Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12

Jungkook không phải không thích tiết Toán mà là cậu ghét người dạy nó. Cậu không bao giờ nghe giảng cũng như nhìn lên bảng mà chỉ ngồi xoay bút và nghịch sách vở làm Jieun khó chịu dừng lại việc giảng bài.

Jieun viết một đề toán lên bảng rồi mỉm cười nhìn cả lớp.

- Cô sẽ mời một em giải giúp lớp bài này nhé?

Không một học sinh nào dám ngước mặt nhìn vì ai cũng biết rõ bài trên bảng kia vô cùng khó và chưa được dạy.

Jieun đảo mắt nhìn một vòng lớp và không ngoài dự đoán, người được cô chú ý là Jungkook đang nằm gục trên bàn kia.

- Jungkook! Giúp cả lớp nhé?

Jungkook vẫn đang say sưa ngủ thì Jimin bên cạnh liên tục lay người cậu trong sự sợ hãi.

- Này, cô gọi mày lên bảng kìa.

- Phiền thật chứ.

Jungkook dứt khoát đứng bật dậy đi về phía bảng trong sự tức giận khi bị làm phiền giấc ngủ. Cả lớp im lặng cầu cho cậu qua được kiếp nạn này vì Jieun nổi tiếng là khó tính trong việc giảng dạy. Nếu bất kì học sinh nào không chú ý trong tiết học thì cô sẽ ngay lập tức xử phạt, còn mức độ thì tùy vào thái độ.

Cậu đứng nhìn một loạt đề trên bảng một cách bình tĩnh. Nhưng đã hơn năm phút hơn cậu vẫn chưa nhúc nhích. Điều đó làm cho cả lớp thêm lo sợ cho cậu và cũng như Jieun đứng ở phía kia để lộ vẻ mặt tức giận.

- Em không làm được đúng chứ?

Jieun vừa dứt lời thì Jungkook liền hí hoáy viết liên tục lên bảng. Chỉ sau ba phút thì trên bảng liền xuất hiện đáp án. Đáp trả Jieun bằng đôi mắt thách thức, cậu đưa hai tay vào túi và đi về chỗ ngồi trong sự sửng sốt của cả lớp.

- Ái chà, bạn tôi được quá ta.

- Mày quên tao là ai rồi à?

Jieun vẫn giữ nét tức giận bước đến trước bài của Jungkook và không ngừng trách mắng.

- Nếu em không làm được thì có thể nói cô để giúp chứ không nhất thiết phải ghi lung tung trên bảng như này đâu.

Không khí trong lớp rơi vào im lặng, tất cả học sinh đều nín thở chờ đợi nhưng riêng Jimin và Jungkook thì vô cùng điềm tĩnh.Jieun vẫn im lặng xem xét nhưng có một bạn ở cuối lớp đứng lên hét to.

- Thưa cô, cậu ấy làm đúng rồi.

Tất cả đều để lộ vẻ kinh ngạc vì người vừa nói là một học sinh giỏi Toán của đội tuyển quốc gia. Và trong lớp chỉ riêng cậu ấy và Jimin là không bất ngờ với việc Jungkook giải được bài trên bảng.

Jieun vẫn mặc kệ mà tiếp tục quan sát bài làm của cậu. Cứ ngỡ cô sẽ chấp nhận nhưng không, Jieun lại đanh mặt đi xuống bàn cậu.

- Em... ai giúp em làm bài này?

Jungkook vốn nghĩ đã xong việc nhưng khi nghe lời vu khống của Jieun thì cậu lại thêm phần tức giận ngước nhìn với đôi mắt sắc bén.

- Cô à, khi nãy chỉ có em đứng ở trên đấy làm bài thì ai có thể giúp được đây?

- Vậy thì tại sao em không giải ra hết cho cả lớp cùng xem?

Ở trên bảng, Jungkook chỉ nguệch ngoạc vài dòng rồi ra đáp án nên Jieun mới có cớ mắng chửi cậu. Jungkook không những không sợ mà còn đưa nét mặt vô cảm đáp trả.

- Em lười.

- E-em... đi ra khỏi lớp cho tôi.

Jungkook đã thành công chọc tức Jieun. Cậu bước đến trước mặt Jieun lườm một cái rồi đi ra hành lang đứng.

Vốn dĩ cậu học sinh kia và Jimin đều không bất ngờ vì Jungkook vốn là một học sinh rất giỏi, hầu hết tất cả các môn từ môn Hóa vì cậu không có hứng học và mất căn bản, còn lại thì cậu vô cùng thông minh.

Jungkook đứng ở hành lang tìm mọi thứ để nghịch cho đỡ chán cho đến khi reng chuông hết tiết thì cậu liền bước vào lớp không đợi ai nhắc.

Jieun vẫn còn bực tức nên liền đi đến phòng giáo viên của Taehyung ấm ức. Anh khó hiểu đi lại vỗ vai an ủi cô đang đưa tay lau nước mắt kia.

- T-tôi không biết bản thân đã làm gì mà bị học sinh ghét đến vậy.

- Ghét sao? Tôi thấy học sinh rất quý mến cô mà?

- Nhưng... Jungkook thì không.

- Em ấy làm gì?

Jieun khóc nấc lên trong khi đang thuật lại mọi thứ cho anh. Anh chỉ biết đưa tay vỗ vào vai cô an ủi và hứa sẽ dạy dỗ lại Jungkook đồng thời thay mặt cậu xin lỗi.

Sau khi Jieun rời đi, thì anh liền cho gọi Jungkook đến gặp. Cậu vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy anh nhưng anh chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt khó chịu xen một chút tức giận. Điều đó làm mất đi nụ cười trên môi cậu mà đi đến đứng trước mặt anh.

- Sao em lại vô lễ với giáo viên?

- E-em... vô lễ hồi nào?

- Em còn định nói dối sao?

Jungkook đã đoán được việc gì đang diễn ra nên để lộ vẻ mặt chán nản ngồi xuống cạnh anh.

- Em không có.

- Em có biết cô Jieun khóc vì thái độ của em chưa?

Nghe đến đây, Jungkook chỉ nhếch mép nhẹ và cầm lấy tách trà trên bàn lên xem.

- Cô ta nói gì... thầy cũng tin sao?

Taehyung có phần ấp úng khi nghe cậu hỏi như vậy cũng như không biết trả lời như thế nào. Jungkook mỗi lúc càng thêm bất mãn. Anh chẳng hiểu vấn đề gì cả, anh chỉ nghe lời cô ta rồi quay sang trách mắng cậu mà thôi.

- Giáo viên thì chẳng có lý do gì để nói dối cả.

Jungkook mở to mắt trừng khi nghe thấy anh nói thế. Cậu nở nụ cười bất lực rồi dứt khoát rời đi.

- Tùy thầy nghĩ.

Jungkook từ nhỏ đã ghét việc bản thân bị trách một cách vô cớ và hơn thế nữa lại liên quan đến Jieun.

Taehyung sau khi nhìn thấy thái độ của cậu thì có chút mông lung nên đã quyết định sang tìm Yoongi nói chuyện. Anh thuật lại mọi thứ đã diễn ra, còn Yoongi thì gật gù lắng nghe.

- Jungkook nó vẫn giữ được bình tĩnh là hay lắm rồi đó. Nó rất ghét bị người khác đặt điều nói, tao không bênh vì Jungkook là em tao nhưng thật sự là Jungkook không bao giờ vô lễ với giáo viên. Với lại, em tao là một trong những học sinh giỏi cấp quốc gia toàn môn trừ Hóa, điều này ít ai biết cũng như giáo viên nên em ấy không thường thể hiện ra mà chỉ âm thầm đi thi giúp trường thôi.

Taehyung nghe Yoongi nói xong thì vô cùng ngỡ ngàng. Anh bây giờ cảm thấy vô cùng tội lỗi, chỉ vì nghe từ một phía mà lại trách cậu.

- Tại sao... Jungkook lại ghét Jieun đến vậy?

Yoongi không dám nhìn thẳng vào mắt Taehyung và anh cũng rất ngại khi nói đến vấn đề này.

- Chuyện này cũng khó nói lắm. Khi nào có dịp tao sẽ nói với mày.

Tiết tiếp theo là tiết thể dục, Jungkook chẳng quan tâm anh làm gì mà chỉ lo tập luyện cùng lớp. Cậu và Jimin đang hướng dẫn mọi người chơi bóng chuyền một cách nghiêm túc làm đa số có mặt ở đây thay đổi suy nghĩ về con người hai cậu.

- Làm như này... như này hiểu không?

- Đúng rồi đó, giỏi lắm, mọi người cố lên.

Jungkook đứng một bên quan sát tập luyện thì Jimin bước đến khều tay cậu.

- Thầy ấy... nhìn mày nãy giờ.

Taehyung đứng dưới một gốc cây cách đó không xa nhìn Jungkook chằm chằm. Cậu biết rõ điều đó nhưng chỉ trả lời một cách qua loa.

- Kệ đi, tao chả quan tâm.

Taehyung nhìn cậu với ánh mắt đầy khó hiểu.

- Vì sao em ấy giận nhỉ?

Jungkook nhớ đến chuyện khi nãy nên đang hướng dẫn mọi người chơi bóng chuyền, cậu đập mạnh quả bóng xuống nền đến nỗi quả bóng bị nổ. Tất cả học sinh có mặt đều sợ hãi tránh sang một bên. Jimin sợ cậu không giữ được bình tĩnh nên đã dìu cậu đến ghế ngồi nghỉ ngơi. 

Jungkook nhắm mắt ngã cổ về phía sau, Taehyung từ từ bước đến và ra hiệu cho Jimin im lặng. Cậu biết ý nên né sang một bên cho anh ngồi.

- A... Jungkook..

Cậu từ từ mở đôi mắt tức giận quay sang nhìn anh khó chịu. Taehyung bắt đầu run vì sợ mà né tránh ánh mắt đó.

- E-em... uống đ-đi.

Anh đưa cho cậu một chai nước nhưng cậu chỉ đẩy chai nước ngược về phía anh và nhắm mắt lại.

- Không dám phiền thầy vậy đâu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro