CHƯƠNG 44 - VÔ ĐỀ (2)
Tiểu Đường Đường đang ngủ ngon lành bị hù dọa như thế, thân thể run lên bắt đầu khóc, Lộc Hàm bất mãn trừng mắt với chị, nói: "Hãy xem chị dọa nó sợ rồi".
Vừa nói vừa dỗ đứa trẻ đang khóc nỉ non không ngừng kia.
Vương Văn Khiết áy náy liếc mắt nhìn Tiểu Đường Đường, cưỡng chế cơn tức trong lòng thấp giọng nói: "Xe của chị đâu?"
"Xe?" Lộc Hàm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trời ạ! Vì sao cậu không thể giống như Tiểu Đường Đường, gặp chuyện thì khóc lớn một trận, nên chuyện gì cũng không có!
Mắt phượng của Vương Văn Khiết nửa híp lại, nhìn chằm chằm cậu: "Em đừng nói với chị..."
"Xe được Kim Mân Thạc mượn đi!" Lộc Hàm rất nhanh cắt ngang chị ấy, trong lòng hét lên: Kim Mân Thạc à, em xin lỗi anh!
Sự tức giận trên mặt Vương Văn Khiết chuyển sang nghi ngờ, không giải thích được nói: "Kim Mân Thạc cũng có xe, mượn xe của chị để làm gì?"
"Anh ấy... Xe của anh ấy để ở cơ quan không thể đưa về" Đầu óc Lộc Hàm nhanh chóng đáp lại, gật đầu: "Đúng! Là anh ấy nói như vậy".
"Vậy sao?" Mắt phượng Vương Văn Khiết lần thứ hai nheo lại: "Chị thế nào lại cảm thấy em đang nói dối nhỉ?"
"Không..."
Thời khắc Lộc Hàm không thể chống đỡ được nữa, tiếng xe từ xa truyền đến càng ngày càng gần, ngay sau đó, xe của Vương Văn Khiết được đưa vào trong sân.
Lúc này mới về, haizzzz....
Lâm Tử Hàn trộm liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết, ánh mắt nhìn xuống chiếc xe, cửa xe bị đầy ra, thân ảnh đẹp trai của Kim Mân Thạc xuất hiện trước mắt hai người.
Kim Mân Thạc liếc nhìn hai người, cười nói: "Tại sao lại đón chào anh bằng cách này?"
Lộc Hàm đi nói trước khi Vương Văn Khiết kịp mở miệng: "Em nói xe cho anh mượn, Vương Văn Khiết sống chết không tin, không cho em về nhà".
Nói đồng thời liều mạng nháy mắt ra dấu với Kim Mân Thạc, Kim Mân Thạc ngẩn ra, lập tức hiểu được, nói với Vương Văn Khiết: "Văn Khiết, xấu hổ quá, chưa lên tiếng nói với em".
Vương Văn Khiết phóng khoáng nói: "Không có việc gì, đều là tại kỹ thuật lái xe của Lộc Hàm không làm cho người khác an tâm, em cho rằng cậu ấy mang xe đánh mất nên giờ chưa về".
"Em kém cỏi như vậy sao?" Lộc Hàm không phục bĩu môi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Kim Mân Thạc, mặt cậu nóng lên, vội hỏi: "Nếu xe đã về, em cũng nên quay về đi ngủ". Nói xong đã đi đến nhà của mình.
"Lộc Hàm" Kim Mân Thạc quýnh lên, đuổi theo: "Anh có lời muốn nói với em".
"Hôm khác đi, em mệt muốn chết" Lộc Hàm không nghĩ cũng có thể biết anh muốn nói gì, hỏi cái gì, nhưng mà cậu sợ anh hỏi về việc của Lãnh Phong, bởi vì cái gì cậu cũng không biết, cái gì cũng không có biện pháp trả lời.
Bất đắc dĩ nhìn bóng cậu biến mất giữa màn đêm, Kim Mân Thạc khẽ thở dài, chuyển hướng sang Vương Văn Khiết. Người phía sau vẻ mặt trêu đùa, nhìn canh, trêu ghẹo nói: "Mân Thạc, xông thẳng lên phía trước, do dự cái gì? Phải theo đuổi mới có thể tới tay".
"Em vẫn là quan tâm bản thân mình đi, Lưu Bằng theo đuổi náo nhiệt như vậy, em không bao giờ trốn thoát, sẽ rơi vào cái bẫy hôn nhân thôi". Kim Mân Thạc liếc cô cười nói.
Vương Văn Khiết ngẩng đầu lên, nói: "Em cam tâm tình nguyện rơi xuống".
"Ha ha, chúc may mắn" Kim Mân Thạc cười quay người đi ra sân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro