Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 53 - GIÚP ĐỠ

Đã là mười một giờ, Lộc Hàm lắc hai tay sắp tê dại, nhìn chằm chằm các phông chữ dày đặc trên màn hình máy vi tính, chỉ cảm thấy một khoảng mờ, mơ hồ...Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đi vào toilet dùng nước nâng cao tinh thần một lần nữa, liếc mắt nhìn Tiểu Đường Đường đã ngủ trên ghế sofa, cậu chỉ do dự một chút, liền đi ra phòng làm việc.

Ngô Thế Huân dừng xe ở dưới lầu, ngước mắt nhìn màn đêm tại Ngô thị, bước nhanh lên lầu, trong tòa nhà nhiều tầng một mảnh tối mờ, chỉ có một tia sáng lộ ra từ trong phòng làm việc Lộc Hàm.Nghi ngờ, anh chần chờ đi về phía ánh sáng ngọn đèn.Phòng làm việc lớn của trợ lý không có một bóng người, khi anh chuẩn bị tắt đèn rời đi, ánh mắt rơi vào trên người đứa trẻ trên ghế sofa.Ngô Thế Huân sửng sốt, không tự giác mà đã đi đến bên cạnh sofa, trên ghế sofa Tiểu Đường Đường đang ngủ bình thản yên tĩnh, bĩu đôi môi phấn hồng, khuôn mặt trông giống như gà mới nở cực kỳ, rất là đáng yêu.Nhìn bốn phía, vẫn không có bóng dáng của Lộc Hàm, trong thiên hạ lại có người ba vô trách nhiệm như vậy!

Anh nghĩ trong lòng, đưa tay ra nhẹ nhàng để áo tây trang lên trên người Tiểu Đường Đường."Baba, con muốn về nhà..." Tiểu Đường Đường cúi đầu lẩm bẩm, quay người lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa .Ngô Thế Huân nhìn chăm chú vào cô bé, nhịn không được đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lòng bàn tay lớn tiếp xúc đến da thịt Tiểu Đường Đường thì dừng lại, anh sợ làm cô bé tỉnh lại.Quay người, đã đi đến cửa phòng làm việc.

Trên đường Lộc Hàm vừa xoa hai vai bước vào cửa thì đột nhiên xuất hiện bóng người thiếu chút nữa kêu lên kinh ngạc, cuống quít lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt này."Anh là người hay quỷ!" Lộc Hàm bày ra tư thế của ấm trà, trừng mắt nhìn anh ta không hiểu, tại lúc này xuất hiện ở trong công ty, không có khả năng là người? Phòng làm việc có quỷ – hình ảnh này tiến vào trong óc cậu, cậu không khỏi rùng mình một cái. Mạnh mẽ nói: "Mặc kệ anh là người hay quỷ, tôi đều... Tôi đều...!"Đúng rồi, cậu có thể thế nào? Đánh cho anh ta hồn phi phách tán? (hắc hắc =.=)

"Tôi là người". Ngô Thế Huân thản nhiên liếc nhìn cậu.Lộc Hàm sửng sốt, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, anh ta thực sự là người? Đúng rồi, Ngô Thế Huân còn chưa có chết, làm sao có thể biến thành quỷ xuất hiện bên trong công ty?

"Tổng... tài, anh tại sao lại ở chỗ này?" Cậu xấu hổ mà thu tay lại, gãi đầu nói.

"Đây là công ty của tôi, tại sao tôi không thể ở chỗ này?" Ngô Thế Huân cau mày, cười như không cười mà liếc cậu.

"Không, ý của tôi là..., đã trễ thế này tại sao anh lại còn tới công ty". Lộc Hàm giải thích. Đột nhiên phát hiện áo tây trang trên người Tiểu Đường Đường, lộ ra dáng tươi cười cảm kích nói: "Cảm ơn anh".

Ngô Thế Huân cũng nhìn theo Tiểu Đường Đường trên ghế sofa, giọng mỉa mai: "Cậu xứng đáng làm mẹ sao, cũng quá là giả tạo?"

"Tôi không muốn thì có được sao?" Lộc Hàm thấp giọng nói, đều bởi không có biện pháp, không kiếm tiền làm sao nuôi được tốt đứa trẻ này.Thật vất vả mới có được công việc tốt như vậy, tiền lương gấp hai tiền cậu làm ở bên ngoài trước đây. Tuy rằng Duẫn Ngọc Hân làm khó dễ bằng mọi cách với cậu, cậu vẫn còn nguyện ý tiếp tục ở lại.

Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn bản kế hoạch trên bàn làm việc, thản nhiên bỏ xuống mấy chữ: "Đến phòng làm việc của tôi trước" Sau đó đi ra ngoài.Lộc Hàm sửng sốt, nhanh chóng đi theo.

Ngô Thế Huân đi rất nhanh, tiếng bước chân trầm ổn quanh quẩn trong khu làm việc yên tĩnh, Lộc Hàm chạy chậm theo sau anh nín thở mà theo dõi bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của anh, không dám phát ra tiếng nào.Theo anh đi vào trong phòng tổng tài, đứng trước bàn làm việc đợi anh sai bảo.Ngô Thế Huân mở laptop, cắm USB sau một thao tác thành thạo, lấy ra, ném đến trước mặt cậu nói: "Cầm lấy".

Lộc Hàm nhìn anh, nghi hoặc mà cầm lấy USB, nói: "Đây là cái gì?"

"Cậu cho dù đánh tới hừng đông cũng không đánh được bản kế hoạch". Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu, đóng laptop lại sau đó đứng dậy đi qua phòng làm việc.Tại cửa phòng làm việc, quay người nói với Lộc Hàm còn đang sững sờ: "Đi, để tôi khóa cửa".

Lộ Hàm hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, nói: "Chờ một chút!" Thân thể theo anh cùng bước ra ngoài cửa. Ngô Thế Huân khẽ cười, khóa kỹ cửa sau đó đi đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, Lộc Hàm đi bên cạnh anh, cảm kích mà mở miệng: "Ngô tổng, cảm ơn anh!"

Ngô Thế Huân không quay đầu lại, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ nào: "Chuẩn bị cho tốt thì tan ca sớm một chút, đừng... lãng phí tiền điện nữa".    (O.0)

"Oh" Lộc Hàm Oh một tiếng, tuy rằng trong lời của anh nghe rất khó chịu, nhưng mà anh đã giúp cậu được một việc lớn, cậu vẫn còn rất cảm kích anh.Cậu chỉ biết Duẫn Ngọc Hân là cố ý làm khó dễ mình, tài liệu trọng yếu như vậy làm sao có thể không dành trước.Cô ta là cố để hại mình, Ngô Thế Huân lại giúp cậu, thật sự là...Cậu lắc đầu, trở lại trong phòng làm việc, Tiểu Đường Đường đã tỉnh, đang xoa mắt buồn ngủ ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Lộc Hàm lắc lắc khuôn mặt nói: "Baba, chúng ta cũng không thể về nhà được sao?"

"Có thể". Lộc Hàm áy náy mà xoa đầu con gái, tùy ý để trên bàn, nắm tay con chuẩn bị về nhà.Trễ như vậy là không có xe bus, Lộc Hàm chỉ có thể đứng ở bên đèn đường chờ taxi, bởi vì quá muộn, trên đường đã có vẻ yên tĩnh, đèn đường mờ kéo hình bóng hai người thật dài.Một làn gió mát thổi tới, Lộc Hàm không khỏi rùng mình một cái, đưa tay kéo kéo chiếc áo tây trang màu xanh lại trên người Tiểu Đường Đường, trong lòng càng thêm cảm ơn băng sơn (= Tảng băng nếu dịch ra hơi thô nên mình để nguyên nha) tổng tài kia.

Cậu vẫn còn cho rằng Tổng tài đại nhân là một người đàn ông không máu không thịt, hóa ra anh ta vẫn còn có lòng nhân từ.Giữa lúc cậu khổ sở đợi không được xe taxi mà lo lắng bất an, một chiếc xe Mercedes màu bạc dừng ngay trước mặt.Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, là khuôn mặt bình thản đẹp trai trước sau như một của Ngô Thế Huân.

"Lên xe đi". Anh đẩy cửa xe bình tĩnh nói, anh cũng không biết mình vì sao lại nguyện ý làm như vậy, có lẽ là bởi vì câuh do việc bận rộn của công ty nên mới trễ như vậy, có lẽ là bởi vì xuất phát từ thương hại đối với Tiểu Đường Đường, nói chung, anh đã ngừng xe lại.

"Cha Ngô!" Tiểu Đường Đường hoan hô một tiếng, chân nhỏ đạp đạp theo từ trong lòng Lộc Hàm trượt xuống, vui vẻ chui vào ghế sau ngồi.

"Này!" Lộc Hàm muốn tóm lấy con bé thì cũng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau cô bé cùng lên xe. Liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Ngô Thế Huân, cậu bối rối nói: "Ngày hôm nay thực sự cảm ơn anh".

Tay nhỏ bé của Tiểu Đường Đường với lên cánh tay của Ngô Thế Huân, lắc lắc nói: "Cha Ngô mau lái xe đi! Mau lên!"

"Không được vô lễ! Mau gọi chú Ngô". Lộc Hàm một tay ôm con gái ngồi trên đùi, quở trách.Tiểu Đường Đường không có lí do gì mà bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt sụp xuống, Oh một tiếng sau đó không nói thêm câu nào.Ngô Thế Huân cưng chiều mà cuốn sợi tóc mềm mại của cô bé, khởi động xe.

"Phiền anh tiễn tôi đến đầu thôn Ninh Thủy". Lộc Hàm nói, thẹn thùng cười: "Xấu hổ quá, hơi xa một chút".

"Vì sao lại ở chỗ xa như vậy?" Ngô Thế Huân liếc nhìn qua cậu tùy ý hỏi."Ở đây đã ba năm, cũng đã quen, thực ra điều quan trọng nhất là không cần trả tiền thuê nhà, hơn nữa sáng sớm còn có thể ngồi nhờ xe, cho nên xa một chút cũng không có liên quan".

"Baba, xe của dì Văn Khiết không đẹp như xe của cha Ngô". Tiểu Đường Đường ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.Lộc Hàm chán nản, nâng tay lên, Tiểu Đường Đường liền chui vào trong lòng cậu, nghĩ mà sợ liền mở miệng: "Baba, baba không nên đánh con".

"Baba thấy con chính là cố ý đòi đánh". Lộc Hàm trừng mắt với con bé, con bé rốt cuộc có nghe lời cậu răn dạy hay không, chưa đến hai phút, cư nhiên lại gọi cha Ngô. Bên trong xe bắt đầu rơi vào im lặng, Tiểu Đường Đường không muốn ai dạy bảo, nên ngoan ngoãn ghé vào bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Sau một hồi im lặng, Lộc Hàm mới chuyển hướng Ngô Thế Huân, lo lắng nói: "Tổng tài, anh về trễ như vậy giám đốc Duẫn liệu có không vui hay không?"

Khóe môi Ngô Thế Huân khẽ nhếch, không tỏ rõ ý kiến mà cười nhạt: "Cô ấy đã không vui rồi".

"Kia..." Vậy mà anh còn dám đưa cậu về nhà?

"Cậu chỉ nên lo chăm sóc bản thân cho tốt là được". Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu.

Cuối cùng cũng tới thôn Ninh Thủy, Lộc Hàm giống như thường ngày người khác đưa cậu về nhà xuống xe ở đầu thôn. Thời điểm xe dừng lại, Tiểu Đường Đường an tĩnh hơn hai mươi phút bắt đầu làm ầm ĩ, sau khi gọi lớn tiếng cha Thạc, liền nhanh như chớp mà lẻn đến trước mặt Kim Mân Thạc. Kim Mân Thạc cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của cô bé, liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân trong Mercedes, có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm Lộc Hàm.

Lộc Hàm kinh ngạc mà dương miệng nói: "Đã trễ thế này, anh tại sao lại ở đây?"

Kim Mân Thạc hếch cằm chỉ chiếc xe đang chạy rất nhanh kia nói: "Anh ta là ai?"

"Anh ta... là ông chủ của công ty em, bởi vì thấy em không bắt được xe, mới có lòng tốt đưa em về". Lộc Hàm giống trẻ con làm sai chuyện, bắt đầu giải thích một chữ cũng không dám nói sai, cậu luôn luôn đặc biệt sợ cơn tức của Kim Mân Thạc.

"Lộc Hàm, gần đây duyên với phái khác của em cũng không tồi đâu". Giọng nói Kim Mân Thạc chua xót mà mỉa mai, kéo chiếc áo tây trang trên người Tiểu Đường Đường ra vứt lên người Lộc Hàm, cởi áo khoác trên người mình khoác thay vào cho cô bé.

Lộc Hàm nhanh tay lẹ mắt đón được chiếc áo tây trang anh vứt tới, một lần nữa nhắc lại: "Anh ta là tổng tài của công ty em, đã có hôn thê, thật không phải là như anh nghĩ đâu".

"Tổng tài? Trên thế giới này thế nào cũng có tổng tài có tâm địa đen tối, coi như là công ty ngày mai phải đóng cửa, cũng không đến mức để công nhân tăng ca đến mười hai giờ đâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro