15-ECN
"Em của nắng"
Tiếng bom nổ cứ thế vang lên xé trời hòa lẫn với tiếng trẻ con khóc,tiếng kêu oán than và tiếng súng đạn.Đây là Bắc Myanmar-nơi có đường đi,không có đường về.Cánh tàn sát cứ thế diễn ra,lấp lóe đâu đó là một đôi mắt nâu đang dõi theo tất cả cảnh tượng mà run rẩy không kiểm soát.Từ đằng xa,bóng người to lớn cứ thế đứng nhìn cảnh đau thương một cách lạnh lùng,hoàn toàn chẳng có một chút cái gọi là nhân tính.Gã là một ẩn số,ngay cả chính phủ cũng chẳng thể nhận dạng gã chứ đừng nói đến bắt giữ.Hôm nay coi như gã cảnh báo chính phủ đừng cố làm phiền gã,nếu còn cố làm phiền thì con số ngôi làng gã tàn sát sẽ tăng dần lên,từu ngôi làng nhỏ sẽ lan ra thành phố lớn.
Gã phì phèo điếu sì gà trên tay,ánh mắt chẳng chút dao động với cảnh xác người đổ như rơm rạ trước mặt.Trong góc khuất của đống đổ nát kia là một con bé nào đó đang cố im hơi lặng tiếng,gã cũng chẳng có ý vạch trần nhưng ánh mắt dán chặt vào con bé như thể muốn thiêu đốt nó.Ở đây gã là luật,ai làm trái gã thì đều chết,trong gã từ lâu đã không có hai từ:"tình thương".Gã là một con quỷ đội lốt người,gã giết những ai gã thấy,gã hủy diệt cả ngôi làng vô tội chỉ để nhắc nhở chính phủ ai mới là người nắm quyền.Một giọt máu bắn lên mũi giày gã,ánh mắt gã vẫn chẳng dao dộng,thuộc hạ bên cạnh liền quỳ xuống lau sạch máu cho gã,gã ta có không chút vừa ý liền đá cậu ta ra.
Ánh mắt gã vẫn vô cảm thờ ơ,gã nhìn về phía con bé kia có đôi chút thích thú,thứ nhỏ bé như vậy cũng có thể trốn thoát được dưới đầu súng của gã thật đáng ngưỡng mộ.Gã ra lệnh cho thuộc hạ kéo con bé lại chỗ gã,trong tâm gã đã có chút hứng thú.Loại quái vật nào mà lại có hứng thú với con nhóc cơ chứ?đó chính là gã-Jeon Jungkook.Con bé với vẻ sợ hãi,ánh mắt như thể cầu xin gã đừng giết nó.Gã vẫn chẳng có chút dao động,gã đưa tay vuốt ve má con bé,đây là lần đầu tiên gã động vào người khác một cách nhẹ nhàng như vậy.Ánh mắt gã không chịu yên mà lướt trên người con bé thu vào những chi tiết cho dù là nhỏ nhất.
"Em tên gì?"
-"D-dạ Amie ạ"
"Từ nay em gọi ta là ngài,biết chưa?"
-"d-dạ"
Gã thầm thích thú với phản ứng của Amie,ai đời gã ta lại thấy hấp dẫn bởi con bé này cơ chứ.Gã chẳng quan tâm con bé là con của ai trong số xác chết kia,nhưng gã chắc một điều rằng con bé này không phải người ở đây,chân tay cũng không lấm lem như những đứa trẻ ở đây mà trắng nõn và mịn màng.Khuôn mặt con bé cũng chẳng có nổi một đặc điểm của người Myanmar,có lẽ là từ một đất nước nào đó.Có lẽ là con bé bị bắt cóc sang biên giới vì cứ 1 tháng là sẽ có khoảng hàng trăm bé gái ngoại quốc bị bắt sang đây.Nhưng may mắn thay,con bé này chưa bị đụng tay đụng chân vì gã vừa giết hết ổ bọn kia cùng người làng mà.
Amie bị ánh mắt rực lửa của gã dọa sợ mà cúi gằm mặt xuống,cầu mong gã tha cho số phận éo le của cô.Tay gã lướt nhẹ trên cánh tay Amie như một cử chỉ đe dọa cô đừng làm điều gì ngu ngốc nếu không hậu quả cô phải gánh chịu sẽ không thể lường tới.Sau một hồi lâu trầm ngâm,tay gã cũng ngừng xâm phậm quyền riêng tư của Amie:
"Ta cho em cuộc sống mới nên em đừng nghĩ đến việc phản bội ta"
"Nếu em dám thì ta sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết"
"Em hiểu ý ta chứ?"
Người AMie khẽ run khi nghe gã nói,lần này cô thực sự rơi vào tổ kiến lửa.
-"Vâng thưa ngài"
"Nếu em không vâng lời,ta sẽ dạy em bằng những trận đòn roi"
"Giờ thì đi cùng ta về nơi em ở"
Đoàn tùy tùng cứ thế rời đi,những cái bóng to lớn cứ thế khuất dần,để lại phía sau là mớ xác chết hỗn độn và máu me kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro