Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19:

Chính...... quốc" Mắt Doãn kỳ mở to hướng ra phía anh đang đứng sững sờ.

"Ha! Cuối cùng cũng biết sao?" Phác trí mân cười khẩy, ánh mắt có chút thú vị nhìn ra phía chính quốc.

"Tên hỗn đản này!" Anh lao đến nắm chặt cổ áo hắn, trong mắt hằn lên những tia máu giận dữ.

"Dừng lại!" Doãn kỳ khó nhọc ngăn cản hai người trước mặt đang sắp sửa đánh nhau đến nơi. Cậu ra sức giằng co kéo người này ra một chút, người kia một chút nhưng vô vọng. Đúng lúc phác trí mân đang định đá vào bụng Điền chính quốc cậu đành ôm lấy eo hắn kéo người hắn về phía sau.

Điều này cùng làm Trí mân và chính quốc mở to mắt. Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, mệt mỏi. Vội buông tay ra khỏi eo hắn, ngất lịm đi. Trước khi chìm sâu vào màn đêm tối trước mắt còn cố gắng nói ra mấy chữ.

"Đừng...đừng đánh nhau..."

Doãn kỳ từ từ mở mắt, cảm thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh có người mặc áo khoác màu trắng đứng nhìn cậu. Nhìn trên đầu còn có bình truyền dịch nữa. Cậu đang ở trong bệnh viện.

"Cậu tỉnh rồi hả?" Vị bác sĩ ôn tồn hỏi cậu.

"À vâng." Cậu mệt mỏi đáp lại.

"Vậy cậu nghỉ ngơi thêm nhé. Tôi ra ngoài không làm phiền cậu."

Doãn kỳ nhìn theo bóng dáng ông ra khỏi cửa, khẽ thở dài.

Cùng lúc ấy, phác trí mân và Điền chính quốc ở ngoài cửa phòng. Hắn nét mặt lạnh băng như không có chuyện gì xảy ra coi như đến đây như một nhiệm vụ. Còn anh thì thấp thỏm lo lắng cố nhìn vào trong của phòng, lòng như lửa đốt.

Thấy bác sĩ đi ra, chính quốc đã vội chạy đến níu lấy áo ông. dồn dập nói.

"Cậu ấy sao rồi?"

Ông bực tức hất tay anh ra, chỉ thẳng vào mặt anh và hắn.

"Các cậu làm cái quái gì vậy hả? Làm gì mà kích động sản phụ như thế? Cũng may là cả hai đều không sao, đứa bé đang phát triển rất khoẻ
nhờ thừa hưởng gen của bố tốt."

"Ơn trời." Chính quốc thở phào nhẹ nhõm rối rít cảm ơn bác sĩ.

Ông ngập ngừng cởi cặp kính dày cộp ra, nheo mắt lại nhìn hai người trước mặt.

"Mà trong hai cậu, ai là cha đứa bé?"

Không khí xung quanh im lặng một hồi, còn nghe rõ được tiếng bước chân trên cầu thang phía đằng xa. Lúc này đây, phác trí mân đột nhiên cúi đầu xuống, thở hắt ra.

"Là tôi."

"Cậu nên quan tâm chăm sóc đến sản phụ nhiều hơn là gây chấn kinh cho cậu ấy." Ông nói rồi xoay người ly khai.

Chính quốc từ khi nào đã đẩy cửa vào phòng Doãn kỳ, men theo bên giường nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu.
"Tiểu Doãn.."

"Anh không cần phải nói thêm gì đâu, anh đã biết chuyện này rồi. Ngay ngày mai tôi sẽ tự động thu xếp quần áo."

"Ý anh không phải là vậy." Anh kéo cậu ôm vào lòng, cậu nhanh chóng giãy giụa nhưng vì quá mệt không còn sức nên đành ngồi im.

"Em là người anh yêu. Anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em, nhất định sẽ thương em mãi mãi. Anh vốn thích trẻ con, chẳng phải ba người sống dưới một mái nhà rất hạnh phúc hay sao?"

Doãn kỳ ngước mắt lên nhìn chính quốc. Đầu óc rối bời, tuy những lời anh nói ra lúc nãy đều xoa dịu đôi phần lửa nóng trong lòng cậu nhưng tiếng trái tim dường như không cho phép điều này. Nó cứ nhức nhối, khó chịu đến lạ.

Khi lửa trái tim tuy đã không còn bùng lớn như trước đây nhưng còn cháy âm ỉ thì tựa hồ như nơi đó còn yêu. Đúng vậy! Là còn yêu... nhưng hận cũng không kém.

"Tôi... cần thời gian để suy nghĩ." Cậu đẩy nhẹ anh ra, mi mắt cụp xuống.

"Được nhưng Tiểu Doãn à! Em cứ ở trong nhà đi anh không có đuổi em mà, cầu xin em ở lại nhé?" Chính quốc cười tươi làm nũng Doãn kỳ làm cậu bất đắc dĩ gật đầu.

"Bây giờ em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được."

"Vậy anh đi mua ngay, em chịu khó đợi một chút được không?"

"Ừ" Nhìn bóng lưng chính quốc chạy ra khỏi cửa với tâm trạng vui vẻ, chính quốc nghĩ thấy tội nghiệp cho anh, kể cả những khi cậu làm anh thất vọng thì vẫn cứ một mực giả bộ như mình đang hạnh phúc, đang cực kỳ cảm thấy thú vị. Chính quốc à! Đừng như thế nữa, anh là một người tốt anh có thể đem tình cảm chân thành để đối với ai khác ngoài tôi. Thật sự...tôi không muốn làm anh tổn thương...

Lặng nhìn bầu trời xám xanh âm u lạnh lẽo với tuyết trắng bên ngoài cửa sổ. Nơi trái tim tái tê vẫn ấp ủ những khát khao lại nhức lên. K
Phác Trí mân là một nỗi u buồn xót xa nhưng tại sao không bao giờ có thể lãng quên?

Trí mân lúc nãy đứng ngoài cửa, lẳng lặng quan sát bên trong. Điền chính quốc ôm Doãn kỳ vào lòng. Tự nhiên thấy khoé mắt giật giật nhưng lúc mà cậu vùng vằng để thoát ra khỏi vòng tay của anh thì hắn lại cảm thấy rất hả hê.

Loại cảm thụ này là gì? Trong người thấy khó chịu khi thấy Doãn kỳ được người khác yêu thương, lại vui vẻ khi cậu cự tuyệt với tất cả những điều đó

Từng ngụm rượu nóng ran trôi tuột xuống cổ họng hắn. Cười khẩy một tiếng, hắn nhìn chiếc điện thoại vẫn nằm im với màn hình tối om, đã mấy ngày nay Lưu Nhã Nhi một tin nhắn cũng không gửi đến cho hắn.

Đủ rồi. Chuyện này nên chấm dứt tại đây thôi!
.

Hôm nay phác trí mân lại đi muộn, vẫn tiếp tục nghe cái màn ca cẩm của thầy hiệu trưởng. Ra khỏi phòng giáo vụ với khuôn mặt nặng hơn đá tảng. Chậm rãi bước trên hành lang bỗng ống tay áo hắn bị níu lại. Lưu Nhã Nhi đang đứng đằng sau hắn với khuôn mặt nũng nịu

"Anh! Sao mấy ngày nay anh cứ lảng tránh em vậy!"

"Có cô ấy. Giờ thì buông tôi ra để tôi còn đi về lớp."

"Sao anh có thể to tiếng với em như thế hả?" Cô ta bực dọc hét lên.

Đến mức này đã không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa, hắn giật mạnh áo ra khỏi tay cô ta.

"Cô xem lại cô đi rồi hẵng nói người khác."

"Tôi thì sao chứ?"

"Điện thoại giữa lúc đi chơi, gọi máy bận. Một cái tin nhắn cũng không có. Tôi là gì trong lòng cô?"

"Em...em..."

"Chúng ta chia tay đi." Hắn lạnh lùng nói một câu.

Định xoay người ly khai thì Lưu Nhã Nhi đã chạy đến thật nhanh ôm hắn từ đằng sau, khóc lóc.

"Là em sai rồi! Đừng bỏ rơi em."

Phác trí mân lấy tay nới lỏng vòng tay đang ôm chặt eo của hắn, lãnh khốc đi thẳng về phía lớp, không nói thêm một câu nào nữa để lại Lưu Nhã Nhi đang đầm đìa nước mắt. Một khi đã yêu thì yêu rất sâu đậm nhưng nếu đã không còn thích nữa thì lập tức buông tay không do dự.

"Ha, anh đá tôi sao? Không thể nào, anh phải yêu tôi. Hình như tôi vừa biết kẻ đã làm anh thay đổi. Nó sẽ sống không yên ổn đâu!" Một nụ cười đáng sợ đầy dã tâm hiện rõ trên khuôn mặt cô ta tựa như khuôn mặt quân bài Joker.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #minga