
ℂ𝕙ươ𝕟𝕘 𝟝: ℂá𝕚 𝕘𝕚á ℂủ𝕒 𝕊ự 𝕋𝕚𝕟 𝕋ưở𝕟𝕘
Bên trong chiếc Rolls-Royce đen bóng đang lướt êm ru trên đường phố đêm, Trần Minh Hiếu ngồi cạnh Bùi Anh Tú. Ánh đèn đường hắt vào khoang xe, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của cả hai. Không khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng động cơ xe khẽ rít.
Cuối cùng, Hiếu lên tiếng, giọng trầm khàn phá vỡ sự tĩnh lặng: "Anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, Anh Tú."
Tú ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hiếu: "Đó là thỏa thuận."
"Đúng vậy, là thỏa thuận." Hiếu khẽ gật đầu. "Và anh sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng." Hắn ra hiệu cho thuộc hạ ngồi phía trước đưa cho Tú một chiếc cặp táp dày cộp.
Tú nhận lấy chiếc cặp, mở ra và nhìn thấy bên trong là những cọc tiền đô la được xếp ngay ngắn. Anh khẽ gật đầu, không chút biểu lộ sự tham lam hay vui mừng.
"Tôi đánh giá cao sự chuyên nghiệp của anh." Hiếu nói tiếp, ánh mắt dò xét nhìn Tú. "Nhưng tôi vẫn có một vài thắc mắc."
Tú khẽ nhíu mày: "Về điều gì?"
"Về cách anh hành động." Hiếu đáp, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn. "Anh không chỉ đơn thuần thủ tiêu Ivanov, mà còn tạo ra một màn kịch hoàn hảo, loại bỏ hắn một cách gọn gàng và không để lại bất kỳ dấu vết nào liên quan đến chúng ta."
"Đó là cách hiệu quả nhất." Tú trả lời, giọng điệu vẫn lạnh lùng. "Một mục tiêu đã chết sẽ không còn gây ra bất kỳ rắc rối nào nữa."
"Nhưng sự tàn nhẫn của anh... nó vượt xa những gì tôi mong đợi." Hiếu nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tú. "Dường như anh không hề có chút do dự hay sợ hãi nào khi tước đoạt mạng sống của người khác."
Tú im lặng một lát, rồi từ từ ngước mắt lên nhìn Hiếu. Đôi mắt đen của anh ánh lên một tia sáng lạnh lẽo: "Tôi là một sát thủ. Giết người là công việc của tôi."
"Nhưng không phải ai làm công việc này cũng có thể lạnh lùng đến vậy." Hiếu phản bác. "Tôi đã từng làm việc với nhiều sát thủ, nhưng ít ai có được sự bình tĩnh và tàn nhẫn như anh."
Một nụ cười nhạt thoáng qua khóe môi Tú: "Có lẽ vì tôi đã quen với việc đó."
Câu trả lời mơ hồ của Tú càng khiến sự nghi ngờ trong lòng Hiếu gia tăng. Quá khứ của chàng trai này vẫn là một bí ẩn, một vùng đất cấm mà hắn chưa thể đặt chân tới.
"Anh đã làm việc này bao lâu rồi?" Hiếu hỏi, cố gắng khơi gợi thêm thông tin.
Tú im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng: "Đủ lâu để biết rằng mạng sống của một con người đôi khi chẳng đáng một xu."
Câu trả lời đầy ẩn ý của Tú khiến Hiếu cảm thấy có một bức tường vô hình đang ngăn cách hắn với chàng trai này. Dù họ đã cùng nhau thực hiện một phi vụ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không thể hiểu được con người thật sự của Tú.
"Tôi tôn trọng quá khứ của anh." Hiếu nói, giọng điệu dịu xuống. "Nhưng tôi muốn anh hiểu rằng, khi làm việc với tôi, sự tin tưởng là điều quan trọng nhất."
Tú nhìn thẳng vào mắt Hiếu, đôi mắt không hề nao núng: "Tôi đã hoàn thành công việc của mình. Tôi đã giữ lời hứa. Đó chẳng phải là sự tin tưởng sao?"
Hiếu khẽ mỉm cười. "Đúng vậy. Nhưng tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn anh tin tưởng tôi như tôi đã tin tưởng anh."
Tú im lặng, không đáp lời. Sự tin tưởng là một thứ xa xỉ đối với một người như anh. Trong thế giới mà anh đang sống, sự phản bội luôn rình rập ở khắp mọi nơi.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng nằm ở ngoại ô thành phố. Hiếu ra hiệu cho Tú xuống xe.
"Đây là nơi anh sẽ ở tạm thời." Hiếu nói. "Tôi muốn đảm bảo sự an toàn cho anh sau phi vụ này."
Tú nhìn căn biệt thự nguy nga trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút bất ngờ. Đây không chỉ là một nơi ở tạm thời đơn thuần.
"Tại sao?" Tú hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.
"Vì anh đã trở thành một phần trong kế hoạch của tôi." Hiếu đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Tú. "Và tôi không muốn bất kỳ ai đụng đến tài sản của mình."
Một sự chiếm hữu mạnh mẽ ẩn chứa trong lời nói của Hiếu khiến Tú khẽ cau mày. Anh không thích cảm giác bị kiểm soát.
"Tôi có thể tự lo cho mình." Tú nói, giọng điệu có phần cứng nhắc.
"Tôi biết anh có thể." Hiếu mỉm cười. "Nhưng đây là sự sắp xếp tốt nhất cho cả hai. Anh sẽ có một nơi an toàn để nghỉ ngơi, và tôi sẽ có thể liên lạc với anh khi cần."
Tú im lặng một lát rồi gật đầu. Anh hiểu rằng việc ở lại đây có lẽ sẽ mang lại nhiều lợi ích hơn là từ chối.
"Được thôi." Tú đồng ý.
Hiếu hài lòng nhìn anh. Hắn biết rằng Tú là một người thông minh và sẽ hiểu được ý định của hắn.
"Thuộc hạ của tôi sẽ đưa anh vào trong." Hiếu nói, ra hiệu cho một người đàn ông mặc vest đen đứng gần đó. "Hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ còn nhiều việc phải làm."
Tú gật đầu, bước theo người đàn ông kia vào bên trong căn biệt thự. Anh cảm nhận được ánh mắt của Hiếu vẫn dõi theo mình cho đến khi cánh cửa đóng lại.
"Hắn muốn gì ở mình?" Tú thầm nghĩ, nhìn quanh căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo. Anh không tin rằng Hiếu chỉ đơn thuần muốn bảo vệ anh. Chắc chắn có một mục đích nào đó ẩn sau sự hào phóng này.
****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro