Chap 14:
Chúng ta thật có duyên đó, cậu bé." Người đó nhìn Doãn kỳ đang ngơ ngác trước mặt.
"Dù sao cũng cảm ơn anh." Cậu cúi đầu xuống rồi định quay bước đi tiếp nhưng bàn tay đó đã níu cậu lại.
"Aigoo! Thật là thiếu thiện chí ~ Gặp người ta hai lần mà lần nào cũng một câu cảm ơn là sao."
"Vậy...anh muốn gì?"
"Nếu thật sự đã có duyên gặp nhau như vậy sao cậu với tôi không đi uống café trò chuyện với nhau nhỉ?" Thiếu niên đó cười cười đề nghị.
"Nhưng tôi không có..."
"Tiền hả? Tôi mời cậu!" Không kịp để cho cậu nói thêm gì thiếu niên đó đã kéo cậu chạy đi.
Cậu ngồi cúi mặt xuống, tâm trạng vẫn ủ rũ như thế, cốc sữa trước mắt bay hơi nghi ngút.
"Mau uống đi. Sữa nguội hết rồi kìa." Người đó nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, còn ân cần đưa ly sữa đến trước mặt cậu giơ giơ.
"À! Cậu tên gì?"
"Mẫn Doãn kỳ"
"A Tiểu Doãn. Tôi là Điền chính Quốc, cứ gọi là Chính quốc là được rồi."
Doãn kỳ gật nhẹ đầu rồi nhấp một ngụm sữa vào miệng. Sữa nóng lan toả đến mọi ngóc ngách cơ thể làm ấm lên, nhưng không bao giờ có thể lan đến sưởi ấm đáy lòng lạnh lẽo
"Sao cậu lại mang hành lý đi? Cậu định đi đâu à?"
"Tôi còn chưa biết tôi định đi đâu. Tôi không có nơi để đi đến và cũng không có nơi để về..."
"A... Vậy cậu đến ở với tôi đi." Chính quốc cười cười đề nghị.
"Cảm ơn cậu nhưng không được. Tôi không thể." Doãn kỳ lắc đầu từ chối.
"Không sao mà! Tôi sống một mình một nhà lớn, rất cô đơn nha. Có người ở cùng sẽ vui hơn nữa. Bố mẹ tôi ở bên Mỹ cả rồi, chỉ có tôi ở Hàn thôi."
"Vậy ra cậu không phải người Hàn à. Nhưng sao tiếng Hàn của cậu tốt vậy?"
"A Tiểu Doãn à! Bố mẹ tôi là người Hàn nhưng sang Mỹ lập nghiệp từ khi tôi 9 tuổi. Vậy Tiểu Doãn có chịu đến nhà tôi ở hông? Đi mà đi mà." Chính quốc nũng nịu Doãn kỳ.
"Tôi ở rồi lấy gì trả tiền nhà cho cậu?"
"Xuỳ! Tiểu Doãn nếu rảnh cứ đi làm partime sau này trả cho tôi cũng được mà."
"Haizzz! Nhưng tôi phức tạp lắm..." Doãn kỳ kiên quyết từ chối nhưng vì chính quốc năn nỉ trẹo lưỡi, khi cậu đứng dậy đi thì lại bám theo thuyết phục cho bằng được nên đành gật đầu.
Nhà của chính quốc thật sự rất lớn và nha nhưng vẫn chưa lớn bằng nhà Trí mân. Chắc bố mẹ chính quốc là doanh nhân bên đó, họ cũng cho con trai tự lập sớm quá. Doãn kỳ mải suy nghĩ mãi đến khi chính quốc lên tiếng dắt vào phòng.
"Đây là phòng của cậu!"
"Cảm ơn cậu! Cậu tốt với tôi quá."
"Có gì đâu, Tiểu Doãn nghỉ ngơi đi nhá. Tôi đi mua mấy thứ đồ chuẩn bị cho bữa tối."
"Ừm."
Chính quốc nói rồi hí hửng chạy đi, bây giờ chỉ còn mỗi Doãn kỳ ở trong phòng. Cậu thở dài một tiếng rồi kéo cái vali lại đặt bên cạnh tủ, lấy quần áo ra xếp vào. Bất ngờ thấy chiếc khăn len trắng hình tuần lộc mà ngày đó dự định tặng hắn. Cậu ôm nó vào lòng, nước mắt cuối cùng cũng rơi, không đành lòng vứt đi vì đó là số tiền tiết kiệm dù là ít ỏi nên cất vào balo.
Quyết không nhìn nó bất cứ một lần nào nữa, coi như đó là một ký ức đau buồn cần lãng quên.
"Nên bắt đầu một cuộc sống mới từ bây giờ."
..
Doãn kỳ giúp chính quốc làm bữa tối. Anh còn khen cậu nấu ăn rất ngon làm cậu có chút ngượng. Trước đây khi còn bên cạnh phác trí mân, cậu nấu rất nhiều món cho hắn nhưng chưa bao giờ hắn nói một lời cho nhẹ lòng. Lắc đầu nguầy nguậy để thoát khỏi suy nghĩ về hắn, Doãn kỳ lặng im không nói gì tiếp tục ăn cơm.
"Tiểu Doãn nấu ăn ngon quá!!"
"Nếu ngon hãy ăn nhiều một chút."
"A Tất nhiên rồi."
Điền chính quốc là con người cởi mở, cũng khá hài hoà. Đó là quan điểm khi mới thấy của Doãn kỳ. Nếu ai yêu được anh ta chắc sẽ hạnh phúc.
"Ưm...oẹ" Đang ăn bỗng nhiên cậu bịt miệng lại, biết là nghén nên chạy ngay vào phòng vệ sinh bỏ lại chính quốc mặt đang ngơ ngác.
Anh cũng chạy theo cậu, đứng ngoài anh nói vọng vào. "Cậu ổn chứ?"
Xả nước xong cậu bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu trả lời.
Anh dùng tay sờ lên trán cậu rồi ân cần hỏi. "Cậu mệt hả?"
"Ừm...Tôi mệt từ hôm qua rồi. Lúc ăn cơm chóng mặt quá nên buồn nôn. Thôi tôi lên nằm nghỉ một lát sẽ khỏi."
"Được. Thuốc đây, nhớ uống rồi nằm nghỉ đi nhé."
Doãn kỳ cũng gật nhẹ đầu. Trong lúc này bắt buộc cậu phải nói dối chính quốc cậu căn bản không muốn làm phiền anh và cái quan trọng nhất là không muốn nhắc lại vết sẹo trong lòng hình thành đứa con này.
.
Phác trí mân vui sướng khi Mẫn Doãn kỳ đã ra đi liền rủ đám bạn đi uống rượu. Còn đưa cả Lưu Nhã Nhi đi, cô ta trong tâm rất hưng phấn vì loại được cái gai trong mắt. Không ngờ hôm nay Nam Tuấn còn đi cùng Thạc Trân. Sau khi nghe xong cái lí do của phác trí mân, chính quốc đã rất tức giận thay cho Doãn kỳ
Cậu gọi hắn ra một góc rồi tát cho một cái.
"Cậu làm cái quái gì thế!" Hắn gắt lên.
"Bại hoại! Anh làm cho Doãn kỳ có thai còn đuổi cậu ấy đi ư? Khốn nạn!"
"Câm mồm đi, con mẹ cậu. Cậu đừng tưởng là người yêu của thằng bạn tôi mà có thể giáo huấn tôi?"
"Đm! Anh có muốn ăn một cái tát nữa không?"
Vừa lúc đó Nam Tuấn chạy ra ngăn cản hai người đang chuẩn bị đánh nhau đến nơi. Phác trí mân một lúc sau trở vào với bộ mặt tức giận, định lại chỗ Lưu Nhã Nhi ngồi cho đỡ tức giận thì thấy cô ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó với rất thân mật, còn cười khúc khích.
"Em nói chuyện với ai đấy?"
"Đâu có? Với con bạn Triệu Mẫn của em về vấn đề bữa tiệc giáng sinh sắp tới ấy mà."
Hắn biết cô gái tên Triệu Mẫn. Cô ấy là bạn thân của Lưu Nhã Nhi nên cũng không để tâm nữa, quên sạch chuyện lúc nãy.
Ngồi xuống ôm lấy cô ta rồi họ hôn nhau. Ánh mắt của Lưu Nhã Nhi lúc hôn phác trí mân có điểm kỳ lạ, thoảng qua chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro