
ℂ𝕙ươ𝕟𝕘 𝟞: 𝔻ướ𝕚 𝕍ỏ 𝔹ọ𝕔 𝕐ê𝕦 ℂ𝕙𝕚ề𝕦
Cuộc sống trong căn biệt thự của Trần Minh Hiếu diễn ra yên tĩnh đến lạ thường. Tú được cung cấp mọi tiện nghi tốt nhất, từ phòng ngủ sang trọng, thức ăn cao cấp đến những dịch vụ cá nhân chu đáo. Tuy nhiên, anh không hề cảm thấy thoải mái. Anh biết rằng mình đang bị giám sát, dù là một cách kín đáo.
Hiếu thường xuyên ghé thăm, nhưng những cuộc trò chuyện giữa họ luôn xoay quanh công việc hoặc những chủ đề chung chung. Hắn không hề đề cập đến quá khứ của Tú, cũng không cố gắng khai thác thêm bất kỳ thông tin cá nhân nào của anh. Nhưng chính sự im lặng này lại khiến Tú cảm thấy bất an hơn.
Một buổi tối, khi Hiếu đến thăm, hắn mang theo một bó hoa hồng đỏ thẫm, những cánh hoa mềm mại tỏa ra một mùi hương nồng nàn.
"Tôi nghĩ anh sẽ thích chúng." hắn nói, đưa bó hoa cho anh.
Tú khẽ nhíu mày, nhận lấy bó hoa. Đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa từ một người đàn ông. Cảm giác có chút kỳ lạ và không quen.
"Cảm ơn." Tú nói, giọng điệu có phần cứng nhắc.
Hiếu khẽ cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện anh. "Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là đối tác, đúng không?"
"Đúng." anh đáp, đặt bó hoa lên bàn.
"Nhưng tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở đó." Hiếu nói, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, không giấu được sự chân thành.
Tú im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Anh không quen với những lời lẽ tình cảm như thế này.
"Tôi biết anh là một người mạnh mẽ và độc lập." Hiếu tiếp tục. "Nhưng đôi khi, chúng ta cũng cần một người để dựa vào."
Một thoáng bối rối hiện nên trên gương mặt Anh Tú. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai khác. Từ khi còn rất nhỏ, anh đã phải tự mình đối mặt với mọi khó khăn.
"Tôi không cần ai cả." Tú nói, giọng điệu có phần phòng thủ.
"Có lẽ là bây giờ anh nghĩ như vậy." Hiếu nói, giọng điệu dịu dàng. "Nhưng thời gian sẽ trả lời tất cả."
Hiếu đứng dậy, tiến đến gần Tú và khẽ chạm vào má anh. Một cảm giác ấm áp và dịu dàng lan tỏa khiến Tú khẽ giật mình.
"Hãy nghỉ ngơi đi." Hiếu nói, giọng thì thầm. "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Sau khi Hiếu rời đi, Tú ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ thẫm trên bàn. Mùi hương nồng nàn của chúng dường như đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí anh, khơi gợi những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua.
"Hắn ta đang cố gắng làm gì?" Tú thầm nghĩ. Sự quan tâm và dịu dàng của Hiếu khiến anh cảm thấy bối rối và nghi ngờ. Một ông trùm tàn nhẫn như hắn không thể nào lại đối xử tốt với anh một cách vô điều kiện như vậy. Chắc chắn có một âm mưu nào đó ẩn sau vẻ ngoài yêu chiều này.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng Tú, một cảm giác ấm áp và lạ lẫm cũng đang dần nhen nhóm. Sự quan tâm của Hiếu, dù có mục đích gì đi chăng nữa, vẫn khiến anh cảm thấy một chút rung động. Anh chưa bao giờ được ai đối xử dịu dàng như vậy.
----
Những ngày sau đó, Hiếu càng thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Tú. Hắn đưa anh đi ăn ở những nhà hàng sang trọng nhất, mua tặng anh những món quà đắt tiền và luôn dành cho anh những lời nói ngọt ngào. Dưới sự chăm sóc tận tình của Hiếu, vẻ lạnh lùng thường thấy trên gương mặt Tú dần tan biến, thay vào đó là những nụ cười hiếm hoi và những ánh mắt dịu dàng.
Tuy nhiên, Tú vẫn không hoàn toàn tin tưởng Hiếu. Anh luôn giữ một khoảng cách nhất định, quan sát mọi hành động và lời nói của hắn một cách cẩn trọng. Anh biết rằng thế giới của Hiếu đầy rẫy những nguy hiểm và sự phản bội, và anh không muốn trở thành một con rối trong tay hắn.
Một buổi tối, khi cả hai đang cùng nhau dùng bữa tối trong phòng ăn riêng của biệt thự, Tú bất ngờ lên tiếng: "Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Hiếu dừng đũa, ngước mắt lên nhìn Tú. Ánh mắt hắn dịu dàng và đầy chân thành: "Bởi vì em thích anh, Anh Tú."
Câu trả lời thẳng thắn của Hiếu khiến Tú khẽ giật mình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người như Hiếu lại có thể có tình cảm với anh.
"Cậu... cậu không sợ tôi sao?" Tú hỏi, giọng có chút do dự. "Tôi là một sát thủ. Tôi đã giết người."
Hiếu khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Tú. Bàn tay hắn ấm áp và mạnh mẽ bao trọn lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
"Tại sao em phải sợ anh." Hiếu nói, giọng thì thầm. "Em biết con người thật của anh. Và em tin rằng, sâu thẳm bên trong anh, vẫn còn một trái tim ấm áp."
Ánh mắt chân thành của Hiếu khiến trái tim Tú khẽ rung động. Anh nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, cố gắng tìm kiếm một chút dối trá, nhưng anh không thấy gì ngoài sự chân thành và yêu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, Tú cảm thấy như một bức tường băng giá trong lòng anh đang dần tan chảy. Anh không còn cảm thấy đơn độc và lạnh lẽo nữa. Bên cạnh Hiếu, anh cảm nhận được một sự ấm áp và an toàn mà anh chưa từng trải qua.
Tuy nhiên, lý trí vẫn nhắc nhở Tú phải cảnh giác. Thế giới của họ quá khác biệt, và tình cảm này có thể chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo cho những âm mưu đen tối. Nhưng dù vậy, anh vẫn không thể ngăn được trái tim mình rung động trước sự dịu dàng và chiếm hữu của Trần Minh Hiếu. Dưới lớp vỏ bọc yêu chiều, một mối quan hệ phức tạp và đầy nguy hiểm đang dần hình thành.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro