súng và em
tại hưởng gấp lá thư lại, kẹp vào tập thơ đã ố trang đầy khó nhọc. giấy dày cộp chữ, những vần điệu bay bổng của kẻ lãng du. một kẻ lãng du cầm súng.
tiếng còi báo động vang lên. tiếng trực thăng từ phía bên kia vòm trời dội lại, tiếng súng lên nòng, tiếng chân dồn dập, tiếng người hò hét. anh nằm trên giường mà ruột gan như thiêu như đốt, anh muốn nghía xem tình hình mặt trận tiền tuyến ra sao. nhưng thị cúc chẳng cho anh xuống giường, chị gắt:
-tôi van anh, có gì đã có các đồng chí ngoài cao điểm lo. anh hẵng xuống giường, tay anh còn chưa lành.
- nhưng tôi nóng ruột quá chị cúc ạ. quân cứu viện bên trên điều thêm mãi chưa đến, mà tiểu đoàn còn lại bao nhiêu người. trận này thua thì âu mất cả địa bàn.
- chẳng ấy anh hưởng ạ, anh nghe tôi này. giờ mà anh ra ngó nghiêng cũng chỉ bận lòng đồng đội, tay anh cũng chẳng thể nhấc súng. mấy hôm nữa xe tiền tuyến về, anh xem thế nào về lại đi, làm giao liên hay tình báo ổn lắm.
tại hưởng gật gù. tiếng được tiếng mất . tay phải chẳng còn, cầm bút đã khó, nói gì đến cầm súng. anh nhớ cái cảm giác tay tê rần, vai nhức mỏi sau trận du kích hay phản công giặc. vui lắm. anh nhớ vào những đêm tĩnh không phải canh gác, dưới ánh trăng mờ ảo cất lên lời thơ. về chiến đấu, về đồng đội, và về em. trân ni. em đương cái tuổi trăng rằm, làm giao liên. cái ngày hưởng tham gia cách mạng, em cũng đòi theo. thầy u em cản mãi cũng nản, đành gật đầu. là giao liên ấy mà hưởng chưa gặp lại em ngày nào từ hôm ấy. em hay nhờ các chiến sĩ lái xe gửi hộ lá thư tới tiểu đội, và hưởng cũng vậy. cả tháng trời may ra nhận được lá thư.
trân ni không được học chữ. em nhờ đồng đội viết hộ thư. thư hưởng và em chẳng chứa đựng câu từ đong đầy cái tình , chỉ là kể về cuộc sống. họ còn chẳng rõ ngày mai còn được thức giấc đón mặt trời hay không, nói chi đến ước định mai này. lá này trân ni nói rằng em sắp lên việt bắc làm nhiệm vụ, ở tuốt núi cao. em còn kể được một anh bộ đội tặng chiếc radio liên xô, ấy mà chẳng nghe rõ, cứ rè rè suốt. em kể hôm rày giao thư ở hà thành, hoa giấy nở thơm lắm ấy nhưng lại có thêm tuyến phố bị bỏ bom san bằng. em chẳng biết bao giờ thằng mĩ tha cho quê hương em, nhưng em ngóng ngày ấy tới nhanh nhanh. em nhớ thầy u, em nhớ anh hưởng.
tại hưởng chẳng biết viết thư hồi đáp ra sao. liệu em sẽ lo lắng khi nét chữ đổi thay? anh nên nói sao với em? chẳng nhẽ bảo em rằng anh bị bom đánh mất cánh tay phải? em còn đất nước, còn nhiệm vụ, em còn cả một tương lai hạnh phúc mai này hoà bình.
- chị nói phải đấy chị cúc. chắc vài ba hôm tới tôi theo đoàn về lại miền bắc. tôi tính về quê hai ba hôm rồi tìm đường lên hà nội làm tình báo. nếu không được chắc tôi làm hậu phương chăn gà vậy.
thị cúc gật gù đồng tình, cũng chả nói thêm câu nào mà chạy vội qua xem một đồng chí bị mảnh bom găm vào cánh tay.
mấy ngày sau anh được xe bộ đội đưa về tới đầu làng. người làng phần nào cũng nhận ra anh. họ chẳng mới lạ gì với cảnh thương binh khăn gói về lành. thất thểu đeo túi vải bố về, u anh đang ngồi se chỉ. u nhìn anh, một tay run run vuốt lên khuôn mặt lấm lem của anh, tay còn lại khẽ chạm vào cánh tay đã bị cắt sát khuỷu của anh, nước mắt cứ thế chảy :
- còn sống, còn sống, về là tốt rồi, u nuôi con. không lành lặn cũng không sao, còn sống là tốt. sau này u nuôi con...
hưởng ôm lấy u mà gục xuống .
đêm ấy, bên ngọn đèn dầu, hưởng bảo u:
- con tính thế này u ạ. giờ tay chân cũng chẳng bằng người ta, con định mấy hôm nữa lên hà nội.
- con lên đấy làm gì? ăn với mặc vẫn đủ sống mà con.
- con lên đấy làm tình báo u ạ.
u hưởng bật dậy, kéo tay con. bà nhìn về phía ngọn đèn dầu, giọng bà nhẹ đi:
- cái ni nhà ông kim, con bé cũng làm giao liên. âu cũng tội phận, tháng trước bộ đội đưa xác nó về, may vẫn còn xác để đắp mộ thờ cúng. bố mẹ con bé cũng rời làng rồi...
tại hưởng cũng chỉ nghe được tới đó. trân ni đi rồi, em đã đi thật rồi. em vì đất nước mà bỏ đi, vì cái tương lai giải phóng mà hi sinh.
hưởng đến bên mộ em trong đêm. gò đất đã lên mầm cỏ. phía trên là tấm bia đá khắc vội nguệch ngoạc. hưởng cứ ngồi vậy, ngơ ngẩn thật lâu. rồi anh lấy bức thư cất kĩ trong vạt áo ra. trời cũng sắp buổi bình minh. đốt lá thư gửi em trước khi vầng trăng lẩn khuất nhường bước cho mặt trời, hưởng đứng dậy đi mà chẳng ngoảnh lại. tại hưởng lên đường đi hà thành, ghém lại nỗi đau. anh tiếp tục chiến đấu với lí tưởng vững vàng ban đầu- vì nước, vì u và vì em. hưởng biết, trên vầng sáng bàng bạc kia, trân ni đã nhận được bức thư. em hẳn sẽ vui lắm, và có lẽ lòng em cũng sẽ yên phần nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro