Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Dennis x Ivan] Dance with me

"Nhảy với tôi trong một đêm dài. Kể cả có vấp ngã tôi sẽ vẫn ôm lấy cậu."
_____________
Kết thúc học kì lần đó. Thường lệ người được hồi sinh hay chiến thắng trực tiếp khi trở về sẽ nằm trên giường của họ.

Nay là giữa thu, thời tiết se se lạnh. Lá phong đã úa vàng rụng đầy xuống đất.

Tỉnh dậy trong căn phòng với bốn bức từng sơn màu xanh cũ. Trên chiếc giường hai tầng sập xệ thanh niên ấy nằm quằn quại với cơn đau nhức

Lính tuần tra từ ngoài cửa gõ nhẹ vài ba cái, không có phản hồi thì hắn đập mạnh vào cửa quát:" Ivan! Cậu có biết mấy giờ rồi không!? Dậy ngay!"

Đập mấy hồi cũng chả thấy phản hồi, tính đập bể cửa thì một bàn tay đặt lên vai tên lính ấy. Ông ta lắc đầu rồi hắn cũng bỏ đi. Lấy trong túi chùm chìa khoá bạc rồi đưa vào ổ để mở nó ra.

Đến bên chiếc giường cũ bụi bặm, ông từ tốn hỏi:" Ivan. Sao thế con?"

Nghe thấy lời này, cậu ta kéo tấm chăn mỏng xuống rồi ngồi thẫn ra. Được một lúc mới đáp lại câu hỏi ban nãy:" Dạ, con ổn. Chỉ là hơi đau đầu chút."

"Ừm. Uống chút thuốc cho đỡ nhé. Và ta đến đây để báo rằng bố mẹ sắp đi du lịch Anh Quốc, họ đưa con theo nên vài ngày này con có thể ra bên ngoài."

"Vậy sao? Con sẽ chuẩn bị ạ." - Người đàn ông kia yên tâm mà bước ra, đóng nhẹ cánh cửa có hơi nứt vì vụ hồi nãy lại.
_____________
Đám học quân sự ở trong này khá ghen tị với một thằng nhóc chưa trưởng thành. Nó được ngài quản lý ở đây cưng chiều, một phần cũng là dòng họ nó làm ở đây từ lâu. Kĩ năng không phải kém nhưng lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt tươi tỉnh ấy nhiều khi cũng làm một số người thấy khó chịu.

Đứng ở góc sân là đám mới đến học tụ tập lại bàn tán. Vừa thấy Ivan đi đến chào hỏi thì cả đám đã càu nhàu nên cậu cũng lặng lẽ rời đi.

Trên phố lá rụng đầy. Không khi thành thị ở Nga, nhất là mấy vùng dành cho quân đội khá vắng vẻ. Phải mất gần tiếng mới ra được đến thành phố.

Khung cảnh bốn bề đầy hoa và cỏ này tất nhiên Ivan chưa bao giờ thấy được. Từ bé đã được ở trong trại quân sự nên tầm nhìn của cậu ta khá hạn hẹp.

Mặc trên người chiếc sơ mi thường ngày cùng với cái áo khoác len màu bạc cũng chả khiến Ivan nhìn giống người thành phố hơn khi trên đầu vẫn đội chiếc mũ in huy hiệu quân đội.

Đi được một đoạn đến cạnh công viên, từ xa đám thanh niên ăn mặc như cồn đồ đến bên Ivan định bắt chuyện thì một bóng đen vụt đến và đạp vào người tên cao to nhất đám.

"Tôi thấy nhóc nhỏ trong đám này rình rập cậu nãy giờ nên mới đến đây giúp. Bọn này chắc lại là lũ côn đồ đi quanh trấn lột thôi." - Giọng người này khiến tim Ivan lỡ một nhịp, nó quen thuộc nhưng khó để nhớ là cậu đã từng nghe ở đâu.

Lũ người đó ngập ngừng rồi cũng rời đi. Người mặc bộ đồ đen ấy cúi xuống đỡ cậu lên, cảm giác này nó như đã từng rất lâu rồi.

"Tôi đi làm nhiệm vụ tiện ghé qua đây thôi. Đừng hiểu lầm, nhân tiện tôi là Dennis. Nhớ đấy."

"Tên của người này...?"
___________
Cây lưỡi thái sắc bén, nhìn qua có thể tưởng tượng cảnh nó đâm sâu vào da thịt mình, cứa cơ thể mình ra làm nhiều mảnh thì quả là đáng sợ.

Con sói đen với nhúm lông xanh ở đuôi thở hổn hển. Dường như người giữ lá bài của nó đã xài quá sức của bản thân.

Trò chơi lần này sói và ma cà rồng hợp tác. Nên tất nhiên ma cà rồng sẽ không để người giao ước với mình chết quá nhanh như thế.

"Biên bức trảm!"
__________
Thấy Ivan thẫn ra như thế cái tên Dennis kia thấy lạ nên lại vỗ vỗ vài cái.

"Hả...!? À ờ, cám ơn. Rất biết ơn cậu, tôi phải đi đây." - Đi nửa bước đã bị lực kéo giữ lại khiến cậu phải ngã nhào ra sau.

"Xin lỗi. Tôi hơi lỡ tay, cậu đứng dậy đi. Tôi biết cậu là ai, nhưng liệu có muốn đi với tôi không?"

"Hầy, tôi không phải bắt cóc đâu. Ivan, tên cậu đúng chứ?" - Người ấy đưa tay ra, cậu ta cũng chỉ vô thức nắm lấy.

"Bố mẹ tôi sẽ không lo lắng về việc tôi đi lung tung nhưng tôi muốn hỏi là hai ta đã gặp nhau rồi sao?"

Câu hỏi này khiến Dennis khó mà trả lời. Nếu nói rằng cậu ấy đã từng bị nhóm tên da đen tím tím kia giết thì sẽ không hay lắm. Đành nói lái sang việc khác tiện thể lúc cậu ta bị lơ đãng thì kéo theo luôn.

Người cục tính thế này giờ phải dắt một đứa tăng động chả khác gì cô thiếu nữ tóc vàng kia thì quá phiền phức. Nhưng dù sao có người đi cùng cũng thật tốt cho ngày mốt.
_____________
Đi qua mấy trung tâm mua sắm ở đất nước xinh đẹp này. Ở Nga nổi tiếng nhất mà chắc ai cũng biết là rượu, người Nga thì uống rượu như nước lã.

Tránh người ngoài dòm ngó nên Dennis đã dấu cái mũ của Ivan ra chỗ khác rồi nhanh chóng kéo cậu ta vào một trung tâm mua sắm để lấy cái tốt hơn.

Mất một lúc lâu mới tìm được đồ. Không phải do gì đâu nhưng tên này thấy ai cứ lại giúp đỡ rồi suýt đi mất luôn!

Hay giờ nói với Ivan là anh sang đây thăm chứ không phải do nhiệm vụ để giữ cậu lại? Thế thì ngượng quá...

"Dennis! Dennis! Nhìn này, cái tai gấu này đáng yêu đúng chứ?"

"Lấy gì lấy đi!! Đừng...đừng có giở mấy cái trò đó trước mặt tôi!"

Mấy cái thứ bông xù đáng yêu thế này. Dennis chỉ muốn ôm mà vuốt chúng, nhưng đây là nơi công cộng nên cũng phải kiềm chế.

Mua ít đồ xong thì hai người ghé qua nhà hàng gần đó mà Ivan có giới thiệu cho. Các bố trí phong cách Bắc Âu với những lát gạch đen xám tạo nên vẻ quý phái cho nó.

"Tôi hình như nhớ ra cậu. Jaki hay nói về cậu lắm á~" - Ngồi gần tấm kính trong suốt, những chậu cây kiểng xung quanh được sắp xếp khá hợp lý. Vừa lảm nhảm về chuyện cũ vừa nói về việc trong quân sự nên Dennis cũng không cảm thấy chán.

Cảm giác hiện giờ cũng không như lúc đó. Dù có tốt cũng vẫn là kẻ xấu. Dù có lòng nhân từ vẫn là kẻ phản diện. Lời xin lỗi ấy không thể bào chữa được hết tổn hại gây ra, ít nhất nó vẫn có thể giống lần đó một chút.
______________
Trăng lên lúc hoàng hôn buông xuống. Đã đến giờ mà hai ta có thể khiêu vũ cùng nhau.

Bước lên sân thượng ở nhà hát mà bố mẹ nhà cậu đặt. Khung cảnh của rạp ban đêm lộng lẫy, nguy ngoa. Những đôi uyên ương dậm gót nhảy dưới sảnh.

Ivan đứng trên sân ngắm nhìn cảnh vật thành phố Nga về đêm. Sắp tới ra Anh Quốc lại có thể gặp Dennis lần nữa nhưng cảm giác khó chịu khi ở gần nhau vẫn vướng lại.

"Ban đầu tôi còn tưởng cậu là tên bắt cóc nào cơ. Ai ngờ là người quen từ trước."

"Ai cũng nói tôi thế nhưng tôi không để bụng đâu. Cậu đừng lo." - Dựa vào lan can sân thượng mà lảm nhảm. Giọng cậu ta có vẻ nhẹ hơn, điều này càng khiến Ivan lo lắng, tên này vốn côn đồ mà.

Không gian im ắng hơn khi cả hai không nói gì nữa. Chỉ ngắm nhìn ánh trăng chiếu về phía ban công.

"Này, có muốn đi cùng tôi vào mấy đơn sắp tới không?"

"Đơn? Hội thợ săn? Thư mời lớp học á hả?"

Đáp trả bằng cái gật đầu nhẹ. Dennis quay người ra phía đại hội một lúc rồi hướng về Ivan, đưa tay ra và cúi thấp người xuống.

"Haha, muốn nhảy một điệu với tôi chứ. Là một quý ông người Anh, việc này là tất yếu. Đồng ý chứ?"

"Tất nhiên rồi."












__________
Lời tác giả: Ờm thì năm nay mình thì tuyển sinh nên phải học khá nhiều nên sẽ ra chap mới chậm hơn. Bù lại sau này rảnh mình sẽ nhận req
Chúc cơm tró ngon miệng꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro