
ℕ𝕘𝕠ạ𝕚 𝕋𝕣𝕦𝕪ệ𝕟 𝟙: 𝔻á𝕟𝕘 𝕍ẻ ℂư𝕟𝕘 ℂ𝕙𝕚ề𝕦
Ánh nắng ban mai dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, khẽ lay động rèm cửa trắng tinh trong căn phòng ngủ ấm áp. Bùi Anh Tú khẽ cựa mình, vùi sâu hơn vào lồng ngực rắn chắc của Trần Minh Hiếu đang ôm chặt cậu trong vòng tay. Hơi thở đều đặn và mùi hương nam tính quen thuộc của Hiếu luôn mang đến cho Tú cảm giác bình yên và an toàn tuyệt đối.
"Thật tốt khi có em ở đây..." Tú thầm nghĩ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cuộc sống yên bình này hoàn toàn khác biệt với những ngày tháng nguy hiểm và cô độc trước kia. Bên cạnh Hiếu, anh không cần phải gồng mình lên để đối mặt với thế giới nữa.
Trần Minh Hiếu khẽ mở mắt, cảm nhận được sự cựa quậy đáng yêu trong vòng tay mình. Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên mái tóc đen mềm mại của Tú.
"Chào buổi sáng, bảo bối." Giọng Hiếu trầm khàn, mang theo chút ngái ngủ.
Tú ngước mắt lên nhìn Hiếu, đôi mắt vẫn còn vương chút lười biếng: "Ưm... buổi sáng tốt lành."
Hiếu khẽ mỉm cười trước vẻ đáng yêu của Tú mỗi khi vừa thức dậy. Cái dáng vẻ mềm mại, có chút trẻ con này hoàn toàn khác biệt với hình ảnh một sát thủ lạnh lùng và quyết đoán mà hắn từng biết. Chỉ có hắn mới có được đặc ân nhìn thấy khía cạnh này của anh.
"Hôm nay anh muốn làm gì?" Hiếu khẽ vuốt ve gò má Tú, ngón tay hắn lướt nhẹ trên làn da trắng mịn.
Tú dụi đầu vào ngực Hiếu, giọng có chút nũng nịu: "Anh muốn ở nhà với em thôi."
Hiếu siết chặt vòng tay, cảm nhận được sự bám người của Tú. Sau những sóng gió đã qua, anh dường như càng trở nên gắn bó và tin tưởng hắn hơn.
"Được thôi." Hiếu khẽ hôn lên trán Tú. "Hôm nay em sẽ là của riêng anh."
Cả hai cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, tận hưởng sự yên bình và ấm áp của buổi sáng. Cuối cùng, anh cũng chịu rời khỏi vòng tay hắn để vệ sinh cá nhân. Trong khi anh đang ở trong phòng tắm, hắn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau, Tú bước xuống nhà, mái tóc vẫn còn ẩm ướt và trên người mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Hiếu. Hình ảnh này khiến trái tim Hiếu mềm nhũn. Cái dáng vẻ thoải mái và có chút lơ đãng của Tú chỉ thuộc về một mình hắn.
"Em đang làm gì vậy?" Tú tò mò nhìn những món ăn thơm phức trên bàn.
"Bữa sáng cho anh." Hiếu quay lại, mỉm cười nhìn Tú. Trên bàn là món trứng ốp la lòng đào béo ngậy, vài lát bánh mì nướng vàng ruộm và một cốc sữa nóng. Tất cả đều là những món ăn mà Tú yêu thích.
Tú không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến ôm chầm lấy Hiếu. Anh vùi mặt vào ngực hắn, hít hà mùi hương quen thuộc.
"Cảm ơn em." Tú thì thầm.
Hiếu khẽ xoa lưng Tú, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Hắn biết rằng anh không quen với những sự quan tâm ngọt ngào như thế này, nhưng anh luôn trân trọng mọi thứ mà hắn dành cho anh.
Bữa sáng diễn ra trong không khí yên tĩnh và ấm áp. Hiếu gắp thức ăn cho Tú, thỉnh thoảng lại lau miệng cho anh khi thấy vương chút đồ ăn. Tú ngoan ngoãn đón nhận sự chăm sóc của Hiếu, cái dáng vẻ được cưng chiều này là thứ mà không ai có thể học được, nó xuất phát từ tận sâu trong trái tim của một người được yêu thương.
Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau ra vườn dạo chơi. Hiếu nắm tay Tú, chậm rãi bước đi trên con đường lát đá. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống khu vườn xanh mướt, những bông hoa đua nhau khoe sắc.
"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Tú bất ngờ lên tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Hiếu khẽ mỉm cười, siết nhẹ tay Tú: "Làm sao em quên được? Một sát thủ lạnh lùng với đôi mắt màu đen đầy cảnh giác."
Tú khẽ véo eo Hiếu: "Anh không có lạnh lùng như em nói."
"Có chứ." Hiếu trêu chọc. "Nhưng chỉ với người khác thôi. Với em, anh luôn là một chú mèo nhỏ thích làm nũng."
Tú đỏ mặt, khẽ đánh vào vai Hiếu. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Cái cách hắn nhìn nhận và yêu thương anh, chấp nhận cả những mặt tốt và xấu, khiến anh cảm thấy mình thật sự thuộc về nơi này.
Họ dừng lại bên một khóm hoa hồng đỏ thẫm, những bông hoa nở rộ khoe vẻ đẹp kiêu sa. Hiếu nhẹ nhàng hái một bông, cài lên mái tóc đen của Tú.
"Anh rất đẹp." Hiếu thì thầm, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tú.
Tú khẽ cúi đầu, một chút ngại ngùng hiện lên trên gò má. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến.
-----
Buổi chiều, Hiếu ngồi làm việc trong thư phòng, còn Tú thì nằm dài trên ghế đọc sách. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng. Dù không nói chuyện, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, một sự kết nối sâu sắc không cần lời nói.
Bất ngờ, Tú gấp cuốn sách lại, bước đến ngồi vào lòng Hiếu. Anh vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, dụi đầu vào vai hắn.
"Anh nhớ em." Tú thì thầm.
Hiếu khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy Tú. Dù chỉ vừa mới ở bên nhau cả ngày, nhưng hắn hiểu được sự phụ thuộc và tình cảm sâu sắc mà anh dành cho hắn.
"Em cũng nhớ anh." Hiếu khẽ hôn lên mái tóc Tú. "Lúc nào em cũng muốn có anh bên cạnh."
Cả hai cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, tận hưởng sự ngọt ngào và ấm áp. Dáng vẻ của kẻ được cưng chiều không chỉ thể hiện qua những lời nói hay hành động, mà còn qua sự phụ thuộc, sự tin tưởng và cả những khoảnh khắc im lặng nhưng đầy yêu thương như thế này.
Buổi tối, Hiếu tự tay chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Hắn làm những món ăn mà Tú yêu thích, từ món sườn nướng đậm đà đến món salad thanh mát. Trong khi Hiếu đang bận rộn trong bếp, Tú lặng lẽ quan sát hắn từ phía sau, ánh mắt tràn đầy yêu thương và ngưỡng mộ.
"Em ấy thật sự rất tuyệt vời..." Tú thầm nghĩ. Từ một ông trùm mafia tàn nhẫn, Hiếu đã trở thành một người đàn ông dịu dàng và ấm áp bên cạnh anh. Sự thay đổi này không phải ai cũng có thể làm được, nó xuất phát từ tình yêu chân thành mà hắn dành cho Tú.
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Hiếu kể những câu chuyện hài hước về những người bạn của hắn, còn Tú thì chia sẻ những cuốn sách hay mà anh vừa đọc. Cả hai cùng nhau cười nói, tận hưởng những khoảnh khắc bình dị nhưng vô cùng quý giá.
Sau bữa tối, họ cùng nhau xem phim trên TV Tú tựa đầu vào vai Hiếu, để hắn ôm trọn lấy anh trong vòng tay. Cả hai im lặng theo dõi những diễn biến trên màn hình, nhưng tâm trí họ lại đang hướng về nhau.
Đêm khuya, khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ say, Hiếu vẫn ôm chặt Tú trong vòng tay. Hắn khẽ hôn lên trán anh, thì thầm: "Em yêu anh, Anh Tú. Mãi mãi."
Trong giấc mơ, Tú khẽ mỉm cười. Anh biết rằng mình đã tìm được bến đỗ bình yên trong cuộc đời đầy sóng gió này. Bên cạnh Trần Minh Hiếu, anh không chỉ là một kẻ được cưng chiều, mà còn là một người được yêu thương và trân trọng bằng cả trái tim. Và dáng vẻ của kẻ được cưng chiều ấy, với sự mềm mại, sự ỷ lại và cả sự hạnh phúc rạng ngời, là thứ mà không ai có thể học được nếu không có được một tình yêu chân thành và sự bảo bọc vô điều kiện.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro