CHƯƠNG 60 - THẦM MẾN
Vương Văn Khiết mới từ ngoài cửa tiến đến, thì thấy Lộc Hàm lén lén lút lút đi ra từ trong phòng của mình, một mặt len lén đưa tay vào trong cái túi nào đó cất đi một mặt đi ra ngoài cửa lớn.
"Đứng lại!"
Lộc Hàm kinh ngạc, ngẩng đầu lên liền thấy Vương Văn Khiết đang ở cách đó năm mét vòng tay qua ngực liếc nhìn mình. Sau khi chửi bới dưới đáy lòng một tiếng, vội giấu vật cầm trong tay ra phía sau.
"Lén lút trộm vật gì của chị vậy?" Vương Văn Khiết mỉa mai mà nói ra.
"Không, không có gì". Lộc Hàm nịnh nọt cười làm lành.
"Không có gì em còn trốn trốn tránh tránh? Lấy ra đây!" Tiếng giả vờ giận vang lên.
Lộc Hàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay từ phía sau ra, giơ chứng minh thư của Vương Văn Khiết ra, cân nhắc mà nói: "Em chỉ muốn mượn dùng chứng minh thư của chị một chút để đi làm một cái phiếu mua sắm, không có ý gì khác".
"Chỉ như vậy?" Vương Văn Khiết nghi ngờ mà đánh giá cậu.
"Nếu không chị cảm thấy em có thể làm gì?"
"Chứng minh thư của em đâu?"
"Để ở công ty?"
"..."
"Chủ tử, em có thể đi không?" Lại là một tiếng nịnh nọt cười làm lành.
Vương Văn Khiết cũng không nghi ngờ nữa, hất tay: "Đi thôi". Nói xong đã đi vào trong phòng.
Ngoài sân, Tô Lâm Lâm lắc lắc dáng người xinh đẹp đi đến, đánh giá hoa hồng trong sân, cười trêu ghẹo nói: "Ái chà, Lộc Hàm, hoa hồng này lớn lên thật tốt".
"Vậy sao? Có muốn mình tặng cậu một bó không?" Lộc Hàm ha ha cười nói.
"Cậu tặng?" Tô Lâm Lâm đong đưa ngón tay: "Không cần!"
"Chỉ cần Kim Mân Thạc tặng thôi?" Lộc Hàm cười trêu chọc nói. Tô Lâm Lâm giận dữ mà trừng mắt liếc cậu, nói: "Văn Khiết đâu?"
"Ở trong phòng đó. Tìm chị ấy để làm chi?"
"Mượn xe của chị ấy chơi trợ giúp bay". Tô Lâm Lâm ha ha cười nói.
"Cậu ở trên trời còn bay không đủ? Còn muốn bay trên mặt đất?"
Tô Lâm Lâm gắt cậu một cái: "Cảm giác này có thể như nhau sao?"
"Cậu nếu muốn bay mang mình theo một đoạn đường". Lộc Hàm nói, cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài khu vực nội thành.
"Lộc Hàm, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi?" Ngoài sân đột nhiên vang lên giọng nói của Kim Mân Thạc, hai người sửng sốt, anh ấy ở ngoài cửa từ lúc nào?
"Cũng tiện thể đưa em đi một đoạn đường thôi". Có thể ở cùng một chỗ với anh, Tô Lâm Lâm cũng không còn muốn chơi trò trợ giúp bay của mình nữa.
Kim Mân Thạc mỉm cười gật đầu: "Cũng được, cùng lên xe thôi".
Lộc Hàm biết rõ Tô Lâm Lâm thích Kim Mân Thạc, không muốn cản trở chuyện tốt của cô ấy, hướng Kim Mân Thạc xua tay nói: "Em ngày hôm nay không ra ngoài".
Tô Lâm Lâm hạ giọng cười nói bên tai cậu: "Đứa trẻ ngoan, cảm ơn". Nói xong bước nhanh đến xe của Kim Mân Thạc, trong lòng một mảnh ấm áp dào dạt.
Kim Mân Thạc biết rõ ý nghĩ của Lộc Hàm, trong lòng có chút trống trơn, liếc mắt nhìn Tô Lâm Lâm xinh đẹp, cười khổ chạy xe rời khỏi trước cửa nhà Lộc Hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro