chương :,35
Phác trí mân trong cơn mơ thấy Doãn kỳ đứng phía cuối đường, bóng dáng lẻ loi. Hắn xót xa liền chạy đến thật nhanh ôm chầm cậu vào lòng, nhưng mới chỉ chạy được vài bước, con đường phía trước đột nhiên lún sâu rồi tạo thành một hố đen sâu thẳm, Doãn kỳ lại biến mất. Rồi hắn đi đến một cánh đồng lạ lẫm, xung quanh chỉ phủ toàn sương khói, Doãn kỳ đứng quay lưng lại với hắn. Lần này hắn thật chậm rãi đứng sau cậu, ôm từ đằng sau. Gương mặt cậu đẫm nước mắt, nhưng trong không khí lại thoảng mùi máu tanh tưởi, cả hai người cùng nhìn ra phía sau. Lưu Nhã Nhi với khuôn mặt đầy máu, gần như dập nát hết phần thân muốn đưa tay lại phía họ. Phác trí mân liền nắm tay Doãn kỳ chạy, chạy đến bất cứ nơi đâu có yên bình...
"Doãn kỳ, Doãn kỳ." Hắn mê sảng gọi tên cậu.
Cảm thấy có ấm áp truyền đến từ bàn tay, Trí mân giật mình mở mắt ra. Doãn kỳ đang ở rất gần hắn, khuôn mặt ủ rũ gục xuống bên cạnh giường nhưng điều quan trọng là... Cậu đang chủ động nắm lấy bàn tay hắn.
"A..." Doãn kỳ mơ màng thức dậy, thấy đôi mắt Trí mân đang nhìn mình, đường mắt cong cong thành vầng trăng khuyết.
Khi cậu định buông tay ra thì bị hắn giữ chặt lại.
"Anh nghỉ đi, tôi ra ngoài, không làm phiền anh."
"Đi đâu?"
"Buông ra."
Trong lúc giằng co tay, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, Trí mân mặt biến sắc, từ bỏ ngay ý định ra ngoài vội ngồi xuống bên cạnh hắn, chuyển giọng lo lắng.
"Đau ở đâu?"
Trí mân cầm lấy bàn tay Doãn kỳ chậm rãi đưa nó đặt lên trái tim mình, cười ngây ngốc.
"Ở đây!"
Cậu cảm thấy trái tim hắn đập rất mãnh liệt, lại nóng ấm nơi lồng ngực. Mặt chút thoáng đã đỏ ửng như trái bồ quân.
"Nói nhảm."
"Thật mà." Hắn dẩu dẩu môi, vẻ như làm nũng người trước mặt.
"Em chính là người làm cho trái tim anh đau đớn. Lúc không ở bên cạnh em, nó như thiếu sức sống, đập rất nhẹ và thưa nhịp nhưng thực không hiểu sao khi ở bên cạnh em, trái tim anh lại đập rất mãnh liệt, như thể muốn vỡ tan ra hàng trăm mảnh."
"Anh bây giờ chính là người bị bệnh tim mất rồi, cũng tại hiểm nghèo gặp phải loại bệnh mang tên ' Mẫn Doãn kỳ' làm cho trái tim anh khốn đốn, em có biết... có những lúc anh tưởng rằng trái tim anh ngừng đập chỉ vì em. Nhưng anh biết, bệnh gì cũng có thuốc chữa, em đã nghe câu 'Lấy độc trị độc' chưa? Em chính là thuốc chữa hữu hiệu có một không hai trên đời này dành riêng cho một mình anh." Phác trí mân chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mái dài loà xoà trước mặt cậu, ánh mắt ngập tràn chân thành.
"..." Doãn kỳ mắt rưng rưng nhìn hắn.
"Hiện tại em chính là thuốc chữa cho cơn bệnh của anh do yêu thương em quá nhiều. Anh yêu em Trí mân đưa tay lên lau nước mắt đang ướt đẫm khuôn mặt cậu.
"Trước đây, anh chưa từng đem lại hạnh phúc cho em, anh quả là một kẻ trì độn tột cùng. Bắt đầu từ bây giờ anh chỉ muốn buộc chặt em bên người để em mãi không rời xa anh thôi, được không?" Hắn ôm cậu vào lòng, dán chặt bên tai thì thầm đến vừa nóng vừa ngứa.
"Em cũng yêu anh." Âm vực của cậu rất nhẹ nhàng, phải để ý thật kỹ thì mới có thể nghe ra nhưng Trí mân hình như đã cảm nhận được rồi, trên môi trực ra nụ cười hạnh phúc.
"A. Anh lại đau tim vì bên cạnh em nữa rồi, đau quá, đau quá." Hắn giả bộ ôm ngực thống khổ kêu gào.
"Hỗn đản xấu xa!" Thái hanh lấy tay nhéo lên chân Trí mân đến thâm tím.
Nếu như tình yêu mà chưa trải qua gian khổ, cảm thụ được đau đớn, điều đó chưa chắc phải là tình yêu. Phải cùng người mình yêu đi qua những sóng gió thì lúc đó mới nhận thức được nó lớn lao và chân thành đến thế này.
Nếu như bạn chưa cảm nhận được, hãy thử nhắm mắt lại, tự đặt tay lên trái tim mình. Cảm nhận tiếng đập của nó, đừng nói gì cả hãy để nó dẫn đường đến với tình yêu của đời mình
Tình yêu thực là một chuỗi cảm thụ đau đớn, cũng giống như sau cơn mưa trời lại sáng. Đi qua những ngày u uất đen tối để hướng đến tương lai hạnh phúc kia.
Điền chính quốc đứng ngoài cửa, lặng lẽ quan sát nhìn Trí mân và Doãn kỳ đang rất hạnh phúc, lúc này lòng có nhói, có đau nhưng nhìn nụ cười như nắng toả của cậu làm anh dịt bớt mấy phần.
Yêu một người là chấp nhận buông người đó ra nếu người đó đang hạnh phúc.
Bàn tay khẽ buông nắm cửa ra. Cuối cùng thì cũng thấu tình đạt lý rồi...
"Phác trí mân."Chính quốc quay qua nhìn hắn. Hai người đang ở trên sân thượng lộng gió của bệnh viện.
"Có chuyện gì?"
"Sau này nhớ phải chăm sóc chính quốc tốt, phải luôn yêu thương cậu ấy, đừng bao giờ làm người ta buồn nữa."
"Muốn từ bỏ rồi sao?" Trí mân cười khẩy.
"Đúng! Tôi biết cả hai người đều yêu nhau rất sâu đậm, tôi không có thể tiếp tục nữa rồi." Chính quốc cười nhàn nhạt.
"Vậy...cậu giờ định như thế nào?"
"Tôi sẽ về Mỹ với gia đình, sau đó kiểu gì tôi cũng tìm được một em còn đẹp hơn cả Doãn kỳ, hai người kiểu gì cũng phải ghen tị a." Ý nói của anh trêu đùa Trí mân một chút.
"Bảo trọng." Phác trí mân bất chợt nắm lấy vai Chính quốc "Trước đây chúng ta từng là kẻ thù không đội trời chung, hiện tại có thể trở thành anh em tốt chứ?"
"Doãn tốt a." Anh cũng mỉm cười nhìn hắn. Gió buổi chiều hôm ấy tuy có lạnh nhưng trong lòng mỗi người thì lại ấm áp lạ thường. Có bởi những khúc mắc trước đây đã được gỡ ra hết, còn lại đó là những ngày tươi đẹp phía trước chờ họ làm lại từ đầu.
Cái gì cần nói cũng nói ra hết rồi.
Chỉ mong sau này em phải luôn hạnh phúc bên người yêu thương em.
Có vậy anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
6 tháng sau, mùa hè Seoul
"Cố gắng lên em, anh thấy đầu của con rồi."
"Đau quá...đau quá...aaaaaaa..."
"Rặn một chút nữa thôi em, anh thấy đầu con rồi." Phác trí mân ở bên cạnh cổ vũ cho Mẫn Doãn kỳ đang nằm trên bàn đẻ vật vã đau đớn.
Lấy hết hơi bình sinh, cậu tiếp tục rặn nhưng một lúc sau lại mất sức. Luẩn quẩn đến tận khi kiệt sức, Doãn kỳ mới hét lên một tiếng rồi đưa trẻ theo đó mà lồ lộ ra ngoài. Đứa bé là trai nha, còn rất xinh đẹp. Em bé cất lên tiếng khóc inh ỏi, đó là nhịp thở đầu tiên khi bé đến với thế giới này.
"Tiểu khả ái, chào con!"
"Cha sẽ gọi con là phác trí mân nha~" Trí mân say đắm trong hạnh phúc, dạt dào cảm động nhìn em bé còn đỏ hỏn trên tay bác sĩ.
"Doãn kỳ có khách quý cho em đây." Trí mân một tay vừa bế con vừa nói.
Bước vào là một chàng trai da ngăm đen, theo sau là một chàng trai thấp hơn, da trắng và đặc biệt mắt rất to.
"Điền chính quốc, hoan nghênh anh trở về."
"Đây là Kim thái hanh, vợ sắp cưới của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro