Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XXVII



- Ông già chết tiệt, tốt nhất từ mai cút ra phòng khác ngủ..đồ tồi, bây giờ làm sao tôi ra ngoài được đây? Này,nhìn chiến tích của ông đi đồ sói già Kim Seungmin.

Yang Jeongin đứng trước gương nhà tắm nhìn những dấu hôn rải từ cổ xuống ngực rồi quay ra xả giận vào con người đang ngơ ngác đứng sau.

Ngơ ngác cái gì chứ, bày ra bộ dạng đó làm như lỗi là do nó vậy.

Hắn biết cáo nhỏ giận, hôm qua quả thực hắn lưỡng lự trước việc chuốc thuốc Yang Jeongin. Phân vân, rồi lại phân vân nhưng ha.. Việc này không do hắn quyết định mà là do lũ quỷ sau lưng hắn quyết định. Suy cho cùng Kim Seungmin vẫn thương Yang Jeongin lắm. Ngoài việc nghe lời nguyên cái địa ngục sau lưng chuốc thuốc nó thì hắn chưa làm gì có lỗi với nó cả.

- Innie.. Em đừng cáu, bên dưới còn đang rất đau. Cáu nhiều sẽ không tốt.

- Im đi đồ sói già, từ hôm này Yang Jeongin này cấm dục ông. Hừ Kim Seungmin..ông có đi đâu thì đi luôn đi không cần về cái nhà này nữa. Thứ báo đời.

Yang Jeongin đẩy hắn ra rồi vùng vằng bỏ ra ngoài, Kim Seungmin cũng không vội ra phải đánh răng rửa mặt xong đã. Ra hôn cái là hết dỗi liền.

Nhưng.

Ra đến nơi đã thấy nó thu đồ cá nhân, rồi quần áo bê đi đâu đó. Nhìn cái dáng đi mà khổ, bước chân tập tễnh, còn đi hai hàng xong tay lại bê đống đồ to đùng nhìn thực có chút buồn cười.

- Innie, em đi đâu.

Hắn chạy lại đỡ đống đồ nhưng Jeongin lại hất tay Seungmin ra, thái độ khinh bỉ hiện rõ trên mặt.
Nó không biết bản thân sai ở đâu nữa mà chấp nhận sang ngủ chung với hắn, đúng là nhảy vào hang sói. Thề, lần này nó không dễ dụ nữa đâu.

Trước đây lúc ngủ ngoài ôm nó ra, tay Kim Seungmin cũng biết tận dụng cơ hội lắm. Ôm eo không bao giờ ôm ngoài áo, tay để dưới mông cũng không bao giờ để ngoài quần. Đê tiện thật, thử hỏi lúc nằm quay lưng lại với hắn có lúc nào phần gáy và vai nó không có dấu đỏ không.

Biết là yêu đấy nhưng Yang Jeongin cảm giác như cái cách yêu này của Kim Seungmin vốn dĩ chỉ là ham muốn về thể xác khiến nhiều khi nó sợ bản thân mình sẽ trở thành thứ phát tiết của hắn.

- Bỏ ra, đồ đê tiện. Ông nói yêu tôi mà chuốc thuôc tôi à? Lương tâm đâu?

- Ba xin lỗi. Ba sai, từ đầu tới cuối đều ba sai.

Mặc kệ hắn lải nhải, nó vẫn đi về phòng. Cuối cùng Kim Seungmin giằng lại đống đồ mang trở lại phòng hắn rồi đi ra bế nó lên.

Jeongin giày đành đạch đòi xuống nhưng hắn nói sẽ thả nó xuống cái bộp. Mà hôm qua đã bị đâm như vậy, Kim Seungmin lại là người dám nói dám làm nếu như hắn thả nó xuống có phải mông xinh sẽ toang luôn không?

Jeongin im lặng để Seungmin bế về phòng. Sau khi đặt nó xuống giường hắn không nói không rằng mà ôm chầm lấy nó. Jeongin ngơ ngác vẫn để yên cho hắn ôm.

- Innie, đừng rời khỏi tầm mắt ba. Ba sợ, sợ mất em ..làm ơn.


Yang Jeongin im lặng, chỉ đưa tay xoa xoa lưng hắn. Nó không biết phải nói gì lúc này, trước đây là nó vẫn luôn sợ hắn sẽ là người rời bỏ nó trước nhưng từ trước đến này Kim Seungmin chưa một lần thể hiện điều đó. Từ đầu tới cuối đều nhất mực nhùn nhường, lần nào cũng nói sẽ tuyệt đối không bỏ nó.

Đây là thương, là sợ mất mát, sợ bị rời bỏ...hay sự chiếm hữu đến điên cuồng?

Ở với hắn bao nhiêu năm nay, Yang Jeongin vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết được con người này. Kim Seungmin, thâm tình có, ôn nhu có, cuồng loạn có và nhu nhược.. cũng có. Nhưng hoàn toàn không nhìn ra một điều hiển hiện ngay trước mặt nó rằng máu độc chiếm của hắn rất cao và.. nó đáng sợ hơn nhiều so với những gì Jeongin có thể nghĩ ra.

Suy cho cùng Yang Jeongin vẫn chẳng thể nào hiểu hết thế sự. Vốn dĩ là được Kim Seungmin bao bọc quá kĩ, một chút tổn thương cũng không muốn nó phải chịu...nhưng nó cũng chẳng nghĩ tới chính hắn lại gây ra những tổn thương đó.

Chỉ là những thứ Kim Seungmin mang đến cho nó thật xa xỉ. Chẳng phải tính đến vật chất nhưng cái cách yêu thương, cưng sủng đến tận trời đó khiến nó có chút ngạo mạn. Nhưng nói thật, dù ngạo mạn là thế trong thâm tâm nó vẫn luôn chỉ muốn bản thân là duy nhất, cả cuộc đời này của Kim Seungmin chỉ có độc mình nó. Nếu đã nói yêu nó vậy cả tâm trí lẫn trái tim của hắn đều chỉ được nghĩ đến nó. Chỉ là đau quá hóa giận nhưng được dỗ dành, che chở như thế.. kẻ nào lại không muốn? Có chăng đó cũng chỉ là kẻ cả đời độc ngã duy tôn.

- Sao ba lại sợ mất em?

- Cả đời Kim Seungmin này đã hai lần mất đi người ta tôn trọng và yêu thương..xin em, ba chỉ còn em là quý giá cuối cùng. Ba sợ một ngày nào đó em sẽ chán ghét mà thực sự rời đi..

Hắn càng nói, tông giọng trầm mang theo chút tủi thân và sợ hãi. Tay vẫn siết chặt cơ thể nhỏ của nó trong lồng ngực ấm áp.

Lúc ấy Yang Jeongin mới biết hóa ra Kim Seungmin cao cao tại thượng bao năm đơn thương độc mã trên thương trường còn có bộ mặt yếu đuối như này.

Jeongin cảm nhận như Kim Seungmin tự tạo ra cho chính bản thân một cái vỏ bọc thật vững chãi rồi cô độc trong chính vỏ bọc ấy chỉ để đợi người cần được hắn bao bọc, che chở. Hắn sẽ không cho bất kì loại tổn thương nào chạm được đến nó và cũng không để kẻ nào dám làm điều đó..nếu như thực sự nó phải biết thế nào là cay đắng hay ngọt nào thì cũng sẽ đều do một tay hắn mang đến.

- Em không bỏ ba đâu, ba đừng suy nghĩ nhiều nữa nha. Lúc nãy em nóng tính vậy là muốn được ba dỗ thôi..

Hắn im lặng, gục trên vai nó. Hai người cứ như vậy một lúc lâu, Jeongin cũng chẳng biết làm gì ngoài việc xoa nhẹ lưng như chấn an hắn.

- Innie...

- Em nghe đây ạ

- Chúng ta làm đám cưới nhé.

- Dạ?

Nó ngây người, não còn chưa kịp tiêu hóa hết lời người lớn hơn vừa nói.

- Chúng ta..làm đám cưới..nhé.

Hắn thả nó ra, hai tay đặt lên vai Jeongin đang trố mắt nhìn hắn.

- Nhưng..ba..mối quan hệ giữa hai chúng ta đâu phải muốn cưới có thể cưới? Ba là ai? Em là gì của ba trên danh nghĩa?

Kim Seungmin xoa đầu cáo nhỏ. Có gì mà không thể chứ, thế cuộc này đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay. Không phải chỉ cần vài lời nói dối là xong sao?

- Ba sẽ lo hết chuyện này, Innie..thực sự ba suy nghĩ rất nhiều. Ba yêu em, cần em ..cả đời này chỉ muốn cùng em..

- Lo? Ba lo như nào?

- Giờ em chỉ cần nói có muốn làm đám cưới hay không thôi.

Jeongin nửa hoang mang nửa hồi hộp.

Tất nhiên, nó chưa từng nghĩ đến chuyện này và có lẽ là không muốn nghĩ đến nhưng wao..tránh cái gì cái đó tới.

Nhưng nghĩ ra..đám cưới cũng hay ấy chứ. Có điều nếu Yang Jeongin đã gọi Kim Seungmin một tiếng là " ba " hai tiếng cũng " ba " vậy mối quan hệ này cũng chẳng trong sáng gì cho cam. Bây giờ nếu kết hôn nhất định người đời sẽ dị nghị. Mặc dù hắn nói đã lo vụ đó, chỉ cần nó gật đầu mọi thứ sẽ được tiến triển.

- Innie..em không thích sao?

- T-Thích, tất nhiên thích.

- Vậy...chúng ta làm đám cưới nhé. Ba sẽ không khai em với danh phận khác.

Jeongin vẫn ngơ ngác suy nghĩ về những điều hắn nói. Danh phận khác đối với nó chẳng là gì..nó chỉ cần hắn, cần yêu thương dỗ dành. Đơn giản chỉ là một loại hạnh phúc như thế. Nhưng Kim Seungmin có phải sợ nó thiệt thòi, sợ nó cảm thấy bản thân mãi chỉ đứng sau danh nghĩa con nuôi đó nên mới đưa ra quyết định này.

Nhưng đám cưới chắc là vui lắm. Được cùng người mình yêu vào lễ đường, đọc lời tuyên thệ..được mọi người chúc phúc..cảm giác đó thực sự rất tuyệt.

Ừ thì biết thế, nhưng...đám cưới rất mệt. Đó là điều duy nhất nó biết vì Felix kể với nó như thế. Nhưng cũng vui mò...

- Hôm nay chúng ta đi mua nhẫn cưới nhé.

- Nhưng cái này?

Nó chỉ lên cổ chi chít dấu hôn rồi lắc đầu tỏ ý không muốn đi.

Kim Seungmin cũng biết ý mà không đề cập tới nữa, cũng chỉ tại bản tính hấp tấp của hắn lại muốn cùng nó đường đường chính chính như vậy. Nhưng người xưa có câu " dục tốc bất đạt ", từ từ thôi, nhanh quá sẽ hỏng việc đấy ngài Kim.

Hôm ấy Kim Seungmin bảo Jeongin cứ ở nhà nghỉ ngơi phần hắn sẽ lo liệu hết công việc, cả việc cưới cũng một tay hắn sẽ sắp xếp. Nó chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt và tất nhiên..từ giờ đến lúc đó hắn tuyệt nhiên chỉ có thể ôm nó ngủ, cùng lắm là hôn chứ không thể nghĩ đến chuyện khác.

Tối ấy, hắn về sớm làm cơm cho Jeongin. Sau ấy lại giúp nó tắm rồi mới đến bản thân.

- Ba..chúng ta sẽ cưới thật sao?

- Đúng.

- Vậy có cần đổi cách xưng hô không ạ?

- Bé muốn như nào?

- Nếu chúng ta đám cưới..vậy ba là chồng In mà người ta toàn xưng anh em thoi à. Nhưng mà..Sao In gọi ba là anh được.

Kim Seungmin phì cười, quả nhiên đáng yêu nhất vẫn là Yang Jeongin á nha. Lúc nó nói ngây ngô trông ngố ơi là ngố.

- vậy bé muốn gọi như thế nào?

- Vậy cứ gọi như cũ đi.

Nó cười sau đó bẹo má Seungmin mà xoa lên xoa xuống. Kim Seungmin nhìn nguy hiểm vậy thôi...nhưng nhìn kĩ cũng đáng yêu phết ấy chứ. Trừ lúc trên giường ra thì Kim Seungmin chính là cái đuôi to đùng của Yang Jeongin đấy nhé.

- Chỉ cần là Yang Jeongin, bất cứ thứ gì đều có thể đáp ứng.

Nó nghe thế liền rúc vào lòng hắn, khẽ ôm lấy Kim Seungmin rồi nở nụ cười mãn nguyện. Đời này tuyệt đối không phụ hắn. 

- Em yêu ba.

Hắn ôm lấy nó, giọng thì thầm bên tai Jeongin.

- Ba yêu em. Yang Jeongin chính là những gì quý giá nhất mà Kim Seungmin này có được. Cảm ơn em..đã chấp nhận kẻ điên cuồng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro