CHƯƠNG 52 - GÂY KHÓ DỄ (3)
"Baba, con cũng muốn xem Sắc giới". Tiểu Đường Đường bĩu môi la hét.
Lộc Hàm liếc mắt cười khom lưng ôm thắt lưng con bé đang đứng giữa cửa, giả vờ giận nói: "Im miệng".
Vương Văn Khiết cười ha ha nói: "Coi, đứa trẻ có nhiều tiền đồ".
"Đều là chị làm hại". Lộc Hàm tức giận mà liếc mắt trừng chị ta, cười nhạt một tiếng nói: "Xem phim A Phiến này làm chi?" (Phim con heo đó =.=)
"Mẹ của chị nói rằng mua DVD không rõ, muốn tới rạp phim xem, chị nói cho mẹ tới rạp chiếu phim đều cắt đi mẹ chị sống chết không tin".
Lần này đổi lại Lộc Hàm cười ha ha, dùng ngón trỏ điểm một cái lên chỗ bà Vương giả vờ ngủ, nói: "Dì, hóa ra dì cùng rất am hiểu nghệ thuật nha".
"Mẹ của chị từ trước đến nay đều thích Lương đại ca (Triều Vỹ aka), thật vất vả mới chờ được đến ngày cả người lộ ra trọn vẹn..."
"Văn Khiết!" Bà Vương cuối cùng cũng "tỉnh" lại, liếc ngang nhìn Vương Văn Khiết: "Sẽ không đi, nhưng phải đi vào nửa đêm!".
"Được". Vương Văn Khiết khởi động động cơ, vẫy tay với Lộc Hàm: "Buổi tối về sớm một chút, thế giới bên ngoài đang điên!"
"Đã biết" Lộc Hàm cũng vẫy tay với chị, xe chậm rãi đi ra đường tư nhân, một lúc sau nhập vào cùng đoàn xe.
Lộc Hàmdắt Tiểu Đường Đường đi đến hành lang gấp khúc vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ, cậu bước đi nhanh hơn, trở lại phòng làm việc.
"Đường Đường, con ăn cơm chưa?" Cậu nhìn chằm chằm Tiểu Đường Đường hỏi.
Tiểu Đường Đường gật đầu, hiếu kỳ nói: "Baba, vì sao chúng ta không thể về nhà?"
"Bởi vì baba còn phải làm việc". Lộc Hàm than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ đầu con gái nói: "Tự mình chơi nha, không cho phép chạy loạn biết không?"
"Biết".
"Ngoan". Lộc Hàm trở lại vị trí, tiếp tục công việc đang dở dang.<><><><><>
Trong một gian PUB sa hoa, Kim Chung Nhân nhẹ hít ly rượu Whisky trong tay, nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân ngồi đối diện đang đung đưa ly rượu, khẽ cười một tiếng nói: "Thật là hiếm hoi, em mà cũng hẹn anh tới đây uống rượu".
"Lẽ nào trong lòng anh, em là người không có tình cảm như vậy sao?" Ngô Thế Huân cau mày, cười như không cười mà nhìn anh ta.
"Chí ít anh cho rằng em không tập trung". Kim Chung Nhân ha ha cười nói: "Muốn người đàn ông bận rộn này rút thời gian cùng nhau uống rượu, thực sự khó hơn lên trời".
"Anh quá đề cao em".
"Lẽ nào em còn nghe không hiểu sao? Anh là đang bất mãn với em". Kim Chung Nhân tức giận nói.
"Đã nghe ra" Vẻ mặt Ngô Thế Huân vẫn lãnh khốc, nghe ra thì đã có sao? Anh cũng không bởi vậy mà thay đổi.
"Tính cách này của em, thật không rõ Duẫn Ngọc Hân làm thế nào có thể chịu được".
"Thật ra cô ấy cũng rất bất mãn với mình, mình lại nỗ lực sửa chữa".
"Chỉ là vẫn không có thành quả". Kim Chung Nhân cười nói tiếp lời: "Thật ra Ngọc Hân là một cô gái không tồi, xinh đẹp cao quý, lại được gia đình phú quý nuôi dưỡng".
"So sánh được với chị dâu không?" Ngô Thế Huân liếc nhìn anh, cười tà nói.
Kim Chung Nhân xót xa, vô ý thức mà lắc đầu, ai cũng không sánh bằng địa vị Lộc Hàm trong lòng anh, xinh đẹp như Duẫn Ngọc Hân cũng không thể.Nâng đôi mắt lên, có chút phiền muộn trừng mắt với Ngô Thế Huân, người vô lại này, cuối cùng là thích nhắc với anh chuyện cũ tại giữa lúc lơ đãng , là cố ý trách làm cậu ta khó chịu sao?Đang muốn dạy dỗ lại cậu ta hai câu, điện thoại di động Ngô Thế Huân vang lên, cậu ta lấy điện thoại ra bật lên, khẽ gọi một tiếng: "Ngọc Hân".Thực sự là nhắc đến ai người đó liền đến!
"Em nghĩ đến anh, chừng nào thì anh mới về?"
"Rất nhanh".
"Thế à, em chờ anh, đúng rồi, giúp em lấy cái châm cài ngực để trên bàn làm việc anh mua cho em ngày hôm nay mang lại đây, em ngày hôm nay quên". Ngọc Hân chần chờ mở miệng.
"Anh sẽ lấy". Ngô Thế Huân không đợi cô mở miệng lần nữa, ấn nút tắt điện thoại di động, có chút nóng giận đưa điện thoại di động ném lên trên mặt bàn.
"Thế nào? Ngọc Hân bắt đầu truy hỏi cậu ở đâu à?"
"Đúng vậy" Cô ấy nhờ em lấy cái châm cài ngực trên bàn làm việc về". Ngô Thế Huân nghiến răng nghiến lợi nói.
Kim Chung Nhân một lần nữa lại ha ha cười, nói: "Ngọc Hân không chỉ có xinh đẹp mà còn rất thông minh".
"Người đàn ông thông minh đều sẽ không thích phụ nữ thông minh".
"Khi muộn rồi có người gọi điện truy hỏi mình ở đâu, đây là cũng có thể xem là hạnh phúc, em phải hiểu mà quý trọng". Kim Chung Nhân mở miệng than nhẹ, anh cũng là muốn có người khi anh về muộn gọi điện thoại tới hỏi thăm mình ở đâu, chỉ là, người kia ba năm trước đây cũng đã bị anh đánh mất.
Ngô Thế Huân không tỏ rõ ý kiến mà cười cười, đứng dậy quay lưng về phía ghế dựa lấy áo khoác tây trang, đi ra khỏi căn phòng sang trọng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro