Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nakroth/murad | idyllic.

❝ the executioner's blade x the wanderer ❞

modern!au, ooc. vô cùng ooc.
"gã luật sư/cậu sinh viên".

(*) idyllic (adjective) (english) vẻ đẹp bình yên như một bức tranh; (especially of a time or place) like an idyll; extremely happy, peaceful, or picturesque.

có thể đừng coi chiếc này như một thứ gì đó vô cùng nghiêm túc không?

/

Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện về gã luật sư và cậu sinh viên mới chuyển đến căn hộ phía trong cùng trên tầng ba của một xóm trọ nhỏ. Nơi được anh chủ trọ có điệu cười phô trương phóng khoáng đặt cho một cái tên mộng mơ đến là buồn cười, Miền đất hứa. Ấy vậy mà cậu sinh viên nọ cũng thấy thế thật. Cố nhiên không phải do cậu nghe lỏm được từ những chuyện phiếm mà chị gái bán linh lan trắng với đôi má phúng phính hồng phòng bên cạnh hay râm ran, cũng không phải từ anh bán xôi khoái ăn mặc với phong cách thượng lưu của giới nhà giàu ở cuối ngõ thường ghẹo anh giữ trẻ họ Triệu đầu xóm. Suy cho cùng, có một điều màu nhiệm nào đấy ở trong khu trọ tí teo này khiến người ta bớt cáu kỉnh và trở nên hào sảng hơn bao giờ hết.

Một căn hộ hăm ba chục mét vuông, giữa bốn bức tường đã phai màu nhàn nhạt, chỉ trông một cậu trai nọ với mái đầu rối bù lọt thỏm trong tấm chăn bông to sụ sát vách thì cũng thấy thênh thang. Mà cái điệu cười loà xoà của Murad cũng được lòng mọi người ghê gớm. Vạt tóc nâu đỏ và dáng dấp phòng lưu gặp hoa hoa nở, gặp người người thương lại khéo đánh gục những thiếu nữ thị thành đỏng đảnh hối hả kiếm tìm tình nhân. Lần nào cũng thế. nghe đâu người ta bảo cậu sinh viên nọ cười lên đẹp như nắng. Với cơn gió bỏ hoang trên đồng cỏ thảo nguyên ngút ngàn chuốt dài mi mắt và một vầng thái dương rực đỏ điểm xuyết đầu môi.

Rồi dăm ba hôm người ta lại xôn xao mách nhau chuyện cậu sinh viên nọ có người tình đẹp như minh tinh màn bạc. Cái gã luật sư ăn vận phong nhã song cứng nhắc đến mức người đối diện cũng trở nên nghiêm trang lạ thường. Song suy cho cùng, gã vẫn là một tên đẹp mã với đôi chân dài thuột, khéo là dài như đường tình duyên của gã với cậu trai xinh xinh nọ. Chẳng thế, nàng thơ của khu nọ vẫn thường cười cười rồi bảo Yêu nhau khéo thế nào mà đẹp cả đôi. Tình đẹp như thế kia thì duyên làm sao mà đứt được. Thế đấy. Kể mà có đứt thì cứ nối lại thôi. Không bỏ nhau được. Phải như hai kẻ xa lạ vô ý thương nhau ngàn đời rồi mới thôi.

Trở lại với gã luật sư tên Nakroth vẫn đăm đăm giữ điệu dửng dưng. Khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc của gã luôn khiến người ta hay rằng cuộc đời thật trọn vẹn. Và nếu như bạn không thể chiêm ngưỡng dẫu chỉ một đường nét nơi làn mi gã thì bạn sẽ bực bội mà nghĩ rằng đó hẳn là nỗi ân hận lớn lao suốt phần đời còn lại. Đấy là tôi trộm nghĩ thế. Song gã luật sư nọ cũng chưa để cho cô nàng nào đắm đuối gã quá hai giây, có lẽ vì cậu tình trẻ của gã. Thane, cái anh chủ trọ với điệu phô trương đáng mến, ngạo nghễ bảo rằng anh dám cá một phần ba gia tài đồ sộ của mình chuyện như thế với khuôn mặt đỏ ửng say khướt. Thế là anh người yêu ngồi cạnh cũng cười xòa một điệu như đánh tiếng đồng tình. Hẳn rồi.

Lại nói về gã luật sư và cậu sinh viên nọ, chuyện yêu đương của hai người này đếm bao nhiêu cũng không xuể. Song nếu tôi mà dám tọc mạch thêm chút đỉnh nữa thì có lẽ ngay tối nay, gã luật sư chỉ dịu dàng với duy nhất nhân tình gã, sẽ đánh tôi ác ôn đến mức phải nhập viện. Nên tôi chỉ dám thủ thỉ hăm chuyện con con, để khi đêm đen choán lấy đất trời tôi sẽ không phải tự thương xót cho cảnh bất hạnh của mình. Đấy là điều tồi tệ nhất.

Chính xác hai mươi bảy phút trước, cậu nhà văn mới vực dậy khỏi mớ bản thảo rối rắm đâm đầu đọc đọc viết viết đêm ngày, ngồi đường bệ giữa đám người sống cuối dãy và kể lể tự hào như thể cậu vừa hoàn thành xong tuyệt tác đời mình. Ánh đèn loé lên, lổ loang trên những khuôn mặt đầy nghiêm nghị, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đám khoái tụ tập rảnh rỗi và ưa tọc mạch chuyện yêu đương. Rõ rành rành ra đấy, song nếu họ có bào chữa rằng câu chuyện về gã luật sư rước được cậu sinh viên về nhà hẳn sẽ là tác phẩm bán chạy nhất mọi thời đại thì tôi cũng phải ngậm ngùi mà đồng ý thôi.

Thế là cậu nhà văn nhẩn nha chữ nghĩa mà không cần suy nghĩ, tông giọng lúc trầm lúc bổng như rót mật vào tai. Cuối cùng thì cái câu chuyện tình ái dông dài của cậu ta rút gọn lại chỉ còn một mẩu tí tẹo. Là như thế này. Đêm hôm khuya khoắt chẳng rõ gã luật sư và cậu sinh viên kia đã đi đến tận đâu đâu. Nhưng khi trở về thì Eland'orr thề có chúa, trên người cậu trai thấp hơn là chiếc áo bành tô đắt đỏ mà gã người yêu đi cạnh bên vẫn thường bận trên mình. Nếu có sai thì chắc chắn chúa sẽ biến cậu ta thành một kẻ tội đồ đáng khinh thường nhất thế gian, cậu nhà văn trẻ thề thốt một cách chắc nịch như thế.

Lúc ấy chẳng hay cậu sinh viên nói gì mà cất giọng dẻo quẹo, như cái cách mà người ta âu yếm nhau vào lễ tình nhân sến sẩm đến độ chocolate cũng phải tan chảy. Rồi cậu trai nọ lại mè nheo bằng những thứ tiếng chẳng rõ nguồn gốc, có thể là tiếng Pháp, hoặc Đức, hoặc cũng có thể là Ý. Đến đấy thì cậu nhà văn chép miệng chèm chẹp, trộm nghĩ sau này có bần cùng đến mấy cũng phải tậu dăm cuốn từ điển ngoại ngữ và sách chia động từ về.

Gã luật sư vẫn chẳng mảy may. Chẳng rõ liệu trái tim gã có làm bằng đá tảng hay sắt thép mà từ chối việc dỗ dành tình trẻ. Nhưng rồi suy nghĩ điều gì, hình như gã lại cất giọng đặc sệt như khi những tay người Ý tán tỉnh tình nhân, hết Stai zitto rồi gì mà Bacia mi. Đánh mắt qua đã thấy đôi gò má cậu sinh viên nọ thoáng phớt hồng, rồi chỉ nghe tiếng è è nhỏ xíu trong cổ họng. Ôi chao, thế là họ kéo nhau vào trong căn phòng con con theo cái cách tình tứ nhất mà đến một kẻ không có lấy một mảnh tình vắt vai suốt bao nhiêu cái xuân (như tôi chẳng hạn) cũng có thể tưởng tượng đến.

Sau đó như thế nào thì mọi người hẳn cũng đã mường tượng ra được. Hoặc nếu không thì cậu nhà văn đây hẳn sẽ vui mừng khôn xiết nếu bạn có thể nhận ra khung cảnh sến rện ấy trong tác phẩm đầu tay của cậu ta. Chắc chắn là như thế đấy.

Sau ấy hẳn Eland'orr cũng rất vui lòng mà quay đi, rảo bước thật nhanh giữa hành lang trát xi măng chật hẹp, trở về với căn phòng bí bách của mình và tiếp tục cặm cụi lúi húi bên bàn viết với mớ giấy lộn xộn. Năm phút sau chực nhớ ra điều gì, cậu ta tất tả chạy thục mạng lên tầng bốn, gọi cửa "Anh ơi anh ơi" ngọt lùi lụi rồi bắt đầu đẩy đưa chuyện trò với anh hoạ sĩ đang bận bịu với bậu đỡ tranh và những hộp màu vẽ đã vơi một nửa la liệt trên sàn nhà. Chẳng đâu vào đâu cả, anh cáu. Vẫn điệu lãng tử thường ngày nhưng cậu nhà văn chỉ cười xuềnh xoàng, dúi vào tay anh xấp giấy vẽ mới coong dày cộp và một chai rượu quế, rủ rỉ hỏi chuyện đôi câu ngoại ngữ. Người ta bảo Enzo cứ như cuốn từ điển bác học ấy.

Cái dáng dấp bồn chồn nom đến đáng thương của cậu ta khiến tâm can anh họa sĩ đương khó chịu hậm hực cũng dịu lại rồi xuôi xuôi. Điệu, anh rũ mắt thở dài, đồng thời tựa người vào khung cửa gỗ nâu sồi cũ mèm, mở ra đóng lại chỉ nghe thấy tiếng cọt kẹt đến là cáu bẳn. Dẫu chưa sõi, cậu nhà văn vẫn chậm rãi tỉ mẩn phát âm từng tiếng một, sao cho hệt như điệu bộ của gã luật sư nọ, gắng để anh họa sĩ nghe không sót một từ. Rồi Eland'orr im lặng và chăm chú như thể được nghe phiên dịch mấy câu ngoại ngữ con con ấy là niềm hạnh phúc bậc nhất đời cậu ta. Anh hoạ sĩ câm như hến giữa những con chữ, bặm môi rồi rùng mình một cái thật nhẹ, liếc nhìn đầy ý tứ. Đến là khốn khổ. Cậu nhà văn điển trai chợt thấy khuôn mặt mình nóng như un.

- Cậu học ở đâu ra cái trò đấy thế?
  Khốn thật, mấy đứa yêu nhau rõ là dở hơi.

-

Eland'orr không hay sau đó hai người nọ làm những chuyện gì nữa. Cũng không rõ gã luật sư nọ đã mỉm cười một điệu nhẹ như gió thoảng sau khi trao cho tình trẻ một chiếc hôn hết mực dịu dàng. Hay khi cậu sinh viên bên cạnh đã ca khúc tình thiên tuế mà Valhein thảng hoặc hát cho anh giữ trẻ tên Zanis ở đầu hẻm, lúc sau thì mượt mà lên một nốt cao thật là cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro