh ấy thực gầy, bả vai thoạt nhìn thực cộm tay, đường viền hàm cũng thực khẩn trí, nhưng là nên chỗ có thịt một chút cũng không ít, tỷ như cánh tay hoặc là mông hoặc là đùi, trời xui đất khiến gian tôi hỏi anh ấy: "Thầy có thể làm người mẫu của em không?"

Kỳ thật hỏi xong tôi có chút hối hận, lời này đường đột không lễ phép. Nhưng không có gì so bình cảnh như thế lâu đột ngột gặp được Muse linh cảm tới kinh hỉ. Nếu không phải ngại với tình cảm, tôi muốn hôn anh ấy ngay tại chỗ. Tuy rằng chuyện càng đại nghịch bất đạo hơn hôn môi sau đó tôi cũng làm không thiếu, nhưng tình cảnh này, tôi cảm thấy như vậy không quá thích hợp.

Anh ấy đầu tiên là sửng sốt một cái chớp mắt, ngay sau đó hỏi tôi vì sao. Tôi gập ghềnh mà giải thích nói anh ấy lớn lên rất đẹp, dáng người rất tuyệt, rất thích hợp dung nhập tác phẩm cuối cùng của tôi. Anh ấy hỏi tôi tác phẩm cuối cùng là cái gì, tôi đáp không được, cái này làm cho phía trước những cái đó ca ngợi trở nên ý vị thâm trường lên, tôi ý thức được điểm này, tận khả năng làm những lời này có quan hệ tình dục cùng tính ám chỉ phương diện không rõ ràng như vậy.

Cùng tôi vào phòng, anh ấy tùy ý như là đang ở nhà mình, ngồi ở trên giường tôi hỏi mình nên làm gì, tôi trả lời: "Nếu có thể, em hy vọng thầy có thể đem quần áo toàn bộ cởi ra." Chỉ một câu này khiến cho những lời hòa hoãn không khí trước đó của tôi tất cả đều mất đi hiệu lực, nhưng anh ấy tựa hồ cũng không để ý, nhanh nhẹn mà cầm quần áo đều cởi, hỏi nên đứng hay là ngồi. Tôi cấu tứ trong chốc lát cuối cùng từ bỏ, nói với anh ấy, đêm nay tôi vẽ không ra, có thể bồi tôi tâm sự sao?

Anh ấy giống như đối tôi dung nhẫn độ cực cao, liền như vậy trần truồng ngồi đối diện tôi, thẳng thắn thành khẩn bằng phẳng, nhưng thật ra tôi giống như kẻ bụng dạ khó lường trước một bước dời mắt, anh ấy cười nhạo tôi: "Yuuta nhớ kỹ thân thể của thầy sao?"

"Không có." Tôi ăn ngay nói thật. anh ấy lại hỏi tôi vấn đề thứ hai: "Vì sao Yuuta giỏi Toán như vậy?" Tôi nói: "Học được hảo."

Anh ấy "Nga" một tiếng, làm tôi dạy anh ấy vẽ tranh, tôi chuyển đến hai cái bàn, lấy tới hai tờ giấy, bắt đầu dạy từng chút một. Từ thấu thị, đến kết cấu đến rất nhiều đồ vật. Anh ấy ở một bên nghe, nghiêm túc mà giống như tiểu hài tử, trong giây lát tôi đã bịt mắt anh ấy lại, kinh ngạc với bản thân vì sao chưa từng phát hiện đôi mắt này đẹp đến thế. Sạch sẽ đến giống như đá Topaz, lộng lẫy rực rỡ. Lúc này tôi cảm thấy hôn môi là phù hợp không khí, cho nên tôi hôn đôi mắt anh ấy. Không có bất kì hàm nghĩa gì khác, đơn thuần hôn môi, anh ấy chịu, tôi hỏi anh ấy vì sao không né, anh ấy nói là bởi vì bất kể ai cũng không được cướp đoạt thanh xuân của người trẻ tuổi.

Cái này đến phiên tôi "Nga", có chút hạt văn nghệ, tiếp một câu thanh xuân rất thống khổ. Anh ấy hỏi tôi vì sao cảm thấy như vậy.

"Trước đây em đạp xe, là đường xuống dốc núi, thấy một bức tường, đem xoay đến nhất đế hướng lên trên đâm, bay ra trượt trên mặt đất mấy mét. Khóe miệng cọ giống như Joker. Rất đau."

Chúng tôi đều bắt đầu cười, anh ấy mắng tôi có bệnh. Tôi nói không điểm bệnh học cái gì mỹ thuật. Sau đó chúng tôi tiếp theo cười.

Thời điểm sắp hừng đông anh ấy nằm xuống trong phòng tôi, chúng tôi cùng nhau ngủ đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy cả người anh ấy treo trên người tôi, chăn dồn ở góc, gối đầu nằm ở dưới giường, nửa thân mình tôi bị nhiệt độ cơ thể của anh ấy che nhiệt, nửa kia thừa nhận từ vách tường thấm tiến vào lạnh lẽo. Anh ấy lại treo trên người tôi vài phút mới tỉnh, mắt tôi nhìn thẳng nhìn chằm chằm anh ấy, anh ấy nhập nhèm mắt buồn ngủ nơi nơi tìm quần áo mặc, mặc một nửa lại cởi ra, xếp gọn đặt ở góc tường, giang hai tay làm tôi nhìn cái biến. Hỏi tôi: "Yuuta nhớ kỹ chưa?"

Ta dựng giá vẽ yên lặng trên giấy điệp tầng thổ hoàng, đoái màu xanh da trời về sau thoạt nhìn áp lực lại nặng nề. Vẽ xong bối cảnh tôi ngồi ở ghế trên bất động, xem tranh, xem người, lại xem tranh, lại xem người.

Dù bị tôi nhìn như là đánh giá hàng hóa, anh ấy vẫn rất tự nhiên. Vẫn là nói qua vô số lần thành thạo cùng gặp biến bất kinh. Tôi giống như chưa từng ở trên mặt anh ấy xem qua biểu cảm nào khác. "Yuuta suy nghĩ cái gì?"

"Trên mặt thầy khi nào mới có thể có biểu cảm khác? "

"Thầy hảo nhàm chán."

"Vì sao thầy sẽ là Muse linh cảm của em."

Tôi nói một hơi mấy câu liền, giống như bóng cao su xì hơi ngồi tại chỗ. Anh ấy đi tới ôm tôi, tôi tiếp thu cũng ôm lấy anh ấy, ném xuống bút vẽ chúng tôi ngã vào chiếu tatami, Gojo Satoru nằm dưới thân tôi, phòng ngủ bốn phương tám hướng gió lùa có điểm lạnh, giá vẽ ở sau người bị tôi đá một chân, tôi 18 anh ấy 28, hai kẻ trưởng thành.

Phần đùi trong anh ấy thực mềm, thấu bạch, tôi cọ hai hạ liền bắt đầu phiếm hồng, tôi như cũ suy nghĩ vì sao anh ấy không đẩy tôi ra, nhưng không hỏi ra tới, bởi vì cuối cùng được đến đáp án hơn phân nửa lại là không thể cướp đoạt thanh xuân của người trẻ tuổi. Anh ấy nắm dương vật chính mình, tôi ở giữa hai chân anh ấy cọ xát, đơn giản mà thuần túy ban ngày tuyên dâm, chân giao thời điểm anh ấy híp mắt, thoạt nhìn mảnh mai, đuôi giác phiếm hồng, xuy thời điểm ẩn nhẫn khắc chế, thanh âm rất nhỏ, phần lớn là khí thanh, này phát hiện làm tôi càng ra sức, tuy rằng không phải hình tượng hỏng mất tôi muốn nhìn, tóm lại cũng có chút biến hóa. Sau đó tôi hiểu được cái gì kêu chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, này ngoạn ý cùng chính mình sảng xác thật không quá giống nhau.

Anh ấy nghiêng người nằm trên giường, tôi vẽ. Khi đó cảm giác như là ở hành hương, bất kể là thân thể vẫn là linh hồn đều đạt tới đỉnh khoái cảm, thăng đến thiên đàng. Mấy ngày còn lại của chuyến ngoại khóa chúng tôi vẫn luôn làm ổ ở khách sạn, vẽ từ bản nháp đến bản thảo đen trắng, đến đi nét lên màu, dần dần có linh hồn, trong lúc này tôi vẽ mệt mỏi liền cùng anh ấy nằm trên giường, làm tình số lần vẫn là thiếu chút, hơn nữa chỉ là đơn thuần Plato thức, dần dần đến chỉ còn lại có điểm nhấn đôi mắt.

Tranh rất nhanh liền hoàn thành. Tôi cùng anh ấy lăn đến trên giường. Lần cuối cùng thưởng thức dáng vẻ trần trụi của anh ấy, hết sức cẩn thận. Khi kết thúc anh ấy hỏi nghệ thuật gia không phải đều điên cuồng à, vậy tại sao không hề kích thích một chút. Tôi nói cho anh ấy tôi không phải nghệ thuật gia, học mỹ thuật chỉ là vì trong nhà an bài, hơn nữa mục tiêu chuyên nghiệp kiếm được nhiều." Trách không được Yuuta giỏi Toán như vậy." Anh ấy nói.

"Đúng vậy, trách không được."

Chấm xong điểm nhấn tôi ngã vào chiếu tatami ngủ, ngủ xong là bị người lắc tỉnh. Cung cấp cái này phục vụ đương nhiên là Gojo Satoru, lần này anh ấy ăn mặc quần áo, dễ bảo, nói cho tôi ngày mai nên đi rồi, hôm nay đi ra ngoài chơi đi. Làm liên tục mấy ngày tôi mới ý thức được chuyến ngoại khóa đã gần kết thúc, tôi họa tập kết thúc, một ít chuyện lung tung rối loạn cũng nên kết thúc.

Hành động của hai chúng tôi sau khi không còn lý do chính đáng trở nên quỷ quyệt phức tạp, tôi đá văng ra ven đường mỗi một viên đá, cùng Gojo Satoru bảo trì khoảng cách thích hợp, ở trên đường trong đầu chỉ còn lại có đi, đi. Đi đến nào tôi cũng không biết, đơn giản Gojo Satoru điểm điểm nơi đi, tôi liền theo ở phía sau, ân ân a a trả lời anh ấy, cảm giác này giống anh ấy tự cho tôi giới thiệu sách mới.

"Nhìn thấy Yuuta ánh mắt đầu tiên thầy liền cảm thấy em hẳn là trai ngành kỹ thuật."

"Không nghĩ tới Yuuta học mỹ thuật. "

Vẻ mặt anh ấy ai oán tiếc nuối, trong nháy mắt tôi cảm giác được người này trở nên sinh động lên, không hề đơn bạc phiến diện. Đương nhiên, "Trực giác của thầy luôn luôn không chuẩn." Tôi nói. Anh ấy làm như thật gật gật đầu, khẳng định lời của tôi, hỏi lại tôi vì sao ngày đó nhìn chằm chằm anh ấy thật lâu.

Tôi đem ở ven đường mua quà kỷ niệm nhét vào tay anh ấy, tuy rằng tôi biết anh ấy không kém mấy thứ này, nhưng vẫn tặng. Nói cho anh ấy: "Bởi vì thầy thoạt nhìn mới giống người học nghệ thuật."

Lần này đến phiên anh ấy cười tôi: "Trực giác của Yuuta cũng không luôn chuẩn."

Tôi gật đầu xưng là.

Về khách sạn tôi ngừng ở cửa phòng mình, tay đặt ở chốt cửa xoay lại chuyển, nhưng không mở. Gojo Satoru ở đằng xa cách tôi mấy cánh cửa nhẹ giọng nói: "Vẽ xong rồi liền trở về đi." Tôi gật gật đầu, mở cửa vào phòng. Anh ấy nhìn ra tới tôi đang hối hận đoạn thời gian thối nát bất kham kia, tôi nhìn ra tới anh ấy là thật sự không thèm để ý.

Này đại khái chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ. Bởi vì sau khi trở lại trường học chúng tôi như cũ cùng đã từng không có gì khác, anh ấy dạy môn Toán của anh ấy, tôi nghe bài giảng của tôi, ngẫu nhiên anh ấy đưa cho tôi một thùng sách, tôi cũng mang về phân cho bạn cùng phòng. Chờ đến khi tôi đăng tweet về thông báo trúng tuyển Viện mỹ thuật, anh ấy ở dưới bình luận nói chúc mừng. Cuối cùng tôi thu thập hành lý rời trường học, ngày đó thời tiết rất đẹp, tinh không vạn lí, anh ấy đứng ở cổng trường vẫy tay, tôi cũng không quay đầu lại mà đi.



(end)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro