
ℂ𝕙ươ𝕟𝕘 𝟟: 𝕍ế𝕥 ℕứ𝕥 𝕋𝕣𝕠𝕟𝕘 𝕍ỏ 𝔹ọ𝕔
Những ngày tháng sống dưới mái nhà của Trần Minh Hiếu trôi qua êm đềm như một giấc mơ. Tú dần quen với sự quan tâm tỉ mỉ, những cử chỉ âu yếm và cả sự chiếm hữu dịu dàng mà Hiếu dành cho anh. Dường như, lớp vỏ bọc lạnh lùng và gai góc của Tú đang dần mềm mại hơn dưới sự tác động của tình yêu.
Họ cùng nhau dùng bữa tối trong ánh nến lung linh, chia sẻ những câu chuyện vu vơ về cuộc sống. Hiếu kể về những khó khăn và cạnh tranh trong thế giới ngầm, về những quyết định tàn nhẫn mà hắn buộc phải đưa ra để bảo vệ lãnh thổ của mình. Tú lắng nghe một cách chăm chú, đôi khi đưa ra những nhận xét sắc bén khiến Hiếu không khỏi ngạc nhiên.
"Anh không sợ những việc em làm sao?" Hiếu hỏi một buổi tối, khi cả hai đang ngồi thư giãn bên lò sưởi. Ánh lửa bập bùng chiếu lên gương mặt hắn, tạo nên những vệt sáng tối đan xen.
Tú khẽ nhíu mày, nhìn ngọn lửa đang nhảy múa: "Sợ? Tại sao anh phải sợ? Đó là thế giới của em, và anh là một phần của nó."
Câu trả lời thẳng thắn của Tú khiến Hiếu cảm thấy một niềm vui khó tả. Hắn yêu sự mạnh mẽ và chấp nhận của anh, yêu cái cách mà Tú không hề né tránh hay phán xét con người thật của hắn.
"Nhưng em đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ." Hiếu nói, giọng có chút trầm xuống.
Tú vươn tay nắm lấy tay Hiếu, đôi mắt của anh nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ai trong thế giới này mà chưa từng làm điều tồi tệ? Quan trọng là hiện tại và tương lai. Anh tin vào em."
Lời nói của Tú như một liều thuốc xoa dịu trái tim đầy vết sẹo của Hiếu. Hắn siết nhẹ tay anh, cảm nhận được sự tin tưởng và yêu thương chân thành.
-----
Tuy nhiên, sự bình yên này không kéo dài được bao lâu. Một ngày nọ, khi Hiếu đang giải quyết công việc tại thư phòng, một thuộc hạ thân tín gõ cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng.
"Boss, có chuyện không hay."
Hiếu nhíu mày, đặt bút xuống: "Chuyện gì?"
"Chúng ta vừa nhận được tin, một số kẻ lạ mặt đang theo dõi biệt thự của cậu Tú." Thuộc hạ báo cáo.
Tim Hiếu thắt lại. Bất kỳ ai dám đụng đến người của hắn đều phải trả giá đắt.
"Chúng là ai? Có manh mối gì không?" Hiếu gằn giọng hỏi, sự tức giận bùng lên trong đôi mắt đen.
"Chúng tôi đang điều tra, nhưng có vẻ như chúng không thuộc về bất kỳ băng đảng nào trong thành phố." Thuộc hạ đáp.
"Tăng cường an ninh xung quanh biệt thự. Bất kỳ kẻ nào dám bén mảng đến gần, bắt giữ ngay lập tức." Hiếu ra lệnh, giọng lạnh như băng.
Sau khi thuộc hạ rời đi, Hiếu ngồi lặng lẽ trong thư phòng, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Ai đứng sau những kẻ này? Mục đích của chúng là gì? Liệu có liên quan đến quá khứ bí ẩn của Tú hay không?
Hiếu quyết định không nói cho anh biết về chuyện này, không muốn anh phải lo lắng. Hắn muốn bảo vệ người mình yêu bằng mọi giá.
Trong khi đó, Tú vẫn sinh hoạt bình thường trong biệt thự, không hề hay biết về mối nguy hiểm đang rình rập. Anh dành thời gian đọc sách, luyện tập thể lực và đôi khi cùng Hiếu đi dạo trong khu vườn rộng lớn.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi uống trà ngoài hiên, Tú bất ngờ lên tiếng: "Em có vẻ hơi lạ trong vài ngày gần đây."
Hiếu khẽ giật mình, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường: "Em sao? Em vẫn ổn mà."
Tú nheo mắt nhìn Hiếu, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt: "Không, có gì đó không đúng. Em đang giấu anh chuyện gì, đúng không?"
Hiếu im lặng một lát, rồi thở dài: "Em không muốn anh phải lo lắng."
"Nhưng anh muốn biết." Tú kiên quyết nói. "Nếu có chuyện gì xảy ra, anh muốn cùng em đối mặt."
Hiếu nhìn vào đôi mắt kiên định của Tú, biết rằng mình không thể giấu anh được nữa. Hắn kể cho Tú nghe về những kẻ lạ mặt đang theo dõi biệt thự.
Nghe xong, gương mặt Tú không hề tỏ ra sợ hãi, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và quyết tâm.
"Chúng muốn gì?" Tú hỏi, giọng sắc lạnh.
"Em không biết." Hiếu đáp, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Tú.
"Vậy thì chúng ta sẽ tìm hiểu." Tú đứng dậy, đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. "Không ai được phép đe dọa những gì thuộc về chúng ta."
Sự mạnh mẽ và bảo vệ của Tú khiến trái tim Hiếu ấm áp. Hắn biết rằng mình đã tìm được một người bạn đời thực sự, một người sẽ cùng hắn vượt qua mọi khó khăn.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro