Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 71 - UY HIẾP

Trong xe, Kim Mân Thạc thỉnh thoảng lại đánh giá Lộc Hàm từ kính chiếu hậu, thận trọng lái xe. Lộc Hàm không phát giác ánh mắt của anh, chỉ ôm Tiểu Đường Đường xao động bất an tựa lưng vào ghế ngồi, giằng co cả đêm, thiếu chút nữa không bằng hù chết cậu, mệt chết cậu.Tiểu Đường Đường ghé vào trên cửa sổ xe trong suốt chỉ ra hướng ngoài cửa sổ, quay đầu lại nói với Lộc Hàm: "Baba, người nước ngoài".

Lộc Hàm vẫn tựa lưng vào ghế ngồi như cũ, không lưu tâm nói: "Người nước ngoài không có gì nghiêm trọng, con tới nước ngoài, con cũng là người nước ngoài".

Tiểu Đường Đường "hư" một tiếng, một lần nữa nằm úp sấp quay về hướng cửa trong suốt.

"Lộc Hàm, thì ra ông chủ của các em đã có vợ?"

"Có chứ, làm sao vậy?" Lộc Hàm liếc mắt nhìn anh.

"Không có việc gì, chúc cho bọn họ thiên trường địa cửu thôi" Kim Mân Thạc ha ha cười nói, dẫu gì lần trước anh ta đưa ba con Lộc Hàm của anh về nhà, vẫn còn một chút khó chịu, thì ra người ta đã có vợ.

( Ai nói ba con Hàm Hàm là của mấy người!!!!!!! )

"Thói xấu". Lộc Hàm cười trừng mắt với anh một cái. Xe chậm rãi dừng lại trước sân nhà Lộc Hàm, cậu đẩy cửa xuống xe, Tiểu Đường Đường lại trượt xuống chạy chậm vào trong nhà.

"Cảm ơn anh". Lộc Hàm cúi người xuống nói với Kim Mân Thạc.

"Không cần cảm ơn anh..." Kim Mân Thạc không hề nói gì, còn đang nói trong miệng, trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Đường Đường: "Baba ——!"

Hai người ngoài sân cả kinh, Lộc Hàm vội phóng đi vào trong phòng, trong phòng khách tối om, thân ảnh cao lớn của một người như ẩn như hiện, trong ngực của hắn ta, là Tiểu Đường Đường múa máy chân tay giãy dụa không ngớt

"Baba... Baba ơi..." Tiểu Đường Đường bị dọa đến oa oa khóc lớn lên.

"Tách" Một tiếng động vang lên, ánh đèn sáng rực tản ra toàn bộ phòng khách, Lộc Hàm trừng mắt với gã đàn ông giống như đã từng quen biết, kinh hãi nói: "Anh là ai!"

Gã đàn ông trong phòng khách vẻ mặt nghiêm trọng, tay cầm súng vung lên, chỉ hướng Lộc Hàm. Cậu vô thức lùi về sau một bước, kinh hoàng mà theo dõi hắn.

"Buông con bé ra!" Sau đó Kim Mân Thạc đuổi vào vội dùng súng chỉ hướng gã đàn ông kia ra lệnh.Gã đàn ông mang súng mặc cho Tiểu Đường Đường khóc nháo, càng ghìm chặt thân thể nhỏ nhắn của con bé, họng súng nhắm thẳng vào ót Lộc Hàm, lạnh lùng nói: "Đem kim cương giao ra đây! Nếu không tao bóp chết nó!"

"Không nên!" Lộc Hàm luống cuống, gấp đến độ nước mắt chuyển quanh viền mắt: "Tôi không biết kim cương gì đó, tôi thật sự không có kim cương".

Cậu cuối cùng cũng nghĩ tới, người trước mắt này là gã đàn ông ngày đó đánh nhau với Lãnh Phong trong khách sạn, cậu làm sao lại xúi quẩy mà cầm nhầm túi của hắn chứ?

"Kim cương gì chứ, Lộc Hàm! Em làm sao lại có kim cương?" Kim Mân Thạc nắm lấy hai vai của Lộc Hàm, lớn tiếng hỏi, anh sợ gã đàn ông kia sẽ kích động thực sự mà bóp chết Tiểu Đường Đường.

"Em không biết, em thật không có kim cương theo như lời hắn nói". Lộc Hàm chảy nước mắt liều mạng lắc đầu, xoay người đối diện gã đàn ông dùng súng cầu xin: "Van xin anh không được thương tổn con bé, không được thương tổn nó nha!"

Gã đàn ông lắc đầu, tàn bạo nói: "Không cầm đúng không, tao..."

"Dừng tay!" Gã đàn ông vừa mới giương cao tay muốn đi bóp cổ Tiểu Đường Đường, Kim Mân Thạc liền lạnh giọng quát: "Anh nếu làm thương tổn đến con bé, tôi lập tức sẽ đưa anh vào trong tù".

"Dù sao nếu không mang kim cương trở về tao cũng sẽ chết! Lâm ca sẽ không bỏ qua cho tao! Là mày hại tao mất kim cương, cho dù chết, tao cũng muốn kéo theo mày!" Gã đàn ông không đếm xỉa đến, nếu như không phải người con trai này cầm túi của hắn đi, hắn có thể vẹn toàn mà báo cáo kết quả nhiệm vụ, làm sao lại sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?

"Anh lúc đó căn bản là không nói trong túi có kim cương, tôi làm sao biết chứ". Lộc Hàm giải thích.

"Ít nói nhảm! Mày mau nhận lấy cái chết đi!" Gã đàn ông đặt ngón tay vào trong móc của khẩu súng lục ấn xuống, Kim Mân Thạc kinh hãi, nhanh chóng ôm thân thể Lộc Hàm đang đờ ra qua một bên trốn đi.

"Ai ôi!" Một tiếng gào lên kèm theo "bang bang" hai tiếng súng nổ truyền vào tai mọi người, gào lên là tiếng của gã đàn ông bị thương ở tay tràn ra, súng trong tay trượt xuống, che lấy vết thương trên cánh tay máu tươi đầm đìa quỳ rạp xuống đất.Mà gã chịu viên đạn bắn trượt qua kia vững vàng đứng trước cửa gỗ, Kim Mân Thạc và Lộc Hàm quay người ghé vào góc tường, bị tình cảnh bất thình lình kia chấn động.

"Baba!" Tiểu Đường Đường được tự do, khóc lớn hướng tới trong lòng Lộc Hàm. Cậu một tay ôm lấy con bé vào trong lòng, run giọng đau xót, hai ba con đều bị tình huống mạo hiểm vừa nãy làm cho sợ hãi!

Kim Mân Thạc xoay người, đoạt lại khẩu súng lục trên mặt đất của gã đàn ông, động tác nhanh nhẹn mà lấy ra còng tay mang theo bên người đem hai tay của hắn xoay ra phía sau, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm xuống 120 số điện thoại cấp cứu.

Gã đàn ông trên mặt đất không hề lên tiếng, tựa như từ lâu đã coi nhẹ cái chết.Bận rộn làm xong một chuỗi những động tác này, Kim Mân Thạc mới giật mình cảm thấy sự việc phát sinh có chút kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng là hai tiếng súng đồng thời vang lên, là ai nổ súng bắn gã đàn ông này? Là ai cứu bọn họ?

"Lộc Hàm, trong nhà của em có người khác sao?" Kim Mân Thạc biết rõ không có khả năng có người, những vẫn rất ngu ngốc hỏi lên, bởi vì ngoại trừ lý do này, anh nghĩ không ra cái khác.Lộc Hàm nhìn vết thương trên tay gã đàn ông, vẻ mặt cũng nghi ngờ, lấy mắt kính xuống sờ vào nước mắt sau đó lắc đầu.

"Vì sao lại có người cứu em? Em biết người nào sao?" Kim Mân Thạc chăm chú mà tập trung nhìn cậu, đáy lòng mơ hồ có chút bất an.Lộc Hàm bị anh hỏi cho sửng sốt, người đầu tiên nghĩ đến là Lãnh Phong, nhưng mà, anh ta còn đang bị thương, không có khả năng tới cứu cậu. Xe cứu thương mang gã đàn ông dùng súng khống chế đi, trong phòng lâm vào một hồi tĩnh lặng, trong bình hoa thủy tinh trước cửa, Ngôi sao thiên thần tỏa ra ánh sáng chói lòa, giữa nhật nguyệt luân hồi, vẫn không có người chú ý đến tồn tại của nó.

"Em không biết ai cả". Sau khi Lộc Hàm giả bộ suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.

"Đúng không? Lãnh Phong kia?"

Lộc Hàm hoảng sợ, vội nói: "Em đã lâu chưa gặp anh ta".

Kim Mân Thạc vỗ vai của cậu, khẽ thở dài sau đó dịu dàng nói: "Nói cho anh biết, tất cả là chuyện gì xảy ra, vì sao em lại có liên quan với Ngôi sao thiên thần".
______________________

Cốm đã comeback đây mọi người ạ
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này
😙😚😙😚😙😚😙😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro