Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

💙OG - Đèn treo

【 năm hữu / ưu năm 】 đèn treo

lofter@夜游

https://yeyouzaiyeyou.lofter.com/post/4b7494c3_2ba4f02fb

- Đáp lại tiếng gọi từ thiên đường, lao tới lời mời của tôi.

Summary: Làm chú thuật sư cả đời tựa hồ nên theo Atlantis chìm vào hắc triều, nhưng làm một đời người không nên bị phán quyết trần về trần, thổ về thổ.

Cp: Okkotsu Yuuta / Gojo Satoru. Có vi lượng mặt khác mũi tên đề cập.

Warning: 236 ma sửa if. Chú lực nguyền rủa biến mất if. HE, thế giới mà mọi người cuối cùng đều sống sót. Toàn văn 1w4.

(say yes to heaven, say yes to me. lướt cv lần đầu hơi khó hiểu, xếp chữ sơ sơ thôi mà càng đọc càng thấm, đúng là đại thừn của lòng tui TvT 

vẫn tin thầy tui sẽ sống, tuy là giờ truyện thành truyện hài r haha :)))))) theo theory của bà 柳繁忆 trên bili là đợi 24 tháng 12 đi. với cái sự OCD thích canh ngày của độc nhãn miêu, truyện ra chính thức tối chủ nhật rạng sáng 25, vừa khớp sinh nhật 29 tuổi của thầy vừa ngay Giáng Sinh. Chúa cứu thế hoặc thầy, Memi, Yuuji phe mình, hoặc dảk hơn thì Sú phe kia, hay Ken thành công kết hợp Tengen + dân Nhật ra con chú linh siêu cấp gì đó thì... nói chung là con mẻ drop truyện sau #jjk238 chạy trước ròy :)))))) bonus từ tui thì ờm anime sẽ chiếu xong trước tuần có ngày 24, kay tui hơi lo cho cục em bé, vì mn đều đoán ss2 end ở cảnh tôi sẽ giết Itadori Yuuji. hi dọng là tui nghĩ nhiều quá...)

/

1

"Chào mừng quý khách."

Thời điểm chuông gió cô nàng nhân viên từ trong bận rộn ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười công nghiệp. Nhìn đến người tới cô sơ có chút kinh ngạc, hẳn là nói vị khách hàng này để lại cho cô ấn tượng khắc sâu.

Cậu không giống các nữ sinh kết bè kết đội tới trong tiệm hoặc những người trẻ tuổi bồi bạn bè đến thăm cửa hàng, ban đầu thời điểm cô chú ý tới cậu, là bởi vì trên người thanh niên mang theo một cổ vứt đi không được khí lạnh, sau khi cậu vào cửa trong tiệm tựa hồ lạnh một cái độ, cậu giống như mang tiến vào một ngọn gió đông rét buốt.

Chuông gió liên tục không ngừng rung động, phảng phất có một con mèo ngưng kết từ hàn khí đang nghịch cuộn len, sau khi ngồi xuống cậu gọi một phần đồ ngọt lớn cùng một ly cà phê, có lẽ đúng là loại này tương phản làm cô nàng nhân viên không tự chủ được mà nhiều cho một ánh mắt.

Người trẻ tuổi không động đến phần đồ ngọt, cô nàng nhân viên vì thế lại cảm thấy cậu có chút đáng thương, nói không chừng là một cậu trai đang yêu bị bạn gái cho leo cây, song cô gặp qua rất nhiều người thất ý như vậy, trên người cậu cũng không có cái loại cô đơn ấy. Cậu ngồi ở góc đối mặt khung cửa kính, tựa hồ đối diện thật sự có một người đang cùng cậu cùng thưởng trà chiều, thời điểm nâng khay đồ ăn đi qua cô nhìn đến người trẻ tuổi ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào khoảng không trước mặt, khóe miệng có nhàn nhạt ý cười.

Khi đó chiếc TV cũ trong tiệm đang phát tin tức về trùng kiến hậu thiên tai, người đều là luyến cũ, cửa hàng này của họ nguyên bản mở ở Shinjuku, hiện giờ cũng mở ở Shinjuku, tựa hồ muốn ghi khắc những cái đó quá vãng năm tháng, rõ ràng là tiệm bánh ngọt kiểu Tây, lại cố tình dùng phục cổ trang hoàng.

Sau khi bị phá hủy Shinjuku tiến hành rồi dài dòng trùng kiến, may mà có một bộ phận chú thuật sư am hiểu lãnh địa này hỗ trợ. Sau sự kiện đó chú thuật giới đã được đưa ra ánh sáng, rất nhiều người đều thông qua phát sóng trực tiếp toàn cầu chứng kiến quá kia một hồi khắc cốt minh tâm chiến đấu. Ngoài ý muốn chính là đối với chi tiết cụ thể cô đã mơ hồ không rõ, tựa hồ có người rút ra thước phim trong đầu cô, chỉ để lại một ấn tượng mơ hồ —— ngàn năm Nguyền vương cùng mỗ vị đặc cấp chú thuật sư đồng quy vu tận, sau đó hết thảy đều tốt đẹp lên.

Mọi người cẩn trọng mà khôi phục sinh kế, chú thuật tương quan tuyên truyền phổ cập bị nhớ vào chương trình học kiến thức phổ thông của người thường, chính là nó rất nhanh cũng sẽ trở thành lịch sử, không có gì có thể lưu lại vĩnh hằng với những người sống ở thì hiện tại, cuối cùng đều sẽ trở thành một nắm đất vàng trong thời gian sông dài. Chú thuật hiệp hội đã tuyên bố chú lực của họ đều ở bất đồng trình độ hoặc nhanh hoặc chậm biến mất, mà người thường cũng không cần vì thế thấp thỏm lo âu, lo lắng tương lai không có người đến phơi bày mặt trái cuộc đời mình, bởi vì liền như âm dương Thái Cực Đồ, nguyền rủa lực lượng cũng ở dần dần yếu bớt.

Người phát ngôn đối điều này rất lạc quan, "Chúng ta có lẽ thật sự nghênh đón một thời đại tốt đẹp." Một thời đại không cần có anh hùng, một thời đại không cần có người lưng đeo, mọi người đều đem trên vạch qua đường dựa theo quy củ hành tẩu, đèn tín hiệu sẽ lệnh mọi người có nào đó thời khắc sóng vai, sau đó lại vội vàng rời đi.

Nhưng vẫn cứ là có người vĩnh viễn chỉ có thể sống trong quá khứ, bọn họ nhìn không tới tân thế giới hậu thiên tai, Shibuya, Shinjuku, đã từng ngựa xe như nước hiện giờ vẫn cứ ngựa xe như nước, chính là chung quy là thay đổi một nhóm người. Cô nàng nhân viên vì thế âm thầm chua xót, có lẽ vị khách trẻ tuổi này chỉ là tới thương tiếc bạn bè quá cố, có lẽ cậu cũng giống rất nhiều người không thể thoát khỏi ác mộng, có lẽ cậu vẫn cứ đang lừa mình dối người.

Vì thế ở ngày đó cô tặng thêm một phần điểm tâm ngọt, còn có một ly hồng trà ấm áp. Người thanh niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cô, cô lộ ra tươi cười, "Hôm nay thời tiết rất đẹp. Tuy rằng dự báo thời tiết nói chạng vạng sẽ có mưa to."

Thời tiết đích xác rất đẹp, có lẽ là mọi người trong lòng có thể ra đời nguyền rủa càng thiếu, có lẽ là hậu thiên tai không khí càng tươi mới, có lẽ là tân thế giới mọi người càng hiểu được quý trọng. Cậu chàng cũng triều cô mỉm cười gật đầu, một lần nữa trở lại quầy sau cô phát hiện cậu tựa hồ ở lầm bầm lầu bầu cái gì, nhưng không có phát ra âm thanh. Từ góc độ này cô nhìn không tới vẻ mặt cậu, chỉ là cảm thấy tâm tình cậu tựa hồ càng tốt một ít.

Tại đây lúc sau mỗi tuần cậu đều sẽ tới, theo thường lệ gọi món đồ ngọt mới ra, sau đó dời về phía đối diện, có đôi khi cậu cũng sẽ ăn một ít, cậu trở thành quái nhân của cửa hàng này, tựa như những đứa trẻ luôn là ảo tưởng mình có một người bạn yêu tinh đến từ thế giới khác.

Hôm nay còn sớm, trong tiệm có chút quạnh quẽ. Cô nàng nhân viên cười đi ra phía trước, "Bạn Okkotsu, bên mình tuần này nghiên cứu ra món đồ ngọt mới nga!" Menu ở đối diện cậu tựa hồ bị gió lay động lật qua một tờ, cô nàng nhân viên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng không có cảm giác ớn lạnh xương sống, cô lòng mang nghi ngờ mà đóng lại cửa sổ.

Okkotsu Yuuta không nóng không lạnh lễ phép cùng cô hàn huyên vài câu sau liền không hề đem tầm mắt đặt ở trên người cô, cậu cùng khoảng không tựa hồ tại tiến hành một buổi hẹn hò không chấp nhận được người ngoài xen ngang. Hôm nay lúc đến cậu mang theo một bao vải đen, làm người thường cô nàng nhân viên cảm thụ không đến cái gì, có lẽ chỉ là mô hình trạch nam thích chơi, nhưng nếu có chú thuật sư ở gần đây, cho dù mất đi chú lực, bọn họ cũng có thể cảm giác đến đó là một thanh trường đao tôi đầy huyết cùng oán, là chú cụ cuối cùng mà chú thuật giới hiện tại tồn lưu chưa tiêu hủy.

Thời điểm tính tiền cậu nhìn thoáng qua về phía cửa, chuông gió chợt vang, nhưng không có ai rời đi cũng không có khách mới đến, cô nàng nhân viên đã quá quen với loại hiện tượng khác thường xảy ra sau khi Okkotsu Yuuta tới, thế giới này xa so với bọn họ tưởng tượng muốn hoang đường, mà mọi người có thể làm chỉ có tiếp thu.

"Số dư thẻ hội viên đã sắp dùng hết rồi nga, bạn Okkotsu, bên mình hiện tại có sự kiện nạp phí, yêu cầu hiện tại nạp phí sao?"

Okkotsu Yuuta vuốt ve tấm thẻ khắc số, "Không cần, xin lỗi, có lẽ tương lai bọn mình sẽ không đến nữa."

Cô nàng nhân viên có chút nghi hoặc, song với thiên tính thiện lương, cô rất nhanh vì bạn Okkotsu tối tăm mà độc thân cảm thấy vui mừng, xem ra cậu cũng đi ra, cũng là, không có nỗi đau nào mà thời gian không thể xóa nhòa.

Cô mỉm cười: "Tốt, chúc bạn tương lai hết thảy thuận lợi."

Okkotsu Yuuta cũng cười: "Cảm ơn. Các bạn làm điểm tâm ngọt rất ngon, thầy vẫn luôn rất thích, bọn mình sắp sửa dọn đi nơi khác, thầy hy vọng mình có thể thay thầy tạm biệt các bạn."

Thời điểm cậu nói lời này, ánh mắt lại dời về phía ngoài cửa hàng, tựa hồ đang lo lắng, sau khi tìm được rồi cái gì cậu lại an tâm thu hồi mắt, cô nàng nhân viên theo ánh nhìn chăm chú của cậu nhìn lại, trên đường phố có mấy đứa con nít vui sướng chạy tới chạy lui, vừa rồi tựa hồ một trận gió thổi qua, chậu hoa trên lầu lung lay sắp đổ, nhưng lại kỳ diệu bảo trì cân bằng. Cửa hàng trưởng đã vội vã chạy đi lên, ông tưới nước xong lại quên mang nó vào, thiếu chút nữa gây đại họa, may mắn có vận may chiếu cố bọn họ những người này.

Cậu rất ít như vậy cùng người thường tán gẫu, cô nàng nhân viên cũng cảm thấy có chút mới lạ, "Thầy của bạn sao?" Cô nghĩ nghĩ, Okkotsu Yuuta tựa hồ là đầu 20 tuổi tác, thầy cậu hẳn là nhỏ nhất cũng nên hơn 30 đi, thích đồ ngọt, thật là một người lớn đáng yêu a. "Nói không chừng trước kia cũng đã tới tiệm bọn mình đâu, đừng nhìn mình như vậy, trí nhớ mình rất tốt nga. Thầy của bạn tên là gì?"

Okkotsu Yuuta tựa hồ đối với có người còn có thể nhớ rõ thầy cậu cảm thấy thật cao hứng, "——, tên của thầy là ——."

Cô nàng nhân viên vẫn cứ mỉm cười: "Gì cơ?"

Cậu chàng tựa hồ cô đơn xuống, này so với lần đầu cậu ghé tiệm càng thêm cô đơn, tiếng chuông gió lại vang lên, gió nhẹ thổi bay tóc mái cô nàng nhân viên dưới vành mũ, Okkotsu Yuuta hư hư mà cầm cái gì, tiếp theo cậu lần nữa chào tạm biệt cửa hàng này.

Trước khi rời đi cậu tựa hồ vẫn muốn nói cái gì, chính là không biết vì sao cuối cùng không có nói ra. Thời điểm từ trên lầu xuống dưới cửa hàng trưởng oán giận chậu hoa không biết vì sao nứt ra vài đường, quả thực như là bị lực lượng không biết tên đánh một quyền. Cô nàng nhân viên trầm tư trong chốc lát hỏi ông, "Cửa hàng trưởng, cửa hàng chúng ta lúc còn ở Shinjuku từng có một khách quen xấp xỉ 30 tuổi sao?"

Cửa hàng trưởng có chút không thể hiểu được, "Quá nhiều đi? Làm sao vậy, vì sao hỏi như vậy?" Ông đăng nhập hệ thống hội viên trên máy tính, lôi ra danh sách tất cả hội viên, "Không có xác thực một chút tuổi sao?"

Ông tùy ý ngầm kéo, có một cái tên bị bôi rớt ở quang luân xẹt qua giống như trò đùa dai hài đồng tránh thoát tầm mắt mọi người. Thời điểm con gái nhỏ của cửa hàng trưởng ôm bài tập lịch sử xuống lầu bọn họ còn đang nói chêm chọc cười, Okkotsu Yuuta rời đi chẳng qua là đoạn nhạc đệm nhỏ trong một ngày bình thường.

Trên trang lịch sử cuối cùng ghi lại kết cục trận chiến Shinjuku, Nguyền vương Ryomen Sukuna cùng đặc cấp chú thuật sư【——】đồng quy vu tận, mọi người ở một thời đại nguyền rủa chung kết rốt cuộc có thể vạch trần toàn cảnh nguyền rủa, đáng tiếc chính là không ai biết tên họ vị đặc cấp chú thuật sư kia, có lẽ người của chú thuật giới biết, nhưng bọn họ không hẹn mà cùng bảo trì im miệng không nói, tựa hồ kia trở thành bọn họ chú thuật sư một cái ký hiệu cùng tượng trưng, là ai cũng không quan trọng, kia có thể là một người, là một thanh trường đao, cũng có thể cái gì đều không phải.

Okkotsu Yuuta từ góc đường xoay người, cậu đi vào một cửa hàng nội thất, trong tiệm gần nhất nhập về một lô gia cụ hiện đại phong cách tối giản, cùng tiệm bánh ngọt phục cổ trang hoàng bất đồng, chủ cửa hàng nội thất quyết tâm cáo biệt hết thảy quá vãng, vì thế nguyên bản lấy Nhật thức cùng cổ xưa vì tiêu điểm bán hàng thay hình đổi dạng.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời đánh vào trước cửa kính sát đất dán khuyến mãi, chiếu xạ đèn chùm treo ngang trong tiệm, bởi vì Okkotsu Yuuta tiến vào mang vào một cơn gió, đèn treo lảo đảo lắc lư, bóng dáng lảo đảo lắc lư, như là một thốc đang thiêu đốt ám hỏa.

Cửa hàng trưởng thay đổi kênh, trên kênh phổ cập khoa học đang chiếu vũ trụ thiên thể, cô con gái nhìn hình ảnh sáng lạn kia đến xuất thần, đó là tinh vân sau khi một viên siêu tân tinh nổ mạnh, như là một con ngươi lam tỏa khắp, đẫm lệ mông lung, cực kỳ sáng ngời, chiếu sáng lên toàn bộ tinh hệ, mà trung tâm đồng tử đang không ngừng áp súc, áp súc, chỉ để lại hạt ánh sáng dật tán. Giọng thuyết minh đang ôn hòa giảng giải hết thảy, nó sinh thời là một viên hằng tinh, hằng tinh tử vong là lừng lẫy lại mỹ lệ, kính hằng tinh.



2

Nếu mọi người mở ra thân thể tôi, sẽ phát hiện một khoảng trời sao không một ngôi sao, một đại dương mênh mông không một giọt nước, một tân đại lục cổ xưa trầm mặc chưa từng được đặt chân tới.

Thời điểm Okkotsu Yuuta đứng lên chân đều có chút nhũn ra, có một cảm giác ghê tởm đến muốn nôn mửa, Mei Mei bởi vì quạ đen đại lượng chết đi mà cảm giác được hai mắt đau đớn, tất cả tín hiệu phát sóng trực tiếp đều bị hoàn toàn cắt đứt, ở đây mọi chú thuật sư đều cảm nhận được bàng bạc chú lực uy áp, giống như sóng thần, đây là một hồi tai họa ngập đầu.

Pha tạp chú lực quay cuồng trên bầu trời toàn bộ Shinjuku, nhưng không ai có ý muốn ngẩng đầu, một người tạo thần tích đang ở hướng thế nhân khoe ra dã tính không thể nhìn thẳng, không thể diễn tả sau khi cắn nuốt huyết nhục thuần tịnh nhất. Loại chú lực thô lệ, nguyên thủy, cùng với nói là lực lượng từ tình cảm nở rộ, không bằng nói là sinh mệnh khô héo tuyệt huyền. Gojo Satoru xác thật không giống người thường, hắn muốn sống như thu diệp, nhưng chết như hạ hoa.

Okkotsu Yuuta chống đao đứng thẳng, "Tớ sẽ xuất phát."

Có lẽ là bởi vì Thiên Dữ Chú Phược, Maki đã chịu ảnh hưởng ngược lại thiếu một ít, "Cậu đi ra ngoài sẽ chết."

Okkotsu Yuuta hồng mắt xoay người nhìn về phía đồng bạn, mỗi người tựa hồ đều không muốn hồi ức tại đây hết thảy phát sinh phía trước cuối cùng dừng hình ảnh.

Bọn họ mỗi người đều mang theo chút mệt mỏi cùng không thể tin tưởng. Tựa hồ bọn họ từ trước vẫn luôn đều trốn mưa trong một tòa miếu thờ, này tòa miếu vũ có đôi khi thực ác liệt, sẽ cố ý theo gió thổi mà mở cửa sổ, nhưng ở lúc bão cuồng phong cùng sóng thần ập đến nó phòng thủ kiên cố. Nó có thần minh phù hộ, có kiên cố nền móng, có theo tuổi tác một tầng tầng trọng sơn tường đỏ. Nhưng ở ngày nọ thời khắc nó đột nhiên cứ như vậy không hề lý do suy bại, trước đó không ai tin nó sẽ mục nát điêu tàn, cho nên khi thiên tai tiến đến, bọn họ hoảng sợ nhìn bên ngoài đoạn bích tàn viên giống như nước biển chảy ngược mưa rền gió dữ, tường đỏ như cũ, lại chỉ có một nửa có thể vì bọn họ che chở.

Chính là cậu muốn kiên định đi. "Không đi cũng sẽ chết, hơn nữa chẳng phải chúng ta nên là những người không sợ hãi tử vong nhất sao?" Phiếm hồng đồng tử nhảy lên ngọn lửa đem tắt dục châm, trong nháy mắt cậu cảm thấy vớ vẩn lại nực cười, vì Gojo Satoru, cũng vì chính mình, "Chú thuật sư vốn dĩ nên đi chịu chết, đây không phải sứ mệnh của chúng ta sao?"

Vì thế ở trong nhà cũng hình thành một loại trầm mặc sóng ngầm, tựa hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà bắt đầu nhớ lại đặc cấp chú thuật sư nhóm cả đời, đặc cấp là một loại chúc phúc, vẫn là một loại nguyền rủa đâu? Bọn họ đều bất mãn với hiện trạng, vì thế lựa chọn ba con đường phân nhánh, hai đã không thấy hồi kết, mà Gojo Satoru cái kia còn sẽ có người tiếp nhận ngọn đuốc sao? Từ Geto Suguru đến Tsukumo Yuki, lại từ Tsukumo Yuki đến Gojo Satoru. Lại đến bây giờ, Okkotsu Yuuta chú định sẽ là người tiếp theo sao?

Mỗi người đều cảm thấy có chút hít thở không thông, tựa hồ lúc này bọn họ mới ý thức được, bọn họ vẫn luôn đi trên một con đường mất mát, tựa hồ một bước sai từng bước sai, đứng ở đỉnh chú thuật sư bị bọn họ vứt bỏ, trở thành háo tài, cuối cùng bọn họ thua đến không thể thua hơn, đã muốn chạy tới một bước tử kì.

Đúng vậy, bọn họ mới ý thức được, đặc cấp chú thuật sư Gojo Satoru đã chết vào ngày 24 tháng 12, bên ngoài là thình lình rơi đại tuyết, chính như thời điểm hắn sinh ra, tựa hồ là thiên địa đều ở vì vị thần tử chưa kịp thổi tắt 29 tuổi ngọn nến tiến hành một hồi trước tiên cầu nguyện cùng ăn mừng, dùng tuyết trắng đệm chăn cho hắn một cái nôi dịu dàng như nước ối của mẹ.

Itadori Yuuji cũng trầm mặc đứng dậy, nhóc vốn là đứa trong năm nhất bị định vì nhất định phải chết đi, hiện giờ tựa hồ chỉ còn lại có một mình nhóc, bạn học cùng thầy của nhóc trong thiên địa hâm hưởng một hồi trong quyết đấu huyết nhục bay tứ tung, mà nhóc tại đây nho nhỏ quầng sáng lúc sau giống như người ngoài cuộc nhìn này hoang đường diễn xuất, thậm chí từ nào đó ý nghĩa nói, bọn họ đi nhầm một nước cờ, hiện giờ hết thảy mỗi người đều là người khởi xướng. Nhóc nuốt vào ngón tay cuối cùng Gojo Satoru cho mình trước đó. Okkotsu Yuuta sâu thâm mà nhìn nhóc, người trưởng thành nhóm nhìn bọn học sinh đứng dậy, chúng đứng ở nơi đó, giống như là Gojo Satoru đứng ở nơi đó.

Chỉ có lúc này người trưởng thành nhóm mới ý thức được Gojo Satoru sở theo đuổi sóng vai đồng bạn chính là cái gì, người kiệt ngạo vô lễ như hắn vì sao sẽ tại đây hủ bại kiến trúc cẩn trọng mà tưới từng cây non. Năm xưa lão thụ nhóm sớm đã đối với vòng tuổi nghĩ mình lại xót cho thân, mà cây nhỏ nhóm vẫn cứ có phá tan trời cao điên kính cùng dũng khí, chú lực kêu gọi cùng tình cảm bị ái hận điều khiển làm cho chúng nó so với bất cứ thời khắc đều hy vọng, khát cầu, nổi điên mà duỗi trường chi mầm. Chỉ có lúc này, bọn họ mới hiểu được thời gian đã muộn, tựa hồ theo Gojo Satoru hạ màn, một thời đại mới chân chính mở ra, bọn họ đều trở thành phiêu mộc bị nước lũ thế giới cũ tách ra, bởi vì bọn họ cao ngạo, bởi vì bọn họ yếu đuối.

Bọn học sinh lục tục mà đứng dậy, Okkotsu Yuuta bước ra bước đầu tiên như là tín hiệu, cậu như thế kiên định, chính như cậu như thế mờ mịt. Cậu không biết hiện tại làm có phải hay không hợp ý nguyện của thầy, cậu nghi ngờ có phải bản thân luôn là bỏ lỡ thời cơ. Ở Bách quỷ dạ hành cậu không có cho chú nguyền sư độc ác nhất cuối cùng một kích, nếu cậu sớm chung kết người kia, hoặc là cậu bại trận, đều sẽ không trở thành kết cục hiện giờ; mà nếu cậu sớm tiến vào chiến trường, có phải hay không kết cục cũng sẽ bất đồng?

Cậu không thể nói đây là loại cảm giác gì, đại khái nhân quả là thứ huyền diệu lại duy tâm, với mỗi cái giai đoạn cảm giác đều không giống nhau, chém không đứt cũng kiềm chế không được, tất cả mọi người đều ở bị vận mệnh vô tình mà trêu cợt tới trêu cợt đi, nguyên nhân gây ra có lẽ chỉ là năm xưa một khoảnh khắc động lòng trắc ẩn, chính là người rốt cuộc không phải thần minh, mỗi người đều nên có thử sai cơ hội, vì sao muốn lấy sự hà khắc giống như đối đãi thần minh mà đi yêu cầu nhân loại đâu?

Chúng ta nên nhìn thẳng trời cao, bất kể có nguyện ý hay không.

Ở trước một hồi long trọng tử vong, duy nhất có thể làm chính là tôn kính, giờ khắc này xác thật tất cả mọi người chỉ có thể nhìn lên lãnh địa rực rỡ như ngân hà, một loại hằng tinh nổ mạnh ảo giác, những hạt sáng bị gió thổi đến gò má bọn học sinh, như là cái vuốt ve dịu dàng. Okkotsu Yuuta có trong nháy mắt nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cha, nghĩ đến Rika, cuối cùng cậu chỉ cảm thấy đến một trận gió nhẹ, từ khung cửa sổ duy nhất của phòng bệnh ngày đó vẫn luôn thổi cho tới lồng ngực cậu hiện tại, một ít hữu cơ đồ vật cuối cùng đều biến thành vô cơ, lạnh băng vô tình.

Cậu thực phản cảm truyện đồng thoại lừa gạt trẻ con rằng người chết sẽ không rời đi, chỉ là hóa thành một ngôi sao, đây là sự lừa dối trần trụi lại ác độc nhất, người không thể vĩnh viễn sa vào trong ảo tưởng, vì thế cậu chỉ có thể cắn chặt răng đỉnh chú lực hãn hải triều dâng vịnh về phía trước.

Trên trời cao chính là mộ tràng của một vị đặc cấp chú thuật sư, hắn sinh thời là người đặc biệt trương dương, đặc biệt phóng đãng lại đặc biệt mỹ lệ, đại khái là không cam lòng tịch mịch, chú thuật giới không ai không biết tên hắn, chính như giờ này khắc này, mộ tràng lan tràn mở ra, phi chú thuật giới cũng đều nên chứng kiến người này tạo thần minh thê tuyệt, nói cho thế nhân, hắn chết đi là ngang trời mỹ lệ, chính như hắn sinh ra.

Okkotsu Yuuta đang phân tích, cho dù nhìn thẳng lãnh địa làm đại não cậu đều phải thiêu lạn, chính là thống khổ làm ta thanh tỉnh, thống khổ cho ta lực lượng, làm chú thuật sư, nhân sinh lộ vốn chính là càng đi càng hẹp, càng đi càng hỗn độn. Đó là một loại lực lượng cùng nguyên với Vô Lượng Không Xứ, Gojo Satoru sau khi lãnh địa tan vỡ dật tán liền giống như biển sâu kình lạc, lung che khắp Bắc Minh. Bốn phương tám hướng nguyền rủa ở chậm rãi bị lấy ra lên không, nào đó phương vị đặc biệt, cậu vì thế lập tức ý thức được đó là phương hướng của Kenjaku.

Hắn quang mang dật tán, mà trung tâm liền giống như phèn chua hấp thụ những thứ dơ bẩn ô uế, trời xanh lam dần dần bị biển sâu lam thay thế được, lại chậm rãi chuyển vì thương lam, những thứ tà uế đó không thể ô nhiễm đến nửa điểm trong suốt, đây là chân chính Vô Hạ Hạn, đã siêu việt ý nghĩa vật lý đình trệ, mà là tâm cảnh không thể xâm, đó không phải một loại cự tuyệt, mà là một loại bao dung, một loại tinh lọc, một loại vô cơ vô tính thuần túy.

Okkotsu Yuuta không thể tránh né mà nghĩ tới ngày Rika rời đi, cũng là như thế tràn ngập ánh sáng, bọt biển giống như lơ lửng lại bay lên, khinh phiêu phiêu mà rời xa trần thế hỗn loạn. Có đôi khi cậu nghĩ thế giới sau khi chết sẽ như thế nào? Nếu linh hồn của mọi người đều có thể ở nơi đó được đến đoàn tụ, nghe tới tử vong cũng là một lựa chọn không tồi. Thế giới này thực dơ bẩn, nếu sau khi chết thế giới là hoa tươi mạn dã, kia tử vong sẽ là hạnh phúc đi?

Cậu biết Gojo Satoru tiễn đi quá rất nhiều đồng nghiệp, có lẽ lễ tang đều tham gia mà sắp chết lặng, một giây trước hắn có thể đưa lên một đóa hoa, giây tiếp theo hắn lại có thể cùng người sống kề vai sát cánh. Tựa hồ hắn cuồng thảo cả đời nếu không xem hồi kết cũng sẽ là hạnh phúc.

Đại khái cho tới nay cách nói đều là người sống chung quy so bất quá người chết, bởi vì người một khi qua đời, anh ta để lại cho người sống ấn tượng tổng hội chậm rãi điểm tô cho đẹp, cuối cùng chỉ chừa ở hắn tốt đẹp nhất cái kia màn ảnh làm kết thúc. Nhưng Okkotsu Yuuta lại cảm thấy Gojo Satoru luôn tương phản với cái nhìn của thế nhân, cậu vẫn luôn cho rằng người chết chung quy là so bất quá người sống, bởi vì người còn tồn tại mới có thể chứng kiến hết thảy các loại khả năng, người chết là mạnh nhất, bởi vì họ đã không còn gì để mất, người chết cũng là yếu nhất, bởi vì họ đã không còn gì để mất.

Rika là một loại giải thoát, Gojo Satoru tử vong đối với chính hắn mà nói, sẽ là một loại giải thoát sao? Chú thuật sư thật sự có không hối hận tử vong sao? Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía khối gương sáng treo cao gần như vỡ nát liên tục không ngừng hấp thu nguyền rủa, như là ở không trung kết ra Thận Lâu Hải Thị nửa đời trước của hắn, đây tuyệt đối không phải giải thoát, chỉ có không cam lòng tới rồi cực hạn, mới có thể hóa thành màn trình diễn hơn xa cả lễ hội pháo hoa, hết thảy khởi điểm cùng hết thảy hồi kết đều đem vì hắn nhập liệm.

Okkotsu Yuuta đột nhiên nhớ tới thời điểm cậu vẫn là năm nhất, quấn lấy băng vải nam nhân hướng bọn họ nói rõ cái gì là lãnh địa, khi đó bọn họ bị Gojo Satoru một tay một cái trảo tiến Vô Lượng Không Xứ, lãnh địa của hắn như là chỗ sâu trong vũ trụ mênh mang, một loại bản năng sinh tồn làm cho bọn họ gắt gao mà tới gần nguồn nhiệt duy nhất nơi này, bọn học sinh nói không ra lời, Vô Lượng Không Xứ chỉ có vô biên cô độc.

Cậu hướng Gojo Satoru thỉnh giáo làm thế nào để ngộ ra lãnh địa, Gojo Satoru cười nói xem thời cơ đi, có đôi khi chính là ông trời đột nhiên vui, cho Yuuta hạ một hồi mưa to, chờ đến thời điểm Yuuta ướt như chuột lột, hùng hùng hổ hổ lại căng dù ra thì phát hiện mưa đã tạnh, khi đó là có thể nhìn đến cầu vồng, thực khuôn sáo cũ đi?

Sau đó cậu mới từ cuộc nói chuyện phiếm lơ đãng với thầy Gojo biết càng nhiều, Gojo Satoru học được lãnh địa ngày đó ở trong Vô Lượng Không Xứ ngủ một giấc dài, không ai tìm thấy hắn, hắn giống như đã chết.

"Bởi vì rất an tĩnh, tuy rằng mỗi kẻ còn sống tiến vào lãnh địa đại khái đều cảm thấy ồn ào muốn chết, nhưng đối với thầy mà nói rất an tĩnh."

Đó đại khái giống như nước ối của mẹ, làm hắn cảm thấy nhất bản năng thoải mái cùng buồn ngủ, trong vô biên cô độc giống như vỏ trứng che chở, hoặc là nói, lãnh địa tức là bản thân hắn, là thân thể hắn một bộ phận.

"Khi thầy mở ra thân thể của mình, phát hiện chính là khoảng trời sao, đại dương, tân đại lục." Thầy Gojo thực xú thí mà đối với những người trẻ tuổi kia cười, hắn so chữ V, "Có phải hay không thực phù hợp Gojo mỹ học!"

Nhưng Okkotsu Yuuta cảm thấy đều không phải là như thế, kia rõ ràng là khoảng trời sao không sao, một đại dương mênh mông không nước, một cánh rừng hoang vu không người, chính như trung tâm Shinjuku, trở thành một vành đai chân không lặng im không tiếng động, thanh, quang, hình đều bị "Tham lam" đặc cấp chú thuật sư cắn nuốt, hắn muốn này hết thảy, vì thế hắn được đến này hết thảy.

Bọn họ không tự chủ được dừng chạy vội, bước chân trang trọng là đối tử vong tối cao kính ý, tựa hồ từ phương xa truyền đến tiếng thở than ngân dài từ chiếc chuông Kagura trên cổng torii nào đó. Đứng ở trung ương chính là không thể nhúc nhích Nguyền vương, gã tựa hồ bị Gojo Satoru thảm thiết lãnh địa thức tự bạo trầm trọng đả kích, trong đầu bị rót vào đại lượng thuộc về Vô Lượng Không Xứ tình báo, mà đứng ở trước mặt gã chính là Gojo Satoru.



3

Một Gojo Satoru sạch sẽ, không thuộc về thế giới này.

Thời điểm bọn học sinh kêu thầy Gojo nén nước mắt đi lên, hắn quay đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc, lại tựa hồ thực thỏa mãn. Hắn hướng bọn học sinh vẫy tay, mà tay Okkotsu Yuuta xuyên qua thân thể hắn, chúng mồm năm miệng mười nói những lời Gojo Satoru nghe không thấy, hắn cũng biết lời của mình chúng cũng nghe không thấy, bởi vì bọn họ thuộc về bờ phía này cùng bờ đối diện, vì thế hắn đành phải mỉm cười.

Vậy cười đi, khi bạn không biết nói gì, khi ngôn ngữ không thể biểu đạt cảm giác của bạn, tựa như người nguyên thủy hãy cười đi, làm nhân loại, ai đều có quyền khóc và cười, chẳng sợ bạn là mạnh nhất đặc cấp chú thuật sư, tình cảm của chúng ta là chung, đây mới là minh chứng chúng ta thân là nhân loại, mà phi chú linh, mà phi nguyền rủa, mà phi thần minh.

Okkotsu Yuuta lúc này mới ở trời đất quay cuồng phát hiện người nằm trên mặt đất, vỡ nát mà huyết nhục mơ hồ, nhưng trên gương mặt kia vẫn cứ có bừa bãi mà không ai bì nổi tươi cười, cổ thi thể giống như mắt bão cuồn cuộn không ngừng chuyển vận gió lốc cùng hơi nước, trên trời cao lãnh địa chú lực ngọn nguồn giống như sợi tơ thẳng tắp quấn quanh cặp mắt không khép, là một đóa hồng lam dập nát. Mặt trời bị tầng mây cùng cụ tượng hóa lãnh địa che đậy, nguyền rủa bị hấp thụ sau tinh lọc sạch sẽ, trở thành tinh trạng vũ vân, sáng long lanh, như là đèn nhỏ thông điện, trên cùng một bệ tản mát ra quang mang.

Gojo Satoru rất có hứng thú chạm vào má thi thể, bọn học sinh của hắn á khẩu, giống như người tiến đến phúng viếng, trên mặt đều là âm trầm, cuối cùng từ đại hỉ chuyển hướng đại bi chết lặng. Okkotsu cùng Itadori nhìn giống như sắp khóc ra tới. Thầy đại khái làm một kiện thực khó lường đại sự, mạnh nhất đặc cấp chú thuật sư ác liệt mà cười, hy vọng mấy đứa tha thứ món quà cuối cùng của thầy, muốn trách liền trách lão già ngàn năm trước kia, thầy vốn dĩ cũng không nghĩ làm như vậy.

Rốt cuộc, hắn vốn dĩ cũng nên có nửa đời sau tuy không dài nhưng tuyệt đối không ngắn. Người cũng không phải thần, cho nên sinh mệnh mỗi cái giai đoạn đều ở làm hắn đi hướng tử vong, hắn chỉ là trước tiên nghênh đón chính mình chung cuộc, tuy rằng có chút nho nhỏ sai lầm, nhưng kết quả chung quy là tốt, với bọn học sinh của hắn mà nói.

Hắn có thể làm hữu hạn, bởi vì có giới hạn mà một người có thể làm. Hắn không có khả năng mọi mặt chu đáo, liệu sự như thần, nếu một người sống đến hoàn cảnh ấy cũng quá mức đáng buồn, cho dù là máy móc, cũng có báo lỗi quyền lợi a, có đôi khi bị tâm huyết chi phối cũng đều không phải là một chuyện xấu đi?

Hắn đời này từng có thời điểm cầu sinh dục tràn đầy đến không ai bì nổi, vì thế hắn lĩnh ngộ phản chuyển thuật thức, hắn đời này cũng có thời điểm cầu tử dục tràn đầy đến không ai bì nổi, vì thế hắn mới có thể xoay ngược lại thiên địa, cân bằng thế giới bị hắn đánh vỡ, cân bằng bị đánh vỡ cũng từ hắn chung kết, từ đầu đến cuối là một vòng luân hồi viên mãn, ngoại trừ hắn cần trả giá một kiếp sống sặc sỡ, hắn cũng chưa mất mát gì.

Hắn hướng Itadori Yuuji vẫy tay, cậu nhóc luôn lạc quan vấp váp tiến về phía hắn, thầy của nhóc chỉ chỉ nhóc, lại chỉ chỉ ngốc lập Ryomen Sukuna, cười vỗ tay. Itadori Yuuji lau khô nước mắt nói tốt, vì thế sau khi sử dụng linh hồn dời đi nhóc lại lần nữa áp chế linh hồn Ryomen Sukuna, như trước khi nhóc tiến vào cao chuyên đã làm. Đây là chuyện bọn họ ở trước cuộc chiến đã ước định, hết thảy đều diễn ra dựa theo dự đoán của bọn họ.

Gojo Satoru tùy ý mà từ thi thể mình túm một sợi chú lực, thân thể Fushiguro Megumi bắt đầu chậm rãi khôi phục nguyên dạng, có màu đen hơi thở bị vòm trời phía trên hấp thu, vị này học sinh năm nhất, con nuôi của hắn sẽ lâm vào một đoạn ngủ say không ngắn, nhưng nhất định sẽ tỉnh lại, hắn vững tin chắc chắn vậy, hắn là người nhiều tự tin a.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Okkotsu Yuuta.

Cái này trước nay đều làm hắn bớt lo học sinh, Yuuta thoạt nhìn thực bình tĩnh, nhưng Gojo Satoru biết cũng không phải như vậy. Sóng lớn cuồng phong đáng sợ nhưng không cần phải sợ, bởi vì mọi người đều biết khó mà lui, không ai sẽ ngây ngốc mà tiến hành một hồi hiện đại Ông già và biển cả, mà dòng nước bình tĩnh lại chảy xiết lại dễ dàng nhất lấy mạng thuyền viên vô tri, bởi vì bọn họ đối đá ngầm cùng mạch nước ngầm hoàn toàn không biết gì cả, Gojo Satoru là người thông minh, hắn cũng không phải thuyền viên vô tri.

Hắn chậm rãi so một chữ X. Đây là ngôn ngữ cơ thể đơn giản nhất, đây là ám chỉ rõ ràng nhất, đây cũng là cực hạn Gojo Satoru hiện giờ có thể làm được. Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy bản thân có chút đáng thương, hắn đời này cũng chưa từng ủy khuất như vậy. Sau khi nhìn đến thủ thế kia Okkotsu Yuuta xoay người rời đi, Gojo Satoru ngăn trở cậu muốn lưu lại mình ý niệm, đây là một loại nguyền rủa, nhưng không phải đối Gojo Satoru mà nói, hắn rõ ràng biết, Okkotsu Yuuta sẽ bị phản phệ trước nay chưa từng có, tha thứ thầy đi, đều đã như thế, thầy muốn tự do.

Hắn sinh thời không thể nói là người có nhiều tự do, hiện giờ hắn muốn tự do, liền đơn giản như vậy. Bởi vì hắn cũng đúng hẹn hoàn thành mọi chuyện mình hứa hẹn, thậm chí vượt mức hoàn thành những chuyện hắn vốn mong muốn mà không làm được. Quạ đen của Mei Mei trên không trung đảo quanh, tiếng kêu kia nhưng thật ra thật sự như là báo tang giả, chính là mình sống rất tốt, Gojo Satoru so cái mặt quỷ, mày đã sống rất tốt, sống tốt trước nay chưa từng có, đời này cũng chưa sống tốt như vậy. Năm đó sau trận chiến cùng Fushiguro Toji hắn cảm thấy bản thân áp đảo phía trên hết thảy, hắn nhìn đến một hoa một mộc, nhưng hôm nay hắn cảm thấy bản thân chính là một hoa một mộc.

Shinjuku bên này công tác khắc phục hậu chiến được giao cho học sinh, hắn đuổi kịp Okkotsu Yuuta, bọn họ còn có một hồi chiến đấu cần hoàn thành, giống như kế hoạch trước đó của bọn họ. Okkotsu Yuuta đi được rất nhanh, cậu biết Gojo Satoru liền đi theo phía sau, cậu không quá nguyện ý làm thầy nhìn đến một mặt chật vật của mình, cậu nhất định khóc đến quá xấu, cho nên ngay cả lãnh địa trên bầu trời đều tán chút hạt sáng phất qua má cậu.

Thời điểm bọn học sinh tứ tán rời đi Gojo Satoru liền đứng ở nơi đó nhìn chúng, hắn ở phía sau mọi người, chính như từ trước mọi người ở phía sau hắn. Hắn đại khái đã bồi dưỡng thật tốt một đám nhân tài, chẳng qua có những con đường chúng chỉ có thể đi một mình, hắn làm người mở đường, có thể làm được chỉ có bấy nhiêu. Okkotsu Yuuta đại khái là hiểu ý hắn muốn biểu đạt, để cho hắn bớt lo học sinh luôn có thể hiểu dụng ý của hắn, bọn họ chi gian ở chung từ trước cùng sau này đều nhẹ nhàng như vậy.

Hắn đối việc thân xác mình chết đi nói thật không có chút cảm giác chân thật, tất cả phát sinh rất nhanh, thậm chí lãnh địa tự bạo cũng là đột phát kỳ tưởng, đây cũng là ông trời cho một trận mưa to tầm tã, hắn ở trong mưa hoàn thành xong bản Rhapsody, hiệu quả không tồi, tiền đặt cược trái phải cán cân làm hắn khá vừa lòng.

Cũng chẳng phải truyện cổ tích trưởng thành trong nháy mắt, hắn rất sớm đã dự tính về ngày bản thân có lẽ sẽ chết. Chỉ là hắn của năm đó còn kiệt ngạo đến không ai bì nổi, Geto Suguru hỏi hắn có nghĩ tới thời điểm mình sẽ chết hay không, hắn nói, tao thậm chí không thể tưởng tượng được mình sẽ bại. Sau đó Fushiguro Toji dạy cho hắn một bài học, lại cũng làm hắn trọng hoạch tân sinh, ngay sau đó (sinh tử chi gian) hắn bắt đầu tự hỏi tử vong ý nghĩa, hắn bắt đầu thử nghĩ ngày nọ mình có thể chết đi hay không, sau lại hắn cũng nhận mệnh, làm nhân loại, hắn nhất định sẽ chết.

Nhưng bởi vì hắn là Gojo Satoru, bởi vì Gojo Satoru là hắn, cho nên hắn chết cũng muốn chết một cách xinh đẹp, chết một cách long trọng, muốn cho toàn thế giới đều nhớ kỹ hắn. Luôn có người nhẹ như lông hồng, luôn có người nặng như dãy núi, hắn nguyện ý là người sau, bởi vì hắn chính là người trương dương như vậy, nhưng nếu thật sự qua loa xong việc, vậy hắn cũng nhận, bởi vì chú thuật sư không có kết cục tốt, ai cũng khó thoát lời mời từ địa ngục.

Tương đối tiếc nuối chính là trước khi chết còn không có đem bộ Geto Suguru thân thể xú cá hành hung một đốn, nhưng Okkotsu Yuuta đã tiếp nhận gậy tiếp sức của hắn, hắn rốt cuộc kết thúc dài dòng vô tận tăng ca, có thể đứng ở phía sau bọn học sinh nhìn chúng làm sóng sau dâng trào, đây chẳng phải là ý nghĩa hắn vẫn luôn truy tìm sao.

Phía trước Okkotsu Yuuta là vòm trời lãnh địa đang chỉ dẫn, phía sau Okkotsu Yuuta là thầy của cậu đang đi theo, cậu không nên cảm thấy cô đơn, nhưng ngay cả thế cậu vẫn cứ cảm thấy hư không, hư không đến không thể tưởng tượng. Đây không phải một đề tài khinh phiêu phiêu, một con người có máu có thịt cứ như vậy trở thành một mạt u hồn, cậu không tán thành, cũng không tiếp thu.

Gojo Satoru khi đó ở bên trong hỗn độn nhìn cậu, ánh mắt hắn đang nói, thầy chỉ có thể bồi em đến nơi đây, Yuuta, có những con đường em cần đi một mình. Hắn lại phảng phất xuyên thấu qua cậu nhìn về phía mọi người, thậm chí nhìn về phía quá khứ, nói cho bọn học sinh của hắn, nói cho người chết trong hư không quá vãng, hắn chỉ có thể bồi đến nơi đây, nên để hắn đi một mình rồi.

Okkotsu Yuuta rút đao, thân thể Geto Suguru đứng trước mặt cậu, nhìn ra được tới hết thảy đều vượt ngoài dự đoán Kenjaku, sắc mặt gã thật không đẹp, chính là tâm tư Okkotsu Yuuta cũng không hoàn toàn ở trên người gã, cậu nghĩ đến Gojo Satoru, bọn họ vẫn cứ đang ở Shinjuku, có lẽ là đầu phố nào đó, có lẽ là đầu phố năm đó Gojo Satoru cùng Geto Suguru quyết liệt, cậu không biết, cậu cũng không biết đoạn quá vãng kia, phát triển sai lầm làm cậu điền vào kết cục đúng đắn.

Có những con đường chỉ có thể đi một mình, nhưng không nên tất cả con đường đều chỉ có một mình thầy đi, thầy Gojo.

Dưới góc nhìn của lam đồng trên vòm trời, đây hết thảy giống như phim câm trắng đen, tua đi tua lại. Tựa hồ ống kính kéo xa, lại kéo xa, về tới ngày nọ 10 năm trước. Đó là thời đại thanh xuân của Gojo Satoru, đó là thời đại bạn học của hắn đi về phía trượt dài sa ngã, bọn họ đứng ở hai đầu Shinjuku, đám đông ồ ạt, hắn vươn tay, sau đó buông tay, sau đó bọn họ xoay người thành người lạ.

Mà thời khắc này, bọn họ vẫn cứ đứng ở hai đầu Shinjuku, chỉ là hết thảy đều bị Gojo Satoru hủy hoại, chính như năm đó Geto Suguru hủy hoại hết thảy. Không hề có đám đông, chỉ có một khối thi thể, cùng một linh hồn. Gojo Satoru nhàn nhạt nhìn Geto Suguru thân thể, mà Kenjaku sắc mặt trắng xanh nhìn hắn. Tựa hồ mọi lập trường đảo ngược, "Geto Suguru" nâng lên tay tới muốn phát ra thuật thức gì, mà Gojo Satoru chỉ là cắm túi quần đứng ở nơi đó. Kenjaku nghe không được lời hắn nói, hắn cũng nghe không đến năm đó Geto Suguru lời vô nghĩa, cứ như vậy thôi.

Chỉ là Geto Suguru, Gojo Satoru cùng bọn họ chi gian Okkotsu Yuuta, lại đạt thành nào đó số mệnh xoay chuyển. Như Bách quỷ dạ hành khi đó, vẫn là xanh miết thời đại Okkotsu Yuuta hấp tấp mà bước vào người trưởng thành chi gian, thời khắc này, cậu bước vào hai cái xanh miết thời đại học sinh chi gian, đi giải quyết một cọc mê án tạm hoãn lửng lơ, như nước chảy không thể nắm bắt.

Rút đao đoạn thủy, thủy đoạn, đao đoạn.

Kenjaku vẫn cứ ý đồ hợp thành một bộ phận chú linh, bọn họ thế lực ngang nhau, Okkotsu Yuuta lại làm ra phòng vệ tư thái, cậu không nghĩ làm chú lực của Geto Suguru lại công kích đến sau lưng cậu hết thảy. Bởi vì cậu biết, Gojo Satoru ở ngay phía sau mình, chẳng sợ Gojo Satoru hiện giờ đã chết, người chết là mạnh nhất, không gì có thể lại giết một người chết, không gì có thể lại xúc phạm tới một người chết, đây là quy luật khách quan, chính là Okkotsu Yuuta phủ nhận này hết thảy.

Cậu phải nói cho Geto Suguru, ta thực hối hận. Ta hiện tại vẫn đang hối hận, năm đó vì sao không phải ta chém xuống một đao cuối cùng, lúc trước vì sao không có nghiền xương thành tro, lúc trước vì sao, vì sao lúc trước. Cậu sử dụng khởi thuật thức tới gần như điên cuồng, cuối cùng đối tượng cậu công kích thậm chí không hề là Kenjaku, không hề là Geto Suguru, mà là một đoạn quá vãng chấp niệm, cùng hiện tại không cam lòng.

Gojo Satoru lướt qua đi đến phía trước cậu, cậu giữ chặt tay Gojo Satoru, cho dù kia chỉ là một mạt không, nhưng cậu làm bộ nơi đó có thật thể, kia liền chính là có. Gojo Satoru dừng lại xem cậu, chú lực của Kenjaku xuyên qua thân thể hắn, thậm chí không để lại một phần dao động lan truyền trong không khí, đây đối với Gojo Satoru mà nói là một loại bi ai, hắn xác xác thật thật không thể lại quấy nhiễu đến hiện thế hết thảy, thân thể hắn bị trói buộc vào tân cân bằng, mà linh hồn hắn cũng không nên lưu lại.

Okkotsu Yuuta cắn răng, trên người cậu đã xuất hiện đạo đạo vết thương, lại bị phản chuyển thuật thức hủy diệt.

"Thầy Gojo, xin hãy lui về phía sau."

Cậu biết Gojo Satoru không cần bảo hộ, từ sinh đến tử, này chỉ là cậu đơn phương tình nguyện, chính là cậu cần phải nói cho Gojo Satoru rằng cậu nghĩ như thế, cậu làm như thế, chính như Gojo Satoru nói cho cậu vậy. Ánh mắt Gojo Satoru nhìn cậu thực phức tạp, đại khái thời khắc này chính như lúc ấy, quá dễ dàng xúc cảnh sinh tình. Ở đây một người sống, một khối thi thể, một linh hồn, chỉ có hắn có dư lực đi hồi ức quá khứ.

Học sinh của hắn thẳng tắp đứng trước hắn, đây là Gojo Satoru lần đầu tiên xem bóng dáng một người. Hắn từ trước luôn là kẻ đi tuốt đàng trước, điều này làm cho hắn có chút muốn bật cười, cuộc đời của mày không có hối hận sao? Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy, nếu quả đây là chung cuộc của hắn, có lẽ thật sự đã không có đi. Hắn đã có thể dự kiến đến hết thảy đi lên quỹ đạo bộ dáng, vậy cũng rất tốt.

Vì thế hắn lui về phía sau, xoay người.

Phía sau hắn truyền đến tiếng thân thể bị xé rách, phát Sài hắn đã không đánh ra, vẫn là vòng đi vòng lại mà lấy một phương thức khác đánh đi ra ngoài. Quá khứ của hắn cũng cùng bị nhai nát, bị nuốt lấy. Trên má Okkotsu Yuuta lây dính máu không thuộc về cậu, máu che đậy nước mắt cậu, cậu nhẹ giọng nói, thầy Gojo, đi thôi.

Rời đi Shinjuku, rời đi quá khứ, rời đi chú thuật giới, rời đi mê hoặc lại hoang đường nửa đời trước, chúng ta đi tìm một thế giới mới, một tân tương lai.

Khi đó lãnh địa trên vòm trời vẫn đang không biết mệt mỏi hấp thu nguyền rủa, chỉ là nó đã nhạt đi rất nhiều, không hề dữ tợn bừa bãi tựa như ban đầu, nó trở nên ôn hòa, có tầng mây một lần nữa bay tới, giống như băng vải trắng che lại kia mắt lam trần trụi, mây bị dơ bẩn nguyền rủa ăn mòn ngược lại kết đầy tro bụi, vì thế băng vải trắng tiêu tán, mây đen tiếp cận, hạ một trận kinh thiên trấn hồn vũ.

Mọi người ra khỏi chỗ tránh nạn, ra khỏi lồng giam an toàn. Phiến lãnh địa kia trở thành tinh vân sót lại sau khi siêu tân tinh bùng nổ, mọi người chấn động với sự mỹ lệ của nó, chính như mọi người sợ hãi với sự mãnh liệt của nó.

Một cô bé nắm tay ba mình, tuổi nhỏ mà không rành thế sự hài tử chỉ biết vì thế kinh ngạc cảm thán.

"Ba ơi, bầu trời xinh đẹp quá..."



4

Gia tộc Gojo đang tự hỏi có nên cử hành tang lễ gia chủ cuối cùng của bọn họ hay không. Gojo Satoru xác xác thật thật chết đi, thân thể hắn vỡ vụn đến mức như một đóa hoa bị mưa to dập nát, chính là hắn lại vẫn đang tồn tại, bởi vì lãnh địa của hắn vẫn cứ treo cao trên không Nhật Bản, thậm chí còn đang không ngừng khuếch trương, mà chú thuật sư nhóm đều vẫn có thể thấy linh hồn hắn, hắn vẫn như cũ cùng bọn học sinh ngốc tại cùng nhau, bất quá bởi vì truyền đạt không được lời nói, bị dừng hình ảnh chú thuật sư mạnh nhất có vẻ có chút ủy khuất.

Linh hồn không nên lưu lại thế giới này, chúng có điểm đến của mình. Nhưng Gojo Satoru nắm giữ thuật thức liên quan đến linh hồn, bản thân hắn đã không thể lại bị định nghĩa theo lẽ thường, hiện tại hắn rốt cuộc xem như thứ gì đâu, là chú thuật sư linh hồn, vẫn là nguyền rủa hình thức ban đầu?

Không ai biết. Cuối cùng bọn họ cũng không có cử hành bất cứ nghi thức nào, bởi vì Gojo Satoru chọn không ra ảnh chụp thích hợp đặt trên mộ bia hắn. Hắn cảm thấy đều không hài lòng, cho nên mọi người đều tùy hắn, có lẽ bọn họ cũng đều nguyện ý tin tưởng, Gojo Satoru cũng chưa chết, hắn chỉ là lấy một trạng thái khác tồn tại, còn có gì là hắn không làm được đâu?

2 năm sau Fushiguro Megumi thức tỉnh, em tiến vào dài dòng phục kiện, về mặt thân thể, cũng là về mặt tinh thần. Thời điểm em tỉnh Gojo Satoru đi xem qua em, cả hai bảo trì một loại không nói gì, Fushiguro Megumi đụng vào không đến Gojo Satoru, đây không phải Vô Hạ Hạn, mà là một loại chân chính "Hư vô", em nói không nên lời, mà Gojo Satoru không nói được, ngôn ngữ của hắn không được truyền đạt.

May mắn chính là thuật thức không cần lại phục kiện, lãnh địa của Gojo Satoru bắt đầu chậm rãi suy bại, mọi người bắt đầu phát giác một việc, nguyền rủa sinh ra bắt đầu trở nên khó khăn, tình cảm không hề ra đời nguyền rủa, cũng không hề sinh ra chú lực, thời đại chú thuật sẽ chân chính thuộc về quá khứ, lượng chú lực mỗi người có được bắt đầu giống một ly nước cố định, bắt đầu chậm rãi đổ sái, chung có một ngày sẽ biến mất.

Đây là dấu hiệu tốt.

Dường như tất cả mọi người đều vì thế mà nhảy nhót, Kugisaki Nobara cũng vì hiệu quả chú thuật biến mất mà thức tỉnh, năm nhất tổ ba người lại về tới bọn họ lúc ban đầu quen biết như vậy. Gojo Satoru hiện giờ trở thành người tự do đúng nghĩa, hắn tới lui vô tung, song thời điểm không nhìn đến hắn Okkotsu Yuuta luôn bất an, vì thế hắn cũng liền thuận lý thành chương mà thường thường cùng Yuuta cùng hành động.

Vẫn có một ít nhiệm vụ yêu cầu chú thuật sư đi xử lý, chỉ là so với dĩ vãng vội đến xoay quanh, một năm bốn mùa đều đi công tác đã tốt hơn nhiều. Thậm chí có rất nhiều chú thuật sư bắt đầu không thích ứng cuộc sống như vậy, bọn họ bắt đầu chậm rãi phản ứng lại đây, đã đến lúc, là thời điểm đi tìm kiếp sống làm "Người thường" cho mình.

Vào ngày chú thuật toàn bộ công khai Gojo Satoru liền ở hiện trường cuộc họp báo làm mặt quỷ, nhưng tất cả camera đều không ghi hình được hắn, tất cả người thường đều nhìn không thấy hắn, hắn như đã mai táng cùng chú thuật thế giới vào ngày 24 tháng 12, trở thành người trông giữ quỷ môn quan. Dưới sự ảnh hưởng của lãnh địa và cân bằng, tên hắn cũng trở thành nguyền rủa ngắn nhất, là một đạo phong tỏa, đây là đại giới tất yếu.

Hết thảy về hắn đều bị người thường quên đi, đây là cái chết theo ý nghĩa chân chính, là thứ hắn hẳn phải trả. Chú thuật giới mọi người vẫn nhớ rõ hắn, lại cũng không thể chủ động nhắc tới tên hắn, Gojo Satoru ngay từ đầu có chút ủy khuất, sau lại cũng đã nghĩ thoáng, thứ như tên gọi, dù sao sống không đem tới, chết không mang theo, còn có thể làm sao đâu?

Rốt cuộc con người luôn thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, sinh tồn giữa kẽ hở thỏa hiệp.

Okkotsu Yuuta là một kẻ chống đối, chỉ có cậu sẽ chủ động nhắc tới tên Gojo Satoru, tiền bối, cùng thế hệ, hậu bối của cậu đều bắt đầu dần dần lấy Lục Nhãn xưng hô đã từng chú thuật sư mạnh nhất, mà chỉ có cậu vẫn như cũ cố chấp mà xưng hô thầy của cậu là Gojo Satoru. Cho dù sẽ làm cổ họng phiếm tanh, cho dù cuối cùng 5 âm tiết này cũng chỉ sẽ tiêu tán trong không trung.

Bọn họ ở chung có chút buồn cười, cuối cùng hai người như là trẻ con bắt đầu học tập môi ngữ, sau lại Okkotsu Yuuta bắt đầu đảm đương Gojo Satoru máy phiên dịch, tựa hồ hết thảy đều giống như trước không có biến hóa. Nhưng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều trong lòng hiểu rõ, thời gian Gojo Satoru lưu tại trên thế giới này sẽ không quá nhiều, hắn hiện giờ càng như là dựa vào thuật thức linh hồn còn dừng lại tại thế gian, lãnh địa của hắn đã dần dần khô héo, "Lục Nhãn" sứ mệnh, "Mạnh nhất" sứ mệnh cũng đang trên đường hoàn thành, làm chú thuật sư Gojo Satoru, một ngày nào đó cũng sẽ hạ màn theo ám diện thế giới.

Ngự Tam Gia đại biểu truyền thống đã hoàn toàn suy sụp, Okkotsu Yuuta đã từng hỏi qua Gojo Satoru, cậu có thể tiếp tục khởi động gia tộc Gojo, nhưng Gojo Satoru chỉ là lắc đầu, hủ bại hết thảy đều nên kết thúc. Kia đoạn thời gian về chú thuật thảo luận xôn xao, có người sợ hãi bọn họ, có người kính ngưỡng bọn họ, có người đưa bọn họ coi làm siêu cấp anh hùng, cũng có người đưa bọn họ coi làm hết thảy tội ác ngọn nguồn.

Khi chú lực của mọi người đều biến mất, chỉ còn dư lại Okkotsu Yuuta. Chú lực của cậu sâu không thấy đáy, cho nên chậm chạp chưa bị tiêu hao sạch sẽ. Khi đó đã không còn sinh ra nguyền rủa, cho nên cậu cũng không cần làm nhiệm vụ. Năm này tháng nọ thậm chí liền một bộ phận người của chú thuật giới cũng bắt đầu quên đi sự tồn tại của Gojo Satoru, mỗi người đều bắt đầu cuộc sống mới của mình, không ai hẳn là bị trách cứ, bởi vì liên hệ giữa người và người liền rất mỏng manh, nếu quả có người đáng giá bạn khắc cốt minh tâm, đó là một chuyện đáng được ăn mừng, bởi vì đại đa số quan hệ giữa mọi người đều nhạt nhẽo giống như nước sôi để nguội.

Gojo Satoru trước sau như một đi theo Okkotsu Yuuta, chỉ là hắn cũng không rõ ràng lắm hôm nay học sinh của hắn vì sao mang lên thanh đao hắn đưa cho em ấy. Cây đao này đã hồi lâu chưa được sử dụng, nhưng vẫn cứ không thể che giấu huyết cùng oán trên nó.

Trước đó Okkotsu Yuuta vẫn luôn ở cao chuyên phụ cận cùng gia tộc Gojo bổn gia, cậu tựa hồ đang tra tìm chút tư liệu gì đó, khi rất nhiều cấm chế yêu cầu chú lực mới có thể mở ra, cậu trở thành đương thời người duy nhất có thể xuất nhập. Song cậu đã thu dọn xong nhà mới, cậu hiện giờ là chú thuật sư cuối cùng, cũng sắp không hề là chú thuật sư. Lãnh địa của Gojo Satoru vào tuần này đã tiêu tán, không trung thanh triệt như tẩy. Hắn cùng bọn học sinh tiến hành lần liên hoan cuối cùng, trên mặt mỗi người đều có biểu cảm hạnh phúc, bọn họ không cần vì điều gì lại đi xá sinh quên tử, vượt lửa quá sông.

Lúc ấy học sinh của hắn không tiếng động dò hỏi hắn, các học sinh khác cùng cùng thế hệ nhóm trong nháy mắt đều bảo trì an tĩnh, bọn họ đều nhìn chăm chú vào hắn, trên đời này cũng chỉ có bọn họ mới có thể nhìn chăm chú vào hắn.

Thầy Gojo, thầy có thể lưu lại bồi bọn em sao?

Gojo Satoru nghĩ nghĩ, hắn đại khái làm không được. Lực lượng của hắn đã dùng hết, đây là hắn có thể làm cực hạn, dựa lực lượng của một người đi cân bằng nguyền rủa vốn dĩ chính là chuyện khó như lên trời, nhưng hắn là thiên tài, rốt cuộc hắn là thiên tài.

Okkotsu Yuuta chớp chớp mắt. Cậu tựa hồ nghĩ tới lúc Gojo Satoru cự tuyệt mình ở Shinjuku, cậu không muốn dùng cưỡng bách phương thức làm một linh hồn không thể nắm giữ vì bọn họ dừng bước, sống hay chết đều là tự do của Gojo Satoru, lựa chọn quyền lợi hẳn là trả lại cho thầy, chính là bọn học sinh là tùy hứng, chính là tha thứ bọn học sinh có đôi khi cũng là tùy hứng đi.

Thầy Gojo, thầy nguyện ý lưu lại bồi bọn em sao?

Gojo Satoru nói không nên lời trái lương tâm, cho dù này có lẽ cũng là một loại đối bọn học sinh nguyền rủa hoặc ái đi. Hắn có chút chần chờ, nhưng vẫn là gật gật đầu. Rất nhanh hắn cảm thấy hối hận, này có chút tàn nhẫn. Hắn dự kiến được ngày chết của mình, xưa nay chưa từng có mãnh liệt, hắn thậm chí có thể chính xác đến phút, giây, hắn sẽ chết đi vào ngày đó, hoàn toàn.

Song cũng không đến nỗi, hắn âm thầm tưởng, khi đó có lẽ cũng không ai nhớ rõ hắn. Như vậy, hắn cũng không tính thất hứa đi. Chúng ta sẽ ở phía bên kia của câu chuyện lẫn nhau tương ngộ, chẳng phải cũng đủ rồi sao?

Ngày chết của hắn là vào hôm nay, hắn đi theo Okkotsu Yuuta dọn một ít gia cụ đưa lên xe vận chuyển, bọn họ đánh xe đến vùng ngoại ô nào đó Kyoto, trên đường hạ một trận mưa to, từ nay về sau vẫn luôn là mưa rả rích. Thời điểm mưa đánh quá mặt cỏ có vẻ những chồi non càng thêm xanh tươi, không trung ám trầm, nhưng trong nhà Okkotsu Yuuta có đèn sáng, tựa hồ nhóm cao chuyên đều ở vì Okkotsu Yuuta dọn nhà tổ chức tiệc.

Nhà mới của cậu không giống Gojo bổn gia cổ xưa, là hơi thở hiện đại người trẻ tuổi đều thích, trản đèn kia Gojo Satoru mới thấy qua trong tiệm, một chiếc đèn treo tuyệt đẹp. Sau khi xuống xe Okkotsu Yuuta mở dù, trả tiền xe, mở cửa chính là Inumaki Toge, tựa hồ mọi người đều đang chờ bọn họ đến.

Okkotsu Yuuta chậm rãi rút trường đao, trong lúc nhất thời có thanh âm ác quỷ gào thét bùng nổ trong màn mưa, tia chú lực của cậu bị rút cạn, một lãnh địa cỡ nhỏ cùng thanh đao chém qua muôn vàn tà ám cùng rách nát. Bọn họ khoảng cách thân cận quá, tựa hồ lại một lần thể nghiệm một hồi cái gì gọi là đặc cấp chú thuật sư sắp chết phản công, lông tơ dựng đứng, thân thể tri giác tựa hồ cũng bị đảo mang về Shinjuku 2 năm trước, mênh mang tròng mắt từ trời cao nhìn chăm chú thẩm phán mỗi một linh hồn.

Gojo Satoru đột nhiên nghe được thiên địa ướt xối thanh âm, hắn ở trong thế giới không tiếng động vượt qua 2 năm, có hạt mưa nhỏ giọt trên vai hắn, ướt loang bộ quần áo hắn mặc vào ngày quyết chiến Shinjuku, hắn có chút mờ mịt. Giọng Yuuta vang lên bên tai hắn. Có chút xa lạ, có chút quen thuộc, hắn như là bừng tỉnh đại ngộ, ý thức được mấy ngày này Okkotsu Yuuta khêu đèn thức đêm vì thứ gì, vì sao em ấy xoay vòng khắp những kho sách cổ ký lục thuật thức linh hồn, vì sao bọn họ rõ ràng mấy ngày liền trao đổi bình thường đều không thật thuận lợi, tương lai chú thuật cũng không hề có ý nghĩa, em ấy vẫn bướng bỉnh tự hỏi như thế nào làm được loại lãnh địa sau cùng giống như siêu tân tinh tự bạo.

"Thầy Gojo, em không làm được lãnh địa giống vậy, cho nên chỉ có thể mang về một mình thầy."

Chú lực của cậu cũng sắp hao hết, đi tìm chân tướng cùng con đường tương lai quá khó khăn, thời gian vô tình mang đi hết thảy, mà chỉ có thời khắc này bọn họ bình đẳng nhất, giống người thường nhất, nếu nói của đặc cấp chú thuật sư Gojo Satoru là siêu tân tinh bùng nổ, vậy thì lãnh địa trước khi chết của chú thuật sư cuối cùng Okkotsu Yuuta là một viên vệ tinh sụp xuống, viên vệ tinh này xoay chuyển trên quỹ đạo cố định lâu lắm, cho dù ngôi sao nó sở thủ vệ đã ảm đạm chết đi.

Vỡ vụn theo thanh chú cụ cuối cùng chính là chú thuật sư cuối cùng tên Okkotsu Yuuta cuối cùng chú thuật sư cùng với chú thuật sư mạnh nhất tên Gojo Satoru, thời đại chú thuật hoàn toàn chung kết. Gojo Satoru dùng tay hứng trận mưa kia, hắn không cần, cũng không thể lại mở ra Vô Hạ Hạn thuật thức, quá khứ hết thảy đều bị gột rửa sạch sẽ, ở nơi này tân sinh bất quá là hai người thường tên Okkotsu Yuuta và Gojo Satoru.

Đây là kết luận cuối cùng về hết thảy.

Trong gió lớn gào thét bay múa là đèn treo đong đưa, cái tên【Gojo Satoru】bị gạch đi trên vô số trang giấy lại một lần nữa hiện lên, đó là kiếp sống thuộc về "Chú thuật sư mạnh nhất", hắn có thể tiến vào luân hồi, có thể bị siêu độ, đến giờ phút này, Lục Nhãn mới chân chính chết đi, đến giờ phút này, khi mọi người một lần nữa nhớ rõ hắn sở làm hết thảy, hắn mới có thể chân chính chết đi.

Bọn học sinh khóc lóc cười nhìn hắn, như thời điểm bọn họ lao tới Shinjuku năm ấy, khóc lóc cười, bởi vì khóc cùng cười chính là quyền lợi vĩ đại nhất của nhân loại. Bóng dáng đèn treo lắc lư trên mặt đất, là phù thủy cùng người mở đường bị ngọn lửa xiềng xích trong thời Trung cổ đang điên đảo, lại là viên cự thạch Sisyphus đẩy đang điên đảo, đơn giản là hắn bắt cóc Tử Thần, làm thế gian không còn tử vong.

Trời xanh chi đồng của hắn sẽ không lại có mây trắng di động, nó chẳng qua giống như người thường, màu lam đồng tử tầm thường nhất, ánh sáng hiện thế đủ chiếu xạ đến hắn của bỉ thế, tròng mắt hắn ảnh ngược ra kia một loạt nho nhỏ ngọn đèn, tựa như kim cương, như thế lộng lẫy, như thế bắt mắt, như khi hắn vẫn còn làm "Lục Nhãn".

Thật lâu trước đó hắn đi ngang qua địa điểm Okkotsu Yuuta làm nhiệm vụ, khi đó cũng là một trận mưa to, tuổi trẻ học sinh bị xối đến chật vật, hắn thân mật ôm vai học sinh, thời điểm Vô Hạ Hạn mở ra không giọt mưa nào có thể xối đến bọn họ, "Yuuta biết phải làm gì khi trời mưa to không?"

"May mắn mang theo dù a," Okkotsu Yuuta thu dù, cậu hiện tại cười đến giống người trưởng thành chín chắn, "Thầy Gojo, mau vào đi thôi, mọi người đều đang đợi thầy."



(end)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro