CHƯƠNG 73 - GIẢI THI ĐẤU ĐÀN PIANO
Kim Mân Thạc nhìn từ trên xuống dưới trang phục rất mỹ lệ cao quý của cậu, nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy? Hôm nay muốn đi xem mắt?"
Cậu vào lúc này, tóc xoăn sóng lớn chải thành kiểu tóc như hoàng tử, lễ phục bằng lụa tuyết trắng hoàn mỹ, hiện ra tư thái của cậu, quyến rũ trắng mịn mê người, cao quý giống như hoàng tử trong truyền thuyết.Mà ngay cả biết cậu đã hơn ba năm, cũng nhịn không được mà bị cậu mê hoặc sâu đậm.
"Xem cái đầu của anh ấy!" Lộc Hàm cười khúc khích, lên xe nói: "Em ngày hôm nay xin nghỉ, anh trực tiếp lái xe đến rạp hát lớn đi".
"Đi rạp hát lớn để làm gì?" Trái tim Kim Mân Thạc suýt bị bắt vào mê thất, càng thêm nghi hoặc.
Lộc Hàm suy nghĩ một chút, ha ha cười nói: "Xem thi đấu đàn piano nha". Cũng không thể nói cho anh biết phải đi dự thi, nếu như không nắm được phần thưởng rất mất mặt nha.
Kim Mân Thạc thiếu chút nữa bị nước bọt trong miệng nuốt nghẹn chết, trêu đùa: "Cuộc sống đều nhanh qua đi không nổi, còn có phần lịch sự tao nhã khi nhàn rỗi này sao!"
Lộc Hàm tức giận mà cắt ngang anh nói: "Anh biết cái gì, cái này gọi là biết hưởng thụ cuộc sống, Văn Khiết nói, con người ta sống phải vui vẻ mà sống".
Kim Mân Thạc lại thiếu chút nữa bị lời của cậu làm cho mắc nghẹn, nghĩ đến tên Vương Văn Khiết kia, chuyện gì ở trong mắt cô ấy xem đều rất tốt đẹp, không hổ là phụ nữ hiểu biết cuộc sống!
Tại bên trong rạp hát, Lộc Hàm nhận số thứ tự của mình, trốn vào hậu trường chuẩn bị, bởi vì giải thi đấu đàn piano này phát sóng trực tiếp trên TV. Khi cậu báo danh là dùng giấy chứng minh của Vương Văn Khiết, rất thuận lợi, ngày hôm nay lên sân khấu, cậu cố ý tự chế cái mạng che mặt mang ở trên đầu, vừa vặn có thể che khuất toàn bộ khuôn mặt.Khi các cô gái khác đều tỉ mỉ trang trí hoa văn lên khuôn mặt, cậu cũng chỉ ngồi ở hậu trường chờ lên sân khấu là xong. Mãi đến khi trên sân khấu truyền đến giai điệu đẹp của tiếng đàn piano, trái tim cậu bắt đầu khẩn trương dần, dù sao cũng là lần đầu tiên lên sân khấu. Cậu đứng lên đi tới trước gương, đánh giá bản thân qua gương, cậu ở trong gương, vẫn tuổi trẻ xinh đẹp như cũ.Nhớ tới ba năm trước đây, đã từng ở Lộc gia cơm no áo ấm, đó là cuộc sống vô lo biết bao nhiêu.Tuy rằng Lộc phu nhân đối với cậu không phải tốt lắm, gian nhà lớn như vậy, cậu cố gắng chỉ lẩn quẩn đi xung quanh bà, tận lực không chạm mặt bà là được.
Mà hôm nay, cuộc sống như thế lại vĩnh viễn từ bỏ khỏi cậu, chỉ có nghĩ đến Tiểu Đường Đường kia làm cho cậu vừa yêu vừa hận, trong lòng mới có thể không phiền muộn.Chỉ cần nghĩ đến Tiểu Đường Đường, cậu sẽ cảm thấy qua loại cuộc sống vì ba bữa cơm mà bôn ca cũng là đáng giá. Giữa lúc đang trầm tư, liền đến lượt cậu lên sân khấu, cậu phát hiện bản thân đã không khẩn trương giống như vừa nãy, ung dung đi trên sàn sân khấu, ngồi trước đàn piano ba góc ngà voi trắng.Từ nhỏ cậu thích đàn piano, tài nghệ so sánh với những người kia không kém chút nào, tiếng đàn du dương vang vọng trong toàn bộ rạp hát lớn.Khi lên sân khấu người đang dự thi đang đánh đàn không cho phép vỗ tay, vẫn còn có rất nhiều người nhịn không được cố vỗ tay.
Bởi vì cậu tạo hình kỳ dị, càng là bởi vì đầu ngón tay cậu di chuyển ra những âm luật tuyệt vời.Cả thể xác và tinh thần Lộc Hàm từ lâu đã nhập vào giữa âm luật của mình, cũng không bị tạp âm bên ngoài quấy rầy, tất cả, đều thuận lợi như vậy.Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay của cậu, cậu khom người chào khán giả đang vỗ tay nổ lên Ánh trăng, hoàn toàn là bởi vì cậu từ nhỏ thích âm luật đẹp đẽ này.Nghĩ không ra khúc nhạc này cậu còn có thể biễu diễn một cách xuất sắc như vậy, nghĩ tới đây, tâm tình của Lộc Hàm càng thêm nhảy nhót lên, dọc đường ngâm nga ca khúc đi vào trong nhà.
"Ái chà, đi hẹn hò à?" Văn Khiết đang ở trong sân rửa xe đánh giá một thân trang phục đẹp của cậu trêu chọc nói.
"Không nói cho chị". Lộc Hàm hi hi cười nói, giơ gói bánh sừng bò trong tay lên: "Đây là món ăn chị thích nhất, mua rất nhiều cho chị đó".
Vương Văn Khiết cười giễu cợt một tiếng, càng thêm hồ nghi: "Lộc Hàm, ngày hôm nay mặt trời cũng không mọc lên từ hướng Tây, em mời chị ăn cái gì? Ba năm qua cũng chưa có chuyện này xảy ra".
"Chị không cần, em tự ăn vậy". Miệng nhỏ nhắn của Lộc Hàm nhếch lên, đi vào trong phòng.
"Ai nói chị không cần". Vương Văn Khiết chặn đuổi theo, đoạt ngay túi bánh sừng bò, dùng cằm hếch vào xe: "Đi, rửa tiếp đi".
"Trước tiên có thể để em nhìn qua Tiểu Đường Đường hay không, còn thay lại quần áo rồi rửa?" Một ngày không nhìn thấy nha đầu kia, trách sao cậu lại nhớ con bé."Đi, cho em năm phút đồng hồ".
"Tạ ơn đại ân đại đức của chủ tử!" Lộc Hàm thoải mái làm một cái vái lạy siêu cấp không tiêu chuẩn, đi vào trong phòng.
~~~~~~~~~~~
Trong phòng làm việc kiến trúc kiểu Ý, bốn phía gian phòng hiện ra đầy những hình ảnh khác nhau trong máy vi tính, Lãnh Phong lười biếng ngồi ở chính giữa sofa, mặc kệ cảnh sát vẫn còn đang điều tra hành tung của Lâm ca, nó đều ở trong lòng bàn tay của anh. Mỗi một màn hình đều hiện ra tin tức chuẩn xác mà anh muốn. Thân ảnh quỷ mị của A Nghị lặng lẽ xuất hiện ở cửa gian phòng, thời gian huấn luyện dài khiến cho anh ta cho dù là đi giày da, cũng có thể thần không biết quỷ không hay nhẹ nhàng tới phía sau người khác, không phát ra một chút tiếng động nhỏ nào.
"Bị thương không?" Lãnh Phong lãnh đạm hỏi thăm, rõ ràng lời nói có sự quan tâm, từ trong miệng của anh nói ra lại không có chút nhiệt độ nào.
"Cảm ơn thủ lĩnh, không có". A Nghị cúi đầu thấp một chút nói.
"Lộc Hàm bây giờ có tốt không?" Lãnh Phong liếc anh ta một cái, vân đạm phong khinh nói.
A Nghị chần chờ một lúc, nói: "Quả nhiên như ngài dự đoán, đều muốn tìm kim cương ở chỗ cậu ta, nhưng mà, bên cạnh cậu ta có Kim Mân Thạc, tình hình hiện giờ chắc là không nguy hiểm đến tính mạng".
Nghe đến ba chữ Kim Mân Thạc, tim của anh đập hơi trật một nhịp, một cỗ lửa đố kị chẳng biết tại sao mà chạy tán loạn trong lòng. Chính anh cũng cảm thấy nghi hoặc trước loại phản ứng này, nhất định là bởi vì nguyên do đối phương là Kim Mân Thạc thôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro