Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 59 - THAY THẾ

Quảng cáo quay rất thành công, khi Từ Nhạc Phong hô dùng lại, Lộc Hàm bước nhanh về phía sau sân khấu, với tốc độ nhanh nhất trút bỏ lớp hóa trang thay quần áo."Lộc Hàm, quá tuyệt vời". Từ Nhạc Phong hướng về cậu giơ thẳng ngón tay cái lên, thỏa mãn mà nói ra.

Lộc Hàm đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo anh đừng lên tiếng, sau đó cùng anh bước ra ngoài.

Duẫn Ngọc Hân đứng dậy nói với Từ Nhạc Phong: "Chàng trai đánh đàn piano đâu, em phải cảm ơn cậu ấy mới được".

Lộc Hàm lo lắng, nhìn về phía Từ Nhạc Phong, người sau giống như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cậu, khẽ mỉm cười nói: "Đã đi, vội đến sân khấu tiếp theo rồi".Giọng điệu Lộc Hàm không vững dạ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt đẹp trai của Ngô Thế Huân thì hơi sửng sốt. Đối phương đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cậu, cậu rất nhanh mà dời tầm mắt đi, lảng tránh cái nhìn sâu lắng của anh.Trong đầu đang suy nghĩ, anh có đúng là phát hiện ra người đánh đàn chính là cậu? Hẳn là sẽ không, Duẫn Ngọc Hân cũng không phát hiện ra, anh làm sao có thể phát hiện ra chứ?Nhưng mà ánh mắt của anh, làm cho trong đầu cậu không hiểu sao lại hoảng hốt.Cậu không dám tưởng tượng sau này Duẫn Ngọc Hân biết sẽ có kết quả như thế nào? Y như cá tính ghen tị của cô ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Tới gần thời gian tan ca, Từ Nhạc Phong mỉm cười đi tới trước bàn làm việc của Lộc Hàm, đem một chiếc túi LV màu trắng của nam để lên trên bàn làm việc của cậu.

Lộc Hàm liếc mắt ngay cả bảng hiệu của túi xách cũng không mở ra, ngẩng đầu nhìn sang hướng anh trêu chọc nói: "Từ đại đạo diễn vừa đưa ra cái gì thế?"

Từ Nhạc Phong có chút không tự nhiên mà đẩy mắt kính trên mũi, ha ha cười nói: "Tặng cho em, cảm ơn em ngày hôm nay giúp anh một đại ân".Cái túi này trước đây anh sớm mua để lấy lòng, vẫn đặt trong ngăn kéo chính là tìm không được lý do để tặng đi, ngày hôm nay cuối cùng cũng tìm được lý do

Lộc Hàm cười khổ nói: "Lẽ nào anh không thể giống những cấp trên khác, cấp dưới làm sai sau đó hung hăng mắng, nghiêm khắc mà phê bình sao?"

"A? Em có chứng tự ngược có đúng không? Nhưng mà anh không biết ngày hôm nay em rốt cuộc phạm vào cái sai gì?"

"Em nghĩ đến anh sẽ hận em cho anh thiếu chút nữa bị ép dừng quay". Lộc Hàm kinh ngạc nhìn anh.

Từ Nhạc Phong khẽ cười một tiếng nói: "Nguyên nhân gây ra truyện này Trương Đồng cũng đã nói với anh, các cô ấy hai người vẫn đều có hiểu lầm, Đỗ Oánh Oánh không muốn làm vai phụ của cô ấy, mới có thể lâm trận chạy mất".

"Cô ấy trước đó không biết phải làm vai phụ cho Trương Đồng sao?" Lộc Hàm trong lòng phiền muộn một ngày cuối cùng cũng dễ chịu hơn, cuối cùng có người tin tưởng không phải cậu gây họa.

"Cái này phải trách Ngọc Hân làm việc không chu toàn, cô ấy nóng lòng muốn biểu hiện trước mặt Thế Huân mới có thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu của em, việc cũng đã giải quyết viên mãn, em cũng tha thứ cho cô ấy thôi". Từ Nhạc Phong vẫn còn rất che chở thiên kim đại tiểu thư kia, để tình cảm của Ngô Thế Huân với cô ta không gặp bất trắc, anh cũng không định làm sáng tỏ chuyện này với Ngô Thế Huân.

Em dám không tha thứ cho cô ta sao? Lộc Hàm thầm nghĩ dưới đáy lòng, nơi này là thiên hạ của cô ta, cô ta muốn thế nào lại không được?

"Nào, nhanh nói tiếng cảm ơn thôi, anh muốn tan ca". Từ Nhạc Phong đem túi xách đẩy vào trong lòng cậu, cười nói.

Lộc Hàm một lần nữa quan sát túi xách, cuống quít xua tay nói: "Túi xách quý giá như thế em không thể nhận được! Hơn nữa em cũng có nghĩa vụ làm tốt quảng cáo, anh không cần lấy lễ vật lớn như vậy tới cảm ơn em".

"A, anh mỗi ngày mang nó đi làm được rồi". Từ Nhạc Phong lấy túi xách LV về, giả vờ giận mà hướng tới ngoài cửa.

"Này..." Lộc Hàm quýnh lên, vội đuổi theo, nhìn vẻ mặt không hài lòng của anh, bất đắc dĩ mà cười gượng: "Cảm ơn anh". Nói xong đưa tay cầm túi xách.

Từ Nhạc Phong thỏa mãn mà cười tươi, nói: "Em giúp công ty tiết kiệm xuống một trăm vạn chi phí, túi xách này lại được coi là cái gì đâu?"

Chừng một trăm vạn? Lộc Hàm suy sụp, nghĩ Ngô Thế Huân kia thật đúng là sủng Duẫn Ngọc Hân lên tận trời, cư nhiên làm cho cô ta càn quấy như thế. Theo cậu biết, phí người đại diện Trương Đồng cũng mới tám mươi vạn thôi.

"Đúng rồi, phí của người đại diện không phải lấy từ công ty Dĩ Tinh hay sao?"

"Công ty Dĩ Tinh ủy quyền toàn bộ chi phí quảng cái cho Ngô thị xử lý". Từ Nhạc Phong điểm một chút lên đầu cậu: "Không nghe tiếp thu cuộc họp!"

Lộc Hàm áy náy cười cười, cũng không thể hoàn toàn trách cậu, cậu hoàn toàn không biết về ngành nghề quảng cáo, mỗi lần họp nghe được đều là như lọt vào trong sương mù.

"Anh đi đây, em cũng tan ca sớm một chút". Từ Nhạc Phong vẫy vẫy tay với cậu, bước chân nhẹ nhàng bước đi ra ngoài."A, Ngọc Hân, em đi nhầm phòng làm việc à? Phòng tổng tài ở trên lầu". Ngoài của vang lên tiếng nói trêu chọc của Từ Nhạc Phong. Lộc Hàm sợ hãi, cuống quít trở lại vị trí, chỉ khi nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần của hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhạc Phong, cảm ơn anh". Duẫn Ngọc Hân xấu hổ mà nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, ngón tay luống cuống mà quấn tay vào quai túi xách.Từ Nhạc Phong cười vỗ vỗ cái ót của cô: "Đã gây rắc rối rồi, thiếu chút nữa bị em hại chết".

Duẫn Ngọc Hân bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tủi thân mà làm nũng: "Xin lỗi, em cũng không biết sẽ như vậy".

"Được rồi, Lộc Hàm thành con dê thế tội cho em". Từ Nhạc Phong tức giận nói.

"Dù sao việc này cũng đã giải quyết, cậu ta cũng không cần chịu xử phạt cái gì".Từ Nhạc Phong cười ha ha nói: "Ngọc Hân, dù cho em hủy toàn bộ Ngô thị đi, Thế Huân cũng sẽ không nói nửa câu, việc nhỏ ấy còn sợ chịu không được sao?"

"Được rồi, lần sau sẽ không nữa".

"Lộc Hàm trúng một cái tát của em thật uổng phí, còn dính một tội danh lớn như vậy, xem một phần lớn như vậy, em sau này cũng đừng hà khắc với cậu ấy nữa".

"Biết rồi". Duẫn Ngọc Hân trợn trắng hai mắt, thật không rõ Lộc Hàm kia có cái gì tốt, Từ Nhạc Phong lại đối xử với cậu ta tốt như vậy.

"Không thể để cho người khác biết nha". Duẫn Ngọc Hân dùng ngón trỏ chạm vào ngón tay anh, nũng nịu nói.

"Đặc biệt là Thế Huân, đúng không?" Từ Nhạc Phong ha ha cười nói, vỗ vỗ vai của cô ta bước nhanh tới hướng thang máy.Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên, im lặng mà nghẹn ngào nắm hai tay thành nắm đấm nhỏ đấm lên tường một nhát, nỗ lực làm giảm nội tâm bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro