Chương 9-3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: levuong
Dưới khe cửa, lộ ra ánh sáng nhạt từ hành lang hắt vào, chỉ là một đường sáng nhạt màu, nhưng vẫn có bóng đen. Cô biết anh vẫn ngồi ở chỗ ấy, dựa lưng vào cửa mà ngồi. Lòng cô như đang bị bàn tay to vô hình của anh ấy ôn nhu nắm giữ.
Vô thức, cô đã không thể khống chế đi đến cạnh cửa, lặng lẽ quỳ ngồi xuống, đem cái trán dán lên cửa. Tuy vẫn cách cánh cửa, cô lại mơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh, dường như có thể nghe thấy tim anh đập. Cô là như thế, đã cần anh đến như thế.
Nhưng cô cũng có thể hiểu được. Cô không thể lại tiếp tục như vậy, không thể đối xử với anh như vậy, không thể còn lợi dụng anh như vậy. Đời này, không có người nào đối xử với cô giống như anh vậy. Chưa từng có...
Trải qua nhiều năm như thế, mình, cũng chỉ để ý cô chỉ tin tưởng chính chính mình, không tin, cũng không cần người khác, bất luận là người nào. Nhưng hiện giờ, cô lại sợ hãi bởi vì ích kỷ của cô, cô sợ mất đi tất cả. Cô đã điên mất rồi, cô sớm đã mất tự do, ở trên đời này, ngoài cô ra, dù bản thân từ bỏ việc tiếp tục kéo dài thêm cái mạng hèn này, vẫn còn có ảnh. Cô phải làm sao....
Cho nên mặc dù không tin tưởng lắm, ngay ngay cả cô thầm nghĩ sẽ vĩnh viễn tránh ở trong bóng tối, trốn tránh hết tất cả, cô vẫn buộc bản thân mở miệng.
"A Phong."
anh trả lời cô ngay lập tức.
"anh đang nghe."
cô hoài nghi anh vẫn luôn thức, điều đó lại làm cho hốc mắt hơi ẩm.
"Em thật xin lỗi." cô nói nhỏ.
"Em không cần cảm thấy có lỗi." anh khàn khàn nói.
"Em cần." Yết hầu cô co rút nhanh nói: "Em không nên lừa gạt anh."
"Vậy em hãy mở cửa ra, cho anh vào đi."
cô thở sâu, ngang ngạnh nói: "Trừ khi anh đồng ý với em một điều kiện."
"không." anh nói chắc như đinh đóng cột.
sự cự tuyệt của anh làm cô ngẩn người, nói giọng khàn khàn: "Em còn chưa nói là chuyện gì mà."
"anh sẽ không ly hôn với em." anh mạnh mẽ nói.
Ngực cô bỗng nhiên thắt chặt. cô che miệng, áp chế một tiếng thở dốc, nhưng không ngăn được lệ đang dâng lên.
"Chúng ta... anh và em, vốn không biết đối phương. Mấy năm nay, anh chưa bao giờ biết em là dạng người gì, cũng như em, ngay cả anh trước kia làm việc gì cũng chưa từng hỏi qua."
"Bởi vì điều đó không quan trọng."
Cô rưng rưng nở nụ cười tự giễu: "Đó tất nhiên quan trọng, nhưng chúng ta vờ như không quan trọng mà thôi."
Anh trầm mặc, sau một lúc, anh mới nói.
"Em muốn biết điều gì?"
Cô nói câu đó, không phải là muốn biết điều gì, chỉ muốn cho anh tự do, muốn bàn đến chuyện anh cùng cô ly hôn. Nhưng lúc anh hỏi như vậy, cô mới phát hiện rằng kỳ thực cô muốn biết về chuyện của anh, tất cả mọi điều về người đàn ông này.
Cô nhắm đôi mắt ướt, cắn môi, không trả lời, chỉ sợ cô hỏi, anh trả lời, sự mình lại ngốc đến mức tiếp tục mơ mộng viễn vông, nhưng anh ngược lại tự nói ra.
"Anh lớn lên ở thành phố này. Lúc anh ba tuổi, mẹ anh đã qua đời, bà anh cũng bạn mở công ty, thường xuyên không ở nhà, nên đem anh để ông ngoại nuôi. Ông ngoại anh là cao thủ Bát Cực Quyền, là người dạy anh võ thuật. Còn em thì sao? Lúc ba tuổi em đã làm gì?"
Bên trong cửa cô im ắng, không trả lời. Anh nín thở, tập trung tinh thần chờ đợi, tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm, trong khoảnh khắc đó, anh dường như cho rằng cô sẽ lại không để ý đến anh, sau đó anh nghe thấy giọng của cô, cô nhỏ giọng nói.
"Lúc đó em đang ở nước Mĩ..."
anh nhẹ nhàng thở ra, từ từ hỏi lại: "Cha mẹ em đâu? 2 người làm việc gì?"
cô chần chừ một chút, mới nói: "Em không có ba, mẹ em là nhân viên phục vụ nhà ăn. Lúc em bảy tuổi, mẹ đã mất sau tai nạn xe cô, em bị đưa đến trại trẻ mồ côi. "
Bảy tuổi chỉ là đứa nhỏ. Ngực anh thắt chặt lại, dựa lưng vào cửa, nhìn phía trước trên vách tường đủ loại giấy dán tường, lại nói: "Lúc anh bảy tuổi rất chán ghét việc đến trường, thường hay trốn học, nên bị ông ngoại bắt đến trước bài vị tổ tiên đứng tấn nửa ngày, sau đó phải đem bàn chải đánh răng cọ rửa sạch sẽ nhà vệ sinh. Nên anh từ nhỏ đã rất am hiểu tẩy rửa toilet, đấy em xem, em cũng đâu phải không biết biết hết về anh, anh thực sự rất giỏi rửa bồn cầu."
Lời này làm cho cô bật cười. Tiếng cười kia tuy rất nhỏ, lại rất ngắn ngủi, còn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng đúng là tiếng cười. anh nhắm mắt lại, thở sâu, thật hi vọng có thể đánh vỡ cánh cửa chết tiệt phía sau lưng, đem cô ôm vào lòng.
Sau tiếng cười đó, trong cửa lại an tĩnh, lại qua một lúc lâu, anh mới nghe được giọng của cô mỏng manh truyền tới.
"Em rất thích đến trường." Cô nhỏ giọng nói: "Trong trường học có rất nhiều thứ có thể xem."
"Gia đình em được nhận nuôi đó, đối với em có tốt không?" Anh hỏi lại. Cô trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Hầu hết mọi người cũng không tệ, nhưng cũng có lúc không tốt, em vốn chỉ là thứ để họ có thể nhận khoản trợ cấp xã hội."
Anh cũng có thể hiểu được, anh cũng biết cảm giác ăn nhờ ở đậu thế nào.
"Khi anh học cấp ba, ba anh kinh doanh thất bại, thiếu nợ nhiều, bệnh tim tái phát rồi mất. Lúc đó chú Bang hàng xóm đã giúp anh thanh toán học phí. Giai đoạn này, anh cũng đã kể với em."
Đúng vậy, cô có nhớ. Khi cô cùng anh kết hôn, chú Bang có đến, còn cho cô một phong bì đỏ chúc mừng. Cô còn biết anh hiện tại đang làm cho công trình của chú Bang, ngày lễ ngày tết, anh cũng cùng cô đi chúc tết chú Bang. Cô cũng nhớ, anh đã kể ông ngoại anh mất năm anh mười hai tuổi, rất nhiều việc phía trước anh đều nhẹ nhàng bâng quơ kể, cô cũng không có hỏi nhiều, bởi vì không muốn biết nhiều lắm, cô sợ hãi nếu mình biết quá nhiều về anh.
"Anh sao có thể.. Anh sao có thể dùng súng?" Cô biết nơi chế sử này không giống nước Mĩ, sũng bị hạn chế sử dụng, người bình thường không có cơ hội tiếp xúc.
"Sau khi ba anh mất, anh cần kiếm tiền để trả nợ, cho nên vửa đi làm vừa đi học thêm lớp ban đêm, có duyên gặp gỡ anh Võ, anh từng cùng ông ngoại anh luyện qua mấy tháng Bát Cực Quyền, biết anh tập võ từ nhỏ, phản xạ thần kinh tốt, lá gan cũng đủ lớn, đối với việc làm điều tra viên cũng có chút năng lực trời cho, nên đưa anh đến Hồng Nhãn làm, rồi từ nơi này huấn luyện anh, dạy anh cách dùng súng, cũng như các kỹ năng công tác khác."
"Vì sao anh lại không làm chỗ này nữa?" cô hỏi lại.
không chút suy nghĩ, anh mở miệng liền nói lý do theo quán tính. anh không chút suy nghĩ đã nói: "Chú Bang sinh bệnh, bảo anh tới công ty chú hỗ trợ, anh đến đó, rồi thấy công tác điều khiển cần trục cũng hợp, liền làm luôn đến bây giờ."
Người ngồi trong cửa yên lặng một hồi lâu, mới nói ra một câu.
"Hai loại công việc này, hình như khác nhau rất nhiều."
Đáng chết, anh lại làm sai rồi. Ngữ khí của cô, mới nghe thì không có gì thay đổi, nhưng trong nháy mắt, anh biết cô hiểu được anh đang nói dối.
Người con gái này nói rằng cô không hiểu biết gì về anh, nhưng thực ra cô còn quen thuộc với anh hơn bất cứ ai khác, tựa như cô đã quen thuộc nhất cử nhất động của anh, dù chỉ là nhăn mày cười. Mặc dù không nhìn thấy cô, anh cũng có thể dễ dàng dựa theo âm thanh của cô để nhận ra cảm xúc của cô, anh biết cô cũng có thể có cảm nhận như thế.anh biết nếu anh muốn giữ cô lại thì anh phải nói thật.
"Em nói không sai, là khác rất nhiều. Thật có lỗi anh đã có thói quen nói như vậy." Anh nuốt nước miếng, nắm chặt nắm đấm, há miệng nói: "Trên thực tế, anh rời đi, vì anh đã làm chết người.
Anh dừng lại một chút, thở sâu, mới mở mắt ra, nhìn khoảng không trước mắt, hàm dưới buộc chặt nói: "Lúc ấy có người đến nhờ tìm con gái bị bắt cóc, anh rất nhanh tìm được nhà trọ của tên bắt cóc, phát hiện cô con gái và bọn cướp cơ bản là cùng hội, tên kia chỉa sủng về anh định bắn, anh nổ súng bắn trả khiến tên cướp kia bị thương, cô gái kia xông lên, khóc cầu xin anh buông tha bạn trai cô ta, anh nhất thời mềm lòng, lấy điện thoại ra định kêu xe cứu thương, tên kia lấy khẩu súng khác khác giấu ở mắt cá chân ra, nháy mắt liền bắn anh ba phát."
Cô nghe vậy ngực chợt rút lại, nói giọng khàn khàn: "Em không thấy vết đạn trên người anh."
"Anh mặc áo chống đạn." Anh cười giễu cợt: "Viên đạn đều được chắn lại, nhưng vì lực bắn vào nên anh bị mất thăng bằng, từ lầu 4 té xuống, người không chết, nhưng bị gãy chân. Trước khi ngã xuống lầu, anh bắn tên bắt cóc kia, tên kia lại kéo bạn gái tới trước đỡ đạn thay anh ta. Sau đó, người ủy quyền lại tố cáo anh mưu sát con gái ông ta, quan tòa phán định anh là tự vệ, những sau đó ảnh đã rời khỏi Hồng Nhãn.
"Vì sao? Đó không phải là lỗi của anh."
"Anh biết." Anh lại hít một hơi thật sâu, liếm đôi môi khô ráp, khàn khàn nói: "Nhưng sau lần đó, mỗi lần anh rút súng, tay sẽ..."
anh cúi đầu nhìn đôi tay đang mở của mình, sau đó lại nắm chặt thành quyền, thừa nhận nói: "Tay của anh sẽ run, điều cuối cùng mà anh thấy là khuôn mặt cô gái kia."
cô biết đó là cảm giác gì, từng có những ngày, cô cũng luôn luôn thấy, khuôn mặt của thợ săn thứ nhất bị cô giết, dù cô từng tận mắt nhìn thấy thợ săn kia tàn sát vô số mạng người, điều đó cũng không hề làm cảm giác của cô tốt hơn chút nào cả. Tuy nhiên về sau, vì sinh tồn, cô bị buộc thói quen sát hại, thậm chí sớm không còn nhớ cô rốt cuộc đã cướp đi bao nhiêu mạng người. Đây có lẽ là bất đồng lớn nhất giữa anh và cô. Cách tấm cửa, cô nhẹ vỗ về người đàn ông phía sau cánh cửa, khàn khàn hỏi lại: "Lúc nãy anh nổ súng, tay cũng không có run, anh vượt qua nó rồi sao?"
"Đó là bởi vì phía trước không có người." anh cười khổ, thành thật trả lời, không hề có chút giấu diếm. Như vậy lại khác với cô. cô chua xót nghĩ, cổ họng nghẹn lại. Nếu có thể, cô thật hi vọng mình được gặp anh trước lúc mình dơ bẩn không chịu nổi như thế này.
"Mười sáu tuổi." cô từ từ nhắm hai mắt, nghẹn ngào mở miệng.
Nếu không có chuyện thì anh sẽ không nghỉ việc ở đây, bởi vì để ý, nên anh mới có thể chưa bao giờ kể chuyện anh đã từng làm ở Hồng Nhãn. anh không muốn để người khác biết nhược điểm của anh, cho nên mới nói dối. Điều anh cùng cô nói, chắc chưa bao giờ nói với người khác. Người con trai này vội mở lòng cho cô xem, đem cho Diệp Hoài An xem. cô biết, nếu muốn anh buông tay cô, cô phải cho anh biết, cô rốt cuộc là dạng người gì, cô đem các lớp ngụy trang xé bỏ, xốc lên, làm cho anh thấy, thực sự thấy rõ, hình dáng thật của cô. Trong lồng ngực cô đau âm ẩm, nước mắt âm thầm chảy xuống. cô không muốn làm như vậy, luôn luôn không muốn, cho nên mới trốn tránh, không chịu nói rõ ràng, giải thích minh bạch. Mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, cô vẫn ích kỷ tin tưởng rằng ở trong lòng anh sẽ nhớ một ít về Diệp Hoài An tốt như vậy. Nhớ một ít... Điểm tốt của cô....
Nhưng anh phải được biết, có quyền được biết, về chân tướng của cô. cô thở sâu, áp chế khổ sở trong lòng, nuốt xuống nỗi đau, buộc chính mình há miệng, cô mở miệng nói.
"Em... Lần đầu tiên giết người, là mười sáu tuổi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro