Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 54 - LỜI KHUYÊN

"Đúng vậy, chính em phải tăng ca".

"Lộc Hàm, em có biết anh rất lo lắng cho em hay không? Điện thoại cũng không thông, em có biết anh đã ngu ngốc mà đứng ở chỗ này đợi em hai giờ hay không".

"Em không biết". Lộc Hàm áy náy nói: "Điện thoại di động của em để im lặng, thực sự xin lỗi".

Kim Mân Thạc bất đắc dĩ mà thở dài, biểu tình trên mặt đã bớt căng thẳng một chút, hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?" Không đợi Lộc Hàm nói dối ăn rồi, một lần nữa anh lại nói: "Em không cần phải nói, khẳng định chưa ăn, lên xe thôi".

"Đi đâu?"

"Đương nhiên là đi ăn cơm".

"Nhưng mà trễ như vậy, còn có cơm để ăn sao?"

"Anh đưa em đến một chỗ để ăn". Kim Mân Thạc mở cửa xe, đem cậu đẩy vào ngồi ghế trên, bản thân đã ở ngồi phía bên kia cậu.Kim Mân Thạc đưa cậu đến một nhà hàng 24 giờ thì dừng lại, bởi vì là nửa đêm, ăn một cái gì đó cũng không có nhiều người.Sau khi ăn lót dạ một bữa cơm, Kim Mân Thạc nhìn chằm chằm Lộc Hàm, nói: "Gần đây vì sao lại luôn luôn lẩn tránh anh?"

Lộc Hàm sửng sốt, anh biết cậu trốn tránh anh? Cũng không phải là trốn tránh sự nhiệt tình của anh, trốn tránh sợ anh ép hỏi cậu chuyện của cậu cùng Lãnh Phong, bởi vì cậu căn bản đơn giản là người xa lạ với anh ta , hơn nữa cùng đã lâu chưa thấy qua, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.

"Em không có". Lộc Hàm giả ngu nói.

"Nếu không có, anh hỏi lại em một lần, em cùng Lãnh Phong rốt cuộc là quan hệ như thế nào".

Quả nhiên, lại là vấn đề này.Lộc Hàm thầm kêu lên một tiếng dưới đáy lòng, lắc đầu nói: "Quan hệ gì cũng không có".

"Em nói dối".

"Thật không có, nếu có một chữ lừa anh, trời nổi sấm sét!" Lộc Hàm lớn tiếng nói.

Kim Mân Thạc nghi ngờ đánh giá cậu: "Anh ta có thật là bạn trai trước đây của em?"

"Đúng vây..., nhưng thời gian rất ngắn, bởi vì anh ta rất lăng nhăng". Xin lỗi, Lãnh đại hiệp, cậu âm thầm nói trong lòng.

"Tốt lắm, em nói cho anh biết tên thật của anh ta là gì? Em là bạn gái của anh ta, thậm chí ngay cả tên thật của anh ta cũng không biết sao?"

"A? Lãnh Phong không phải tên thật của anh ta sao?" Lộc Hàm kinh ngạc nói.

Kim Mân Thạc thấy cậu nghi hoặc, nói: "Lãnh Phong người này xuất quỷ nhập thần, tư liệu cá nhân trống rỗng, căn bản là không có ai biết thân phận chân thật của anh ta".

"Vậy sao?" Lộc Hàm hiện tại rất kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu hiện sùng bái.

Kim Mân Thạc nhìn vẻ mặt sùng bái của cậu, trong lòng đặc biệt cảm thấy chán ghét, trêu đùa: "Em không phải là bị người ta đùa bỡn, ngay cả tên họ anh ta là gì cũng không biết sao?"

"Này, đừng nói khó nghe như vậy có được hay không, làm sao anh biết không phải là em bỏ anh ta".

Kim Mân Thạc đột nhiên nghĩ quanh co, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Đường Đường đang ở một bên chơi vui vẻ, vội la lên: "Tiểu Đường Đường không phải là..."

"Đương nhiên không phải!" Lộc Hàm ngắt lời anh, nói: "Em đã nói rồi, em đã kết hôn".Mặc dù mới có một ngày, đó cũng coi như là có đi? Hơn nữa, hiện tại thủ tục ly hôn còn chưa làm, vẫn kéo dài ở đó.

Kim Mân Thạc thoáng vui vẻ trong lòng, nghiêm túc nói: "Lãnh Phong là một nhân vật rất nguy hiểm, sau này em cố gắng tránh xa anh ta một chút biết không?"

"Anh ta phạm tội gì?" Lộc Hàm hiếu kỳ hỏi.

"Cảnh sát nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án Viên Kim cương hình quả lê".

"Lại là kim cương". Lộc Hàm than nhẹ một tiếng, những phần tử hắc đạo này, suốt ngày chỉ tranh chấp mấy thứ mà chung quy chỉ có anh chết tôi sống, rốt cuộc có đáng giá hay không đây.

"Lại một tổ chức hắc đạo khổng lồ, và cuối cùng một ngày cũng rơi vào lưới pháp luật thôi, anh ta cũng không ngoại lệ". Kim Mân Thạc tự tin mà nói, bàn tay lớn chạm vào tay nhỏ bé của cậu, dặn dò: "Cho nên, em nghìn vạn lần đừng theo chân bọn họ tạo quan hệ".

"Kim cương hiện tại ở nơi nào?"

Kim Mân Thạc lắc đầu: "Không có ai biết".

"Chẳng qua là một viên kim cương, tại sao lại gây phong ba lớn như vậy chứ?"

"Điều này cũng chính là chỗ mà anh tò mò nhất, từ hơn mười năm trước, viên kim cương này được gọi là Ngôi sao thiên thần từng được mua đi bán lại tại chợ đêm. Sau đó mất tích, cho đến gần đây lại bắt đầu xuất hiện".Lộc Hàm rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư, cậu nhớ tới người tàn bạo kia, ông ta lúc đó chẳng phải vì một viên kim cương mà xuất hiện sao?Khi nâng mắt lên, phát hiện Kim Mân Thạc cũng không chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sâu có nồng đậm lửa tình. Mặt của cậu bắt đầu hơi nóng lên vội gục đầu xuống lảng tránh ánh mắt thâm tình của anh.

"Lộc Hàm, không đi làm có được hay không? Đừng để cho anh lại lo lắng cho em nữa có được hay không?" Kim Mân Thạc yếu ớt mà mở miệng, anh thật là chịu đủ rồi cả ngày phải chờ đợi lo lắng.

Lộc Hàm bị dọa cho sợ hãi, kinh ngạc mà nhìn anh, cười lớn nói: "Mân Thạc, anh đang nói gì đấy? Em không đi làm làm sao nuôi dưỡng được Đường Đuờng? Làm sao nuôi mình?"

"Lẽ nào em sợ anh sẽ bị khổ sao?" Kim Mân Thạc không giải thích được hỏi, vì sao nhiều năm qua cậu đều cự tuyệt bản thân mình như cách xa ngàn dặm.

"Không phải". Lộc Hàm cuống quít xua tay: "Em chỉ là không muốn tái giá lần nữa, em chỉ muốn nuôi Tiểu Đường Đường lớn thật tốt, cái khác đều không suy nghĩ".

"Em còn trẻ như vậy, em định sẵn sàng như thế qua cả đời sao?"Lộc Hàm gật đầu: "Mân Thạc, cảm ơn sự quan tâm của anh, anh thực sự không cần lo lắng cho em, em vẫn không phải đều rất tốt sao?"

Kim Mân Thạc cười khổ, anh lo lắng cho cậu, không ngừng lo lắng cho sự an toàn của cậu, cũng lo lắng những người đàn ông thỉnh thoảng xuất hiện bên người cậu! Anh sợ cậu sẽ rơi vào tình yêu với người đàn ông khác!<><><><><>

Sáng hôm sau, khi Lộc Hàm đưa hoa hồng đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, dè dặt mở miệng nói: "Giám đốc Duẫn, hoa đang cắm này phải làm sao?"

"Điều này còn hỏi sao? Đem hoa ngày hôm qua vứt đi!" Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn cậu nói. Lộc Hàm nhanh tay mà thay những bông hoa hồng tươi sáng kia, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, rõ ràng là còn rất mới lại phải ném đi.Nghĩ đến dù sao Ngô Thế Huân cũng có nhiều tiền, cô ta ném đi cũng là quá nhân từ.

Khi cậu ôm bó hoa chuẩn bị rời đi, một lần nữa Duẫn Ngọc Hân mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Bản kế hoạch ngày hôm qua có làm tốt không?"

"Làm.. được rồi, tôi đã gửi đến hòm thư tại công ty của cô". Lộc Hàm nói xong có chút chần chờ, bởi vì cậu cũng biết rõ người bình thường đều không có khả năng trong một đêm hoàn thành công việc này.Quả nhiên, Duẫn Ngọc Hân ngạc nhiên, nghi hoặc mà mở hòm thư, bản kế hoạch bên trong đúng là giống bản kế hoạch của cô ta giống nhau như đúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro