Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ℕ𝕘𝕠ạ𝕚 𝕋𝕣𝕦𝕪ệ𝕟 𝟚: ℍươ𝕟𝕘 𝕍ị " 𝕋ì𝕟𝕙 𝕐ê𝕦 "

Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ lớn, chiếu sáng phòng khách trang nhã của căn biệt thự. Trần Minh Hiếu, trong bộ đồ ngủ lụa màu xanh than thoải mái, đang ngồi nhâm nhi tách cà phê buổi sáng, mắt chăm chú đọc tờ báo kinh tế. Khung cảnh yên bình và ấm áp này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn kể từ khi có Bùi Anh Tú bên cạnh.

Tuy nhiên, sự yên bình ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý từ phía cầu thang. Hiếu khẽ mỉm cười, không cần nhìn cũng biết "vị chủ nhân" của những bước chân ấy là ai.

Bùi Anh Tú xuất hiện ở cửa phòng khách, vẫn còn mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng tinh khôi, mái tóc đen hơi rối sau một đêm say giấc. Gương mặt xinh đẹp của anh vẫn còn vương chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt lại ánh lên một vẻ tinh nghịch khó đoán. Điều đáng chú ý là bàn tay phải của Tú đang thản nhiên xoay một con dao găm nhỏ, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh bình minh.

Hiếu đặt tờ báo xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu: "Vợ à... anh đang làm gì vậy?" Giọng hắn trầm ấm, pha chút buồn cười. Cảnh tượng Tú ung dung xoay con dao nhỏ vào buổi sáng sớm đã không còn quá xa lạ với hắn.

Tú khựng lại một chút, đôi mắt cong lên thành một nụ cười rạng rỡ. Anh tiến lại gần Hiếu, dáng vẻ thong thả như đang đi dạo trong vườn nhà.

"Chồng à..." Giọng Tú ngọt ngào, nhưng âm cuối lại kéo dài đầy ẩn ý. Anh dừng lại trước mặt Hiếu, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ vô tội. "Hôm qua, có một 'con mèo hoang' dám đến gần 'lãnh thổ' của em, còn mạnh miệng nói rằng trong tim cô ta có em đấy."

Hiếu khẽ thở dài, đặt tách cà phê xuống bàn. Hắn đoán ngay được chuyện gì đã xảy ra. Với sức hút khó cưỡng của mình, việc có những người phụ nữ (hoặc thậm chí cả đàn ông) cố gắng tiếp cận hắn không phải là chuyện hiếm. Nhưng cách mà Tú "giải quyết" vấn đề thì luôn khiến hắn vừa bất lực vừa... có chút thích thú.

"Vậy anh đã nói gì với cô ta?" Hiếu hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

Tú nhún vai, nụ cười càng thêm tươi rói. Anh giơ con dao găm lên, lưỡi dao khẽ lướt qua ngón tay thon dài của mình một cách điệu nghệ.

"Anh đã nói... trái tim là một nơi rất nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ lạc mất. Và để chắc chắn rằng không ai lạc vào 'trái tim' của chồng anh, anh đã giúp cô ta 'tìm đường'..."

Nói đến đây, Tú dừng lại một chút, ánh mắt long lanh nhìn Hiếu, chờ đợi phản ứng của hắn.

Hiếu nhìn con dao trong tay Tú, rồi lại nhìn vào nụ cười ngây thơ trên gương mặt anh. Hắn biết rõ "tìm đường" mà Tú nói có nghĩa là gì. Chắc chắn đã có một cuộc "trò chuyện" không mấy êm đẹp diễn ra.

"Và kết quả là?" Hiếu hỏi, cố gắng kìm nén tiếng thở dài.

Tú nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Kết quả là... anh đã moi ra rồi, nhưng vẫn không thấy em đâu cả." Anh vừa nói vừa cười khanh khách, xoay con dao trong tay một cách thích thú.

Hiếu nhìn nụ cười hồn nhiên của Tú, trong lòng vừa thấy buồn cười vừa có chút lo lắng. Cái "hơi ngang bướng" của anh đôi khi lại thể hiện theo những cách rất... đặc biệt.

"Cái đồ ngốc này..." Hiếu thầm nghĩ, nhưng khóe môi lại không tự chủ mà cong lên. Sự chiếm hữu của Tú đôi khi khiến hắn cảm thấy vừa phiền phức vừa... được yêu thương một cách cuồng nhiệt.

"Tú..." Hiếu gọi, giọng có chút bất lực. "Anh có chắc là mình không gây ra chuyện gì lớn không?"

Tú dừng xoay con dao nhỏ, nghiêng đầu nhìn Hiếu với vẻ mặt vô cùng vô tội. Đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích.

"Có phải anh gây ra chuyện lớn cho em không?" Anh hỏi, giọng điệu có chút lo lắng giả vờ. "Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi mà..."

Hiếu nhìn vẻ mặt "nai tơ" của Tú, biết rằng anh đang cố tình trêu chọc mình. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đằng sau sự nghịch ngợm này là một tình yêu và sự bảo vệ chân thành.

Hiếu đứng dậy, tiến lại gần Tú, nhẹ nhàng gỡ con dao ra khỏi tay anh và đặt lên bàn. Hắn ôm lấy gương mặt xinh đẹp của người yêu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại.

"Không lớn đâu, ngốc ạ." Hiếu nói, giọng đầy yêu chiều. "Chỉ cần anh không làm bị thương bản thân là được."

Tú vòng tay ôm lấy eo Hiếu, dụi đầu vào ngực hắn. Anh cảm nhận được nhịp tim đều đặn của người yêu, một cảm giác bình yên và an toàn lan tỏa khắp cơ thể.

"Nhưng anh sợ có người cướp em đi mất." Tú thì thầm, giọng có chút trẻ con.
Hiếu siết chặt vòng tay, khẽ hôn lên đỉnh đầu Tú: "Không ai có thể cướp được em. Em là của anh, mãi mãi."

Cả hai ôm nhau trong im lặng, tận hưởng khoảnh khắc riêng tư và ngọt ngào này. Ánh nắng ban mai vẫn dịu dàng chiếu rọi, như chứng kiến tình yêu độc đáo và đầy màu sắc của họ.

Một lát sau, Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch: "Vậy... 'con mèo hoang' kia đâu rồi?"

Hiếu thở dài, biết rằng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

"Em đã cho người đưa cô ta đi rồi." Hiếu đáp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Đã dặn dò cẩn thận là không được bén mảng đến gần chúng ta nữa."

Tú nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: "Chỉ vậy thôi sao? Cô ta dám nói những lời đó..."

Hiếu khẽ cười, véo nhẹ má Tú: "Vậy anh muốn em làm gì? Tổ chức một cuộc họp báo để tuyên bố em là của riêng anh?"
Tú im lặng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đầy nghiêm túc: "Cũng không phải là một ý tồi."

Hiếu lắc đầu bất lực, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Sự chiếm hữu đáng yêu này của Tú đôi khi lại khiến hắn cảm thấy mình vô cùng đặc biệt.

"Thôi nào, vợ ngốc." Hiếu nói, nắm tay Tú kéo về phía bàn ăn. "Chúng ta ăn sáng thôi. Em đói rồi."

Tú ngoan ngoãn đi theo Hiếu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con dao găm nhỏ trên bàn. Dường như, "vụ việc" hôm qua vẫn còn ám ảnh anh.

Trong khi cả hai đang dùng bữa sáng, điện thoại của Hiếu reo lên. Hắn nhấc máy, nghe một lúc rồi cau mày.

"Có chuyện gì vậy?" Tú hỏi, nhận ra vẻ mặt nghiêm trọng của Hiếu.

"Là người của em." Hiếu đáp, đặt điện thoại xuống. "Họ tìm thấy 'con mèo hoang' hôm qua... ở một con hẻm vắng, với vài vết thương 'nhẹ'."

Tú khẽ nhếch mép, ánh mắt không giấu được vẻ đắc thắng.

Hiếu nhìn Tú, vừa bất lực vừa yêu chiều: "Tú... anh có cần phải làm đến vậy không?"

Tú nhún vai, thản nhiên gắp một miếng bánh mì: "Anh chỉ muốn cô ta nhớ kỹ... 'lãnh thổ' này đã có chủ."

Hiếu thở dài, nhưng không nói gì thêm. Hắn biết rằng, một khi Tú đã quyết định điều gì, rất khó để thay đổi. Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng, hắn cũng có chút... hài lòng với sự bảo vệ mạnh mẽ này của người yêu.

Sau bữa sáng, Hiếu phải đến công ty giải quyết một số công việc. Trước khi đi, hắn ôm chặt lấy Tú và dặn dò anh ở nhà ngoan ngoãn.

"Đừng gây ra chuyện gì nữa nhé, vợ yêu." Hiếu nói, khẽ hôn lên môi Tú.

Tú cười rạng rỡ, ôm chặt lấy Hiếu: "Anh hứa." Nhưng ánh mắt tinh nghịch của anh lại không hề đáng tin chút nào.

Hiếu lắc đầu cười khổ, rồi rời khỏi biệt thự. Vừa bước ra xe, hắn đã gọi điện thoại cho thuộc hạ thân tín:
"Để ý Anh Tú. Đừng để anh ấy gây ra chuyện gì quá lớn."

Thuộc hạ ở đầu dây bên kia khẽ cười: "Vâng, Boss. Nhưng tôi e rằng... đôi khi, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thôi."

Hiếu thở dài lần thứ ba trong buổi sáng. Cuộc sống với một người yêu vừa xinh đẹp, vừa nghịch ngợm, vừa có chút... bạo lực chiếm hữu như Bùi Anh Tú quả thật là một thử thách không nhỏ. Nhưng đồng thời, nó cũng là điều khiến cuộc sống của hắn trở nên thú vị và đầy màu sắc hơn bao giờ hết.

Trở lại biệt thự, Tú thản nhiên đi dạo trong vườn hoa, ngắm nhìn những bông hồng rực rỡ. Bàn tay anh lại vô thức chạm vào con dao găm nhỏ giấu trong túi áo. Ánh mắt anh khẽ nheo lại khi nhìn thấy một con bướm lạ bay lượn gần đó.

"Nếu dám đến gần 'hoa' của mình..." Một ý nghĩ loé lên trong đầu Tú, và khóe môi anh lại cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Cuộc sống "thường ngày" của Trần Minh Hiếu và Bùi Anh Tú vẫn cứ thế tiếp diễn, đầy ắp những khoảnh khắc ngọt ngào, những màn ghen tuông "dễ thương" và sự chiếm hữu không thể chối cãi. Dưới lớp vỏ bọc của một ông trùm mafia lạnh lùng và một sát thủ xinh đẹp, là một tình yêu độc đáo và mãnh liệt, sẵn sàng "giải quyết" mọi "kẻ địch" dám bén mảng đến gần. Hương vị "tình yêu" đặc biệt này có lẽ chỉ có Hiếu và Tú mới có thể cảm nhận và tận hưởng trọn vẹn.

--------END-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro