Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ℂ𝕙ươ𝕟𝕘 𝟚: 𝕃ưỡ𝕚 𝔻𝕒𝕠 ℕ𝕘ọ𝕥 ℕ𝕘à𝕠

Ánh đèn vàng dịu nhẹ của quầy bar hắt lên những ly rượu sóng sánh, tạo nên một không gian ấm áp và có phần riêng tư hơn so với sảnh tiệc ồn ào. Trần Minh Hiếu lịch thiệp kéo ghế mời Bùi Anh Tú ngồi, sau đó ra hiệu cho bartender pha hai ly cocktail đặc biệt.

Tú ngồi xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi Hiếu. Anh cảm nhận được sự quan sát tỉ mỉ từ người đàn ông này, như thể hắn đang cố gắng giải mã từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt anh.

"Hắn ta thật sự rất nguy hiểm..." Tú thầm nghĩ. Khí chất quyền lực và ánh mắt sắc bén của Hiếu không thể che giấu được bản chất của một kẻ thống trị. Nhưng đồng thời, có một sự cuốn hút kỳ lạ tỏa ra từ hắn, một sức mạnh tiềm ẩn khiến người khác vừa e sợ vừa tò mò.

"Tôi hy vọng anh thích loại cocktail này." Hiếu nói, giọng trầm ấm khi nhận lấy hai ly rượu từ tay bartender. Hắn đưa một ly cho Tú, động tác nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Tú nhận lấy ly cocktail, chất lỏng màu đỏ ruby sóng sánh trong ly thủy tinh. Hương thơm ngọt ngào của trái cây hòa quyện với chút nồng nàn của rượu mạnh lan tỏa. Anh khẽ nhấp một ngụm, vị ngọt dịu tan chảy trên đầu lưỡi, sau đó là một chút cay nồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
"Cũng không tệ." Tú nhận xét ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Hiếu. Anh không muốn bị đánh lạc hướng bởi những thứ phù phiếm bên ngoài.

Hiếu khẽ cười, đặt ly rượu xuống bàn. "Tôi không nghĩ một người lạnh lùng như anh lại thích những thứ ngọt ngào."
"Đôi khi, những thứ ngọt ngào lại che giấu một lưỡi dao sắc bén." Tú đáp trả, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

Hiếu nhìn nụ cười thoáng qua ấy, trong lòng dâng lên một sự thích thú khó tả. Chàng trai này không hề dễ bị khuất phục, sự sắc sảo và cảnh giác của anh là một thứ gia vị đặc biệt.

"Rất thú vị." Hiếu nói, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ. "Vậy, 'lưỡi dao' của anh có hứng thú với lời đề nghị của tôi không?"

Tú đặt ly cocktail xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn. Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc: "Tôi muốn biết thêm chi tiết về 'công việc đặc biệt' đó."

"Nó liên quan đến một kẻ." Hiếu bắt đầu, giọng nói trầm xuống. "Một kẻ đã dám động đến lợi ích của tôi, một con sâu mọt cần phải bị loại bỏ."

"Tên?" Tú hỏi ngắn gọn.

"Gã ta tên là Victor Ivanov." Hiếu đáp, ánh mắt lạnh lẽo. "Một tên trùm buôn ma túy người Nga, đang cố gắng mở rộng địa bàn sang lãnh thổ của tôi."

Tú khẽ nhíu mày. Ivanov là một cái tên không hề xa lạ trong giới ngầm. Gã ta nổi tiếng với sự tàn bạo và những thủ đoạn khó lường.

"Mục tiêu của cậu là thủ tiêu hắn?" Tú hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

"Không hẳn." Hiếu lắc đầu. "Tôi muốn hắn phải trả giá đắt hơn cái chết. Tôi muốn hắn phải nếm trải sự tuyệt vọng và đau khổ trước khi biến mất khỏi thế giới này."

Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong đôi mắt của Tú. Anh hiểu rõ ý của Hiếu. Đó không chỉ là một vụ ám sát đơn thuần, mà là một màn trả thù tàn khốc.

"Cậu cần tôi làm gì?" Tú hỏi, giọng điệu không chút do dự.

"Tôi cần một người có thể tiếp cận hắn một cách bí mật, thu thập thông tin và tạo ra những 'tai nạn' bất ngờ." Hiếu đáp, ánh mắt dò xét nhìn Tú. "Anh có đủ khả năng để làm điều đó không?"

"Đó là chuyên môn của tôi." Tú trả lời tự tin, không chút khoe khoang.

"Tôi tin vào điều đó." Hiếu mỉm cười hài lòng. "Tôi đã theo dõi anh từ lâu. Kỹ năng của anh, sự nhanh nhẹn và khả năng ngụy trang... tất cả đều vượt trội."
Tú khẽ cau mày. "Hắn đã theo dõi mình từ bao giờ?" Anh không hề nhận ra sự tồn tại của bất kỳ ai đang âm thầm quan sát mình. Điều này khiến anh cảm thấy một chút bất an.

"Tại sao cậu lại tin tưởng một người xa lạ như tôi?" Tú hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.

"Bởi vì tôi tin vào trực giác của mình." Hiếu đáp, ánh mắt kiên định. "Và bởi vì tôi nhìn thấy ở anh một sự... đồng điệu. Một sự hiểu ngầm mà không cần lời nói."
Tú im lặng một lát, cố gắng đọc vị những suy nghĩ ẩn sau đôi mắt đen sâu thẳm của Hiếu. Anh không chắc chắn về "sự đồng điệu" mà hắn nói, nhưng anh cảm nhận được một sức hút mạnh mẽ từ người đàn ông này, một sự hấp dẫn nguy hiểm mà anh không thể lý giải.

"Cậu trả cho tôi bao nhiêu?" Tú hỏi thẳng vào vấn đề. Anh không muốn bị cuốn vào những lời lẽ hoa mỹ.

Hiếu khẽ cười trước sự thực dụng của Tú. "Anh muốn bao nhiêu?"

Tú suy nghĩ một chút. Ivanov là một mục tiêu khó nhằn, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ đầy rẫy nguy hiểm.

"Một triệu đô la." Tú đưa ra một con số không hề nhỏ.

Hiếu không hề tỏ ra ngạc nhiên. Hắn gật đầu đồng ý một cách dễ dàng: "Được thôi. Một triệu đô la sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Và nếu anh hoàn thành tốt hơn mong đợi, sẽ có thêm một khoản thưởng xứng đáng."

Tú khẽ nhếch môi. "Hắn thật sự rất giàu có..." Nhưng anh không chỉ quan tâm đến tiền bạc. Điều khiến anh hứng thú là thử thách, là cơ hội để đối đầu với một đối thủ mạnh và khám phá những giới hạn của bản thân. Và có lẽ, còn có một chút tò mò về người đàn ông đang ngồi đối diện mình.

"Tôi đồng ý." Tú nói, ánh mắt kiên định.
"Tuyệt vời." Hiếu mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ hài lòng. "Tôi tin rằng chúng ta sẽ có một sự hợp tác thú vị."

"Tôi cũng hy vọng như vậy." Tú đáp, nhưng trong lòng anh vẫn còn một chút hoài nghi. Làm việc với một ông trùm mafia như Trần Minh Hiếu chẳng khác nào chơi dao, và anh không chắc chắn liệu mình có thể kiểm soát được lưỡi dao này hay không.

"Tôi sẽ cung cấp cho anh mọi thông tin cần thiết về Ivanov." Hiếu nói tiếp. "Lịch trình, thói quen, những người thân cận... anh sẽ có tất cả."

"Tôi cần thời gian để lên kế hoạch." Tú nói. Anh không muốn hành động hấp tấp.
"Tất nhiên." Hiếu gật đầu. "Tôi không hối thúc anh. Nhưng tôi tin rằng anh sẽ không để tôi phải chờ đợi quá lâu."
Một sự im lặng bao trùm lấy hai người, chỉ còn tiếng nhạc du dương và tiếng ly tách khẽ chạm vào nhau. Ánh mắt của Hiếu vẫn không rời khỏi Tú, như thể hắn đang cố gắng đọc sâu hơn vào tâm trí anh.

"Tại sao hắn lại tin tưởng mình đến vậy?" Tú tự hỏi. Có lẽ, hắn nhìn thấy ở anh một sự tàn nhẫn và lạnh lùng tương đồng với chính bản chất của hắn. Hoặc có lẽ... còn có một lý do nào khác mà anh chưa thể nhận ra.

"Anh có muốn thêm một ly nữa không?" Hiếu hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Tú lắc đầu. "Tôi cần phải chuẩn bị."
"Tôi hiểu." Hiếu đứng dậy, lịch thiệp đưa tay về phía Tú. "Tôi sẽ liên lạc với anh sau."

Tú nắm lấy tay Hiếu, một cảm giác ấm áp và mạnh mẽ truyền qua lòng bàn tay cậu. Anh đứng dậy, đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của Hiếu.

"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng." Tú nói, giọng điệu đầy tự tin.
Hiếu khẽ mỉm cười. "Tôi tin vào điều đó, Anh Tú."

Hai người chia tay ở quầy bar, mỗi người mang trong mình những suy nghĩ riêng. Hiếu trở lại với đám đông ồn ào, vẻ mặt lại trở về sự thờ ơ thường thấy. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt hắn, một ngọn lửa hứng thú vẫn âm ỉ cháy.

Tú bước ra khỏi khách sạn Majestic, hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng của thành phố. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương vị ngọt ngào của ly cocktail và cả mùi nguy hiểm tiềm ẩn. Anh biết rằng mình vừa bước chân vào một ván cờ đầy rủi ro, nhưng đồng thời cũng đầy cám dỗ.

"Trần Minh Hiếu... hắn ta thật sự rất thú vị." Tú thầm nghĩ, một nụ cười lạnh lùng thoáng qua khóe môi. Hương vị ngọt ngào của ly rượu dường như vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi anh, nhưng ẩn sau đó là một vị kim loại sắc lạnh, như chính lưỡi dao mà anh luôn mang theo bên mình. Cuộc gặp gỡ định mệnh này có lẽ sẽ mang đến những điều mà cả hai không thể ngờ tới.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro