Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II



Nghe xong câu nói đó. Ai cũng giật mình, trố mắt nhìn nó như một tên điên vừa giải quyết xong vấn đề nào đó bằng bạo lực.

- Gì cơ? Con của Kim tổng?

- K-Kim Seungmin..là Kim Seungmin đấy.

- Lạy hồn sao nó có thể...

- Rõ ràng nó họ Yang mà

Vô số lời bàn tán xung quang nó. Yang Jeongin đứng dậy ánh nhìn như muốn tàn sát tất cả mà cất lời.

- Sao? Có phải nghe chưa lọt tai không? Mặc kệ đứa nào chưa nghe thấy. Nhưng nghe thấy rồi thì nhớ cho kĩ, đừng động vào tao.

Và cũng sau câu nói ấy nó bị tế lên phòng giám thị uống trà đồng thời bị mời phụ huynh

- Yang Jeongin thầy biết em không phải là người nóng tính nhưng đánh bạn học trước hết là em sai.

- Em không sai thưa thầy.

- Nhưng dùng bạo lực để nói chuyện là em sai .

- Vâng. Thầy nói vậy em không có gì để chối. Đánh nó là em sai nhưng nó kháy đểu em đến mức em phải đánh nó thì là lỗi của nó rồi phải không ạ ?

- Em...

Cạch...

- Kim tổng, chào ngài.

- Chào thầy

Hắn vận trên mình bộ vest đen sơ mi trắng cà vạt đen tiêu soái bước vào đi đến thẳng bàn trà mà ngồi cũng không liếc lấy thằng con trai đang đứng thu lu vênh cái mặt lên như đang chứng tỏ cho bố nó thấy nó không phải là người sai.

- Lý do tôi mời ngài lên chắc ngài cũng đã rõ. Thằng bé vì một vài lời trêu đùa mà đánh bạn đến gãy xương mũi và gãy tay.

Thầy giám thị rót cốc trà nóng để trước mặt gã.

Kim Seungmin chẳng hoang mang cũng không lo lắng còn cười cười nhìn Jeongin. Rõ ràng bộ dạng này đều có ý cợt nhả.

- Con trai tôi đánh người là sai nhưng không có lửa thì làm sao có khói? Còn thầy đừng nói giọng làm như Innie nhà tôi chuyện bé xé ra to.

Hắn chẳng biết ai đúng ai sai. Rành rành ra đấy rồi còn gì là con hắn sai đấy nhưng con ai nấy bênh. Thế thôi hắn thừa biết nó sai đấy nhưng vẫn là nên lấy lòng nó một chút nên chuyện này miễn cưỡng có thể bỏ qua.

Sau một hồi đôi co. Yang Jeongin cũng được theo Seungmin về nhà, tất nhiên vẫn phải bồi thường tiền thuốc thang cho người kia nhưng cái cảm giác có bố cơ to nó đã lắm, cứ nhìn cái ánh mắt của tụi học sinh trong trường rén thấy mẹ nhìn nó mà xem... Ai chẳng hả hê.

Nó lên chiếc xế hộp xa xỉ của ba nó với cái biểu cảm không thể nào câng hơn và đóng cửa xe cái rầm. Chiếc xe lăn bánh rồi vụt đi mất.

Trên xe Jeongin không làm gì. Bình thường nó sẽ lôi bài tập về nhà giải quyết gọn lẹ trong 30 phút về nhà nhưng hôm nay chỉ tựa đầu vào cửa xe nhìn ra đường phố tấp nập chẳng nói câu nào.

Lại nói đến chuyện hắn hay đến đón nó vậy nhưng lại chẳng ai biết Yang Jeongin là con của Kim Seungmin. Đơn giản vì nó bảo hắn đỗ xe xa cổng trường rồi nó sẽ tự lết thân đến, dù sao hắn cũng là nhân vật lớn, có tầm ảnh hưởng cao, vậy nên nó không thích người trong trường biết quá nhiều về ba nó làm gì. Hắn cũng chẳng nói gì chỉ làm theo nên đỗ xe khá xa. Nếu Kim Seungmin mà từ chối đề nghị đó thì chắc hôm nay không có thằng nào nhập viện vì Jeongin . không khí cứ im lặng đến bí bách như thế buộc hắn phải lên tiếng

- Không thể cảm ơn người ba này một tiếng sao?

Nó nghe vậy cũng chẳng buồn nhìn người đang lái xe một cái còn thuận miệng trả lời

- Thằng này không mượn ông đến.

- Nhưng không phải ít ra con không bị kỉ luật hay đình chỉ học.

- Nhất là có đuổi học thì tôi cũng cóc thèm ở cái trường khốn nạn đấy. Bọn chúng nó...

Không biết vì cái gì mà ba chữ cuối giọng nó nghẹn ứ chẳng nói thành lời nữa. Mắt nó ngập nước nhưng lại vô dùng áo quẹt đi. Tất nhiên những hành động ấy chẳng thể qua mắt hắn.

- Nói tiếp đi, ta vẫn nghe

- Nó...bọn chó đó câng với tôi trước

Trong lòng hắn thừa biết rằng chuyện đơn giản vậy thì nó sẽ chẳng đánh con người ta thừa sống thiếu chết nhưng có lẽ vì nó không muốn nói nên gã cũng không hỏi lại. Chắc thằng nhóc kia cũng làm gương cho bọn hay bơm đểu con trai hắn rồi.

- Ba, tôi muốn uống cái này

Nó dơ cái điện thoại ra trước mặt hắn. Kim Seungmin khó hiểu nhìn nó. Hôm nay đúng là Yang Jeongin rất lạ.

- Trà sữa? Con từ bao giờ lại thích mấy thứ này?

- Bây giờ tôi thích. Sao ba nhiều chuyện vậy, không mua thì cứ nói.

Môi hắn khẽ câu lên, con người trước mặt này đến cả lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy. Không cần biết lúc nó điên tiết khi đánh người ở trên lớp ra sao nhưng trước mặt hắn bây giờ chỉ như một đứa trẻ con đang dỗi thôi.

Kim Seungmin trở nó vào quán trà sữa gần đó rồi order 1 cốc size XL full topping. Hắn có bảo Jeongin vào quán uống nhưng nó lại không muốn còn thẳng thừng ra lệnh bắt hắn chạy vào quán mua. Nó ngồi trong xe cầm điện thoại mà lướt Newfeed. Đang lướt thì cánh cửa xe mở ra hắn bước vào trên tay còn có ly trà sữa. Sau khi yên vị trên xe Seungmin đưa trà sữa cho nó rồi lái xe đi.

Jeongin nhận lấy cốc trà sữa nhanh chóng chọc ống hút vào nín một hơi hết 1/3 cốc. Miệng khi nhai chân châu còn chu chu ra nữa, bộ dạng này đúng thực quá đáng yêu rồi.

Nó lúc này mới để ý người đang chăm chú lái xe. Thề là tự cái góc cạnh này hắn đẹp đến ảo lòi.. má thật. Yang Jeongin không chắc mình đã ngắm kĩ hắn chưa nhưng mà thật sự bây giờ nó chỉ muốn dán mẹ hai con mắt của mình lên hắn.

- Sao? Có phải muốn đào lỗ trên mặt ta không?

- K-không có

Đã bị phát hiện lại còn bị đùa một câu như thế khiến mặt nó bỗng phớt hồng mà quay đi. Môi Seungmin câu lên một nụ cười thích thú lại càng thêm nhã hứng trêu chọc.

- Innie thích thì cứ ngắm. Kim Seungmin ta nguyện dùng cả đời để con ngắm.

- Aish..ba đừng chọc quê tôi nữa. Còn nữa Innie nào của ba? Tôi là tôi, tôi là của bản thân tôi thôi

- Thế nếu như sau này thì sao? Innie của ta

- Đồ tâm thần

Nó nạt vào mặt hắn ba chữ đó rồi quay mặt vào điện thoại tiếp tục lướt tin tức. Không khí lại trở nên im lặng chẳng ai nói với ai câu nào nữa cứ duy trì như vậy đến khi về nhà.

Sau khi để xế hộp trong gara nó cùng hắn lên nhà. Vừa về đến nó lao ngay xuống cái sofa màu đỏ nhung nằm sõng soài tay lấy cái remote bật tivi lên nghe nhạc.

Hắn lên phòng cất cặp sách, áo đồng phục cho nó rồi bản thân thay bộ đồ đơn giản đi xuống nhà. Thấy nó vẫn đang nằm liền đi lại gọi nhẹ.

- Innie mau đi tắm. Ta làm cơm cho con ăn

Jeongin nghe vậy liền bật dậy lao lên phòng của xử lí nốt vài bài tập rồi tắm rửa sạch sẽ. Tầm 45 phút sau nó đi xuống nhà với chiếc áo sweater màu xám khá rộng à không... Nó rộng tới nỗi Jeongin có thể bơi luôn trong cái áo cùng với chiếc quần đùi đen trơn dài đến gần đầu gối nhìn cưng ơi là cưng, xinh ơi là xinh luôn ấy, chân còn đi đôi dép bông của hắn hay đi nữa nhìn bàn chân trắng trắng xinh xinh của nó như chìm luôn trong đôi dép vậy. VTại sao Yang Jeongin lại có thể dễ thương đến mức bức người thế này.

Nó ngửi thấy mùi thơm liền chạy nhanh lại chiếc bàn ăn khá lớn đang được bày toàn đồ ăn ngon. Nào là canh kim chi, thịt lợn áp chảo, trứng cuộn, kimpap v...v...và bát cơm nóng thơm phức đang mời gọi nó.

Seungmin đang ngồi đợi thì thấy Jeongin môi lại bở nụ cười ôn nhu rồi cất lời.

- Chúng ta ăn tối.

Nó đi lại kéo ghế ra nhanh chóng ngồi xuống cầm đũa lên.

- Ba ăn đi. Tôi ăn đây.

Nó cất lời như muốn mời hắn rồi cắm đầu cắm cổ ăn. Nói không điêu chứ đồ Kim Seungmin nấu nó cứ phải gọi là đầu bếp 5 star cũng phải chào thua...ừ thì chắc do có lẽ nó chưa được ăn ở mấy nhà hàng cao cấp đó nên nó vẫn mặc niệm rằng ngoài đồ của các sơ nấu khi nó còn ở cô nhi viện ra thì đồ hắn nấu là ngon nhất. Nhưng không có nghĩa là nó chưa được thử đồ ăn ở nhà hàng Five Star đâu. Hắn rất nhiều lần muốn đưa nó đi thử nhưng nó thì nhất mực muốn ăn đồ hắn nấu.

- Từ từ thôi con. Miệng tèm lem rồi.

Hắn lấy giấy lau miệng quẹt đi phần nước sốt ở mép nó. Cái này nó quen rồi với cả mấy cái hành động cha con như vầy nó cũng thấy trên phim nhiều nên chẳng nghĩ gì mặc cho hắn lau. Bản thân thì tiếp tục xử lý đồ ăn.

- Có ngon không?

- Ngon

Nó đang hắn cơm hắn nấu đấy. Nấu bằng cả bao nhiêu tình cảm rồi nhận lại được một chữ " ngon " thì có phải phũ hắn quá không vậy? Nhưng mà thôi, dù sao nó thích là được.

- Ba...

- Ta sẽ rửa chén, con không cần thu dọn. Lên học bài đi

- Không..dù sao ba cũng nấu cho tôi ăn, tôi phụ ba rửa chén cũng được. Còn chuyện hôm nay trên trường. Với cả lúc trên xe tôi có hơi nóng tính nhưng mà dù sao...Cảm ơn ba.

Nó vừa nói vừa ngập ngừng nhưng hắn biết. Nó chịu nói nhiều như thế thật sự rất hiếm xem ra chắc cũng sắp xiêu lòng rồi. Cứ cừ từ thu phục rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ là của hắn.

Nó phụ hắn rửa chén bát nhưng vẫn chẳng nói với Seungmin câu nào. Hắn ra vẻ rất đắc ý bắt đầu rửa bằng dầu rửa bát còn nó thì tráng bát lại bằng nước sạch, Seungmin khi bỏ bát sang chỗ nó mấy lần còn cố tình sượt vào tay nó. Hắn muốn lắm chứ, hắn muốn xoa mái tóc mềm, muốn nựng khuôn mặt đáng yêu, muốn nắm bàn tay trắng xinh và muốn ôm cả cơ thể nhỏ nhỏ của nó vào lòng nhưng nó cứ xa cách hắn mãi. Đến cái nhìn cũng chưa bao giờ là thân thiện khi nhìn ba mình.

Nó khó chịu ra mặt khi mấy lần 'vô tình' của ba nó, đành đứng cách xa hắn thêm chút nhưng hắn lại càng sấn lại nó bực mình tráng nhanh đống chén bát rồi nhanh chóng rời đi để lại hắn đứng cười ngây ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro